Mặc Yểm ruốt cục đã hiểu được ý tứ của Bạch Bạch,vừa buồn cười lại vừa tức giận, thật muốn hỏi không biết cha mẹ con hồ li ngốc này dạy dỗ con gái thế nào mà đối với chuyện ân ái nam nữ lại không hề biết gì
Bạch Bạch không hiểu suy nghĩ của hắn, ngược lại vì sự việc gà nướng nên nảy sinh vài phần cảm giác thân thiết đối với hắn. Vì vậy nàng đánh bạo, cọ xát vào trong lòng hắn, giọng nói dịu dàng khẩn cầu: "Ngươi trả quần áo cho ta được không, ta muốn luyện công à…"
" Luyện công thì có quan hệ gì tới quần áo?" Mặc yểm thấy buồn cười, hỏi lại.
"Ta không có thói quen luyện công như này, được không được không?" Mắt mở to đầy ý cầu khẩn. Đàn ông bình thường cũng khó có thể cự tuyệt khẩn cầu của một tiểu mỹ nhân đau khổ như vậy
"Được rồi!" Mặc Yểm dù pháp lực cao cường tới đâu, đối mặt với siêu cấp tiểu mỹ nữ cũng không có gì khác biệt so với đàn ông bình thường cả.
Bạch Bạch hoan hô một tiếng, từ trên đùi hắn nhảy xuống, vẫn không quên thơm môi một cái, tràn đầy hương vị gà nướng.
Mặc Yểm lấy bạch y của nàng từ trong tay áo đưa ra, trêu đùa một cách không đứng đắn: "Ngươi thay ở đây cho ta xem…"
Tiểu hồ ly ôm lấy quần áo bảo bối của mình, lập tức cảm thấy lo lắng, lớn tiếng phản bác: "Không được". Nói xong người đã vọt đến núp sau màn che, e sợ Mặc Yểm đổi ý lại đoạt lấy quần áo của nàng.
Dù sao tiểu hồ ly này cũng không trốn thoát được khỏi lòng bàn tay mình, Mặc yểm cũng không vội vã ăn nàng vào bụng, liền cười cười để mặc tuỳ nàng đi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Màn sa (*1 loại lụa mỏng, thưa) rung động, một bóng dáng trắng như tuyết lẻn đến bên người Mặc Yểm, đúng là Bạch Bạch đã hóa trở lại thân cáo.
Bạch Bạch nhảy lên bệ cửa sổ ngồi chồm hỗm vững vàng, ve vẩy cái đuôi, hai mắt nheo lại bắt đầu giờ luyện công như hàng ngày. Ánh nắng mặt trời sáng sớm chiếu lên nàng, lông trắng bông xù trên người, nhìn như là đống tuyết thành tinh linh, làm cho người ta cảm thấy vô cùng ôn hòa đáng yêu.
Mặc Yểm hào hứng nhìn một lúc, biết rõ tiểu hồ ly này đang hấp thu tinh hoa của ánh nắng mặt trời trong khi tu luyện. Tư thế này đích thực là môn pháp của dòng thật sự tu tiên chính tông. Cũng đang nhàn nhàn rỗi rỗi, hắn cũng liền nằm lên ghế, bắt đầu điều lý nội tức (*hơi thở và nghỉ dưỡng bên trong cơ thể). Pháp lực của hắn so với Bạch Bạch tất nhiên không cùng một bậc, từ lâu đã không cần chú ý đến tư thế và hình thức tu luyện. Chỉ cần hắn muốn, ngủ, hô hấp, giơ tay nhấc chân cũng đều là tu luyện. Thậm chí tu luyện hay không, đối với hắn mà nói cũng đã không khác nhau là mấy.
Một người một cáo, một đen một trắng, đắm chìm trong ánh mặt trời dưới song cửa sổ, yên lặng làm bạn, hình ảnh kỳ quái, lạ lùng và hài hòa một cách thần kỳ, phảng phất như một bức tranh thuỷ mặc được vẽ nên bởi một ngòi bút tay nghề thần diệu, yên tĩnh và tao nhã.
Cùng lúc đó, dưới song cửa của 1 tiểu viện khác trong khách điếm, một người khác đang múa bút thành văn, y như hình bức tranh hồ lô…… Chính xác phải nói là y như hình vẽ lá bùa! Hình ảnh này hoàn toàn không giống Bạch Bạch, bên này điềm tĩnh mỹ hảo, ngược lại bên kia lại có vài phần dữ tợn cộng thêm gay mũi.
"Tiểu thư đồng, ngươi đang làm gì ở đây, mùi thật là khó ngửi á!" Liễu nhi đi vào phòng, che mũi hỏi.
" Ngươi thì biết cái gì?! Không phải hầu hạ tiểu thư sao?" Tiểu thư đồng lơ đãng trả lời, con mắt không rời tờ giấy vàng trên tay một giây, sợ có chỗ vẽ sai, ảnh hưởng tới hiệu lực của lá bùa.
"Không thấy Tuyết Nhi, tâm tình tiểu thư không tốt, một mình trong phòng tĩnh tâm thêu hoa, bảo ta ra ngoài, aiya……" Liễu nhi vừa nhắc tới việc này, tâm tình phiền muộn, tiểu thư không vui, nàng làm nha hoàn cũng nơm nớp lo sợ có một ngày không tốt lành.
"Hừ! Không thấy đúng lúc sao, bạch hồ ly kỳ quặc tới, không biết có phải là yêu quái gì đó biến thành không!" Tiểu thư đồng bị vị tiểu đạo sĩ thần bí kia hù, giờ phút này đã bắt đầu sinh ra khuynh hướng hoài nghi hết thảy.
Tuy vậy, hắn cũng không hoài nghi sai.
"Tiểu thư đồng thối, nói hưu nói vượn cái gì?! Nếu tiểu thư nghe được, xem có lột da ngươi ra không, chính Nhị thiếu gia cũng sẽ không che chở được cho ngươi đâu!" Liễu nhi thở phì phì mắng.
"Đàn bà và trẻ con đúng là không hiểu biết gì hết!" Tiểu thư đồng hừ một tiếng, không hề để ý tới Liễu nhi, chuyên tâm "làm đại sự".
Vừa rồi Lăng thanh giám vừa truy hỏi chưởng quầy được một chút lai lịch đôi nam nữ kia. Hắn ở bên cạnh nghe được rành mạch. Hai ngày trước người đàn ông kia đến một mình, nói là họ Mặc, ra tay hào phóng, bởi tiểu viện riêng đều đã chật cứng người, nên bao luôn ba gian phòng cạnh nhau tầng trên, bản thân mình ở trong phòng, nói là muốn yên tĩnh, không muốn bị người khác quấy rầy. Cô gái bên cạnh hắn từ trước tới giờ không có người nào gặp qua cả, buổi sáng hôm nay đột nhiên xuất hiện, cũng không biết là xuất hiện từ đâu.
Tiểu thư đồng vừa nghe lông tơ vừa dựng đứng, hắn nói sao, ở đâu lại có cô gái đẹp như vậy? Chín mười phần là yêu tinh biến thành, mê hoặc Mặc công tử này, tiếp đến sợ sẽ có chủ ý muốn chinh phục công tử nhà mình! Hắn bình thường hầu hạ công tử, cũng xem qua một ít sách giải trí giả tưởng. Trên sách viết, nữ yêu thích nhất dùng sắc dụ dỗ công tử thư sinh, hút cạn tinh nguyên (*tinh chất của nguyên khí) của bọn họ, sau đó hại chết bọn họ.
Càng nghĩ càng tin có chuyện như vậy, tiểu thư đồng nói với Lăng Thanh Giám những gì mình nghĩ, nhưng chỉ đổi lấy hắn lại cười nhạo, cho là không đúng, nói hắn bị thần côn dọa sợ vỡ mật. Hắn khuyên công tử không được, đành phải tự mình đến tiệm thuốc mua bột hùng hoàng, lại đến hàng mã mua lá bùa màu vàng, vội vàng trở về mài mực vẽ bùa– Tiểu đạo sĩ đã nói, yêu quái buổi tối mới ra ngoài hại người, chỉ cần trước khi trời tối đen vẽ xong đúng lá bùa, sẽ không phải sợ!
Tán dóc vài câu, tiểu thư đồng đều lờ đi không thèm để ý, trong lòng tức giận, Liễu nhi dậm chân một cái đi ra khỏi cửa. Vừa đi vừa mắng: "Tiểu tử thối, đắc ý cái gì chứ?! Phường nhuộm còn mở không nhỉ, hừ!"
Nàng ta không muốn trở về xem sắc mặt Lăng Thanh Ba, đột nhiên nhớ ra chỉ thêu của tiểu thư dùng không còn nhiều lắm, quyết định thay tiểu thư đi mua chỉ thêu, tiện thể trên đường dạo chơi, nói không chừng sau khi trở về tâm tình tiểu thư lại tốt lên.
Cái thị trấn nhỏ này không lớn, nhưng bởi vì khá gần kinh thành, nhiều khách thương nhân đi qua, nên trên đường có rất nhiều cửa hàng. Liễu nhi chọn loại chỉ thêu tốt xong, nhớ lại hôm qua trên đường đến trấn có nhìn thấy một cửa hàng son phấn, thấy động lòng, liền đi đường vòng đến đó xem.
Cửa tiệm phấn son nằm tại cửa ngõ của một ngõ nhỏ, cửa tiệm hướng về hướng đông, ánh mặt trời buổi sáng vô cùng chói chang gay gắt, sợ son bị phơi nắng mà hỏng, nên đặc biệt treo lên một tấm rèm vải lớn hình hoa hồng để che ánh nắng, nhân tiện cũng dùng màu sắc xinh đẹp để thu hút khách hàng.
Liễu nhi đi vào trong tiệm, một người phụ nữ xinh đẹp đứng lên chào đón, cười nói: "Vị tiểu thư đây, vào chọn son chăng?" Giọng nói pha chút biêng biếng lười, miên man mềm mại, nghe vào tai khiến cho người ta cảm thấy xương cốt đều mễm nhũn ra.
Liễu nhi là một tiểu nha hoàn, cho tới giờ chỉ có nàng gọi người khác là tiểu thư, nghe người phụ nữ này xưng hô như thế, toàn thân thư thái, vui sướng, cười nói: "Đúng vậy, đại nương có cái gì tốt đề cử không?"
Người phụ nữ mỉm cười, đôi môi đỏ thẫm trong ánh nắng hồng diễm lệ giống như bôi máu tươi, chỉ nghe nàng nhẹ nhàng mở miệng nói: "Ở đây đều là mặt hàng bình thường, trong kia có loại hàng đẹp mới nhất, tiểu thư theo ta vào xem thử nhé." Giọng nói tuy vẫn dịu dàng, mềm mại, yêu kiều, nhưng thực sự có một loại lạnh lẽo âm hàn đáng sợ không sao tả nổi.
Liễu nhi như bị đầu độc, ngơ ngác gật đầu, đi theo sau lưng người phụ nữ vào phòng trong, lập tức, trong phòng vọng ra một tiếng kêu thảm thiết ngắn ngủi, trong thanh âm tràn đầy nỗi sợ hãi thê lương, giống như gặp phải việc gì cực kỳ đáng sợ, rồi ngay trong giây lát bị người bóp nghẹt cổ họng.
Một lát sau, Liễu nhi mở rèm đi vào trong tiệm, cầm lấy chiếc gương đồng trên quầy ngắm nghía, dương dương đắc ý nói: "Thật cũng không hoàn toàn uổng phí công sức, nhưng mà, có vẻ con tiểu nha hoàn này không ……"
Một trận cuồng phong thổi qua, tấm vải đỏ bên ngoài cửa tiệm bị thổi lên, mở ra một khe nhỏ, ánh nắng lóe lên rồi biến mất, Liễu nhi nhíu mày lẩm bẩm oán hận: "Còn có hơn bốn canh giờ nữa là trời tối, ta thật sự phải nhanh nhanh lên thôi."
Một trận gió nhẹ thổi qua làm tấm rèm vải trước cửa phòng trong mở ra, một mùi máu tanh người chết bốc ra, sau rèm vải có thể loáng thoáng thấy được hai người phụ nữ ngã trên mặt đất, phía sau cổ có hai cái lỗ chảy ra một đám máu đen, một người là Liễu nhi, một người là người phụ nữ vừa đón khách lúc nãy……