Chỉ tán gẫu một lát, sau khi trở lại xe, thượng tướng đại nhân có chút bất mãn, bày biểu cảm vợ sau lưng mình đi câu dẫn người khác. Anh lớn lên anh tuấn, khóe môi cong lên lúc này trông có chút đáng yêu, Trình Cẩn không khỏi nhìn anh thêm vài lần, thượng tướng đại nhân hung hăng hỏi: “Em nhìn cái gì?”
Trình Cẩn vội vàng ngồi nghiêm chỉnh, "Em không nhìn."
Lục Đào lại trừng mắt nhìn cậu.
Xe lái tự động, Ferry cũng không có thời gian quan sát phản ứng của hai người, nhìn, nhìn thấy bây giờ, nhịn không được nói: “Tính cách của thượng tướng đại nhân thay đổi rất nhiều.”
Lục Đào hỏi: “Tính cách trước kia của tôi như thế nào?” Khi đối mặt Ferry, hắn có mùi vị quá khứ, rõ ràng không phải cố ý, nhưng trong giọng điệu lại có uy áp.
“Có vẻ như… nó không thay đổi nhiều.” Ferry nghĩ đến điều gì đó và nói thêm, “Có lẽ nó là trước mặt Trình tiên sinh thay đổi đi.”
Lục Đào vẫn tiếp tục hỏi, “Tính cách trước kia của tôi như thế nào?” Vấn đề này anh cũng hỏi qua bạn đời, nhưng Trình Cẩn luôn gượng gạo mà đổi đề tài, làm anh không dám hỏi tiếp, giờ phút này đụng tới Ferry, liền nhịn không được muốn hỏi rõ ràng.
Ferry có chút khó xử, “Cấp dưới không nên tuỳ ý đánh giá tình cách cấp trên...”
Lục Đào liền đánh gãy lời Ferry, “Vậy cậu vữa nãy đánh giá rồi, nói tính cách tôi thay đổi nhiều."
Mặc dù là mất trí nhớ, logic của thượng tướng đại nhân vẫn không có vấn đề gì. Ferry không thể phản bác, chỉ có thể nói: "So với hiện tại lạnh lùng một chút. Mọi người gắn cho anh một danh hiệu... là Sát Thần."
Lục Đào nhướng mày, “Không phải là cái Song thần hắc kim gì gì đó sao? Cái mà họ gọi tôi với Ngải Tuyết Rigel ấy."
“Đó là tôn xưng thưa thượng tướng, cũng là vinh dự.” Ferry giải đáp: “Nếu anh có hứng thú với chiến tích của mình, anh có thể tới văn phòng, nơi đó treo rất nhiều huy hiệu và huân chương của anh, còn có cả đồ dùng cá nhân.”
“Đồ dùng cá nhân?’ Lục Đào có chút nghi hoặc, quay đầu nhìn Trình Cẩn, “Đồ dùng cá nhân của anh không phải là nên ở nhà của chúng ta sao? Nếu đặt ở văn phòng thì chắc là không quan trọng đúng không?”
Trình Cẩn cũng không biết nên giải thích thế nào, cậu nghĩ đồ vật được đặt ở văn phòng của anh là đồ vật quan trọng mới đúng.
Tốc độ của chiếc xe rất nhanh và không mất nhiều thời gian để đến nơi. Nhà của họ ở trung tâm khu dân cư cao cấp này. Căn nhà này là do sau khi kết hôn được chính phủ cấp, vì là dành tặng cho Lục Đào nên tu sửa rất kĩ càng. Diện tích lớn, chỉ mỗi gara đã có thể để đến ba chiếc xe tư nhân cùng một đống phi thuyền nhỏ, vậy mà đến bây giờ nó vẫn trống không làm cho Trình Cẩn có chút chột dạ.
Ferry đem hành lý ra rồi nói: "Thượng tướng, Trình tiên sinh, tôi xin phép đi trước."
Trình Cẩn nói: “Không ngồi uống một ly trà sao?"
Ferry đẩy đẩy mắt kính, nói: “Không cần, cảm ơn ý tốt của cậu, tôi phải đến quân bộ, còn một số nhiệm vụ cần giải quyết.”
Trình Cẩn tiễn Ferry đi, sau khi đóng cửa vừa quay đầu lại đã thấy Lục Đào đã vào nhà, cậu liền vội vàng đi theo.
Lục Đào thay xong giày, cúi người xuông, nghiêm túc mà nghiên cứu tiểu người máy trí tuệ, mà người máy nhỏ đã rất lâu mới thấy người chủ nhân này, vui mừng xoay vòng vòng, đèn trên đầu không ngừng nhấp nháy.
"Chào mừng chủ nhân, rốt cuộc ngài cũng về rồi, Trình Trình rất nhớ ngài. Biết tin ngài gặp nạn, Trình Trình trộm khóc đến hai lần... nhưng chỉ khóc trong lòng thôi vì người máy không thể khóc được… Ngài thật sự có thể bình an trở về thật tốt quá."
Thượng tướng đại nhân cũng không có bị sự nhiệt tình của người máy nhỏ này doạ sợ, ngược lại trên mặt tràn ngập tò mò, anh hỏi Trình Cẩn.
“Nó tên là Trình Trình à?”
Trình Cẩn còn chưa mở miệng người đã đáp: "Đúng đúng, tên này là do chủ nhân trước của tôi đặt đó. A! Tiểu chủ nhân, hoan nghênh ngài trở về."
Trình Cẩn mỉm cười sờ sờ đầu của nó, “Ừ, tôi về rồi đây. ”
“Ân, tiểu chủ nhân thật là càng ngày càng có lễ phép.” Tiểu người máy đã nhìn đến hành lý bên cạnh cậu liền vội vàng tới thu xếp.
Lục Đào nhìn người máy, hỏi: “Chủ nhân trước? Nó là hàng second-hand hả?”
“Cũng không hẳn ..." Trình Cẩn giải thích nói: “Nó trước kia là người máy của anh trai em sau đó mới đi cùng em.”
Lúc cậu kết hôn, Trình Húc liền đem người máy nhỏ đưa cho cậu, nhưng Trình Cẩn lúc đó không có dùng đến người máy mà chọn thuê giúp việc, vì bị Lục Đào phê phán là cậu tiêu xài lãng phí nên cậu mới cho giúp việc nghỉ để chuyển qua dùng người máy.
Lục Đào dường như cảm thấy rất thú vị, “Nó vẫn luôn… hoạt ngôn như vậy?”
Trình Cẩn nhẹ nhàng cười cười, “Không phải, nó thích soái ca, nhìn thấy soái ca liền sẽ nói nhiều.”
Cậu vừa nói hết câu, Lục Đào đi đến trước mặt cậu, anh cuối đầu xuống đối mắt với cậu. Khoảng cách quá gần, chóp mũi của anh như có như không mà cọ chóp mũi cậu.Trình Cẩn không có quen với khoảng cách thân mật như này, cậu cảm thấy nhịp tim tăng nhanh không kiểm soát được, vừa muốn tránh đi nhưng lại không lỡ.Lục Đào hỏi: “Em đây là đang khen anh đẹp trai sao?”
Trình Cẩn rốt cuộc chịu không nổi gương mặt phóng đại của anh, lùi lại một bước, quay khuôn mặt đỏ bừng đi, nhỏ giọng nói: "Vốn dĩ là... rất là đẹp trai..."
Lục Đào đang muốn đưa tay ôm eo cậu, người đã vui mừng mà chạy đến, lớn tiếng nói: “Chủ nhân chủ nhân, Trình Trình đã dọn dẹp phòng ngủ, mời ngài kiểm tra, nếu chủ nhân có chỗ nào không hài lòng, Trình Trình nhất định sẽ sửa lại!"
Bị gián đoạn, bầu không khí ái muội cũng tiêu tan bớt một ít mà Lục Đào cũng đây tò mò phòng ngủ của cả hai ra sao cho nên đi theo người máy nhỏ đến phòng ngủ.
Trình Trình bắt đầu luyên thuyên: "Tiểu chủ nhân nói ngài mất trí nhớ, cho phép tôi giới thiệu lại cho ngài, bên này là bếp, đây là phòng nghỉ ngơi của Trình Trình, Trình Trình đêm nào cũng ngủ ở đây, rất thích, còn đây là chỗ Trình Trình sạc điện. Đây đương nhiên là phòng khách, bên kia thì là phòng ngủ cho khách, hồi trước tiểu chủ nhân cho giúp việc ngủ ở đó nhưng giờ tiểu chủ nhân bỏ trống phòng đó rồi hức hức..."
Lục Đào nghe cảm thấy rất thú vị vị, Trình Cẩn lại hận không thể bịp miệng nó lại.
Tiểu người máy khóc xong liền khôi phục lại bình thường: "Còn phòng này là phòng của tiểu chủ nhân, là phòng rộng nhất ở lầu một. Khi Trình Trình dọn dẹp mỗi ngày, ở đây phải mất 20 phút mới có thể làm xong… Các phòng khác chỉ cần năm phút! "
Lục Đào trên mặt mang theo ý cười, tưởng phòng mà tiểu người máy nói là phòng của vợ chồng anh. Kết quả thấy Trình Trình leo lên lầu liền cảm thấy có gì đó không đúng, ý cười trên mặt nhạt dần, giọng nói còn mang theo hơi lạnh. "Tôi không phải ở đây sao?”
“Không phải, không phải.” Người máy nhỉ vội vàng vẫy vẫy cái tay máy móc của mình chỉ lên lầu, “Phòng ngài ở trên lầu.”
“Vì sao?” Lục Đào lần này không hỏi người máy nhỏ, mà là trực tiếp hỏi Trình Cẩn.
Vẻ mặt anh có ý chất vấn, Trình Cẩn cũng không biết nên giải thích thế nào, khi đang do dự. Lục Đào lại hỏi: "Tại sao em không muốn ngủ chung với anh?"
Lời nói có vẻ như một lời than phiền khiến Trình Cẩn bất lực, và nghi vấn của anh rõ ràng cách sự thật ngàn dặm. Lý do tại sao họ được chia thành hai phòng ngủ tự nhiên không phải vì Trình Cẩn không muốn, mà bởi vì Lục Đào không muốn.
Sau khi kết hôn, sau khi được phân nhà, Trình Cẩn dùng một thời gian ngắn để trang trí nơi này, và cũng đặc biệt trang trí phòng ngủ chung của hai người. Cậu đã suy nghĩ rất nhiều, mọi thứ từ phối màu tủ quần áo đến trang trí bối cảnh đều do anh tự mình bố trí, nhưng đến lúc Lục Đào về nhà, anh thẳng thừng cự tuyệt: "Phân phòng riêng."
Trình Cẩn lúc ấy thương tâm cực kỳ, náo loạn một hồi mà Lục Đào vẫn không nhân nhượng, cuối cùng Trình Cẩn cũng thoả hiệp. Căn phòng mà Lục Đào chọn là phòng dành cho khách, trừ giường ngủ với tủ đồ ra thì không cho phép Trình Cẩn vào trang trí. không có đồ đạc gì ngoài giường và tủ quần áo, và anh đã từ chối Trình Cẩn mua thêm cho anh.
Đêm tân hôn cuối cùng lại chỉ có cậu một mình trong phòng. Ngủ dậy lại không thấy bóng dáng của Lục Đào nữa...
Trình Cẩn nhéo nhéo ngón tay, cẩn thận mà nói. "Tư thế ngủ của em rất xấu, sợ làm phiền anh nên chúng ta mới ngủ riêng..."
Thượng tướng đại nhân mặt đầy hoài nghi, “Phải không?”
Trình Cẩn căng da đầu nói: “Đúng vậy, em thích đá chăn khi ngủ, nghiến răng khịt mũi, từ nhỏ đến giờ đã ngủ một mình rồi, nên rất khó thay đổi ... "
"Anh không để ý."
Trình Cẩn ngẩn người, nhìn người đàn ông nghiêm túc trước mặt. “Cái gì?”
“Anh nói anh không để ý! Em đá chăn cũng được, nghiến răng cũng được, đấm đá đạp anh cũng được, anh không để ý!” Lục Đào nắm lấy tay cậu, “Anh muốn ngủ chung với em!”
Nếu là trước kia, Trình Cẩn nghe được anh nói vậy chắc sẽ ngất xỉu vì sung sướng nhưng hiện tại cậu cảm thấy sợ hãi.
Người trước mắt chỉ là Lục Đạo "có hạn", vài tháng nữa sẽ lại trở về như cũ, ngoảnh mặt làm ngơ, thờ ơ đến mức còn tệ hơn cả người xa lạ.
Trong trường hợp đó, sẽ tương đương với việc đẩy Cheng Jin, người đã ở dưới đáy vực xuống tận cùng, và cậu chắc chắn sẽ bị nghiền nát.
Cậu rõ ràng đã không còn hi vọng với câu chuyện tình cảm này nữa, vì sao lại gửi Lục Đào như thế này cho cậu? Cậu hưởng thụ hạnh phúc nhỏ nhoi đối phương coi trọng này, trong khi hiểu rõ ràng rằng điều này chỉ là tạm thời.
Nó thật tàn nhẫn.
Lục Đào không biết tâm lý của cậu biến hoá, chỉ lại gần cậu, truy hỏi: “ Không muốn?"
Nam nhân nheo mắt, tỏa ra sự nguy hiểm như là chỉ cần cậu từ chối sẽ không từ thủ đoạn bức ép cậu.Thừa Cẩm sững sờ, đôi mắt mở to tràn ngập hư vô không có tiêu cự, nói: “Không phải không muốn.”Cậu từ từ hít thở, tỉnh táo liền nói: "Em sao có thể không muốn..."
Cậu không nhịn được ôm Lục Đào, hai tay ôm eo nam nhân, chôn mặt vào ngực mình, cảm nhận mùi của anh, thì thào nói: "Đây rõ ràng là điều em mơ ước..."