Chương 23: Đơn Xin Ly Hôn

Người Máy Nhỏ

Phiên bản 10744 chữ

Hiệu suất của người máy vẫn chuyển rất nhanh, vì tinh cầu Đế chế liên kết với nhiều tinh cần khác bằng cách kệnh vận chuyển, vì vậy không có nhiều đồ hiếm lạ. Bình thường đặt hàng vào tối hôm trước thì sẽ được giao vào sáng hôm sau.

Trình Cẩn hiếm khi tiêu một số tiền lớn để mua một đống nguyên liệu, bao gồm xúc xích đỏ ngon mắt đầy mĩ vị, cá tươi và rau xanh. Cậu từ sáng sớm đã bắt đầu nấu canh, nhưng khi mùi súp dậy mùi, vị khách đầu tiên mà cậu đợi không phải là anh trai của mình, mà là Ngải Tuyết Rigel. Mái tóc vàng của anh ta, khi bước vào giống như mặt trời vẫn còn nằm trên đỉnh đầu, mái tóc sáng màu càng tôn lên dung mạo tuấn mỹ của anh ta. Nhìn cánh tay không đủ khoẻ nhưng lại mang theo một cáu hộp đặc biệt to, nếu không phải cửa đủ rộng, anh ta thậm chí không thể vào được.

Trình Cẩn sững sờ, hỏi: "Anh đây là ... mang cái gì đến vậy?"

“Quà tặng.” Nam nhân xinh đẹp cười như gió xuân “Là quà cảm ơn do gia đình tôi chuẩn bị giúp. Dù sao thì thượng tướng đại nhân đã cứu tôi một mạng. Gia đình tôi rất cảm kích, vốn là muốn đích thân cảm ơn ngài, nhưng tôi sợ làm phiền hai người, vì vậy tôi đến một mình. "

Trình Cẩn vẫn còn đang hết sức kinh ngạc, nhìn chiếc hộp trước mặt gần như có thể nhét được mình vào, nhỏ giọng nói: "Thế cũng, thế cũng không cần mang nhiều như vậy.”

Ngải Tuyết liếc nhìn Lục Đào đang đứng bên cạnh, cười tủm tỉm nói: "Anh ấy nói cậu thích mở quà."

Trình Cẩn nghe xong những lời này, mặt đột nhiên đỏ lên, cảm thấy hình tượng của mình có chút không tốt, cũng không muốn trách chồng nên chỉ có thể cảm ơn. Cậu muốn di chuyển chiếc hộp một chút, nhưng phải dùng khí lực rất lớn mới miễn cưỡng ôm nó lên, muốn xê dịch nhưng tuyệt nhiên không được, trong lòng gấp gáp, Lục Đào vươn tay đỡ lấy chiếc hộp, động tác nhàn nhạ: "Rất nặng, để anh."

"Khí lực của hai người thật lớn ..." Trình Cẩn thở dài, vội vàng chào hỏi khách, "Ngồi đi, anh muốn uống gì? Có trà và cà phê. Tôi cũng pha một chút cacao nóng, uống một ly không? "

“Vậy thì ca cao nóng đi, giúp tôi gấp đôi đường, cảm ơn.” Ngải Tuyết hào hứng bắt đầu quan sát nhà của hai người, vừa xem vừa khen ngợi mấy câu. Người máy nhỏ Trình Trình có lẽ đã nhìn thấy soái ca, tốc độ trượt của nó nhanh hơn bình thường. “Mỹ nhân tiên sinh, mời dùng nước. Cho phép tôi tự giới thiệu. Tôi tên là Trình Trình. Tôi là người máy nhỏ yêu thích của chủ nhân. Tôi giỏi dọn dẹp, thích nhất vừa nghe nhạc, vừa quét sạch bụi trong phòng vừa nghe nhạc. Ca sĩ yêu thích của tôi là Đề Mỗ ... "

Rất rõ ràng, lời nói nhảm của nó không hề khiến Ngải Tuyết phản cảm, nam nhân xinh đẹp đặc biệt có hứng thú lắng nghe và thậm chí còn nói chuyện với nó: "Tôi cũng thích Đề Mỗ, thích nhất bài 《Người máy nhỏ nhảy múa trong chiếc váy》của anh ta, bài hát thực sự rất hay.”

"Wow wow wow, tôi cũng vậy, tôi cũng vậy! Tôi cũng thích bài đó nhất!"

"..."

Thấy Ngải Tuyết và người máy đang trò chuyện nhiệt tình, Trình Cẩn vội vàng vào bếp, một lúc sau thượng tướng đại nhân cũng bước vào, vẻ mặt khó chịu. Trình Cẩn nghi hoặc hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

“Nó tạo phản rồi!” Lục Đào có chút nghiến răng nghiến lợi.

Trình Cẩn cười, vui vẻ nói, "Nó luôn như vậy. Nhìn thấy soái ca thì không động, nhưng nó thích nhất vẫn là anh."

Lục Đào hiển nhiên không bị lời an ủi thiếu logic lay động , "Sao lại nói như vậy?"

Trình Cẩn rắc một ít gia vị vào súp và nói: "Trình Trình là thế hệ người máy tình cảm đầu tiên và cuối cùng." Sự tồn tại của người máy thực sự là tính tất yếu. Công nghệ là để giúp cuộc sống con người thoải mái hơn, công nghệ không ngừng phát triển. Tuy nhiên, sau khi tiến bộ đã đến một thời điểm, robot có thể thay thế phần lớn sức lao động của con người được sản xuất. Nhưng việc có cho cảm xúc của con người vào robot hay không vẫn nhận được nhiều tranh cãi.

Một số người nghĩ rằng robot chỉ là công cụ để làm nhiều việc khác nhau thay vì con người, chúng chỉ cần hoàn thành các công việc mang tính thủ tục và không cần bất kỳ cảm xúc nào. Những người khác cảm thấy rằng chỉ khi robot có cảm xúc của con người, chúng mới có thể hiểu con người hơn và làm những việc phù hợp với mong muốn của con người hơn. Cuối cùng ý kiến thứ hai thắng lợi, người máy mới sản xuất đã gia nhập chương trình cảm xúc của con người, thậm chí có một nhà phát minh, tạo ra một loại "tình cảm trói buộc", tức là trong chương trình người máy, thêm vào một ít gien được chiết xuất từ cơ thể của chủ sở hữu. Từ đó làm tình cảm của người máy kết nối mật thiết với chủ nhân.

Khi phát minh vừa xuất hiện, nhà sáng chế này đã trở nên nổi tiếng một thời gian, khi đó, rất nhiều người giàu có cho rằng loại người máy này rất thú vị nên đã đặt hàng với giá cao.

"Nhà em cũng đặt hàng. Lúc đo người chọn lấy gen là em, nên Trình Trình cũng có sở thích tương tự như em." Trình Cẩn nói xong mặt có chút đỏ lên, "Em thích anh nhất, nó đương nhiên cũng thích anh nhất. Lần đầu tiên nhìn thấy anh, so với tiểu chủ nhân là em còn thân thiết hơn . "

Lục Đào cảm thấy thú vị, “Thì ra là như vậy.” Đột nhiên lại nguy hiểm nheo mắt lại, “Nói như vậy, em cũng thích soái ca?”

Trình Cẩn nhanh chóng lắc đầu, xua tay, "Điểm này không giống em! Em, em chỉ thích anh.”

Thượng tướng đại nhân hài lòng với điều này, lại có chút nghi hoặc hỏi: "Tại sao lại là thế hệ cuối? Anh đã đọc rất nhiều tài liệu, xem qua về lịch sử tiến hóa của người máy, nhưng không xem đến đoạn này. "

"Bởi vì là quá khứ bị phong sát, anh nếu không mất trí nhớ, nhất định cũng biết. Chuyện lúc đó gây trấn động rất lớn." Trình Cẩn rất vui khi thấy Lục Đào lắng nghe một cách cẩn thận, vì vậy cậu nói chi tiết hơn một chút. Em lúc đó chưa lớn lắm, vẫn là nghe qua lời kể của anh trai. Nhà sáng chế đã nhận 30 đơn đặt hàng và làm ra 30 người máy có cảm xúc tương tự như cảm xúc của chủ nhân. Một trong số đó đã xảy ra sự cố. "

“Sự cố gì?”

"Nghe nói rằng vào một đêm nọ, vốn dĩ ban đầu chỉ là một người máy gia dụng, giết chết tất cả chủ nhân trong nhà, chỉ còn lại chủ nhân cùng gen với nó là còn sống.”

Lục Đào trợn to mắt, Trình Cẩn nói: “Rất đáng sợ phải không? Khi nó được báo chí đưa tin, đã gây ra những cuộc thảo luận sôi nổi trên toàn tinh cầu. Lúc đó có lẽ là một rất trấn động lớn, nhưng em không rõ lắm. Em chỉ hỏi anh trai mình rằng tại sao người máy đó lại giết người? Không phải nó chỉ là một người máy gia dụng sao? Nếu người máy có thể giết người thì Trình Trình có an toàn không. ” Trình Cẩn nói đến đây có chút hơi xấu hổ. “Em lúc đó sợ hãi, lại còn phòng bị Trình Trình mấy ngày, vẫn là anh trai nói rõ cho em nghe. Anh ấy nói, người máy giết người là bởi vì nghe được nguyện vọng mãnh liệt của chủ nhân, nó bị chương trình thao túng về mặt cảm xúc, vì vậy mới làm ra điều này. Nguyên nhân khiến người chủ bé nhỏ của nó muốn cả gia đình chết là vì bị mẹ kế ngược đãi và sự lạnh nhạt của các thành viên khác trong gia đình. "

"Nhưng cậu chủ nhỏ sau đó đã phủ nhận việc mình có ý định giết cả gia đình. Cậu ta chỉ nói rằng mình quả thực bị bạo hành và muốn trốn khỏi nhà. Cậu không hiểu tại sao người máy lại làm như vậy. Sau này, người máy bị tháo ra phân tích. Nhà sáng chế cũng bị giám sát. Hầu hết 30 đơn đặt hàng trước đó đều được hoàn lại tiền, còn có một người máy làm xong đều bị phá hủy. Trình Trình lúc đó cũng cho rằng bản thân mình tiêu đời rồi, tâm trạng ngày nào cũng rất chán nản, rõ ràng là không khóc, nhưng dường như rất đau khổ."Trình Cẩn chột dạ, "Vẫn là anh trai em giữ lại nó."

Sau khi Lục Đào cẩn thân lắng nghe, đã thực sự có thể giải thích nghi ngờ của mình, "Lý do sự việc này trở thành trấn động lớn là vì trước đó đã có tin đồn rằng một ngày nào đó người máy sẽ thay thế con người, bởi vì năng lực của chúng rất mạnh mẽ, ở một số khía cạnh, còn người cho dù có dùng toàn lực cũng không thể so sánh với nó. Và đây là một bước ngoặt, khiến cho tiếng nói của phe đối lập trở lên áp đảo hơn.” Anh lại nói: “Nghe em nói chuyện này, anh bây giờ mới tính là đã hiểu vì sao tinh cầu Đế chế lại hạn chế sự phát triển của robot rồi. tài liệu anh xem trước đây không đầy đủ, còn cảm thấy bước ngoặt này có chút đột ngột.”

Câu truyện sâu sắc đằng sau Trình Cẩn chưa bao giờ hiểu, cũng không nghĩ đến, bây giờ nghe được bản thân có thể giải đáp thắc mắc cho Lục Đào, chỉ cảm thấy hạnh phúc, Canh đã chuẩn bị xong, chỉ cần đun trên lửa nhỏ, cậu múc ra một ít, đưa cho Lục Đào, "Anh nếm thử, có ngon không?"

Lục Đào vừa mới đón lấy, từ cửa phòng bếp truyền đến tiếng của Ngải Tuyết, “Phu phu hai người trốn ở đây ăn đồ ngon, không thèm ngó ngàng gì đến vị khách này, điều này có được không?”

Trình Cẩn cảm thấy xấu hổ, nhanh chóng nói: "Chính là, chính là để chồng tôi nếm thử mùi vị một chút, Ngải Tuyết tiên sinh, anh cũng thử một bát chứ?"

Bỏ qua cái nhìn sắc như da của lão bạn hữu đang phóng qiia, Ngải Tuyết vui vẻ, cười nói: “Tất nhiên muốn thử một bán”

Trình Cẩn bưng một bát súp cho anh, chuông cửa vang lên, cậu đoán là anh trai đã đến, ngay cả tạp dề cũng không tháo xuống, vội vàng ra mở cửa. Ngải Tuyết nhìn thấy động tác của cậu, nhướng mày hỏi: "Ai đến vậy? Cậu ấy cao hứng như vậy, lẽ nào là…"

Lục Đào vẻ mặt lạnh lùng nói: "Anh trai của cậu ấy."

Ngải Tuyết bật cười, "Tôi vốn dĩ cũng đoán là anh trai cậu ấy ah, này này, lão bạn hữu, ánh mắt của anh là như thế nào thế? Tại sao làm như tôi dành người của anh vậy? Nhưng mà nói đến đây, trước kia anh không hề nhắc đến người bạn đời của mình, cũng rất hiếm khi quay về, khiến tôi nghĩ rằng mối quan hệ của hai người đang có mâu thuẫn. "

Mặc dù có lẽ cũng hiểu ra được cuộc sống của mình và Trình Cẩn trước đây không giống như cách mình nghĩ, nhưng Lục Đào vẫn giật mình, nhẹ giọng hỏi: “Chưa bao giờ nhắc đến?”

Ngải Tuyết nhún nhún vai, “Đúng ah, tôi hợp tác với anh 3 năm, trước giờ chưa gặp qua tiểu Cẩn, điều này không nói rõ vẫn đề sao?” Anh ta lại nói: “Nhưng có lẽ là tôi đáng để nói, dù sao Mạc Tư tiên sinh cũng biết cậu ấy là bạn đời của anh, Ferry tiên sinh cũng biết.”

Lục Đào rõ ràng là đang quan tâm đến chuyện khác, "Tiểu Cẩn?"

“Đây là thể hiện sự không xa cách” Ngải Tuyết cười vui vẻ, uống cạn canh trong bát, nói: “Đi thôi, đi gặp anh rể của anh, nói đến, tôi cũng quen biết.” Bước ra ngoài, khôi phục biểu cảm ấm áo hàng ngày. Lục Đào cũng bước theo.

Hai người đi đến phòng khách, vốn dĩ cho rằng chỉ có một mình Trình Húc đến, lại không nghĩ rằng, bên cạnh anh ấy còn có một người.

Người đó dáng người cao lớn, chiều cao có lẽ hơn mét chín, lúc đứng giống như một ngọn núi nhỏ đặt ở trước mắt, nhưng đường nét trên khuôn mặt đẹp đẽ trái ngược với hình thể, cũng không thua kém một chút nào so với vẻ đẹp của Ngải Tuyết. Đôi mắt màu xanh lục, lông mi dài và dày, nụ cười treo trên khoé miệng, một màn rất đa tình. Anh ta có vẻ hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Ngải Tuyết, "Anh Tuyết, lâu rồi không gặp."

Ngải Tuyết Rigel hiển nhiên còn kinh ngạc hơn anh ta, một lúc sau mới nói: “Tiểu Thất ... em họ?”

Bạn đang đọc Đơn Xin Ly Hôn của Vân Gian(云间)

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

  • Thời gian

    2y ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!