Chương 92: Thánh Tử Xuất Hiện?
Ai cũng có lòng trắc ẩn, cảnh tượng này dễ dàng khiến con người nổi lên lòng trắc ẩn nhất. Nhưng có lòng trắc ẩn với dã thú, là một chuyện không tốt. Chính vì vậy mà hồi nhỏ hắn chịu thiệt rất nhiều.
Sự xuất hiện của Chu Tự khiến dã thú thấy hy vọng, nó lập tức nhìn qua. Nhưng vừa mới nhìn qua, chưởng tâm lôi trên người Chu Tự trực tiếp bùng nổ.
Ầm!
Vẫn không có uy lực gì.
Nhưng yêu thú một sừng bị dọa sợ, lui lại phía sau một bước theo bản năng.
Sau đó...Nó dẫm hụt chân rơi xuống.
Hú!
Nó hoảng sợ kêu to. Cuối cùng nó biến mất ở dưới vách núi, không thấy bóng dáng.
Chu Tự:
“...”
Sớm biết vậy mình nên tiễn nó một đoạn đường trước, nó cũng không cần chịu đựng đau đớn như vậy.
Sau đó hắn nhìn về phía những người khác ở đối diện, không nhắc đến người mặc áo giáp, hắn phát hiện còn có một một thanh niên khuôn mặt khá lạnh lùng. Có vẻ địa vị cũng rất cao. Có chút kiêu ngạo, những người khác đều không thể đứng cùng với hắn. Không có cơ bắp, không xác định được có mạnh hay không.
Năm người còn lại, địa vị cũng khá cao, ô, Chung Hổ cũng có mặt trong đó.
Có lẽ đều là đầu giả bậc bảy.
Tụ tập ngược đãi dã thú, quả nhiên là ma tu.
“Tuy rằng là việc riêng cá nhân, nhưng các ngươi ngược đãi dã thú đã ảnh hưởng đến ta.”
Chu Tự nhìn Ma Uyên nói.
Ma Uyên nhìn thẳng hắn với ánh mắt lạnh lùng, dường như không nghe lọt chữ nào, sau đó quay đầu nhìn về phía Kinh Nghĩa của Thiên Vương Điện
Kinh Nghĩa của Thiên Vương Điện bấm tay thi triển công pháp. Sau đó hắn bắt đầu nói chuyện, thuật pháp xung quanh khuếch đại giọng của hắn:
“Nghe nói Thánh Tử cái thế vô song, quyền phá Cửu Châu, hôm nay Kinh mỗ đến chỉ giáo. Hy vọng Thánh Tử đừng nương tay. Cho chúng ta mở rộng tầm mắt được chứng kiến Phá Thiên Ma Thể viên mãn trong truyền thuyết.”
Giọng nói vang lên, vang vọng bốn phía. Bất kể là dưới chân núi, hay là nơi xa một chút cũng có thể nghe thấy.
Còn Chu Tự nghe thấy đối phương nói liền thộn mặt, không phải Nguyệt tỷ nói rất ít người biết hắn trông thế nào sao? Nàng cùng là lần đầu tiên gặp hắn. Chẳng lẽ con người này nhận ra hắn nhờ cảm giác?
Chung Hổ phía sau mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hắn nguyện công nhận Kinh Nghĩa của Thiên Vương Điện là người dũng cảm nhất, nếu hắn có tư cách này. Từ trước tới nay hắn chưa từng thấy người có dũng khí như vậy.
Bảo Thánh Tử không cần nương tay…
Hắn không biết đối phương là Thánh Tử?
Lập tức hắn có chút thương hại Kinh Nghĩa, nhưng Thiên Vương Điện bụng dạ khó lường, đương nhiên hắn cũng không có ý định nhắc nhở.
Đây là trò chơi của Thánh Tử, hắn không dám nhiều lời thêm một câu.
…
Dưới chân núi, đương nhiên đám người Minh Nam Sở và Bạch Cẩm ban đầu đang chiến đấu cũng nghe thấy tiếng nói vọng đến. Từng người họ đều lùi lại cách một khoảng cách sau đó ngẩng đầu nhìn lên vị trí núi cao.
Họ đều kinh sợ.
Thánh Tử xuất hiện?
Hàn Tô có chút bất ngờ nói:
“Xuất hiện rồi? Cảm giác không đúng lắm.”
“Ừm, đối phương lại truyền ra âm thanh như vậy, là để tạo uy thế hay là có ý gì khác?”
Minh Nam Sở cũng phát hiện ra.
Cách làm này không bình thường. Ít nhất không phải là cách làm bình thường đối mặt với Thánh Tử.
Soạt…Soạt!
Tô Thi vung kiếm, không ngừng đánh chết Hắc Thử và Độc Xà vây đến. Nàng phát hiện kiếm pháp của mình càng lúc càng chuẩn, đánh chết đối phương cũng càng lúc càng thuận tay.
Việc này...Có thêm kinh nghiệm thật nhanh.
Ba người Bạch Cẩm cũng kinh ngạc, họ nhìn núi cao.
Lập tức có chút lo lắng.
Nhưng người nói có lẽ là người của Thiên Vương Điện, họ thực sự gặp được Thánh Tử? Gặp được rồi lại thực sự nói những lời này? Nói như vậy nhưng thực ra là giả?
Họ từng nghe Chung Hổ nói, đến lúc đó truyền lời nói theo giọng của hắn là được. Cho nên đây là một phần của kế hoạch?
Vậy trước tiên không cần quan tâm.
Tiếp tục tấn công.
Đương nhiên Minh Nam Sở và Hàn Tô cũng nghĩ như vậy, tiếp tục giao đấu.
Đám người Bạch Cẩm không sợ.
Ba đánh hai, họ nắm chắc phần thắng.
Còn về người bị Hắc Thử và Độc xà truy kích, nói thế nào nhỉ...
Cũng khá là xinh đẹp.
…
Vòng vây bên ngoài rừng cây.
Yên Phi Hoa nhìn lên núi cao nở nụ cười:
“Đây là ma tu có dũng khí nhất mà ta từng thấy, cũng may hắn không phải là người của Hợp Hoan tông chúng ta. Nếu không...Ta phải bỏ chạy khỏi nơi này suốt đêm mất.”
Một nơi dễ bị ảnh hưởng, tuy Hợp Hoan tông họ không có danh tiếng tốt gì, nhưng không đắc tội với đạo tu Ma Tu. Tuy rằng họ cũng được liệt vào hàng ma tu, nhưng không can thiệp bất cứ chuyện gì.
Nhưng sự xuất hiện của Thánh Tử Ma Đạo, cũng dễ dàng gây ảnh hưởng đến họ, không lớn là được.
Hợp Hoan tông không có hứng thú với tranh đấu, nhiều lắm cũng chỉ có hứng thú với nam giới nữ giới. Nhưng họ theo nguyên tắc tự nguyên, chia tay cũng rất bình thường.
“Có thể những người này còn đang xem kịch vui, không biết tử thần ngay tại bên cạnh.”
Yên Phi Hoa lắc đầu, vẫn tiếp tục cách xa một chút.