Chương 80: Bộ Váy
Lúc này, Thu Thiển hơi ngẩng đầu, mi mắt hạ xuống, khóe miệng cong lên mỉm cười đắc ý.
“Ha!”
Chu Tự:
“...”
…
Chu Tự nhất thời không biết có cảm tưởng gì, hắn nhìn Thu Thiển ngồi xổm dưới đất, biết đối phương đang đợi hắn đi đến.
Thấy Chu Tự đi đến, Thu Thiển cũng đứng lên, nàng cởi băng đô trên chân, buộc tóc lại.
Sau đó hai tay đặt ở phía sau, đi qua từng bước từng bước qua bên cạnh Chu Tự:
“Ta đi thay quần áo.”
Giọng điệu mang theo ý cười đắc ý.
Nhìn Thu Thiển trở lại phòng, Chu Tự cảm thấy hơi đau đầu.
Thần Nữ Ma Đạo đúng là không ngoan hiền.
Rất nhanh cửa được mở ra, lần này Thu Thiển mặc chiếc váy dài hơn chiếc váy vừa nãy, vẫn đi tất đến đầu gối, mặc áo bình thường.
“Thế này được chưa?”
Thu Thiển nhìn Chu Tự hỏi.
“Lại thay bộ khác đi.”
Chu Tự trả lời.
Một lúc sau, cửa phòng của Thu Thiển lại mở ra lần nữa.
Lần này là chiếc váy gần dài đến đầu gối, vẫn còn đi tất dài quá đầu gối.
“Bộ này thì sao?”
“Thay đi.”
Lại một lúc sau, cửa được mở ra.
Tất dài quá đầu gối biến mất, là váy liền thân, là chiếc váy mặc khi xem mắt.
“Cái này thì sao?”
Nhìn Thu Thiển, Chu Tự thở dài một tiếng nói:
“Thay bộ quần áo mà lần thứ hai chúng ta gặp mặt.”
Nghe thấy câu này, Thu Thiển làm làm thế tay OK, sau đó nghiêng nháy mắt trái.
Chu Tự:
“...”
Lần này chậm một chút, nhưng chưa đến hai phút cửa được mở ra, Thu Thiển lại đi, buộc tóc đuôi ngựa, mặc áo khoác màu đen, tay áo dài màu xám đích, phía dưới mặc quần dài rộng.
Đương nhiên áo khoác được kéo khóa đến bảy phần.
Thay xong quần áo, Thu Thiển từng bước đi tới trước mặt Chu Tự, như để Chu Tự kiểm nghiệm.
Lần này đương nhiên không có vấn đề, sau đó Chu Tự giúp Thu Thiển bóc một cái kẹo mút đưa qua.
Thu Thiển cắn một miếng, sau đó đi về phía cửa.
Nhưng khi đi đến phía sau Chu Tự, nàng mới nhẹ giọng nói:
“Ta nói rồi, ta gần như không mặc hở hang ra ngoài, cái này chỉ khi nào ra ngoài với ngươi mới mặc.”
“Được rồi, ta đi đây, ngươi nhớ ăn sáng đấy.”
Thu Thiển nói to hơn một chút, sau đó mở cửa rời đi.
Bốp!
Cửa bị đóng lại lần nữa.
Lần này là nàng đi thật.
Chu Tự nhìn cánh cửa, có chút đau khổ.
Vợ chưa cưới này, tính cách có chút xấu xa.
Nhưng…
Hình như quan hệ thay đổi một chút.
Như vậy, Thu Thiển làm vậy là có nguyên nhân, hay là hứng khởi nhất thời?
Hứng khởi nhất thời thì còn tốt, nếu có nguyên nhân…
Hắn vốn không biết là nguyên nhân gì.
Sau này sẽ có nhiều nguy hiểm?
Tiếp đó hắn tự rót nước lọc cho mình, ngồi trên sofa, chuẩn bị thưởng thức cốc nước lọc.
Tuy rằng bị Thu Thiển trêu đùa, nhưng lần đầu tiên thấy Thu Thiển mặc như vậy, hình như cũng không thiệt.
Về phần buộc một cái dây trên đùi, hắn đã hiểu ra nó có tác dụng gì.
Màu da chân khá là đều màu, khiến người ta nhất thời không có tiêu cự.
Buộc dây lên có thể tăng lớn tiêu cự, cũng thể hiện gợi cảm.
Đương nhiên cũng có thể dùng để chứa đồ như dao găm, ám khí…
Vừa nghĩ đến đây, Chu Tự hiểu ra.
Về sau vẫn nên đừng nhìn chằm chằm đùi của người khác trước mặt Thu Thiển thì tốt hơn, mặc dù chỉ là đang suy nghĩ.
Sau hắn uống nước lọc, nhắm mắt định chợp mắt một lúc.
Trạng thái hiện tại của hắn rất tốt, Ma Chủng đã không còn vết nứt, công lực ngàn năm cũng đã viên mãn.
Nhưng không biết làm sao, sau khi công lực ngàn năm viên mãn, hắn có cảm giác rất vi diệu.
Như còn có thể đọc sách vậy.
Cơ mà đọc rồi lại không gia tăng công lực ngàn năm.
Hắn nghĩ kỳ lại, sau khi tăng lên binh giả bậc tám thì mới có cảm giác này.
Cho nên có khả năng nhất định, tăng cấp sẽ mang lại thay đổi cho cơ thể của hắn, cơ thể xuất hiện thay đổi, công lực ngàn năm cũng có khả năng xảy ra thay đổi.
Tạm thời không thể hiện rõ ràng, đợi đến đấu giả bậc bảy có lẽ có thể rõ ràng hơn.
Nhưng có thời gian thì có thể thử đọc sách khác.
Không phải cảm giác công lực ngàn năm biến thành công lực vạn năm, mà là…
Một loại cảm giác rất kỳ lạ rất vi diệu, ngứa ngáy.
Không bắt được, không đuổi đi được.
Nhưng không vội, việc quan trọng hàng đầu hiện tại là thử đặc hiệu.
Đặc hiệu của hắn đã không đợi được muốn xuất hiện rồi.
Còn Ma Chủng, cứ để nó tiếp tục nghỉ ngơi đi.
Không biết lần này Cơ Duyên Chi Địa phải mất thời gian bao lâu.
Nghỉ phép được hưởng lương thật là tốt.
Ấy, nghĩ đến đây, Chu Tự đột nhiên ngây ngẩn cả người.
Chỉ có hôm nay mới được nghỉ phép hưởng lương, nếu mình ở lại nơi này hai ba ngày, thì…Có tính là tự ý bỏ việc không?
…
Cổng tiểu khu.
Chu Ngưng Nguyệt đưa cho Thu Thiển một cái bánh bao:
“Bữa sáng của ngươi.”
Thu Thiển nhận lấy cắn một miếng, phát hiện là bánh bao chay.
“Nguyệt tỷ, không phải nói bánh bao nhân thịt sao?”
Thu Thiển hỏi.
“Bán hết rồi.”
Chu Ngưng Nguyệt ăn bánh bao nhân thịt trả lời.