Chương 60: Ăn Thịt Nướng
Mặc lại bộ đồ gấu, Chu Ngưng Nguyệt phủi sạch bụi bặm trên người, lập tức đuổi theo Thu Thiển:
"Những người này thật thích ăn đánh, có điều khoảng thời gian này có lẽ họ sẽ không có động thái gì, đáng tiếc duy nhất chính là mười ngày sau cơ duyên chi địa sẽ mở ra. Chỉ có mười ngày mà thôi, sớm biết không cần tới cũng được."
Thời gian mười ngày này, rất nhiều người đều sẽ nhẫn nhịn.
"Thật ra cũng tốt, mười ngày sau có lẽ sõ không có vấn đề gì quá lớn. Nhưng mà hôm đó Chu Tự có đi không?"
Thu Thiển hỏi.
"Để xem đã, không được thì để hắn ở nhà làm đồ ngon chờ chúng ta về ăn."
Chu Ngưng Nguyệt lấy táo ra ăn.
Mới nãy đánh tơi bời cả một đám người, nàng chẳng có chút cảm giác nào.
"Cũng được."
Thu Thiển theo thói quen lấy ra một cây kẹp từ trong túi áo, định cho vào miệng nhưng nghĩ nghĩ nàng lại cất vào.
Chốc lát các nàng đã thấy Chu Tự vừa đọc sách vừa đi về bên này.
Chu Ngưng Nguyệt vừa mới phất tay định gọi hắn, Thu Thiển đã hùng hổ xông tới trước mặt Chu Tự, giật lấy quyển sách trên tay hắn, sau đó vội đóng lại, giấu sau lưng, vẻ mặt xấu hổ lại luống cuống.
Chu Ngưng Nguyệt từ phía sau đi tới, liếc nhìn thoáng qua thấy trên bìa sách viết “Làm thế nào để trở thành một vị hiền thê lương mẫu”.
Nàng chóp chép ăn táo, trầm trồ vẻ thì ra là thế.
"Đã xử lý xong, về thôi."
Thu Thiển cất giọng nói, không nhắc gì đến chuyện cuốn sách.
"Sao ngươi lại chạy ra khỏi trận pháp?"
Chu Ngưng Nguyệt nhìn Chu Tự hỏi.
"Thấy có dã thú gần đó, tiện tay giải quyết rồi."
Chu Tự nhìn một chút Thu Thiển cùng Nguyệt tỷ, tò mò hỏi:
"Các ngươi thắng à?"
Sau đó nơm nớp nhìn Thu Thiển mấy lần, nghĩ thầm ngày mai ăn cơm phải cẩn thận một chút.
"Đương nhiên."
Chu Ngưng Nguyệt ngầng đầu đầu ưỡn ngực, đắc ý nói:
"Không nhìn xem là ai ra tay. Khắp cái Thanh Thành này, ta không có đối thủ."
Ba người vừa đi vừa nói chuyện phiếm.
"30 tuổi trở xuống."
Thu Thiển bổ sung thêm.
"Đừng nói như ta sắp ba mươi tuổi vậy, thật ra ta còn rất nhỏ."
Chu Ngưng Nguyệt không nói tiếp chủ đề này nữa, nàng nói với Chu Tự:
"Chu Tự, chúng ta đi ăn khuya đi, chúc mừng mười ngày tới sẽ không có bất cứ phiền phức gì."
"Ăn thịt nướng."
Thu Thiển cũng nói.
Chu Tự:
"…"
Thật ra có chút phiền toái cũng chẳng sao, gọi họ quay lại đi.
…
…
Sáng sớm, Thu Thiển tiễn Chu Tự đi làm, sau đó ngồi ở bàn ăn, một tay chống cằm tựa như đang nghĩ ngợi điều gì.
"Oa~ "
Chu Ngưng Nguyệt ngáp dài từ trong phòng đi ra.
Thấy Thu Thiển đang suy tư, nàng ngồi xuống trước mặt, hỏi:
"Đây là hình tượng ngươi mới thiết lập hả? Thiếu nữ u buồn."
Vừa nói nàng vừa thổi thổi bát cháo của mình rồi bắt đầu ăn.
"Nguyệt tỷ, ngươi không đánh răng sao? Chu Tự đã nói rất nhiều lần rồi đấy."
Thu Thiển nói.
"Ta là Đấu Giả thất phẩm, thuật pháp vờn quanh khoang miệng, sạch hơn các ngươi đánh răng nhiều."
Chu Ngưng Nguyệt thở ra một hơi tiếp tục nói:
"Thế ngươi đang suy nghĩ gì?"
"Ta cảm giác mình đã rất cố gắng rồi, nhưng vẫn không hề được đáp lại."
Nói đến đây, Thu Thiển cũng có chút giận dỗi:
"Nếu không phải lúc ấy Nguyệt tỷ không nói rõ ràng, ta cũng không đến mức chưa gì đã bại lộ mặt xấu của mình."
"Bại lộ thì bại lộ, Chu Tự cũng không bảo là không tốt."
Chu Ngưng Nguyệt cúi đầu vui vẻ ăn cháo thịt nạc.
"Nhưng mà cũng không nói là tốt."
Thu Thiển tựa vào lưng ghế, thở dài:
"Người bình thường ai lại thích con gái nhìn như bất lương, họ đều thích con gái dịu dàng nhu thuận."
"Vậy ngươi ở cùng vị hôn phu của mình thấy không thoải mái sao?"
Chu Ngưng Nguyệt ngẩng đầu nhìn Thu Thiển.
"Không."
Thu Thiển duỗi chân nói:
"Nghĩ kỹ thì, ở chung rất hòa thuận, tính tình Chu Tự rất tốt, mặc dù có đôi khi không dễ nói chuyện lắm, nhưng về cơ bản cũng chỉ là hơi cứng miệng mà thôi. Không có cảm giác xa lạ. Chỉ là…"
"Chỉ là ăn ít cơm quá?"
Chu Ngưng Nguyệt đưa cái chén của mình cho Thu Thiển:
"Để ta ăn cho là được."
Thu Thiển nhìn Chu Ngưng Nguyệt, cuối cùng vẫn lấy thêm đồ ăn cho nàng.
"Không phải chuyện này."
Thu Thiển đặt chén trước mặt Nguyệt tỷ, nói tiếp:
"Ta cùng Chu Tự có hôn ước, ta luôn cố gắng làm mọi chuyện một vị hôn thê nên làm, cố gắng thể hiện mình thật tốt, quét dọn vệ sinh, nấu cơm cho hắn, lúc hắn tu luyện, sáng sớm ta sẽ đi xem hắn, nói thời gian cho hắn. Nhưng mà ta không hề được đáp lại, lúc nào cũng thấy hắn hờ hững với ta. Ta là vị hôn thê của hắn, đáng ra phải khác với Nguyệt tỷ, nhưng cảm giác lại hoàn toàn giống nhau. Mặc dù trước kia bọn ta không biết nhau, nhưng mà có hôn ước, ta chỉ hy vọng hôn sự của chúng ta có thể thuận lợi hơn, để tương lai sẽ tốt hơn một chút. Kết hôn là một chuyện quan trọng nhất đời người. Mặc dù ta bị buộc phải đính hôn, nhưng ta cũng không đi trách mối hôn sự của mình, còn rất chờ mong vào tương lai."