Lục Đào sau khi về nhà, người đến thăm so với lúc ở viện còn nhiều hơn.
Trình Cẩn từ trước đến nay chưa bao giờ tiếp đãi nhiều khách như thế, ngày trước lúc còn là tiểu thiếu gia, trong nhà đương nhiên có rất nhiều khách, nhưng cậu chỉ lo ăn chơi, tiếp nhận những lời tán dương và hưởng thụ là được, Cậu không bao giờ cần làm những việc như pha trà, món điểm tâm ngọt,…vì vậy không tránh được có chút căng thẳng, không quen. Lại nói sau khi phá sản có phải hay không tâm tình thay đổi rồi, nhìn thấy người khác ăn mặc hoa lệ hay những người có địa vị, trong lòng có chút chột dạ.
Nhưng may mắn là họ ngồi một lúc liền rời đi, dù sao thượng tướng đại nhân hiện tại đang mất trí nhớ, căn bản không thể nói chuyện với bọn họ được. Ngược lại thì Trình Cẩn cũng nhận được rất nhiều lễ vật.
“Ồ, là nho” Trình Cẩn quỳ xuống thảm, vui vẻ mở hộp quà ra. Bao bì của những món quà họ mang theo rất đẹp, Trình Cẩn cẩn thận tháo nó ra, cố gắng tránh làm hỏng hộp. Khi nhìn thấy những quả nho đen tím được xếp ngay ngắn trong hộp, cậu không khỏi mừng rỡ reo lên: “Vẫn là nho phong mật là ngon nhất!”
Nho phong mật là một loại nho quả lớn, hơn nữa rất ngọt, bình thường khi lột da có thể thấy một lớp mật, hương rất thơm, là một loại trái cây vô cùng đắt tiền, ngày trước Trình Cẩn rất thích ăn, nhưng sau khi hết tiền, đã hơn hai năm rồi cậu không ăn nó.
Lục Đào tuỳ ý ngồi bên cạnh, thậm chí còn dùng tay chống cằm, nghiêng đầu nhìn cậu, nhìn thấy mặt cậu lọ rõ biểu cảm vui mừng, nhướn mày một cái: “Thích sao?”
Trình Cẩn gật mạnh, cậu cầm một quả lên lột vỏ, nhưng không phải cho mình ăn, mà là đưa lên miệng chồng: “Anh thử xem, thực sự rất ngon!”
Lục Đào nhìn cậu, sau đó mở miệng, ăn cắn một miếng nho trên tay cậu. Một hương vị ngọt ngào ập đến, vị thực sự không tồi, Trình Cẩn mong đợi hỏi: “Có phải hay không rất ngon?” Nhìn Lục Đào gật gật đầu, lại đẩy đẩy phần thịt quả còn lại lên trước mặt anh. Lục Đào chặn lại, nói: “Em ăn đi, anh hình như không thích ăn đồ ngọt.” lại hỏi: “Tai sao nho này lại ngọt như vậy?”
“Là một loại quả có nguồn gốc từ tinh cầu Ánh sáng. Ngày dài đêm ngắn, đủ ánh nắng, trái sẽ ngọt, cực kỳ thích hợp để trồng các loại nho. Nghe nói loại nho này cho năng suất caom nhưng tinh cầu Đế quốc phải mua nó, thực sự rất đắt, anh biết nguyên nhân tại sao không?” Cậu đưa phần thịt nho còn thừa vào trong miệng, bời vì rất thích mùi vị này, vì vậy khi nhai hai mắt nheo lại, trong như đang vô cùng hưởng thụ.
Lục Đào nhìn cậu không chớp mắt, thản nhiên đáp: "Bởi vì khoảng cách quá xa."
Trình Cẩn ngạc nhiên, "Sao anh biết?"
“Xem qua tài liệu” Lục Đào hình như rất thích xem đủ loại biểu cảm trên khuôn mặt cậu, khoé miệng hơi nhếch lên, “ Sự phân bố của bảy mươi hai tinh cầu trong thiên hà, vị trí địa lý, cư dân, môi trường và luật…,Anh đều xem sơ qua và biết một chút.”
Cằm của Trình Cẩn gần như sắp rơi xuống phía trước ngực, một lúc sau mới nói: “Anh thật sự rất lợi hại!” Sự tôn sùng trong giọng điệu không hề giả tạo, điều này khiến cho Lục Đào có chút lâng lâng, có điều anh không biểu hiện ra, chỉ hất hất cằm, “Không xem xem món quà tiếp theo là cái gì sao?”
“Đương nhiên phải xem!” Trình Cẩn lần đầu tiên mong chờ được mở quà như vậy. Quà ngày trước của tiểu thiếu gia nhận được chất thành núi, nhưng lại không hề có hứng thú. Ngược lại còn ghét bỏ những người tặng đồ rẻ tiền hoặc là không hợp với tâm ý của mình, không giống như hiện tại, cho dù chỉ nhận được bao gạo, cũng rất kinh hỷ, “Loại gạo này thật thơm, có thể nấu cháo, sáng mai chúng ta ăn cháo được không?”
“Được”
"A, đây là một loại dược liệu rất quý. Là một loại nhân sâm đẹp. Nên rất đắt. Thật sự rất đắt." Trình Cẩn cầm hộp quà tinh xảo nhìn cây nhân sâm bên trong, có chút xót xa. "Nhưng em lại quên mất ai đã gửi nó. "
“Trung tướng Trương Lôi” Lục Đào nói chính xác tên người bên kia, thấy Trình Cẩn còn có chút bối rối, liền nói thêm: “Người có râu lớn?”
“Ồ ồ, em nhớ ra rồi, chính là ông ta” Trình Cẩn có chút áy náy, tiếp khách là việc của cậu, nhưng cậu không làm tốt công việc của mình. Nghĩ đến đây cậu có chút khó xử: “Những đồ bọn họ tặng đều rất đắt, bọn mình không tặng lại có phải hay không hơi thất lễ?”
Thượng tướng đại nhân rất quả quyết nói: “Không sao!”
Nếu là trước đây, Trình Cẩn sẽ không bận tâm tới việc quà hồi đáp, hiện tại trưởng thành hơn một ít, cảm thấy loại hành vi này không ổn. Cậu nghiêng đầu suy nghĩ, nhìn qua mọi thứ trong nhà một lượt nhưng vẫn chưa nghĩ ra được thứ gì phù hợp, “Em nghĩ như vậy không tốt lắm, đợi sau này em nghĩ ra nên đáp lễ như thế nào đi” Cậu bắt đầu sắp xếp đồ đạc, cúi người làm một cách nghiêm túc. Lục Đào nhìn một lúc, sau đó bấm vào thông tin của bản thân, tìm thanh liên lạc của Ferry, trong lòng nghĩ đến mấy câu__ Không cần chặn người muốn đến thăm, ai muốn đến đều có thể đến.
Gửi xong, anh thản nhiên tắt liên lạc, nhìn cô vợ nhỏ vẫn đang thu dọn, trong lòng thầm nói: "Tốt nhất đều nhớ mang quà tặng."
Trình Cẩn và người máy nhỏ đã sắp xếp mọi thứ lại với nhau, cuối cùng hộp nho đen tím đẹp mắt vẫn còn đó. Cậu nhìn chằm chằm số nho không đủ một trăm quả đi, trong lòng có chút rối rắm. Lục Đào nói: “Muốn ăn thì cứ ăn, không cần để lại cho anh, anh không thích mùi vị này.”
Trình Cẩn sắc mặt hơi đỏ, đầu tiên là cảm ơn, lại thấp giọng nói: “Em có thể lấy một ít cho cha không?” Cậu căng thẳng xoa xoa tay, như cảm thấy xấu hổ, “Ông ấy, ông ấy có lẽ cũng rất lâu chưa thử qua, em muốn lấy một ít cho ông nếm thử.”
Lục Đào không còn nhớ gì về cha của Trình Cẩn, thực ra khi còn nằm viện, anh đã nghĩ đến việc nhờ Ferry sắp xếp tất cả thông tin của người vợ nhỏ cho mình nhưng cuối cùng anh đã từ bỏ.
Anh muốn tự mình tìm hiểu mọi thứ về người bạn đời của mình. Đối với “cha vợ” hay “nhạc phụ”, Anh hiện tại đã biết là ông ấy đã phá sản rồi, hơn nữa còn sinh bệnh nằm trong bệnh viện, đối với ngoại hình và tính cách của ông không có một chút ý niệm nào. Nhưng hiện tại, có vẻ như đây là một cơ hội tốt để hiểu thêm.
Lục Đào nói: “Có thể. Em bao giờ đi thăm ông ấy, anh đi cùng em.”
Trình Cẩn bị kinh sợ: “Anh, anh đi cùng em?”
“Ân. Đi thăm trưởng bối sinh bệnh cũng là một loại nghi thức đi ?Hơn nữa đối phương là cha của em, anh cảm thấy mình phải có bổn phận đi thăm.”
Trình Cẩn vẫn là cảm thấy bối rối, thật ra thì từ khi kết hôn, Lục Đào chưa từng gặp mặt cha và anh trai của mình, ngay cả khi anh được thăng chức, cha và anh trai đã chủ động mời anh đến dự tiệc, anh ấy đã trực tiếp từ chối, điều đó đã khiến cha và anh trai tức giận.Trình Cẩn ngày trước chỉ biết bảo vệ người yêu,nghĩ rằng những gì anh ấy làm là đúng, mặc dù như vậy bản thân cũng có chút tổn thương. Sau này cậu hối hận rồi, mới thật sự tự hiểu được hành vi của Lục Đào.
Anh là hận cha và anh trai của mình.
Đối với người khác mà nói nói chỉ là một lão bà không đi lại được,với sự phát triển của công nghệ, với sự hỗ trợ của những chiếc xe lăn tự phục vụ, về cơ bản không gặp trở ngại gì trong việc di chuyển nên không nghĩ đó là vấn đề lớn. Nhưng đối với Lục Đào mà nói, Bà nội và anh sống nương tựa vào nhau, bà nội thành ra như thế này, Trình không tránh khỏi dứt bỏ trách nhiệm, anh đương nhiên sẽ có bán hận.
Nhưng hiện tại, người chồng mất trí nhớ muốn đi thăm cha mình.
Trình Cẩn trong lòng cảm thấy có lỗi, nỗ lực khuyên ngăn: “Thật ra không có vấn đề gì, bệnh tình của cha em đã ổn định rồi.Ngược lại là anh, anh vẫn lên ở nhà nghỉ ngơi, em một mình đi là được.” lại cười nói: “Ferry tiên sinh cho em mượn xe anh để dùng, em đi rất tiện.”
Nam nhân chăm chú nhìn cậu, gần như làm lơ đến sự thuyết phục của cậu, nhưng anh vẫn thản nhiên nói: “Em đây là đang nỗ lực ngăn cản anh, khiến anh hoài nghi, người em muốn gặp không phải là cha em, mà là bạn trai cũ hay gì đó .”
Trình Cẩn mặt đỏ bừng, "Mới không phải ... hơn nữa em cũng không có bạn trai cũ ..."
Thượng tướng đại nhân thừa thắng xông lên, “Vậy để anh đi cùng em”
Trình Cẩn suy nghĩ một chút, cảm thấy sau khi Lục Đào tỉnh lại đối với chuyện này sẽ không để tâm, vì vậy gật gật đầu. Sau khi được sự đồng ý của Lục Đào, cậu lấy một nửa số nho và một hũ dinh dưỡng khác, rồi cùng chồng ra ngoài. Gara của bọn họ cuối cùng không trống nữa, chiếc xe mới đỗ bên trong, màu xanh lam mà Trình Cẩn rất thích, tuy không phải là mẫu mới nhất nhưng giá cũng không hề rẻ.
Trình Cẩn sau khi nhìn thấy nó trong lòng có chút phức tạp.
Chiếc xe này rất phù hợp với ý thích của minhg, nhưng nó không phải dành cho bản thân cậu.
Cậu vẫn không biết Lục Đào sẽ đưa nó cho ai. Thượng tướng đại nhân trước đây cũng có những vụ tai tiếng, nhưng sau khi điều tra kỹ lại thì tất cả chỉ là tin đồn, có lẽ Lục Đào còn không biết đến những tin đồn đấy.
Sau khi lên xe, Trình Cẩn vào điều hướng bằng giọng nói, xe bắt đầu tự động lái. Đây là lần đầu tiên nên bọn họ cùng nhau đi đến một nơi, vì vậy tậm trạng Trình Cẩn có chút bối rồi, vui sướng mà nhảy cẫng lên, cậu thậm chí còn bắt đầu giới thiệu khung cảnh bên ngoài cửa sổ cho người chồng bị mất trí nhớ của mình. "Đó là những con tàu vũ trụ nhỏ. Chúng thường có thể chở 4 người. Chúng tương tự như ô tô. Chúng hoạt động bằng năng lượng gió. Chúng nó cũng có luật, không được được tùy ý dùng, tùy ý lái. Nếu phạm luật, mức phạt sẽ rất cao. À, anh có thấy tòa nhà đó không? Đó là Trung tâm thương mại toàn cầu, nhưng cũng không hẳn là trung tâm toàn cầu, trung tâm thương mại toàn cầu ở tinh cầu Mậu dịch, nó là trung tâm của thiên hà, em nghe nói rằng nhiều người kinh doanh ở đó. Nhưng bởi vì tinh cầu Đế chế ra vào hạn chế, vì vậy, đây chỉ là một gian hàng, và không có nhiều người buôn bán ở đây. "
Lục Đào vốn đã biết kiến thức này, nhưng anh vẫn vô cùng thích thú lắng nghe, thậm chí còn khen: "Tiểu bảo bối thật hiểu biết."
Trình Cẩn đỏ mặt, ngượng ngùng nói: "Thực ra, thực ra không phải a ..." Sau khi nhận được lời khen, cậu càng tích cực giới thiệu về các tòa nhà xung quanh. Khi môi trường xung quanh ngày càng xanh tươi, Trình Cẩn nói: "Chúng ta sắp đến bệnh viện rồi."
Vừa dứt lời, trước mặt hiện ra một tòa nhà lớn, trên bảng hiệu có viết hai chữ "Bệnh viện Trung ương". Lục Đào nói: “Xem ra môi trường không tồi.”
“Đúng vậy.” Trình Cẩn đột nhiên có chút áp lục gật mạnh, “Dù sao giá cả cũng rất đắt.”