Lúc Trình Cẩn đến bệnh viện quân đội, Ferry đã đợi sẵn ở cửa. Anh ta là một người đàn ông cao lớn, khoảng 30 tuổi, dáng vẻ phổ thông, ở độ tuổi có thể phẫu thuật xóa bỏ hoàn toàn bệnh cận thị, anh ta vẫn thích đeo một cặp kính gọng đen, có lẽ chỉ đơn giản là để chỉnh sửa nét mặt thôi, sự tồn tại của cặp kính khiến anh ấy trở nên trí thức hơn.
Trình Cẩn đã gặp anh ta vài lần, Ferry rất lịch sự hướng cậu hành lễ, nói: “Phu nhân, tôi đến đón cậu đi.”
Trình Cẩn trong lòng lo lắng, bỏ qua phép xã giao trước đây, chỉ hỏi: "Anh ấy làm sao rồi?"
“Vẫn còn cấp cứu”, Ferry một bên dẫn đường một bên nói, “Thượng tướng đại nhân vì một người cấp dưới, bị người Zerg ám toán và bị tiêm một chất lỏng độc hại lên đầu. Hiện anh ấy đang được 5 bác sĩ hàng đầu tinh cầu cấp cứu. "Đi được vài bước, mới nhận ra Trình Cẩn không đi theo, dừng lại bước chân quay đầu, nhìn thấy khuôn mặt tái mét của Trình Cẩn.
Trình Cẩn toàn thân run rẩy, bước đi nặng nề gần như không thể cử động. Ferry nói: "Xin hãy bình tĩnh, bác sĩ nói, tỷ lệ tử vong chỉ là 10%, thượng tướng đại nhân rất có hy vọng tỉnh lại.”
Trình Cẩn vẫn còn đang run rẩy, nhưng khi nghe thấy tỷ lệ này, dần dần tĩnh lại một chút, nhưng chỉ một chút thôi. Cậu nhìn Ferry, khó khăn hỏi: “Còn khả năng để lại di chứng thì sao?” Zerg là một chủng tộc tàn ác, giỏi tiết ra nọc độc, hơn nữa số lượng lớn, đã từng có một tinh cầu nhỏ bị xâm chiếm, tất cả con người ở đó đều bị nhiễm bệnh và đều chết trong vòng ba ngày. Những người bị nhiễm nọc độc của Zerg dù có được cứu sống cũng phải chịu nhiều di chứng khác nhau. Hơn nữa hiện tại Lục Đào còn bị thương ở đầu, Trình Cẩn gần như không dám nghĩ rốt cuộc anh sẽ ra sao.
Ferry mím môi, vẻ mặt càng thêm nghiêm túc, một lúc sau mới nói: "Một trăm phần trăm."
Lúc đến phòng phẫu thuật, đã có rất nhiều người đang đứng ở đó, bao gồm cấp trên trực thuộc của Lục Đào, có đồng nghiệp của anh, cũng có cấp dưới, ở giữa có một người phụ nữ lớn tuổi ngồi trên xe lăn với một tấm chăn trên đùi, mái tóc bạc trắng, những nếp nhăn không đồng đều trên mặt, chính là người thân duy nhất còn sống của Lục Đào__bà của anh ấy.
Khi Trình Cẩn đến mọi người đều liếc nhìn, dù sao những người đứng ở đây cũng không phải là người thường, ngoại trừ một ít thủ hạ, tất cả đều là những người biết thân phận của Trình Cẩn. Cấp trên của Lục Đào, Mặc Tư còn chưa lên tiếng, người bà ngồi ở giữa đã khẽ khịt mũi, giọng điệu không tốt, "Cậu đến đây làm gì?"
Nếu là trước đây, lúc Trình Cẩn còn kiêu ngạo và tự phụ, tự nhiên sẽ không thèm để ý đến ai, cũng không biết tôn trọng là gì, khi bà nội nói với cậu giọng điệu như vậy, cậu cũng sẽ không khách khí mà giận rỗi đi về. Nhưng cậu sớm không còn là Trình Cẩn của trước kia nữa, toàn thân xấu hổ, thì thào nói: "Cháu... cháu..."
Bà nội lạnh lùng nói: "Không cần cậu ở đây."
Trình Cẩn không nói nên lời, Ferry lên tiếng: “Lão phu nhân, cậu Trình là bạn đời của thượng tướng đại nhân, thượng tướng đại nhân dù xảy ra bất cứ chuyện gì, trên pháp luật, cậu Trình là người có quyền biết đầu tiên, vì vậy tôi đã mời cậu ấy qua. "
Thư kí đã đề cập đến pháp luật, bà nội liền không tiếp tục nói, thậm chí không thèm nhìn Trình Cẩn một cái. Thái độ của bà như vậy, những người khác cũng sẽ biết ý không mở lời với Trình Cẩn, không khí càng trở lên im lặng. Trình Cẩn lặng lẽ dựa vào tường, nhìn chằm chằm vào ánh đèn đỏ nhấp nháy trong phòng phẫu thuật, trái tim đau như bị thứ gì đó cứa ra.
Cũng không biết qua bao lâu, “ting” một tiếng ánh đền đỏ tắt, mọi người đều kích động, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng và mong đợi. Chờ thêm một phút nữa, cửa phòng phẫu thuật được mở ra, năm bác sĩ phẫu thuật lần lượt đi ra, rõ ràng là đã kiệt sức, cả người đều ướt đẫm mồ hôi. Sau khi người phụ trách bệnh viện đi ra, Mặc Tư tướng quân chào hỏi ngay lập tức, hỏi: "Lục Đào thế nào?"
Người phụ trách nở một nụ cười và nói: "Đã qua khỏi cơn nguy kịch."
Câu này vừa thốt ra, mọi người đều một trận vui mừng, bà nội cảm tạ trời phật. Trình Cẩn bị ép ra đến ngoài cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, cậu muốn hỏi thêm chi tiết, nhưng lại không thốt ra được, may mà Ferry đã hỏi câu cậu muốn hỏi, "Khi nào thì Thượng tướng đại nhân tỉnh lại? Có di chứng gì không? "
Người phụ trách nói: "Theo như lời bác sĩ Điền nói, bốn mươi tám giờ sau anh ấy sẽ tỉnh lại, quả thực sẽ có di chứng."
Vẻ mặt ai cũng đanh lại, nghe được ba từ “di chứng”, trong long không khỏi lo lắng. Phải biết rằng di chứng có nhiều loại, nhẹ hơn thì chỉ ảnh hưởng một phần nào đó đến cuộc sống hàng ngày, nặng hơn sẽ khiến con người đau khổ suốt đời. Mà địa vị thượng tướng của Lục Đào rất quan trọng, nếu để lại di chứng ảnh hưởng đến khả năng chiến đấu, thì sau này anh ấy sẽ phải lui về hậu phương, và một thanh niên rất có tiền đồ có thể vì điều này mà sa ngã.
Cơ mặt Mặc Tư co giật, dùng ánh mắt sắc bén nhìn đối phương, trầm giọng hỏi: "Di chứng gì?"
Người phụ trách nói: "Mất trí nhớ."
Câu trả lời gây sốc, người phụ trách tiếp tục giải thích: “Bác sĩ nói rằng trí nhớ của anh ấy bị nọc độc ăn mòn nên tạm thời bị mất hết, tính tình cũng thay đổi”.
Ferri nắm được điểm chính, "Ông nói nó là 'tạm thời'?"
“Vâng, tạm thời.” Người phụ trách giọng điệu rất bình tĩnh. ”Bác sĩ Điền nói rằng sau khi điều trị, trí nhớ của anh ấy sẽ được khôi phục trong sáu đến tám tháng, và cơ thể anh ấy sẽ được khôi phục lại như trước đây. Nó sẽ không ảnh hưởng đến sức chiến đấu của anh ấy. "
Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm khi nghe câu này, như chút được gánh nặng. Đặc biệt là Mặc Tư, ông lau mồ hôi trên trán. Phải biết rằng Lục Đào do một tay ông huấn luyện, là cấp dưới đắc lực nhất của ông và ông cũng sẵn sàng để anh ấy tiếp quản vị trí của mình trong tương lai, nếu anh ta gặp sự cố lớn và cần phải rút khỏi quân đội, lúc đó thế lực của ông sẽ tổn thất nghiêm trọng.
Trình Cẩn trái tim như rơi xuống đất, đồng thời cũng có chút loạn nhịp.
Mất hết ký ức? Vậy là có phải hay không sẽ quên chuyện li hôn với cậu?
Ông trời dường như thấy sự ăn năn của cậu, vì vậy cho cậu thêm ít thời gian đi?
Sau khi nhận được tin vui, hầu hết những người canh gác ở đây đều rời đi, Mặc Tà đại tướng chào Trình Cẩn mới quay người rời đi. Không có sự cản trở của người khác, Trình Cẩn cuối cùng cũng có cơ hội đứng trước mặt người phụ trách và hỏi: "Xin lỗi ... bây giờ tôi có thể gặp anh ấy được không?"
Người phụ trách có chút tò mò, "Ngươi là..."
Bà nọi vẫn ngồi ở bên cạnh, anh mắt lặng lề đặt trên mặt Trình Cẩn, khiến cho cậu ảm thấy lương tâm cắn rứt, nhưng anh vẫn cố nói với giọng kiên định: "Tôi là bạn đời của Lục Đào”
Người phụ trách nhanh chóng cười nói: "Có thể thì có thể, nhưng anh ấy vẫn đang ở phòng chăm sóc đặc biệt. Cậu chỉ có thể nhìn qua kính, có thể không nhìn thấy mặt..."
Trình Cẩn vội vàng nói: “Không sao đâu.” Giọng điệu cậu run lên đầy vui mừng, “Tôi chỉ cần có thể nhìn thấy anh ấy là được.”
Người phụ trách nói: "Vậy thì cậu có thể vào cùng tôi, lão phu nhân cũng đi với tôi đúng không?"
Bà nội dè dặt gật đầu, Trình Cẩm vội vàng nói: "Bà ơi, cháu đẩy xe lăn cho bà."
Lão phu nhân trừng mắt nhìn cậu, giọng điệu nghiêm nghị và giễu cợt, “Không phiền cậu đại gias.” Nói rồi nhấn nút lái xe tự động đi theo người phụ trách. Trình Cẩn lặng người, và ngay lập tức cũng đi theo.
Bệnh viện Quân đội là bệnh viện tốt nhất trên thế giới, với trang thiết bị y tế hiện đại và tân tiến nhất. Bước qua hành lang lạnh lẽo, Trình Cẩn đến trước phòng chăm sóc đặc biệt, thoáng nhìn qua cửa kính thấy người đang nằm trên giường bệnh.
Dáng người của thượng tướng Lục Đào ưu việt, ngũ quan anh tuấn, anh từng được chọn là người đàn ông phù hợp nhất để kết hôn, Trình Cẩn là một trong số rất nhiều người đã yêu anh ngay từ cái nhìn đầu tiên. Và hiện tại, người đàn ông ưu tú này đang nằm trên giường bệnh, phần đầu đeo băng gạc còn cắm nhiều ống dẫn trong suốt, khiến người ta cảm thấy sợ hãi, nhưng cũng vô cùng đau khổ. Nhìn thấy cảnh tượng này, bà nội không khỏi muốn đứng lên nhìn cho rõ hơn, đối với Trình Cẩn lạnh nhạt, đối với cháu trai lại tràn đầy yêu thương, thật đáng tiếc đôi chan cửa bà bị tật từ lâu và không thể đứng dậy được, đứng lên nửa chừng gần như sắp ngã, Trình Cẩn nhanh mắt liền đỡ lấy bà, nhẹ giọng nói: “Bà cẩn thận một chút.”
Bà nội lập tức trừng mắt nhìn anh, sau đó xua tay, nghiêm nghị: "Không cần cậu giúp.”
Lời nói xuyên thấu tâm can Trình Cẩn như lưỡi dao sắc bén, nhìn thấy bà tránh mình như rắn cạp nong, lại thêm thái độ của người chồng đối với mình, Trình Cẩm cảm thấy khó chịu liền buông lỏng tay, trầm giọng nói: “Cháu chỉ là không nhịn được khi thấy bà ngã, không có ý xấu.”
Bà nội cười lạnh: “Ý xấu của cậu quá nhiều rồi, ý tốt ngược lại không có.” Bà quan sát cháu nội một lúc, phát hiện không có dấu hiệu tỉnh lại, liền ngồi trở lại, lại châm chọc Trình Cẩn: “Hiện tại giả vờ cái gì? Hi vọng có thể khiến người ta thay đổi ấn tượng về cậu? Một câu cổ ngữ rất hay, giang sơn khó đổi, bản tình khó rời, ý xấu của cậu không bao giờ có thể loại bỏ được! Người như cậu, dùng mọi thủ đoạn để đe doạ nam nhân kết hôn cùng, xứng đáng đến tinh cầu Địa Ngục để lao động cải tạo!”
Trình Cẩn sắc mặt tái nhợt, từng câu nói khiến trái tim cậu đau đớn, nhưng không cách nào minh oan.
Năm cậu 17 tuổi, đối với Lục Đào 21 tuổi vừa gặp đã yêu, sau đó dùng điểm yếu của đối phương để ép anh ấy kết hôn, sau một năm giằng co, cuối cùng cậu có được những gì cậu muốn. Tuy nhiên, cuộc sống vợ chồng cứ thế hờ hững, không một chút niềm vui. Cậu cho rằng da thịt thân mật sẽ có được tấm chân tình, nhưng ngày hôm sau chồng lại chọn cách ra chiến trường, từ đó cậu bị phớt lờ, mặc dù có đôi lúc trở về, nhưng cũng lãnh khốc xa lạ khiến trái tim cậu lạnh giá.
Cậu làm loạn, dùng đủ mọi phương pháp, cũng sử dụng các loại thủ đoạn, tính khí được nuông chiều từ bé được phóng đại lên mười lần, nhưng chỉ càng đẩy chồng mình càng ngày càng xa, đợi khi cậu ăn năn và bắt đầu thay đổi bản thân thì không còn cơ hội nữa.
"Nghe tin cháu ta mất trí nhớ có vui không? Tưởng dùng thời gian này để cứu vãn tâm trí của chồng mình sao? Ta nói cho cậu biết, tuyệt đối không được! Cháu trai ta chỉ thích người có tư cách tốt, còn loại người như cậu, nó bất kể như thế nào cũng sẽ coi thường ”Giọng nói của lão phu nhân càng lúc càng lớn, hoàn toàn không để ý đến sự có mặt của người ngoài. Bà nhìn Trình Cẩn chế nhạo, "Ta mong chờ ngày hai người giải trừ quan hệ hôn nhân."
Trình Cẩn vẫn im lặng để yên cho bà chế nhạo, chờ bà nói xong, mới bình thản nói: “Nhưng bây giờ cháu vẫn là bạn đời hợp pháp của anh ấy không phải sao?” Ánh mắt cậu rơi trên người chồng đang nằm trên giường bệnh, “Vậy nên cháu sẽ gánh trách nhiệm của người bạn đời, trong khoảng thời gian trước khi anh ấy hồi phục trí nhớ, sẽ chăm sóc tốt cho anh ấy”.