Chương 88: Chuyện Cũ
Hiện tại các nàng đang đi tới bờ sông, dường như nơi này có thể thông nới sông nguồn.
“Làm sao Nguyệt tỷ lại xác định đầu nguồn sông là trung tâm cơ duyên vậy?”
Thu Thiên nhìn về phía đầu nguồn sông rồi hỏi.
“Đại Địa Thần Khuyển nói cho ta biết, ta cho nó tín vật hiện ra cha ta. Nó nói bên kia núi tốt hơn nhưng gian lận quá rõ ràng nên không ổn. Bèn tới nơi này, không ai tranh cũng tốt mà.”
Chu Ngưng Nguyệt nghĩ chuyện lúc trước lại cảm thấy kỳ lạ:
“Thực ra ta cảm thấy Đại Địa Thần Khuyển này không giống lắm. Cha ta nói lần này ra ngoài chính là chó non còn chưa nhận chủ, xác suất lớn sẽ muốn nhận ta làm chủ. Nhưng ta thấy nó không có ý định như vậy. Mặc dù ta cũng không muốn nhận nó.”
“Có thể nó thấy Nguyệt tỷ còn nhỏ, không phù hợp với thẩm mỹ của nó.”
Thu Thiển nhét một cây kẹo que vào miệng.
Hai người tiếp tục đi về phía trước.
“Nguyệt tỷ cảm thấy cơ duyên lần này sẽ là cái gì?”
Thu Thiển hỏi.
“Không biết.”
Chu Ngưng Nguyệt lấy nho xanh trong balo nhỏ của nàng ra, ăn có hai quả nàng còn ghét bỏ nói:
“Là ai bán vậy? Có hơi chua.”
Nói xong lại ăn tiếp.
Thu Thiển vốn muốn định mở miệng trả lời, chỉ là có một con yêu thú na ná con giun đột nhiên chui ra từ mặt đất, muốn tấn công các nàng.
Thấy thế, nàng vươn tay ra, mạng che mặt màu đen xuất hiện trên tay nàng, sau đó mạng che mặt hoá thành từng lưỡi dao bén mạnh mẽ bắn vọt qua.
Mỗi một lưỡi dao đều có một độ cong riêng biệt.
Roẹt!
Lưỡi dao xẹt qua con giun, cứa lên mặt đất, để lại từng chuỗi dấu vết.
Con yêu thú na ná con giun lập tức bị tan rã.
Chu Ngưng Nguyệt nhìn về phía trước, hơi cau mày.
“Nguyệt tỷ?”
Thu Thiển thấy Chu Ngưng Nguyệt ngây người thì có chút hiếu kỳ hỏi.
Lúc này Chu Ngưng Nguyệt mới đi tới từng chuỗi vết đao vừa cứa qua kia, ngồi xuống xem xét:
“Hoa văn này trông có hơi quen mắt, có phải trước kia ta đã từng thấy qua hay không?”
“Chắc là không, ta rất ít khi xuất đao.”
Thu Thiển ngồi xuống, bắt đầu thu lưỡi đao về.
Những thứ này là một bộ phận của mạng che mặt.
Là pháp bảo của nàng.
“Nếu thứ này xẹt qua cánh tay, liệu có để lại hoa văn hay không?”
Chu Ngưng Nguyệt rút một thanh Hồ Điệp Phi Đao, khua khua trên tay.
“Có thể, Nguyệt tỷ có muốn thử chút không?”
Thu Thiển liếc qua Chu Ngưng Nguyệt rồi thành khẩn nói.
“Đương nhiên….”
Chu Ngưng Nguyệt đứng lên nói.
“Không thể thử.”
“Đúng rồi.”
Ném trả lại thanh đao cho Thu Thiển, Chu Ngưng Nguyệt lại mở miệng nói:
“Lần trước ngươi đến nhà ta, trên mặt bị thương rồi nói là bị đánh, chuyện xảy ra từ khi nào vậy?”
Nhắc tới việc này, trong mắt Thu Thiển hiện lên vẻ tức giận:
“Đợi ta tăng cấp, chắc chắn sẽ tìm lại thể diện. Nhưng đối phương là đàn ông, ta lại không muốn có qua lại, nếu là phụ nữ thì tốt rồi. Kể cả mấy năm nay không có cách nào, nhưng qua mấy năm nữa ta cũng sẽ khiến hắn hối hận.”
Qua lại quá nhiều với đàn ông, không tốt chút nào. Không thích hợp với nàng.
“Ừm, ngươi cố gắng lên, không chừng có cơ hội. Nói rõ xem là chuyện gì. Lần trước ngươi nói qua loa quá.”
Chu Ngưng Nguyệt cất nho xanh đi, đổi thành dưa hấu.
Nàng còn đặc biệt cho thêm đá.
“Nguyệt tỷ, ngươi mua dưa hấu lúc nào vậy?”
Thu Thiển nhìn Nguyệt tỷ ăn dưa hấu có chút tò mò. Trong nhà cũng không mua dưa hấu.
“Buổi sáng lúc đi mua đồ ăn sáng, ta nhân tiện mua luôn.”
Chu Ngưng Nguyệt giải thích nói.
“Cửa hàng hoa quả cách cửa hàng bán đồ ăn sáng một con phố, Nguyệt tỷ bị lạc đường nên thuận tiện mua luôn à?”
Thu Thiển cúi mắt nhìn Nguyệt tỷ.
“Ta cũng không phải trẻ con, ngươi nói chuyện ngươi bị người ta đánh thế nào đi, vào khoảng lúc nào.”
Nói xong Chu Ngưng Nguyệt cắn một miếng dưa hấu. Rất ngọt, rất mát.
“Có lẽ là hôm xem mắt. Ta nhận được tin Bạch Cẩm của mười hai tịnh đường đột nhiên tiến vào Thanh Thành. Chân tay của những người này khá nhanh nhẹn, ăn trộm đồ cũng dễ dàng. Vì để an toàn, ta dự định đuổi nàng đi.”
Thu Thiển suy nghĩ nói tiếp:
“Ta đuổi theo nàng ta từ ban ngày đến đêm khuya, cuối cùng rơi vào bẫy của nàng ta. Là trận pháp cảm nhận thị giác linh khí đều bị áp chế, sau đó bọn ta đánh nhau, ta vẫn chiếm thế thượng phong. Ta dự định cứ tiếp tục đánh, đến lúc có thể dạy nàng ta làm người, sau đó ném đi. Nhưng lúc chúng ta tạm dừng, đột nhiên có một người xông đến. Là một người đàn ông. Hắn không có linh khí, giống như người bình thường.”
“Một chút linh khí cũng không có?”
Chu Ngưng Nguyệt hỏi.
“Không có, là một người bình thường. Hắn xách Hắc Thử đi đến, hỏi chúng ta đây là Hắc Thử của ai. Vì hắn là người bình thường, cho nên Bạch Cẩm không thèm đùa giỡn mà nói thẳng là Hắc Thử của nàng, người đó vặt đứt cổ của Hắc Thử trước mặt Bạch Cẩm. Hắn nói là không trông coi thú cưng thì nó sẽ chết. Đương nhiên Bạch Cẩm nổi giận muốn giáo huấn đối phương, nhưng…”
Thu Thiển dừng lại.
“Chuyện bất ngờ đã xảy ra?”
Chu Ngưng Nguyệt hỏi.
“Ừm, chuyện bất ngờ đã xảy ra, người đó đến gần Bạch Cẩm bằng cách nào đó mà chúng ta không hiểu được, vung ra một quyền. Chỉ một quyền đơn giản, trực tiếp đánh cho Bạch Cẩm bị thương nặng, suýt nữa thì chết, nàng độn huyết bỏ chạy trong sợ hãi. Ta cũng muốn nhân cơ hội bỏ đi. Nhưng bị hắn phát hiện, hắn đánh ra một quyền với ta. May mà có cái khăn che mặt ngăn đỡ, nhưng mặt ta vẫn bị đánh bầm tím. Theo ta suy đoán có lẽ hắn là tu chân giả đi ngang qua đường. Rất có thể là thể tu.”
Thu Thiển sờ mặt nói.