Người dịch: Ravine
Kết hôn bảy năm, số lần hai người hôn nhau rất ít, hầu hết đều là do Trình Cẩn chủ động hoặc hôn lén, Lục Đào chủ động hôn cậu như thế này, hình như trước giờ chưa từng có.
Môi lưỡi đối phương cướp đoạt dữ dội, nhưng động tác thực tế cũng không được coi là thành thạo, chỉ đơn giản là liếm mút và cắn. Nhưng ngay cả như này cũng đủ để khiến Trình Cẩn chấn kinh.
Lục Đào thực sự đang hôn cậu?
Một cú sốc cực lớn đánh vào tâm trí cậu, đến khi bị đối phương gặm nhấm đôi môi rồi mới bỏ ra, Trình Cẩn vẫn chưa kịp hoàn hồn, cả người như bị đông cứng lại, hai mắt mở to, tầm nhìn không có tiêu cự.
Lục Đào hiển nhiên cũng bị sự kích động của chính mình làm cho kinh ngạc, vẻ mặt có chút cứng ngắc, một lúc sau mới đứng thẳng người nói: "Vậy bây giờ em đã hiểu tâm ý của anh chưa?"
Trình Cẩn hiện tại đã hiểu rồi, nhưng vẫn chưa thể tin tưởng hoàn toàn. Một người đã nhiều năm chán ghét mình, hờ hững với mình, đột nhiên lại nói ra câu "thật lòng", nếu là bất cứ ai cũng sẽ không thể toàn tâm toàn ý tin tưởng. Nhưng tia sáng này đối với cậu đã là vượt cả mong đợi, cho nên dù có hoài nghi đó chỉ là một giấc mơ, cậu cũng không dám trực tiếp chọc thủng nó. Cậu khẽ chạm môi mình, trên đó phảng phất chút hơi ấm còn sót lại của người đàn ông.
Trình Cẩn thốt lên, "Từ khi nào ... anh ..."
Vốn dĩ cậu muốn hỏi, "Anh bắt đầu thích em từ khi nào", nhưng lại không dám, sau đó đổi thành: "Anh bắt đầu thay đổi quan điểm về em từ khi nào?"
“Sau khi nhận thấy những thay đổi của em. ” Lục Đào còn muốn nói thêm nhưng tiếng chuông cửa vang lên cắt ngang lời anh, anh liếc nhìn Trình Cẩn rồi bước ra cửa.
Trình Cẩn nghe thấy anh mở cửa và nói gì với một người nào đó, khi quay lại, anh cầm một cái túi trong tay và đưa cho cậu, "Quần áo em thay anh đã kêu người giặt sạch, cũng mua đồ lót mới và giặt rồi, em đi thay đi. "
Sự chu đáo của đối phương khiến Trình Cẩn rất đỗi ngạc nhiên, lại có chút thụ sủng nhược kinh (được cưng chiều mà sợ), sau khi nhận lấy, cậu nhẹ nhàng nói "cảm ơn". Cậu cởi thắt lưng và muốn thay quần áo, nhưng lại do dự khi nhận ra đối phương vẫn đang đứng trước mặt mình.
Cậu hiện tại không thích để đối phương hiểu lầm rằng cậu khỏa thân là muốn cám dỗ anh, mặc dù cậu trước đây cũng đã từng làm điều này không ít lần.
Lục Đào thấy cậu do dự, nhưng anh không quay người đi chỗ khác mà nói: "Cho anh xem bụng em nào."
Trình Cẩn ngay lập tức đỏ mặt, muốn từ chối nhưng không tiện nói ra, cuối cùng chỉ có thể lúng túng kéo quần áo một chút, lộ ra bụng bầu.
Làn da cậu trắng nõn, vốn dĩ vùng eo thon gọn không chút mỡ thừa, thế nhưng lúc này bụng lại phồng lên, tuy rằng không lớn lắm nhưng vẫn có thể nhìn ra độ cong.
Lục Đào nhìn chằm chằm vào nó một lúc, sau đó đưa tay ra chạm vào.
Bàn tay này chỉ vài tháng trước đây đã thực sự chạm vào bụng của Trình Cẩn không ít lần, nhưng cậu vẫn thấy rất kỳ lạ khi nghĩ đến linh hồn bên trong thân thể này là người chồng thực sự của mình.
Không phải là bài xích, nhưng lại mang theo một chút kì lạ kinh hoàng.
Cứ cảm thấy bản thân không xứng đáng với những gì đang diễn ra ở hiện tại.
Mà hiện tại, bàn tay đó quả thực đang chạm vào bụng cậu, ngón tay thon dài áp lên da thịt cậu, mang đến cảm giác ấm áp, khi lòng bàn tay di chuyển lên bụng, cả người Trình Cẩn run lên, thắt lưng mềm nhũn không kiểm soát được, cậu phải dùng tay chống đỡ phần trên của cơ thể. Nơi nào đó lại phản ứng kịch liệt, qua lớp vải mỏng không cách nào che giấu, từng chút một sưng phồng dựng đứng, và cuối cùng dựng lên một cái lều nhỏ.
Lúc này, Trình Cẩn xấu hổ đến mức hận không thể tìm được cái lỗ mà chui xuống!
Cái gì thế này! Rõ ràng vừa mới cách đây không lâu còn cứng miệng nói không cần đối phương, thế mà hiện tại chỉ bị sờ bụng một cái đã cứng lên rồi!
Trình Cẩn xấu hổ đến mức đỏ cả tai, vội vàng đẩy tay Lục Đào ra, kéo chăn bông che lại, "Em, em không cố ý đâu...Chỉ là lâu rồi không có phát tiết..."
Động tác quấn chăn đột ngột bị chặn lại, Trình Cẩn mới nhận ra Lục Đào đang ngăn cậu, trái tim lại trở nên hoảng loạn. Ánh mắt bị anh bắt gặp, Trình Cẩn càng thêm hoảng sợ, chân tay vô lực.
Lục Đào so với cậu bình tĩnh hơn, như thể tình cảnh ướt át này không ảnh hưởng đến anh, nói: "Có muốn anh giúp em giải quyết không?"
Trình Cẩn tròn mắt ngạc nhiên, còn chưa kịp trả lời thì đèn trong phòng đã tối đi, cả căn phòng chìm trong bóng tối. Sau đó cậu cảm thấy có người lên giường, giây tiếp theo đã được ôm vào một vòng tay quen thuộc, nội y bị lột sạch.
Một loạt hành động này khiến Trình Cẩn hoang mang, chỉ có thể thều thào: "Em, em còn chưa có rửa sạch ..." Dù chưa hoàn toàn tin tưởng tâm ý của đối phương nhưng cậu cũng không đạo đức giả đến mức không cho anh động vào người. Mà dù thế nào thì được làm tình cùng với Lục Đào vẫn là hời cho cậu.
Trước đây đã từng nghĩ như vậy, cho đến bây giờ, ngay cả khi đã từng nghĩ đến ly hôn, loại suy nghĩ này đã ăn sâu vào máu cậu, không thể thay đổi.
"Anh sẽ không đi vào đâu, em hiện tại không thích hợp bị làm."
Không biết tại sao, trong bóng tối giọng nói của Lục Đào có vẻ trầm hơn và rất có từ tính, sự lạnh nhạt trời sinh lại càng thêm gợi cảm, khiến bộ phận sinh dục vốn đã mềm đi vì kinh ngạc của Trình Cẩn lại đứng lên.
Sau khi cái đó được đối phương nắm lấy, Trình Cẩn dứt khoát nhắm mắt ngậm miệng, liều mạng tự huyễn hoặc bản thân rằng người ở phía sau mình là “Lục Đào kia", nên mới có thể làm loại chuyện này cho cậu. Nhưng dù có cố gắng tẩy não như nào, cậu vẫn có thể phân biệt rõ ràng rằng đối phương hiện tại là chồng thật sự của mình.