Trình Húc đã bốn mươi tuổi, nhưng vì chăm sóc cẩn thận nên trông anh như mới ở độ tuổi 20, 30. Khác với vẻ đẹp của Trình Cẩn, anh nhìn rất thanh lịch và nho nhã, thoạt nhìn là một người văn nhã. Trước khi Trình gia sản, anh ấy đã quán xuyến hầu hết mọi việc nên tuy nhìn có vẻ ôn tồn lễ độ nhưng thực ra anh ấy khá cứng rắn. Anh luôn luôn chưa kết hôn, Trình Cẩn thấy anh trai có vài lần yêu đương, thân mật với những người phụ nữ khác nhau, khi cậu nghĩ rằng mình sắp có chị dâu, nhưng kết quả là không có gì. Trước đây Trình Cẩn không có tim phổi, cũng chưa từng quan tâm đến loại chuyện này, dù sao đối với cậu mà nói, anh trai là của cậu, nếu sủng người khác rồi, cậu có lẽ sẽ ghen tị. Khi hiểu chuyện hơn, mới nhận ra rằng thật tiếc khi anh trai chỉ có một mình và không có ai ở bên cạnh để chăm sóc và đồng hành.
Trình Húc nghe câu hỏi của cậu, thì hoảng hốt một lúc, ngay sau đó lại nở một nụ cười dịu dàng, "Sao đột nhiên em lại hỏi về hạt pha lê đó?"
"Em, em có việc gấp, bây giờ cần một hạt. Anh ơi, anh có biết người mua là ai không? Em,em hy vọng có thể mua được một hạt từ bên kia." Trình Cẩn dường như đã nắm được cọng rơm cứu mạng, cái gì cũng nói hết ra, "Em đã nhận đặt hàng cách đây vài ngày , chính là sử dụng loại hạt pha lê đó, nhưng vô tình bỏ sót một hạt, và không thể tìm thấy. Em, em không biết phải làm thế nào ..."
Vừa nói chuyện vừa muốn khóc, khi đối mặt với người anh trai thân thiết nhất của mình, tất cả sức lực đều bị rút hết, vành mắt có chút đỏ lên.
Trình Húc an ủi nói: "Bảo bối ngoan, đừng lo lắng, anh sẽ giúp em lấy lại một hạt về, dùng gấp không? Ngày mai anh đưa cho em được không?"
Nghe được những lời này, Trình Cẩn an tâm, liều mạng gật đầu nói: "Được, được, ngày mai được."
Trình Húc mỉm cười, “Vậy thì tốt, đừng khóc, đừng lo lắng, ngày mai anh đưa cho em.” Anh dừng lại, liền hỏi: “Anh qua chỗ em có tiện không?”
"Tiện! Đương nhiên là tiện!" Trình Cẩn vội vàng gật đầu, lại nở nụ cười, "Chúng ta đã lâu không gặp nhau, ngày mai anh qua, em sẽ làm món ngon cho anh." Cậu dừng một lúc "Anh ơi, bây giờ anh đang làm công việc gì? Ở chỗ nào? Có mệt không?" Cậu nhanh chóng nghĩ đến giá trị của viên pha lê, bối rối nói: "Hơn nữa thật sự dễ dàng để lấy về chứ? Số dư của anh chắc không đủ phải không? Em sẽ chuyển hết tiền cho anh. "Cậu vội vàng muốn chuyển tiền, Trình Húc ngăn động tác của cậu nói:" Đừng lo lắng, anh không mệt, anh cũng tiết kiệm được một số tiền, số dư đủ. "
Trình Cẩn không còn giống như Trình Cẩn ngày xưa, Trình Cẩn ngày xưa tin mọi điều anh trai nói là sự thật, nhưng bây giờ cậu biết rằng mọi thứ không đơn giản như vậy. Mặc dù anh trai của cậu rất có năng lực, nhưng anh bị tước quyền công dân. Không có công việc hợp pháp lương cao trên tinh cầu này và anh ấy thường phải gánh thêm chi phí y tế cho cha. Điều đó chắc hẳn đã rất khó khăn. Trình Cẩn vẫn muốn hỏi chi tiết hơn, nhưng nghĩ rằng bây giờ gọi điện khó có thể hỏi rõ ràng, tốt hơn là đợi đến ngày mai gặp mặt rồi nói chuyện, nói: "Được em, em sẽ tìm lại. . Nếu em tìm thấy nó, sẽ nói cho anh biết ngay lập tức. Chúng ta không phải chi thêm tiền. "
"Được."
Sau khi cúp liên lạc, Trình Cẩn cảm thấy hành vi của mình quá bốc đồng, không nên vì bảo toàn thể diện của mình mà làm khó anh trai mình, đây sẽ là lựa chọn thứ hai khi cậu đến bước đường cùng. Dù cậu cũng biết anh trai sẽ sẵn sàng chịu đựng bất cứ khó khăn vì cậu, nhưng bây giờ cậu không hy vọng anh mình lại vì mình mà phải chịu đựng.
Anh trai có thể đánh mất tôn nghiêm của mình cho cậu và cha, tai sao bản thân cậu lại không thể?
Hơn nữa nói cái gì mà: “Dù Liên Vụ có lấy đi, anh ta cũng nhất định không trả lại.” Vì cái gì chưa thử, lại có thể đưa ra quyết định hấp tấp?
Bản thân chẳng qua biết mình sẽ bị sỉ nhục bởi Liên Vụ, nên cố tình tránh mặt.
Nghĩ đến đây, Trình Cẩn nắm chặt tay, cắn chặt môi rồi hạ quyết tâm. Cậu dứt khoát lên xe, khi lên xe, liền gửi một tin nhắn cho Andy - Địa chỉ của Liên thiếu gia ở đâu? Em sẽ đi xin lỗi.
Những thiếu gia và tiểu thư thường xuyên mua đồ xa xỉ và nhờ trợ lý cửa hàng giao tận nơi, với tư cách là quản lý cửa hàng, Andy phải biết địa chỉ của Liên Vụ.
Quả nhiên, không lâu sau Andy đã gửi địa chỉ, cùng với mã truy cập liên lạc của Liên Vụ. Nhìn hàng chữ đó, Trình Cẩn trong lòng vẫn cảm thấy yếu đuối, từ khi ngã xuống, cậu vẫn cố giữ khoảng cách với những người bạn trước đây của mình, đương nhiên không cần làm như vậy, người khác tự nhiên sẽ quên cậu. Cũng có nhiều người thích dậu đổ bình leo cô tình hỏi__Nghe nói địa vị bạn đời của cậu rất cao? Tại sao không nhờ anh ta giúp gia đình cậu?
Đối mặt với kiểu chế giễu này, Trình Cẩn không bao giờ dám đáp lại. Khi kết hôn với Lục Đào, Lục Đào vẫn còn là sinh viên tốt nghiệp học viện quân dự bình thường. Theo mọng muốn của Lục Đào, bọn họ không tổ chức đám cưới, cha và anh trai của Trình Cẩn cũng cố tình phớt lờ “cậu con rể” này và không bao giờ nói về anh nên ngay cả những người chơi thân với Trình Cẩn lúc đó cũng không biết được danh tính về người chồng của cậu. Hơn nữa, chuyện cậu đã từng theo đuổi Lục Đào một cách phách lối, sau này được che đậy bởi những việc làm khác của cậu, Trình Cẩn cảm thấy có lỗi với Lục Đào, sợ làm phiền đến anh, vì vậy cũng không nhắc đến chồng của mình, chỉ thỉnh thoảng sẽ nói dối rằng “chồng rất yêu tôi”.
Hơn nữa sau khi trở lên sa sút, cậu càng không bao giờ nhắc đến Lục Đào trước mặt người khác, sau cùng, giao tiếp xã hội cơ bản của cậu đã bị cắt đứt kể từ đó.
Cậu sợ mọi người nhắc đến quá khứ của mình, lại càng sợ đối mặt với những đối tượng mình đã từng bắt nạt trước đây. Suy cho cùng, những người từng kém cỏi hơn cậu giờ đang sống hạnh phúc, chỉ có cậu là sa vào vũng lầy, gần như đang thoi thóp, chỉ đợi thượng tướng đại nhân tỉnh lại, ly hôn, cậu phải hoàn toàn rời xa mảnh đất này, từ đó sống ở hai tầng khác nhau. Anh sẽ là hào quang sáng chói, còn cậu không bao giờ có thể cựa mình.
Trình Cẩn đột nhiên cảm thấy rằng đây có thể là quả báo của mình.
Tiểu thiếu gia không lương thiện, trước đây bắt nạt người khác, cũng không biết đã nói bao nhiêu lần câu “Làm cho gia đình họ phá sản, để bọn họ vĩnh viết cút khỏi tinh cầu Đế chế”, mà bây giờ, chính cậu lại là người chứng thực câu nói đó.
Lái xe đến phủ đệ của Liên Vụ và chồng, tinh cầu Đế chế rộng lớn, dân cư thưa thớt, phúc lợi cho các sĩ quan rất tốt, khi Liên Vụ lấy chồng, chồng của anh ta đã là thiếu tướng nên ngôi nhà được phân rất tốt cả về diện tích và vị trí. Khác với Trình Cẩn và Lục Đào, khi kết hôn cả hai đều là người bình thường, nhà được phân vẫn là dựa vào quan hệ của Trình gia, vị trí không tồi, diện tích không tính là quá lớn, sau khi cải tạo một lần, cũng không thể so với căn nhà trước mặt về độ hào hoa. Trên thực tế, với tư cách là một tướng quân, Lục Đạo vẫn có thể làm đơn để lấy một bất động sản cấp cao hơn , nhưng anh đã không sử dụng quyền này.
Nhìn căn nhà trước mặt, Trình Cẩn cảm thấy căng thẳng, nhưng vẫn bấm vào số liên lạc của Liên Vụ. Một lúc sau, Liên Vụ kết nối, khoảnh khắc nhìn thấy hình ảnh của anh ta, hô hấp của Trình Cẩn hỗn loạn, cảm giác xấu hổ tràn lên khuôn mặt, khiến cậu gần như không nói nên lời.
Liên Vụ đột nhiên bật cười, giống như đã nhìn thấy một vụ làm ăn thú vị nào đó, "Trình thiếu gia? Thật lạ nha, tìm tôi có chuyện gì?"
Trình Cẩn lấy hết can đảm, nhưng khi thế vẫn yếu ớt, "Liên thiếu gia, tôi, tôi muốn hỏi anh, hôm nay xem bộ lễ phục đó, có hay không, có hay không không cẩn thận lấy đi một hạt pha lê? Chính là hạt pha lê màu xanh, là loại đặc biệt đẹp.”
“Không cẩn thận mang đi?” Nụ cười trong mắt Liên Vụ từ từ tan biến, trở nên tức giận, “Cậu có ý gì? Ý của cậu là tôi trộm viên pha lê của cậu?”
Trình Cẩn bị doạ sợ, nhanh chóng nói: "Tôi, tôi không có ý đó…” Đầu óc cậu không thông minh, thật ra lúc nói liền cảm thấy mình dùng từ không phù hợp, nhưng đầu bốc hoả, cứ như vậy nói ra.
"Vậy ý của cậu là gì? Cảm thấy tôi trộm đồ, chạy đến nhà tôi khởi binh vấn tội sao?” Liên Vụ chế nhạo, "Cậu vẫn cho rằng các người vẫn là Trình gia của ngày xưa sao? Tự phụ như vậy!"
"Tôi, tôi không phải ..." Trình Cẩn sắc mặt tái nhợt, trong lòng đột nhiên hối hận.
Cậu thật là vô dụng, cho dù muốn nỗ lực, phương hướng dường như đã sai.
Liên Vụ cười lạnh vài tiếng, đột nhiên cười đến vui vẻ, quay camera, trong lòng bàn tay của anh ta có hai hạt pha lê phát ánh sáng xanh lam, nó giống hệt hộp hạt của Tề tiểu thư. Liên Vụ nói: "Pha lê này, tôi cũng không phải không có, nhưng cũng không phải là trộm của cậu, dù sao đây cũng không phải là vật hiếm gì."
Trình Cẩn sững sờ, nếu anh ta chỉ có một, đương nhiên có thể nghi ngờ, nhưng trong tay anh ta rõ ràng có hai hạt ... Trình Cẩn chỉ có thể cật lực xin lỗi, "Tôi xin lỗi, xin lỗi, là tôi dùng từ sai, tôi không nói anh trộm của tôi. Liên thiếu gia, là tôi không đúng, là tôi không tốt, tôi, tôi bây giờ cần dùng gấp, cậu có thể bán cho tôi một hạt được không?”
Liên Vụ nói: “Vào nói chuyện.” Nói rồi tắt máy liên lạc.
Một lúc sau, cánh cửa tự động mở khoá, Trình Cẩn do dự một lúc, nhưng vẫn kiên quyết bước vào.
Căn phòng rộng, phong cách trang trí không phải kiểu công nghệ cao thông thường mà trang trí rất sang trọng. Tất cả đồ trang trí đều rất đắt tiền, trên sàn có những tấm thảm dày và nhiều đồ trang trí trên tường, trong đó có hai thứ khiên Trình Cẩn nhìn cảm thấy có chút quen mắt.
Dường như là đồ cậu đã từng bán.
Cậu đang định xem kỹ một chút, giọng nói Liên Vụ liền vang lên từ phía sau, "Làm sao? Nhìn thấy đồ tốt liền muốn chạm vào? Tôi nói cho cậu biết, bây giờ không phải là cậu muốn cái gì là có được cái ấy.”
Trình Cẩn cả người run lên, nhanh chóng thu tay lại, quay đầu nhìn Liên Vụ, hoảng loạn lắc đầu, "Tôi, tôi không có muốn đụng vào..."
Liên Vụ cười giễu cợt, tự dương tự đắc ngồi lên chiếc ghế sô pha rộng lớn thoải mái, không hề có ý định mời Trình Cẩn ngồi xuống. Anh ta đặt một hạt màu xanh lên bàn, hất cằm lên, "Muốn không?"
Ánh mắt của Trình Cẩn lập tức bị hạt châu thu hút, cậu gật đầu liên tục, ngượng ngùng nói: "Tôi chỉ có số dư một trăm nghìn trong tài khoản. Đưa hết cho anh. Anh có thể bán cho tôi được không?"
“Một trăm nghìn” Liên Vụ cười hừ một tiếng, “ Tôi nói, cậu căn bản không biết giá của loại hạt này?”
Trình Cẩn sững sờ, cậu nhớ lúc bán nó là 100 000 tệ, nhưng anh trai lúc đó chỉ chuyển 15 000 tệ. Chi phí cho cuộc phẫu thuật của cha lúc đó cao ngất trời, số tiền đó không duy trì được bao lâu. Cậu cho rằng mình đã trả gấp đôi, chắc rằng có thể mua được.
Liên Vụ tiếp tục giễu cợt nói: "Đợt đấu giá lần đầu tiên này là năm mươi nghìn, sau nhiều năm như vậy, nó đã đổi chủ không biết bao nhiêu lần. Bây giờ giá đã tăng lên gấp mười lần rồi. Một trăm nghìn của cậu có ích gì ? "
Trình Cẩn sợ hãi, tiểu thiếu gia từ trước đến giờ không có khái niệm gì về tiền bạc, dù sao cũng có thể mua được mọi thứ mình muốn, sau này khi hết tiền, cậu mới nhận ra kiếm tiền khó khăn như thế nào, cũng tự mình học cách kiếm tiền, Trình Cẩn lắp ba lắp bắp nói: “Vậy, vậy cần bao nhiêu…”
“Tôi không thiếu tiền…” Liên Vụ bật cười, “Thế này đi, tôi giao viên pha lê cho cậu, hôm tiệc Chanh Hoa, cậu làm người hầu của tôi một ngày.” Anh ta nở một nụ cười đắc thắng, “ Tên tuổi của Trình thiếu gia trước đây ai ai cũng biết, cậu đã tham gia tiệc Chanh Hoa vài lần, mọi người đều biết dung mạo của cậu đi? Cậu đi làm người hầu cho tôi, tôi hôm đó nhất định sẽ vô cùng nổi bật, so với việc mặc lễ phục đắt tiền càng đặc sắc hơn rồi.”