Gầm giường của Trình Cẩn không rộng, ngay khi vừa chui vào, ga giường phủ vừa đủ che cho cậu.
Nhưng vô ích, Lục Đào đã nhìn thấy cậu ta nhảy vào.
Hơn nữa hộp đồ chơi của cậu vẫn còn ở bên ngoài!
Trình Cẩn mặt đỏ bừng, hận không thể tìm một cái lỗ trên mặt đất chui xuống, cậu lại nhận ra rằng mình thậm chí còn không mặc quần áo, nhưng may mắn thay, người máy nhỏ đã dọn dẹp rất sạch sẽ và trên sàn nhà không hề có bụi. Cậu co rúm lại dưới giường, rất nhanh có một bàn tay vén ga trải giường lên, khuôn mắt khiến cậu yêu thích nhất cũng sáp tới, với một nụ cười ẩn nhẫn, nói: "Đi ra."
Trình Cẩn xấu hổ khi nhìn thấy anh, vùi đầu như đà điểu, lẩm bẩm: "Không nhìn thấy tôi, không nhìn thấy tôi..."
Cậu từ nhỏ đã như vậy rồi, lúc xấu hổ hay phạm lỗi sẽ tự tẩy não "Không phải là tôi", cả bố và anh trai đều nghĩ nó rất đáng yêu nên thay vì sửa lại cưng chiều cậu.
Nhưng mà, thật sự rất đáng yêu.
Lục Đào nhìn dáng vẻ của người vợ nhỏ, trái tim như muốn tan ra, dùng chất giọng trầm thấp nói: “Đi ra!”
Trình Cẩn toàn thân run rẩy, trong lòng vạn phần không nguyện ý, nhưng khi nghe thấy giọng điệu rõ ràng là tức giận của chồng, không dám làm trái ý anh, chỉ có thể xấu hổ di chuyển thân thể, chui ra khỏi gầm giường. Vừa chui ra, cậu liền nhìn thấy cái hộp đầy ắp đồ chơi của mình, dương vật giả bị ném sang một bên, nhìn đến vành tai đỏ bừng, vội vàng đẩy chiếc hộp về gầm giường, nhưng nó vẫn bất động.
Nam nhân nắm một bên hộp, tay còn lại bóp lấy cổ cậu, sát gần về phía cậu, nhỏ giọng nói: “Làm sao? Anh không thoả mãn em? Anh vừa không ở nhà, em liền muốn tự mình chơi?”
Trình Cẩn hoảng hốt, vội vàng lắc đầu, lắp ba lắp bắp giải thích: “Em, em là vì muốn lấyy lòng anh mới lấy ra…”
“Tại sao muốn lấy lòng anh?”
Trình Cẩn cắn cắn môi, có chút muốn khóc, "Em sợ bà nội nói cho anh một số chuyện, anh giận em ..." Cậu ngẩng đầu lên thận trọng nhìn Lục Đào, có chút đáng thương, "Anh giận em không?"
Lu Tao không trả lời, hỏi ngược lại: “Lấy những thứ này ra, làm sao có thể lấy lòng anh?”Anh mắt của anh rơi xuống đôi môi người vợ bé nhỏ của mình, hai bờ môi hồng hồng, đôi môi trái tim, dễ thương khiến người ta muốn cắn một cái. Anh lại nhìn chiếc hộp, cau mày hỏi: "Em đã chơi hết mấy cái này chưa?"
Nếu chơi qua rồi, chỉ sợ là cùng bản thân mình chơi, nhưng bởi vì không có những ký ức đấy, Lục Đào liền cảm thấy ghen tị, có cảm giác giống như bị đội mũ xanh.
Trình Cẩn nhanh chóng lắc đầu, "Không có, không có, em, em chưa từng chơi, anh xem, chúng đều là đồ mới và chưa được mở ra." Để chứng minh sự minh bạch của mình, cầm một đống đồ lên, không cẩn thận một thứ bị rơi xuống, thu hút lực chú ý của hai người. Lục Đào cầm thứ đồ đó lên, nhấc lên lắc lắc: “Chuông mèo?”
Đó là một cái cổ áo, bằng da đen, thắt một cái chuông, trông rất giống được đeo lên cổ con mèo.
Những thứ đồ này đã được mua từ rất lâu. Khoảng 4 năm trước, bản thân Trình Cẩn lúc đầu cũng không biết mình mua cái nào, giờ thậm chí còn không biết những thứ đó dùng để làm gì. Cậu nói: “Có lẽ là đã mua nhầm rồi ”.
“Không phải mua nhầm” Lục Đào đột nhiên đeo lên cái cổ mảnh khẳn của cậu, ánh mặt hơi tối lại, nhẹ giọng nói: “Rất vừa”
Ánh mắt của nam nhân mang đầy tính xâm lược, khuôn mặt của Trình Cẩn lập tức trở nên đỏ hơn. Lục Đào ôm lấy cậu, ghé vào lỗ tai anh nói nhỏ: "Con mèo nhỏ của anh, còn muốn đeo đồ chơi gì nữa?"
Cách gọi này khiến Trinh Cẩn xấu hổ, cũng khiến trái tim cậu run lên, hô hấp liền trở lên hỗn loạn. Lục Đào bắt đầu chọn đi chọn lại trong hộp, cầm lấy cái đuôi vừa nãy chạm qua nhét vào trong tay cậu, thì thào nói: “Tự mình đút vào cho anh xem.” Anh lại cầm lên một thứ giống như chất bôi trơn đưa cho anh cậu, "Có lẽ không hết hạn chứ?”
Chất liệu Gel silica khiến Trình Cẩn cảm thấy nóng khi chạm vào, muốn vất ra nhưng lại không dám, thấp giọng cầu xin lòng thương xót, "Nó to quá, lấy cái khác được không?"
Thượng tướng đại nhân cười nhẹ: “Không có thứ gì lớn bằng ông xã, em có thể”
Trình Cẩn run rẩy trèo lên giường, bắt đầu mở nắp lọ bôi trơn chưa hết hạn. Đợi cậu không dễ dàng gì mở ra, Lục Đào đã leo lên giường với một vài món đồ chơi nhỏ mà anh mới chọn, hai chiếc kẹp ngực và một miếng dán hình xăm, còn một mặt trêu nghẹo lắc lắc hình xăm: “Cái này cũng mua?”
Khi Trình Cẩn nhìn thấy dòng chứ trên hình xăm, gần như muốn cắn lưỡi vì xấu hổ, đầu cậu lắc như trống lắc: “Không phải! Tuyệt đối không phải! Đây, đây là người bán tặng, là tặng phẩm!”
“Phải không” Nam nhân thấp giọng cười, “Anh còn cho rằng em muốn làm tiểu mẫu cẩu của ông xã”
Nghe đến ba từ này, Trình Cẩn xấu hổ đến mức nắm chặt chăn muốn chốn, còn chưa động, Lục Đào liền nắm lấy cậu, suy xét nói: “Lên dán ở đâu đây?” Lại thúc giục: “Mau cắm cái đuôi vào đi, tiểu mẫu cẩu”
Trình Cẩn mặt đỏ bừng, nhưng lại cảm thấy hưng phấn. Nam nhân lãnh đạm năm xưa thật sự đối xử với cậu như thế này, cậu mừng đến mức không biết phải làm sao cho tốt, hận không thể mổ tim ra đưa cho anh. Trình Cẩn nhắm mắt lại, biết chồng mình đang quan sát từ khoảng cách gần, vẫn là nhịn không được xấu hổ bóp thuốc bôi trơn ra, sau đó dùng tay thăm dò huyệt đạo.
Đầu ngón tay run rẩy chạm vào hậu huyệt ướt át của mình, sau vài lần ngẫu nhiên ma sát liền ấn vào. Chất bôi trơn có lẽ là một thương hiệu cao cấp, vừa tiến vào liền biến thành nước nhờn, xâm nhập từng tấc ruột, thuận lời cho cậu khuếch chướng. Động tác quỳ gối sụp eo cuar Trình Cẩn khiến chồng vô cùng hài lòng, hởi thở Lục Đào loạn, không nhịn được liếm liếm eo của cậu, dùng môi và lưỡi làm ướt một mảng da thịt, sau đó xé hình xăm có dòng chữ "Tiểu mẫu cẩu" và dán lên.
Bị lòng bàn tay ấm áp của nam nhân cọ vào da thịt, Trình Cẩn lập tức biết ở sau eo của mình bị đóng đâu thứ gì, rõ ràng biết có thể rửa sạch bằng nước, nhưng vẫn khiến cậu vô cùng xấu hổ, ngay cả động tác khuếch trương cũng loạn. Các ngón tay của gần như mắc vào ruột và tôi không biết phải cử động như thế nào. Lục Đào chiêm ngưỡng tấm lưng dưới thân mình, trước khi cúi xuống cắn tai cậu, “Em còn chưa đút cái đuôi vào.” Một bên lại chính xác kẹp một cái kẹp vào đầu ngực bên phải của Trình Cẩn.
“Ah…”Cơn đau nhẹ khiến Trình Cẩn hét lên, đón lấy dòng điện nhỏ truyền đến khiến cậu khó thích nghi, cậu đang thương nhìn chồng: “Có chút đau…”
Đầu ngực bị kẹp thành màu hoa anh đào, Lục Đào chỉ cảm thấy gợi cảm, anh thì thào dỗ dành: “Nhịn đi. Em không muốn lấy lòng chồng sao?” Một bên lại kẹp đầu ngực bên kia.
Dòng điện hai bên bật lên, vừa mới bắt đầu còn cảm thấy có chút đau, dần dần cảm giác ngứa ran truyền đến, Trình Cẩn khẽ rên không lại yêu cầu tháo xuống nữa, dịch thể trong hoa huyệt bắt đầu tan ra, trở lên nóng và ngứa. Cậu bóp thêm bôi trơn ấn vào trong, lúc đầu dùng ngón tay ma sát thì có thể an ủi được, nhưng dần dần cậu không thể nào chịu được, và hơi thở cũng trở nên gấp gáp hơn rất nhiều. Lục Đào chú ý tới hậu huyệt của cậu như thế mà lại tự động co rút lại, đói khát như cá ngậm nước, cũng có chút kinh ngạc, "Cao hưng như vậy?"
Trình Cẩn không thể nhịn được nữa, chủ động liếm môi anh, giọng nói đầy ham muốn, "Ông xã ... ngứa ... ngứa ..." Anh muốn tiếp tục nhét dương vật giả vào hậu huyệt, nhưng Lục Đào nắm chặt, cậu căn bản không cướp lại được, mũi ngửi thấy mùi vị hấp dẫn của nam nhân nên bỏ rơi dương vật giả, dùng người ma sát cọ cọ, “Ngứa… ông xã… giúp em hết ngứa. .. "
Lục Đào cảm thấy biểu cảm của cậu không đúng, so với bình thường rõ ràng đói khát và táo bạo hơn rất nhiều, anh ta vội vàng cầm bao bì của lọ thuốc bôi trơn lên xem xét, nhìn thấy dòng chữ "thuốc kích dục" được in nhỏ xíu, mắt lạnh dần. Trình Cẩn quấn lấy anh, không cho anh suy nghĩ nhiều, đã nắm chính xác đũng quần của anh, bắt đầu di chuyển.
Lục Đào một tay không chế cậu, một bên đọc hướng dẫn trên bao bì, anh cảm thấy nhẹ nhõm sau khi anh chắc chắn rằng chất bôi trơn này sẽ không gây hại cho cơ thể mà chỉ kích thích ham muốn tình dục của "giống cái mới".
Tiểu bảo bối trong long đã biến thành màu hồng, đôi mắt mờ mờ gợi cảm và chiếc lưỡi quyến rũ đang thè ra như thể muốn liếm một thứ gì đó. Lục Đào nhìn đến cái đuôi, trong lòng có động, vỗ vỗ lên má Trình Cẩn, nhỏ giọng: “Quay qua”. Lại nghé vào lỗ tai cậu, âm giọng càng đè thấp, đầy từ tính: “Anh cắm cho tiểu mẫu cẩu cái đuôi”
Trình Cẩn nức nở cảm thấy uỷ khuất, còn muốn kép quần của anh xuống, nhưng sau khi bị véo, cậu ngoan ngoãn quay lại và hếch mông một lần nữa.
Hậu huyệt hồng phấn đã ướt sũng, cửa huyệt còn đang hé mở, cắn cắn lộ ra một cái lỗ nhỏ, có thể nhìn thấy ruột hồng bên trong. Lục Đào hô hấp rối loạn, anh nhéo mông cậu một cái, Trình Cẩn liền phát ra tiếng thút thít, giống như tiếng chó con, lại ấm a ấm ức quay đầu nhìn anh bằng đôi mắt ướt át, hết sức nhìn thượng tướng đại nhân.
Dương vật giả to xem ra không hợp với hậu huyệt nhỏ hẹp một chút nào, Lục Đào đầu tiên dùng hai ngón tay ấn vào. Ngay khi vừa tiến vào, Trình Cẩn liền bắt đầu rên gào, hậu huyệt cũng co rút chặt chẽ, bên trong vô cùng ẩm ướt. Lục Đào tàn nhẫn đẩy lỗ huyệt của cậu mở rộng ra, nghịch ngợm một hồi, đến khi miệng huyệt vừa mềm vừa nhũn, mới rút ngón tay ra, thay vào đó là cắm dương vật giả vào.
Phần quy đầu tiến vào rất thuận lợi, ngược lại điểm nhô ra ở phần thân cắm vào có chút khó khăm, Trình Cẩn lại muốn trốn, dùng giọng rất nhỏ nói “Muốn ông xã”, gọi đến Lục Đào suýt nữa muốn từ bỏ kế hoạch, nhưng lại kìm lại được, cuối cùng tàn nhận cắm dương vật đến tận cùng, chỉ để lộ ra một cái đuôi đầy lông.
Bây giờ, người vợ bé nhỏ như một tiểu mẫu cẩu thuộc về anh.
Mềm mãi và thơm như sữa, lúc đôi mắt xung đẹp kia nhìn an, toàn bộ đều là tình yêu, khiến thượng tượng đại nhân có chút ghen tỵ với mình trước kia.