Người dịch: Ravine
Trình Cẩn toàn thân run lên, mới nhận ra Lục Đào có chút kỳ lạ, giống như là - hổn hển. Có phải bản thân vừa rồi đã nói sai cái gì không?
Trình Cẩn không hiểu, rõ ràng những gì cậu vừa nói đều là quyết định ngày trước của Lục Đào, cậu chỉ là đang làm theo mà thôi.
Trình Cẩn siết chặt ngón tay, cố tỏ vẻ không có gì lạ, nhỏ giọng hỏi: "Anh có thể ... giúp em kéo rèm cửa lại được không? Em hơi buồn ngủ."
Sau khi mang thai cậu không có phản ứng gì khác, chỉ là rất dễ buồn ngủ, ngày nào cũng phải ngủ trưa, nếu không tinh thần sẽ rất ủ rũ.
Người đàn ông cao lớn cuối cùng cũng không còn dùng ánh mắt như muốn ăn thịt người nhìn chằm chằm vào cậu nữa, mà đứng dậy đi đến bên cửa sổ, vươn tay đóng rèm cửa lại một cách ngay ngắn.
“Cảm ơn anh.” Trình Cẩn ngáp một cái, khi ánh đèn mờ đi, mí mắt của cậu nặng trĩu, dù có bao nhiêu vấn đề đi nữa cậu đều vứt ra sau đầu, chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon.
Rõ ràng là không quen ở trong cùng một không gian với người chồng đích thực của mình, nhưng không biết tại sao, Trình Cẩn lần này lại ngủ rất ngon, ngon đến nỗi không mơ thấy gì, sau khi tỉnh lại cảm thấy thật sảng khoái, chỉ là thần trí vẫn còn chưa tỉnh táo hẳn. Vì vậy, khi nhìn thấy bóng dáng của Lục Đào, cậu yếu ớt gọi "lão công", giọng điệu còn mang vẻ nũng nịu: "Em muốn uống nước ..."
Không khí ngưng trệ mất một lúc, mười giây sau Trình Cẩm mới nhớ ra tình hình hiện tại của mình. Cậu hốt hoảng ngồi dậy, vừa định xin lỗi thì phát hiện Lục Đào đã đứng dậy, rót một cốc nước rồi đưa qua cho cậu.
“Em…” Trình Cẩn xoa xoa mái tóc rối bù của mình, có chút ảo não không biết có nên cầm cốc nước đưa trước mặt hay không, “Em vừa mới ngủ dậy còn chưa tỉnh táo, thật xin lỗi, em không có cố ý gọi như vậy. Em còn tưởng… "
Cậu vẫn nhớ trước đây mình cũng gọi anh như này, nhưng đổi lại đối phương càng thêm chán ghét, nên sau đó từ từ thay đổi.
Tay cầm cốc thủy tinh bỗng siết chặt, thượng tướng đại nhân phải cố gắng kìm chế để không làm vỡ cốc, anh nói: "Tưởng cái gì? Tưởng tôi là anh ta?."
Trình Cẩn chột dạ nói:”Em xin lỗi.”
"Tôi mới là lão công của em. "
Nghe được câu này, Trình Cẩn hơi kinh ngạc, ngay sau đó lại nhận ra, "Từ góc độ pháp lý mà nói thì đúng là như vậy."
Nhưng những lời này dường như không làm cho đối phương hài lòng, chiếc cốc càng ngày càng gần, Trình Cẩn đành phải cầm lấy và uống cạn nước trong cốc.
Lục Đào vẫn chưa đi, anh đứng trước mặt cậu, đợi cậu uống nước xong liền hỏi: “Tại sao lại muốn kết hôn với Mã Nguyên?”
Trình Cẩn sửng sốt, "Sao anh biết tên cậu ấy..."
Cậu nhìn xuống cổ tay mình, thời gian cho thấy cậu đã ngủ ba giờ, trong ba giờ này cũng đủ để người đàn ông trước mặt tìm ra một chút chân tướng, nhưng cậu vẫn cố gắng giãy dụa, "Anh đã kiểm tra cậu ấy chưa? Kết hôn với cậu ấy ... Tất nhiên em muốn bắt đầu lại, mà sau đó cũng cảm thấy cậu ấy là một người đàn ông tốt..."
“Đàn ông?”
Nghe thấy sự nghi ngờ trong giọng điệu của người kia, Trình Cẩn cắn môi nói: "... Cho dù là thiếu niên, nhưng cậu ấy cũng đã hơn mười tám tuổi rồi, lúc em kết hôn với anh không phải cũng là độ tuổi ấy sao?"
Lục Đào nói: "Nhưng hai người hôm nay mới gặp mặt lần thứ hai, lần đầu tiên gặp mặt là ngày hôm qua."
Trình Cẩn hoảng sợ, "Làm sao anh biết? Cậu ấy nói với anh rồi?"
Lục Đào nói: "Không sai, có nhân chứng nhìn thấy. Hai người mới lần thứ 2 gặp mặt đã dự định kết hôn. Lý do là gì? Không phải em cũng định nói với tôi hai người đây cũng là nhất kiến chung tình đi?"
Không hiểu vì sao, Trình Cẩn cứ cảm thấy chữ "cũng" trong lời nói của anh cực kì chói tai, cậu lấy tay che bụng dưới chăn bông, dũng khí trong lòng tràn ra, "Đúng vậy, yêu từ cái nhìn đầu tiên thì đã làm sao? "
Lục Đào nghe được câu trả lời của cậu, sắc mặt anh thay đổi, trở nên lạnh lùng hơn, "Tôi không nghĩ cậu ta sẽ lập hôn ước một cách qua loa như vậy."
Trình Cẩn nói: "Như anh điều tra thấy rồi đấy, gia đình cậu ấy rất nghèo. Cậu ấy chỉ có một người mẹ và một cô em gái, cậu ấy đang rất cần tiền. Vì vậy, em đã nói dối cậu ấy, lừa cậu ấy em cần phải kết hôn ngay lập tức. Rồi em đưa cho cậu ấy một khoản tiền, để cậu ấy cùng em đi đăng ký kết hôn, dùng cái này để trói buộc cậu ấy. Lý do này có được không? "
Cậu gần như cam chịu, từ bỏ chính mình, "Dù sao em cũng chính là loại người như vậy! Em đã từng yêu anh từ cái nhìn đầu tiên, thế nên rất muốn cưới anh, mà gia đình em lúc đó có thể uy hiếp được anh cho nên mới dùng cách đó. Nhưng hiện giờ gia đình em đã phá sản rồi, chỉ còn cách lừa dối cậu ấy thôi! Nhưng em không thể nào hiểu nổi tại sao rõ ràng là em đã nộp đơn ly hôn với anh mà đơn vẫn chưa được thông qua!? Lục Đào , anh hãy nói cho em biết, anh không phải rất muốn ly hôn với em sao? Tại sao đơn vẫn không được thông qua? "
Biểu tình kích động của cậu khiến Lục Đào có chút ngạc nhiên, nhưng anh không thể hiện quá nhiều ra ngoài, chỉ nói: "Tôi đã nói rồi, tôi chưa từng nghĩ đến việc ly hôn với em."
Trình Cẩn dường như sắp ngã quỵ, cậu lớn tiếng hét lên: "Vậy anh nói cho em biết! Trước khi trở về anh nói muốn đưa em đi đâu?"
Nước mắt cậu trào ra, mang theo uất ức khôn nguôi, "Anh chắc chắn không thể nào là dẫn em đi tham dự một bữa tiệc nào đó đi? Anh trước giờ chưa từng muốn xuất hiện cùng một chỗ với em!"
Lục Đào nhìn cậu, im lặng vài giây, sau đó mới trả lời: "Đưa em đi mở tài khoản chung. Mở tài khoản chung cần sự có mặt của cả hai vợ chồng mới có hiệu lực."