Buổi chiều hôm ấy Giang Trì nhìn thấy mẹ của Cố Tương ở bệnh viện.
Chồng của bạn bà ta bị bệnh, nên mấy chị em tới thăm.
Nhìn thấy Giang Trà, mẹ của Cố Tương chủ động chào hỏi, “Giang Trì.”
Giang Trà và trợ lý đang đứng nói chuyện với mấy sinh viê6n, nhìn thấy mẹ của Cố Tương, anh chủ động dừng lại, “Cô.” Mẹ Cố Tương đi tới, nhìn anh và trách: “Sao lại gọi cô? Con nên gọi mẹ chứ.”7
Thật ra Giang Trà vẫn chưa quen thuộc cách xưng hô thế này, anh và Cố Tương giống nhau, đều không quá quen với việc cả hai đã k4ết hôn.
Buổi sáng hôm nay anh mới cãi nhau với Cố Tương xong, nhưng...!nhớ tới việc tối hôm qua cô làm cho anh bát mì ân tình.
A8nh bèn sửa lại miệng, “Mẹ.
Sao mẹ lại tới bệnh viện? Có chuyện gì không?”
Có thể đến bệnh viện, bình thường cũng sẽ không phải là chuyện gì tốt.
Nhắc đến chuyện này, mẹ của Cố Tương thở dài, “Chồng của bạn mẹ bị bệnh, bọn mẹ tới thăm một chút.
Ài, bà ấy đáng thương quá! Con ở bệnh viện quen biết nhiều, hay là con giúp một tay giới thiệu vị bác sĩ nào đáng tin cậy đi?”
Bây giờ mọi người đến bệnh viện khám bệnh luôn cảm thấy không yên lòng, thích tìm người quen giúp đỡ, họ luôn cảm thấy làm như thế sẽ an tâm hơn.
Giang Trì rất hiểu tâm lý của người nhà những bệnh nhân này, anh gật đầu, “Vâng, nhưng giờ con đang có chút việc, con sẽ báo Thất Phong đưa mọi người đi.”
Có cái gì chưa quen thuộc, có Thất Phong dẫn đường, bọn họ cũng bớt được nhiều phiền phức.
Mẹ của Cố Tương nhìn xem con rể nhà mình, bà nói: “Giang Trì à, con thật là hiểu chuyện, không giống Cố Tương nhà mẹ.
Mẹ gọi điện cho nó bảo nó giúp một chút, thế mà nó còn cảm thấy mẹ làm phiền nó, còn tức giận với mẹ nữa.”
Giang Trì nhớ tới dáng vẻ tức giận của Cố Tương sau khi nhận cuộc điện thoại sáng nay, chẳng lẽ là bởi vì chuyện này?
Anh không khỏi liếc nhìn mẹ của Cố Tương.
Chồng của bạn bị bệnh, bà ta còn có thể chạy tới bệnh viện thăm, thế mà khi Cố Tương bị ốm, lại phải tự đến bệnh viện một mình.
Anh bảo cô gọi điện thoại về nhà, cô còn không muốn.
Mẹ của Cố Tương quan tâm hỏi: “Đúng rồi, Cố Tương có gây thêm phiền phức gì cho con không? Tính tình nó không được tốt lắm, con hãy bao dung cho nó một chút.”
Giang Trì nói: “Hôm trước cô ấy bị ốm, hôm nay mới khá hơn một chút, mẹ có rảnh thì qua thăm cô ấy một lát.” “Bị ốm?” Mẹ của Cố Tương hoàn toàn không biết chuyện này, “Vậy để lát nữa mẹ gọi điện cho nó.” “Vâng.”
“Vậy mẹ không làm phiền con nữa!” Mẹ của Cố Tương cười cười nhìn Giang Trà, rất hài lòng với con rể.
Bà ta đi qua, mấy người bạn vẫn đang chờ, tất cả mọi người điều tò mò hỏi: “Cậu thanh niên kia là ai vậy?” “Con rể của tôi đấy.” Mẹ của Cố Tương nói với giọng rất tự hào.
Bất kể thế nào thì Giang Trà cũng là người của nhà họ Giang, có tiếng nói ở bệnh viện này, làm bà ta nở mày nở mặt.
Giang Trì nhìn theo cũng không nói gì, để Thất Phong đi cùng bọn họ, còn mình đi làm việc của mình.
Vào buổi chiều, Cố Tương nhận được cuộc gọi từ mẹ.
Sau cuộc điện thoại buổi sáng, Cố Tương vốn không muốn nhận cuộc gọi, nhưng cô vẫn nhận.
Trong điện thoại, thái độ của mẹ tốt hơn nhiều, “Giang Trì bảo con bị ốm à, đã tốt hơn chưa?”
“Giang Trì?” Cố Tương ngạc nhiên, “Anh ta nói với mẹ lúc nào?”
“Hôm nay mẹ đến bệnh viện nhìn thấy nó! Nó tốt lắm! Còn để cho người ta giúp chồng của cô Vương xử lý việc ở bệnh viện, cả việc đóng tiền viện phí cũng là do người của nó giúp đỡ làm thủ tục đấy.
Cậu con rể này của mẹ đúng là rất khá.”
Vị Giang Trì, thậm chí mẹ không
còn giận Cố Tương nữa.
Cố Tương không ngờ rằng họ sẽ gặp
nhau trong bệnh viện, càng không
nghĩ đến việc Giang Trì vậy mà lại
giúp mẹ.
Không phải anh ta rất ghét phiền
toái sao?
Sao lúc này lại không thấy chế
phiền?.