Chương 96: Không Ít Thu Hoạch
“Xem ra sắp kết thúc rồi.”
Chu Ngưng Nguyệt nói.
Một đòn sấm sét rơi xuống, thanh thế cũng đủ rồi.
Nói xong nàng tiếp tục ăn dưa, chờ đợi việc xảy ra tiếp theo.
Nhưng ngay khi Chu Ngưng Nguyệt muốn cắn dưa hấu trong tay, một tiếng ầm ầm vang lên.
Ầm!
Tiếng ầm ầm từ núi cao truyền đến, cả mặt đất dường như đều chấn rung.
Ngay sau đó.
Đá vụn từ núi cao rơi xuống.
Phập!
Ngọn núi cao cao phía xa, lập tức sập tan trước mắt Chu Ngưng Nguyệt và Thu Thiển.
Nguyệt tỷ vốn đang định cắn dưa hấu, lập tức ngẩn cả người, đến mức không cắn tiếp miếng dưa nữa.
Thu Thiển cũng cầm kẹo mút không thể bỏ vào trong miệng.
“Nguyệt tỷ…”
“Đừng gọi ta, ta cũng bị kinh sợ, ta còn tưởng rằng vừa nãy đã là cao trào, thì ra chỉ là khúc nhạc dạo. Bút tích này hơi lớn rồi.”
Chu Ngưng Nguyệt đặt dưa xuống, thực sự bị chấn hãi. Việc này đã vượt qua phạm vi bậc bảy.
“Nguyệt tỷ có thể làm được không?”
Thu Thiển hỏi.
“Không, không làm được.”
Nguyệt tỷ lắc đầu, sau đó lại tưởng tượng, nói tiếp:
“Mặc bộ đồ gấu nhỏ cũng không được. Rốt cuộc là ai vì để làm rõ ràng trạng thái của Thánh Tử, mà chịu bỏ ra vốn liếng mồ hôi nước mắt như vậy?”
Sự xuất hiện của Thánh tử ảnh hưởng đến cả địa giới ma tu, thậm chí cả địa giới đạo tu.
Đương nhiên có một số người không muốn Thánh Tử xuất hiện. Một khi đã chắc chắn Thánh Tử không có năng lực gì, họ sẽ yên tâm hơn rất nhiều. Tóm lại những người này không an phận.
Nhưng nàng không ngờ, họ lại gây ra động tĩnh lớn như vậy tại đây.
Muốn hất bát nước bẩn gì?
Nâng lên, sau đó lại chèn ép?
Thu Thiển cũng nhìn về phía núi, nàng không cảm nhận được linh khí lớn mạnh, không có ánh sáng trận pháp, nhưng tốc độ sập tan của ngọn núi chỉ trong chớp mắt, cho thấy là do thực lực cá nhân gây ra.
Trừ phi có pháp bảo cường mạnh.
Nhưng khởi động pháp bảo cũng sẽ khiến nổi lên linh khí cường mạnh.
Nàng và Nguyệt tỷ đều không hề phát hiện ra, cho nên khả năng lớn là thực lực của con người. Các nàng yên lặng chờ đợi, xem xem rốt cuộc đối phương hắt nước bẩn thế nào cho Thánh Tử.
Rất nhanh các nàng chợt nghe thấy giọng nói, hoặc là nói cuối cùng bên trên cũng truyền đến giọng của ma tu. Trong giọng nói mang theo vẻ vừa cung kính vừa sợ hãi lại vừa kích động, hùng hậu dị thường:
“Chung Hổ của Hổ Đường trong Mười hai tịnh đường, tham kiến Thánh Tử.”
“Quan An Hòa của Thiên Ưng Điện Ma môn.”
“Văn Viễn của chiến đường Huyết Khấp tông.”
“Lệ Kình của Pháp Vương Điện Ma môn.”
“Miêu Tu Phong của Nộ Giới Lục Dục Giới.”
“Tham kiến Thánh Tử.”
Âm thanh rộng lớn vô biên chấn động lòng người, vẻ cung kính và sợ hãi trong đó truyền đi khắp bốn phương tám hướng.
Cùng lúc đó trên đỉnh núi dường như xuất hiện một luồng sáng, dường như bóng người.
Nguyệt tỷ nghe thấy giọng nói này, dưa hấu rơi xuống không tiếng động.
“Nguyệt tỷ?”
Thu Thiển nhìn về phía Nguyệt tỷ.
Nàng hoàn toàn bị giọng nói này khiến cho thộn mặt, hoàn toàn khác với dự liệu của các nàng. Lúc này Chu Ngưng Nguyệt ngồi xổm xuống nhặt dưa hấu của nàng:
“Đừng nhìn ta, ta cũng không hiểu họ đang hát đoạn nào, bút tích lớn như vậy, cuối cùng lại truyền ra giọng nói như này. Không thể tưởng tượng.”
“Liệu có phải là cố ý đẩy Thánh Tử lên địa vị cao không?”
Thu Thiển hỏi.
Như vậy tiếp sau đó Thánh Tử Ma Đạo sẽ rơi vào thế cưỡi trên lưng cọp tiến thoái lưỡng nan.
“Không giống lắm, họ lại không biết trạng thái của Thánh Tử, làm như vậy để làm gì?”
“Vậy có khả năng liên quan đến cha mẹ của Nguyệt tỷ không?”
Nếu hai người này muốn nhúng tay, thì việc như này cũng có khả năng xảy ra.
“Không thể nào, cha và mẹ không nghĩ con trai của mình vô dụng như vậy, không có chuyện gì lớn, họ sẽ không nhúng tay vào. Họ không có hứng thú với trò chơi trẻ con.”
Chu Ngưng Nguyệt lắc đầu.
“Vậy chúng ta qua đó xem sao không?”
Quá đó có lẽ có thể có không ít thu hoạch.
Chu Ngưng Nguyệt chưa vội trả lời, mà suy nghĩ một lúc.
Rất nhanh nàng đã có câu trả lời:
“Không, chúng ta tiếp tục đi về phía trước, đến trung tâm Cơ Duyên. Nhưng lúc trở về cần làm một việc.”
Thu Thiển nhìn về phía Chu Ngưng Nguyệt giống như đang hỏi cần làm việc gì.
“Sau khi trở về phải mua thêm quả dưa hấu, dưa này rất ngọt.”
Chu Ngưng Nguyệt chôn quả dưa xuống đất, vỗ vỗ chỏm đất rồi nàng mới đứng lên đi về phía trước:
“Sau đó chúng ta hỏi xem hôm nay Thánh Tử chính phái đi đâu rồi.”
“Sau đó thì sao?”
“Hết rồi.”
“...”
Trước khi rời đi, Thu Thiển lại nhìn ngọn núi bị sập vỡ đó.
Không mượn ngoại lực, chỉ dùng tu vi đã tấn công ngọn núi sập vỡ một cách dứt khoát nhanh gọn như vậy.
Phải vượt qua bậc ba.
…
Đương nhiên đám người Minh Nam Sở vốn đang tranh đấu dưới chân núi cũng thấy luồng sáng trận pháp, nhưng cụ thể thế nào, họ không thể biết được.
Tuy cách nơi này không xa lắm, nhưng cũng không có ảnh hưởng gì. Khi họ đều nghĩ như vậy, đột nhiên một tiếng ầm ầm từ núi cao truyền đến.
Ầm!