Chương 55: Đâm Vào Bụng
Có thể nghe thấy và cũng có thể cảm nhận được sức mạnh khủng bố của những cú đấm đó.
Điên rồi.
Nàng không biết là ai lại điên thế, chạy đến khiêu khích Thánh Tử Ma Đạo.
Không phải lời đồn đã nói rõ như vậy rồi sao?
Sức mạnh lớn như vậy, căn bản không phải thứ mà Binh Giả bát phẩm bình thường như nàng có thể đối đầu.
“Không phải có Đấu Giả thất phẩm sao? Tại sao lại không có vết tích của đấu pháp? Cũng không thể biến mất hoàn toàn được chứ?”
Yên Hoa Phi không biết những Đấu Giả thất phẩm đó đang làm gì, nhưng mà nàng muốn rút lui rồi.
Nhưng bây giờ vẫn chưa có ai rút lui, nàng đột nhiên rút lui sẽ rất nguy hiểm.
Đợi thêm lúc nữa, đợi thêm lúc nữa.
“Thánh Tử hạ thủ lưu tình…”
Ầm!
Đòn tấn công mạnh mẽ đang từng chút từng chút tiến lại gần chỗ Yên Phi Hoa.
Điều này khiến cho tim nàng đập nhanh, nàng không ngừng che giấu khí tức, lo sợ sẽ bị phát hiện.
Bịch!
Một bóng đỏ bị đánh bay ra, là Hồng Tuyết Liên.
Trên người có rất nhiều vết máu, ngã trên mặt đất không rõ còn sống hay đã chết.
Thật thê thảm.
Ầm!
Âm thanh phát ra ở ngay sau cái cây mà nàng trốn, gần, rất gần.
Yên Phi Hoa thở chậm lại, không dám phát ra một chút tiếng động nào.
Nàng đợi một lúc, phát hiện không có âm thanh truyền đến, cũng không có tiếng bước chân.
Đi rồi?
Như vậy Yên Phi Hoa mới thở phào một hơi.
Thế nhưng hơi thở còn chưa kịp dứt, bên cạnh đột nhiên xuất hiện một bóng người màu đen, tiếng cười lạnh lẽo vang lên ngay bên tai nàng:
“Tìm thấy ngươi rồi.”
“A!”
Yên Phi Hoa bị dọa đến hét lên, nàng lập tức lùi lại.
Nhưng rất nhanh, nàng thấy một hư ảnh mà không cách nào có thể nhìn rõ đang tiến đến gần.
Ầm!
Có thứ gì đó đã đâm vào bụng.
Cơn đau nhức ập tới.
Ngay sau đó, nàng cảm thấy mình như bị bay ra.
Bịch!
Phần lưng truyền đến một tiếng đập mạnh, nàng va vào một cái cây, ý chí của nàng bắt đầu trở nên mơ hồ.
Thật mạnh, thật đáng sợ.
Đây là suy nghĩ duy nhất nàng có trước khi ngất đi.
Nàng hối hận, hối hận khi đến để xác định mặt mũi dáng người của người này.
“Quá yếu.”
Chu Ngưng Nguyệt cười hì hì lùi đến chỗ khác.
Nàng nhìn xung quanh, khoé miệng lộ ra một nụ cười.
Tiếp tục chơi với bọn chúng, dạy bọn chúng làm người.
“Để ta tìm xem, thất phẩm đều trốn đi đâu rồi.”
Lần này, giọng của nàng trở nên khàn khàn, được truyền ra càng rõ hơn.
Những người đã trốn đi trước đó ai nấy đều kinh hồn bạt vía, rất sợ bị tìm thấy.
Lúc này, cả khu rừng như thể trở thành trò chơi của một người. Trò chơi mà ai bị tìm thấy sẽ bị thương nặng.
Chu Ngưng Nguyệt tiến về hướng trung tâm trận pháp, ở đó có cây.
“Ta đoán có người ở phía sau cái cây này.”
Giọng nói truyền tới phía sau cái cây.
Người đàn ông trốn sau cái cây vô cùng lo lắng thấp thỏm.
Hắn là Đấu Giả thất phẩm, vốn tưởng có thừa sức chiến đấu, nhưng hắn đã nhầm, vừa rồi đã tận mắt thấy Đấu Giả thất phẩm bị Thánh Tử một đấm đánh bay, hai đấm bị thương, ba đấm trọng thương.
Không bỏ hắn đánh.
Thân là thành viên của điện Thiên Vương ma môn, lần này hắn đến với một nhiệm vụ lớn, cho nên không thể ngã xuống như vậy được.
Cảm nhận được sức mạnh của đối phương đang đến gần, hắn cắn răng lui khỏi trận pháp, lớn tiếng nói:
“Các vị, Thánh Tử muốn so tài cùng chúng ta, không phải chúng ta nên ứng chiến sao? Trốn trốn tránh tránh thì tính là gì? Như vậy hoàn toàn không tạo ra áp lực cho Thánh Tử, không có chút hiệu quả nào. Liên thủ mới có thể khiến cho Thánh Tử phát huy sức mạnh tốt hơn, không phải càng tốt sao? Nếu không đánh bại từng người một, Thánh Tử cũng không được thoả thích.”
Hắn đang tìm người liên thủ, nhưng không dám nói liên thủ để đối phó Thánh Tử, chỉ dám nói để Thánh Tử có thể đánh tốt hơn.
Như vậy họ mới có sức mạnh để chiến đấu, cũng có thể nhanh chóng làm rõ tại sao Thánh Tử lại mạnh đến vậy.
Là do có pháp bảo, hay là sức mạnh được tăng lên tạm thời? Hay có nguyên nhân gì khác?
Dù sao cũng nhất định phải làm rõ.
“Hì hì, ngươi nói có lý.”
Lúc này một bóng đen xuất hiện.
Ngay sau đó là một nắm đấm đen.
Là Thánh Tử.
La Cát của điện Thiên Vương sử dụng toàn bộ sức mạnh, muốn chống lại cú đấm này.
Thế nhưng…
Bịch!
Phòng ngự bị phá vỡ, nắm đấm hướng vào mặt hắn.
Phụt!
Máu bắn tung tóe, răng bay ra ngoài.
Bịch!
Một Đấu Giả thất phẩm trực tiếp bị trọng thương nằm trên mặt đất, nhưng hắn ngay lập tức bò dậy, lao về phía Chu Ngưng Nguyệt, miệng hét lên:
“Không liên thủ, chỉ có thể dễ dàng bị đánh bại thôi.”
“Ô, nhẹ quá rồi.”
Chu Ngưng Nguyệt nghĩ thầm, nhưng tâm trạng rất tốt.
Sau đó tiếp tục tung ra cú đấm.
Bịch!
Bịch!
Bịch!
Sau vài cú đấm, La Cát ngã trên mặt đất, máu thịt lẫn lộn không rõ sống chết.
Nhưng sau khi La Cát ngã xuống, xung quanh cuối cùng cũng có một đám người bước ra, họ đã cảm nhận được ý chí của La Cát.
Lần này họ muốn liên thủ đối đầu với Thánh Tử.
Chu Ngưng Nguyệt cười, sau đó thử trao đổi với Thu Thiển:
“Thu Thiển, xong chưa thế?”
“Xong rồi, ma khí đã đi tới chỗ Nguyệt tỷ rồi.”
Giọng nói của Thu Thiển vang lên trong đầu Chu Ngưng Nguyệt.