Nhân lúc nghỉ hè, Tần Hàm Yên tranh thủ quay về An Thành một chuyến để thăm Khương Huệ. Cô dự định chỉ ở lại nhà một tuần rồi quay lại Hải Thành, vì muốn nhanh chóng tốt nghiệp nên tất nhiên Tần Hàm Yên sẽ không bỏ qua thời gian nghỉ hè để rút ngắn thời gian học, cô cũng sẽ sắp xếp đi làm thêm vào buổi tối để phụ giúp mẹ đóng tiền học phí cho kỳ sau. Đám bạn phòng 214 cũng không vội tốt nghiệp nên ai về nhà nấy, tận hưởng trọn vẹn kỳ nghỉ hè của bọn họ, riêng Đặng Chân thấy bạn tốt mình ở lại nên cũng quyết định theo chân Tần Hàm Yên, chỉ là đến khi ấy Đặng Chân mới nhận ra cô bị Tần Hàm Yên lạnh nhạt suốt kỳ nghỉ hè. Về phần Hạ Di Bình, cô cũng về Yên Thành vài ngày rồi mới quay lại Hải Thành, dịp nghỉ hè đương nhiên sẽ không thiếu hợp đồng chờ cô, nhưng vì lịch học cũng không dày đặc, thời gian rảnh cô sẽ dành để bồi tiếp Tần Hàm Yên.
An Thành tháng 6, khi Tần Hàm Yên vừa đặt chân xuống từ tàu điện ngầm đã thấy trời tối sầm, rõ ràng chỉ mới 12 giờ trưa, nhưng ngay sau đó là một cơn mưa không mời mà tới, Tần Hàm Yên nhanh chân chạy đến một cửa hàng gần đó trú tạm, người bán hàng là một bà cụ tóc điểm hoa râm, sống ở đây đã mấy mươi năm, hàng ngày buôn bán chút đồ kiếm sống, khi thấy Tần Hàm Yên thì lộ ra nụ cười nhăn nhúm: "Tiểu Yên đó à, thật lâu rồi không gặp cháu, xem xem, càng ngày càng xinh đẹp."
"Bà à, bà quá khen rồi, dạo này ông bà vẫn khỏe chứ ạ?" Tần Hàm Yên nở nụ cười lễ phép chào hỏi bà cụ.
Bà cụ thở dài nhưng vẫn mang theo vẻ lạc quan: "Ông ấy vẫn khỏe, chỉ là có chút bệnh vặt ấy mà, lớn tuổi rồi, ai mà chả thế."
Tần Hàm Yên mở túi lấy một gói từ trong đó: "Bà ơi, con có chút quà, của ít lòng nhiều, bà nhận cho con vui nhé."
Bà cụ xua tay: "Con bé này, khách sáo làm gì, mẹ của con cũng giúp đỡ ông bà nhiều rồi."
Tần Hàm Yên đưa tay ôm bả vai bà cụ: "Đó là mẹ cháu a, còn đây là phần của cháu ~ Cũng không có bao nhiêu, bà nhận nhé ạ? ~"
Bà cụ đưa tay vỗ bàn tay Tần Hàm Yên: "Cháu đó, vẫn hiểu chuyện như ngày nào."
Tần Hàm Yên cười hì hì, ngồi tám chuyện với bà cụ đến khi cơn mưa tạnh hẳn mới chào tạm biệt, kéo theo vali về nhà. Vừa đẩy cửa đi vào, mùi thức ăn đã xông vào mũi làm Tần Hàm Yên tức khắc cười híp mắt: "Mẹ ơi ~"
"Tiểu Yên về rồi à, có mắc mưa không?" Khương Huệ từ bếp đi ra, nhìn thấy đứa con gái đã nhiều tháng không gặp bà cảm thấy nội tâm mừng rỡ không thể che đậy. Bà đưa tay vuốt vài giọt nước còn đọng trên tóc Tần Hàm Yên, sẵn tiện quan sát con gái thật kỹ.
Tần Hàm Yên buông vali ôm lấy Khương Huệ: "Con gái nhớ mẹ quá a ~"
"Nhớ mẹ hay nhớ đồ ăn mẹ nấu?" Khương Huệ giọng điệu ghét bỏ nhưng không che giấu ánh mắt cưng chiều
"Nhớ cả hai ạ ~" Tần Hàm Yên hiếm khi mới nũng nịu như thế, những lúc thế này, cô đã không còn là một Tần Hàm Yên lạnh lùng chỉ biết vùi đầu học tập mà đã trở thành một chú gà con núp dưới sự chở che của gà mẹ.
Khương Huệ điểm điểm mi tâm Tần Hàm Yên: "Con đó, nhanh thay đồ ăn cơm."
Tần Hàm Yên trở về căn phòng quen thuộc rộng 20 mét vuông, mọi thứ vẫn ngăn nắp sạch sẽ do Khương Huệ cứ cách vài ngày sẽ vào quét dọn. Cô chọn một bộ đồ ở nhà đơn giản thoải mái, sau khi thay đồ xong thì đứng trước gương chải lại đầu tóc, chợt Tần Hàm Yên cảm thấy hình như mình quên điều gì đó, cô nghĩ nghĩ thì ra là quên nhắn tin cho Hạ Di Bình. Sáng nay lúc cô chuẩn bị về An Thành, Hạ Di Bình đã nhắn tin bảo khi nào đến nhớ báo bình an, vậy mà sau một đoạn mắc mưa lại quên mất, cô nhanh chóng cầm điện thoại soạn tin nhắn: [Bình, tôi đã tới nhà rồi, xin lỗi vì dính mưa nên có chút chậm trễ.]
Rất nhanh đã thấy tin nhắn phản hồi của Hạ Di Bình: [Bình an là tốt rồi, tôi cũng sắp tới, nói chuyện sau nhé.]
Hôm nay Hạ Di Bình cũng quay về Yên Thành, vì khoảng cách từ Hải Thành đến An Thành gần hơn nên tất nhiên Tần Hàm Yên đến trước, nhưng tính ra bây giờ bọn họ cũng xấp xỉ nhau.
Tần Hàm Yên sau khi cắm sạc điện thoại mới đi ra phòng bếp, cơm nước đã sẵn sàng chỉ đợi cô động đũa. Tần Hàm Yên nhìn sơ một lượt, toàn là những món cô thích, đúng là chỉ có mẹ là thương mình nhất, Tần Hàm Yên thầm nghĩ.
Khương Huệ ngồi xuống bàn ăn, mỉm cười nhìn con gái: "Thế nào, có mệt lắm không?"
"Nhiều đồ ăn ngon thế này, dù mệt cũng phải khỏe lại ăn hết a ~"
"Đúng là chỉ biết ăn." Khương Huệ giọng nói đầy trìu mến, tuy nói thế nhưng vẫn đưa tay gắp thức ăn đầy chén Tần Hàm Yên.
"Cảm ơn mẹ ~" Tần Hàm Yên ăn đến vui vẻ, đã lâu rồi cô không được ăn những món ăn do chính tay mẹ nấu, ở Hải Thị món nào cũng không thể sánh bằng.
"Lần này về định ở mấy ngày?" Khương Huệ thuận miệng hỏi
"Một tuần ạ, con muốn nhanh chóng tốt nghiệp nên dự định sẽ học cả hè." Tần Hàm Yên thành thật đáp, dù sắp xếp như vậy nhưng nếu mẹ cô không đồng ý, cô có thể suy nghĩ lại, dù gì cũng lâu lắm mới về nhà.
"Cũng được, đừng vất vả quá là được." Khương Huệ dĩ nhiên ủng hộ con gái, bà dù rất muốn ở gần nhưng cũng hiểu Tần Hàm Yên đang ở độ tuổi phấn đấu cho sự nghiệp, thấy con gái hừng hực nhiệt huyết tuổi trẻ cũng cảm thấy an lòng, dù gì một năm qua bà cũng đã quen sống một mình.
- -
Tối đến, Tần Hàm Yên làm tổ trên chiếc giường nhỏ của mình, vẫn là hơi ấm thân thuộc, mùi hương bạc hà thoang thoảng mà cô vẫn rất thích, đã lâu rồi kể từ khi lên đại học Tần Hàm Yên mới có thời gian nghỉ ngơi, không bị bài tập quấn lấy. Cô cầm điện thoại trên tay, theo thói quen chờ đợi tin nhắn của Hạ Di bình. Đây là chiếc điện thoại đã cũ nhưng cũng đầy đủ chức năng, năm đó khi Tần Hàm Yên vừa lên trung học Khương Huệ đã mua cho cô để tiện liên lạc và tra cứu tài liệu, Tần Hàm Yên vẫn bảo quản rất cẩn thận, nhìn không khác mới là bao, cô tự nhủ nếu sau này có muốn mua điện thoại mới cũng sẽ dùng tiền bản thân kiếm được, sẽ không khiến mẹ nhọc lòng nữa. Ting ting, âm báo tin nhắn quen thuộc rốt cuộc cũng vang lên.
Hạ Di Bình: [Ngủ chưa?]
Tần Hàm Yên: [Vẫn chưa.]
Hạ Di Bình: [Đang làm gì?]
Tần Hàm Yên: [Đợi tin nhắn của cậu.]
Hạ Di Bình: [Cứ thích đùa.]
Tần Hàm Yên: [Thật mà, tôi không bao giờ lừa cậu cả.]
Hạ Di Bình: [Được rồi. Về quê vui không?]
Tần Hàm Yên: [Cũng tạm, quan trọng là được ăn ngon a ~]
Hạ Di Bình: [Ừm, có dịp tôi cũng muốn thử a ~]
Tần Hàm Yên: [Quê cậu thì sao, có đặc sản gì không?]
Hạ Di Bình: [Đặc sản thì không có... Nhưng có tôi ~]
Tần Hàm Yên nhìn tin nhắn kia xong, nội tâm lại đánh từng đợt trống liên hồi, cô lại giả bộ như không thấy: [Tiếc quá, còn đang nghĩ nhờ phúc của cậu được thử đặc sản Yên Thành.]
Hạ Di Bình: [Tôi vốn định mang cho cậu ít đồ ăn mẹ tôi làm, nhưng đến khi cậu lên thì hỏng mất, thôi cứ đợi lần sau vậy.]
Tần Hàm Yên cũng thoáng tiếc nuối: [Không sao, tôi ghi nhận tấm lòng của cậu nha ~]
Hạ Di Bình: [Muộn rồi, ngủ đi, nguyên tắc vàng ngủ trước 10 giờ nha.]
Tần Hàm Yên thầm nghĩ làm như cậu ngủ sớm lắm, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời: [Được rồi, ngủ ngon ~]
Hạ Di Bình: [Ngủ ngon ~]
Sáng hôm sau khi tỉnh dậy trong nhà chỉ còn một mình Tần Hàm Yên. Khương Huệ từ sớm đã lên lớp, mặc dù là mùa hè nhưng bà vẫn nhận dạy kèm cho mấy học sinh học kém, một phần để kiếm thêm, một phần cũng vì tình nghĩa với phụ huynh. Tần Hàm Yên đi một vòng vào bếp, tự nhiên ngồi xuống ăn một chén cháo kèm cải chua đã để sẵn trên bàn. Cháo vẫn còn nóng, mùi vị quen thuộc xông vào mũi khiến cô ăn hết sạch.
Ăn xong cô thu dọn bát đũa, thay một bộ đồ khác, áo thun màu sẫm đơn giản, quần vải rộng cũng sẫm màu, đeo bao tay, chân đi ủng, đội một chiếc nón rộng vành, nhìn sơ qua cứ tưởng mấy thiếu nữ dưới quê yêu thích ruộng đồng. Tần Hàm Yên xắn ống quần, vác theo cuốc, trên tay xách một chiếc thùng và túi hạt giống đi ra mảnh đất trống phía sau nhà.
Vốn dĩ Tần Hàm Yên rất thích trồng trọt, thỉnh thoảng sẽ tiện tay trồng một thứ gì đó. Cô thường nghĩ nếu để cô có thể lựa chọn, cô chắc chắn sẽ lựa chọn một cuộc sống bình yên. Hàng ngày làm công việc mình thích, cuối tuần lại thăm thú ruộng vườn, làm bánh pha trà, an nhiên tự tại biết mấy. Chỉ là thời điểm hiện tại không cho phép cô làm điều đó. Hôm hay sở dĩ lại nổi hứng chỉ vì muốn trồng cho Khương Huệ một vườn rau xanh, như vậy mẹ cô có thể dùng nó nấu mấy món đơn giản, vừa tiện lợi vừa an toàn.
Sau khi đánh giá mảnh đất trống xong, Tần Hàm Yên nhanh chóng bắt tay vào công việc. Cô bắt đầu dọn cỏ mọc xung quanh sau đó đơn giản dùng vòi nước làm thấm ướt đất nhưng không để quá lâu vì như thế đất sẽ mềm, rất khó xới. Sau đó, cô dùng cuốc làm tơi đất. Đã lâu không vận động, chẳng mấy chốc mà mồ hôi đã thấm ướt quần áo. Tần Hàm Yên đưa tay lau mồ hôi trên trán, lại dùng bàn tay làm động tác quạt, gò má trắng nõn nay đã ửng hồng, nhìn càng thêm mấy phần thục nữ, giỏi giang rất khác dáng vẻ thường ngày.
Sau khi đất đã tơi xốp, độ ẩm cũng vừa đủ, Tần Hàm Yên bắt đầu gieo hạt, động tác vô cùng quen thuộc, chẳng mấy chốc hạt giống đã phủ đầy trên mảnh vườn nhỏ. Cô lại kiên nhẫn dùng thùng nước tưới từng chút một cho ướt đều sau đó dùng lưới rào lại. Đến khi làm xong, mặt trời cũng đã lên đến đỉnh đầu, Tần Hàm Yên cảm giác đúng là thở không ra hơi, lúc này quả thật đói bụng, chỉ là hôm nay Khương Huệ ra ngoài cả ngày, cô chỉ có thể tự thân vận động.
Tần Hàm Yên, tắm rửa thay đồ, sau đó xuống bếp làm món mì xào trứng, đây là món ăn đầu tiên mà Khương Huệ dạy cô, bây giờ cũng đã trở nên quen tay quen mắt. Ăn no dọn dẹp xong, cô lại có chút không quen, cả một buổi chiều cũng không có dự định gì, không biết Hạ Di Bình đang làm gì, nghe nói nhà cậu ấy buôn bán nên chắc phải phụ giúp, cả ngày cũng không thấy nhắn tin.
Tần Hàm Yên đành phải tự an ủi bản thân, miễn cưỡng về phòng ngủ một giấc chờ Khương Huệ quay về.
Mấy ngày liên tục sau đó, Tần Hàm Yên vẫn cứ nhàm chán nằm lì ở nhà, thỉnh thoảng lại theo Khương Huệ học thêm một vài món ăn, dù không biết quay lại ký túc xá có cơ hội nấu không nhưng vẫn học trước đã.
Một tuần cứ vậy nhanh chóng trôi qua, ngày mai Tần Hàm Yên sẽ quay trở lại Hải Thành. Sáng nay, cô lại dậy sớm như mọi ngày, chạy ra thăm vườn rau bảo bối, hôm nay những hạt giống kia đã nảy mầm, để lộ những chồi non xanh mơn mởn. Tần Hàm Yên lấy điện thoại chụp một tấm ảnh gửi cho Hạ Di Bình: [Chào buổi sáng, cậu xem là mình trồng đó.]
Lúc này Hạ Di Bình đã quay về Hải Thành được mấy ngày, chắc do bận rộn lịch trình nên mãi hơn 9 giờ, Hạ Di Bình mới trả lời: [Không ngờ cậu còn có thú vui này.]
Tần Hàm Yên rất đắc ý, nói nhiều thêm vài câu: [Tất nhiên, nếu không phải từ nhỏ đã học tốt môn Văn cũng yêu thích làm Biên tập viên chắc bây giờ tôi đã là một người làm vườn thực thụ rồi. Tôi vốn thích cuộc sống bình yên mà a.]
Chỉ là câu nói đầy vẻ phấn khích của Tần Hàm Yên lại khiến Hạ Di Bình nghĩ ngợi, thì ra Tần Hàm Yên là thích cuộc sống bình yên không thị phi, còn bản thân cô chính là muốn đâm đầu vào chốn thị phi, Hạ Di Bình lắc đầu, khác biệt càng thêm khác biệt: [Ừm, cậu thật tài giỏi a.]
Tần Hàm Yên càng thêm vui vẻ: [Tôi mang lên một ít cho cậu nhé?]
Hạ Di Bình phì cười: [Cậu bị ấm đầu à? Nó còn chưa lớn.]
Tần Hàm Yên lúc này mới ngây ngốc gãi đầu: [À, tôi quên mất.] Đúng là đầu óc để đâu a.
Hạ Di Bình: [Lên nhanh đi, tôi dẫn cậu đi vài nơi.]
Tần Hàm Yên: [Được, ngày mai là đến rồi.]
Hạ Di Bình: [Đợi cậu ~]
Tối đến, Tần Hàm Yên mới thu dọn đồ đạc, vì chỉ ở một tuần nên cũng không nhiều, chỉ đơn giản xếp vài bộ đồ vào vali là xong. Xong xuôi mọi thứ, cô ngã nhào vào lòng Khương Huệ: "Mẹ, Tết con lại về thăm mẹ a ~"
"Được rồi, cũng không phải mới đi lần đầu." Khương Huệ trìu mến xoa xoa đầu Tần Hàm Yên
"Đúng rồi, nếu có bạn trai nhất định phải cho mẹ biết, không được giấu giếm biết chưa." Khương Huệ cho Tần Hàm Yên một ánh mắt cảnh cáo
"Mẹ ~ Con của mẹ vẫn còn nhỏ mà a. Với lại con cũng không muốn yêu đương, muốn tập trung vào việc học cơ." Tần Hàm Yên là nói thật lòng, nhưng không hiểu sao lúc này vẫn cảm thấy chột dạ.
Khương Huệ điểm trán cô: "Con đó, tạm thời tin lời con."
Hai mẹ con tâm sự đến gần nửa đêm mới đi ngủ. Ở Hải Thành, có một người vẫn đang thấp thỏm chờ đợi gặp lại Tần Hàm Yên.