Sau sinh nhật Tần Hàm Yên, ngoài những khuấy động trong nội tâm thì mọi việc dường như quay về quỹ đạo ban đầu. Hạ Di Bình tiếp tục vùi đầu chạy khắp nơi, hết quay phim rồi đến quay quảng cáo, chẳng mấy chốc không thấy tăm hơn, số lần lên lớp càng trở nên hiếm thấy.
Tần Hàm Yên cũng không phải là quá rảnh rỗi, gánh trên vai trọng trách Chủ tịch Hội sinh viên, số lượng bài tập, nghiên cứu của bản thân và Hạ Di Bình lại còn chạy đi chạy lại giữa trường học và tòa soạn. Bọn Đinh Mễ nhìn thấy mà kính phục, thầm oán than Tần Hàm Yên này đúng là ba đầu sáu tay.
Thỉnh thoảng những lúc rảnh rỗi Tần Hàm Yên vẫn duy trì thói quen nhắn tin qua lại với Hạ Di Bình, mà nói đúng hơn đều là Hạ Di Bình chủ động nói mấy lời ngon ngọt. Tần Hàm Yên cũng không biết bản thân nên tin hay không tin, cứ có cảm giác không chân thật, dù gì người kia cũng ngày càng chạy khỏi tầm mắt của cô, mà cô cũng không có tư cách chạy đi hỏi, chỉ biết một mình thay Hạ Di Bình làm những việc có thể làm, xem như giúp bản thân trau dồi thêm một chút.
Bên này Hạ Di Bình cũng vừa hoàn thành xong một cảnh quay đêm, kéo thân thể mệt mỏi trở về khách sạn. Cô không tắm rửa ngay mà nằm lên chiếc giường mềm mại, hai chân đung đưa qua lại, nhắm mắt dưỡng thần. Kim đồng hồ chầm chậm quay, một giọt nước trong suốt lăn dài trên gương mặt xinh đẹp. Giờ phút này đối với Hạ Di Bình cũng giống như bao đêm tối khác đã trôi qua, chỉ dùng hơi chữ mệt mỏi để hình dung. Vì để chạy theo danh tiếng và địa vị, cô phải gồng mình lên, ngày nào cũng phải nặn ra nụ cười công nghiệp, oán không thể nói, buồn không thể kêu. Nhưng cô cũng hiểu đó là lựa chọn của mình, dù cho khổ sở hơn nữa thì có làm sao, chẳng phải bây giờ cô đang từng bước đạt được thứ mình muốn sao, cô nên cảm thấy biết ơn.
Bất giác trong đầu cô xuất hiện hình ảnh của người nào đó, tại sao lại nhớ cậu ấy thế này. Cô nở một nụ cười trào phúng, không phải cô không hiểu rõ lòng mình, nhưng hiểu rõ thì thế nào, Tần Hàm Yên chỉ là một Tần Hàm Yên của Đại học Q nhưng cô tương lai sẽ là Ảnh hậu, là phu nhân của một tập đoàn vạn người mơ ước mà không được. Cô đưa tay gạt đi những giọt nước mắt còn sót lại, ngồi dậy đến tủ đồ lấy quần áo bước vào phòng tắm. Quên đi.
—
Thời gian cứ như vậy theo đúng quỹ đạo mà trôi qua, mỗi người một mục tiêu mà tiến về phía trước.
Năm hai kết thúc, năm ba đại học bắt đầu, cuối năm ba bọn họ sẽ phải bắt đầu đi thực tập, chọn cho mình một cánh cổng tương lai mới. Nhưng những người trẻ tuổi này đâu biết, đã có những cánh cổng được sắp đặt sẵn chờ họ bước vào.
Tần Hàm Yên trên đường đến tòa soạn Thịnh Thế thì vô tình đảo mắt thấy gương mặt quen thuộc đang được phát trên màn hình rộng. Phải nói Hạ Di Bình ngày càng động lòng người, kỹ năng diễn xuất cũng ngày càng không chê vào đâu được. Cô móc điện thoại ra, giơ lên cẩn thận chụp lại một bức ảnh rồi mới rời đi.
Bước vào Thịnh Thế, cô đến thẳng văn phòng của Đổng Duyệt, hôm nay cô Đổng nói là có việc muốn trao đổi nên đã gọi cô đến. Tần Hàm Yên lịch sự gõ cửa mặc dù trước đó Đổng Duyệt đã cho phép cô tùy ý ra vào, thế nhưng chưa bao giờ cô làm theo, vẫn là nên thông báo trước. Một giọng nữ trầm ổn vang lên: "Vào đi."
Đổng Duyệt đeo mắt kính, đang cúi đầu xem số tạp chí mới ra, bà ngước mắt lên thấy đó là Tần Hàm Yên mới buông thứ trên tay xuống, nở nụ cười bảo cô ngồi xuống. Tần Hàm Yên tìm vị trí quen thuộc ngồi xuống, hai tay lễ phép để lên đầu gối, cô cũng nở nụ cười: "Cô Đổng, cô gọi em đến có việc gì ạ?."
Đổng Duyệt tự tay rót cho cô ly nước: "Chuyện lúc trước cô nói với em, em đã suy nghĩ xong chưa? Vừa hay năm nay em cũng phải đi thực tập, Thịnh Thế là lựa chọn tốt nhất với em rồi."
Tần Hàm Yên im lặng lắng nghe, về phần này cô cũng đã suy nghĩ, bản thân vào Thịnh Thế thực tập từ lâu, bây giờ cũng xem như có chỗ đứng. Thực tập cuối năm 3 thực ra cũng chỉ là thủ tục, cô vào Thịnh Thế cũng không cần phải thực sự làm chân chạy vặt mà có thể nghiêm túc làm việc: "Đương nhiên là em không thể từ chối rồi, đợi đến thời gian thực tập, em lại chạy đến đây làm phiền cô."
Đổng Duyệt lập tức vui vẻ, cả nếp nhăn nơi khóe mắt cũng lộ ra: "Được được, cô chỉ đợi câu này của em, đảm bảo em có một bài luận tốt nghiệp xuất sắc."
Trò chuyện với Đổng Duyệt xong Tần Hàm Yên lập tức quay về trường bởi vì buổi chiều hôm nay cô có tiết học, ngẩng mặt nhìn bầu trời xanh thẳm, hít một hơi thật sâu, Tần Hàm Yên có cảm giác dường như một phần ước mơ của cô đã thành sự thật. Lúc này mới nhớ ra, cô lấy điện thoại gửi bức ảnh mới chụp lúc nãy cho Hạ Di Bình, chỉ gửi ảnh mà không nói gì cả, chờ phản ứng của người kia.
Bên này Hạ Di Bình cũng hiếm khi đang cầm điện thoại trên tay, khi nhìn thấy tên người gửi, cô bất giác cong khóe môi mà chính bản thân cô cũng không hề hay biết. Cô gõ nhanh vài chữ trên màn hình cảm ứng: [Sao vậy, nhớ tôi?]
Vừa để điện thoại vào túi đã nghe âm báo tin nhắn, Tần Hàm Yên lấy điện thoại ra đọc, nhìn thấy những dòng chữ kia, cô lại không biết phải trả lời thế nào, đúng là phong cách nói chuyện khiến người ta nghĩ ngợi của Hạ Di Bình. Tần Hàm Yên cuối cùng cũng miễn cưỡng trả lời: [Đúng vậy], sau đó cũng không thấy Hạ Di Bình trả lời nữa, cô quay lại trường tiếp tục một ngày bận rộn.
Trương gia,
Trương Nguyệt lái xe tiến vào gara sau đó xách túi xách tiến vào phòng khách, trong lòng thầm oán thực sự không muốn bước chân vào cái nơi không ngộp thở này chút nào, cái người kia không biết nổi hứng gì lại chạy về nước sớm, hại ba cô kêu cô trở về dùng bữa gì đó. Trương Nguyệt vào nhà đã thấy gia đình người ta đầy đủ ngồi đó, quản gia thấy cô cũng cung kính cúi đầu chào hỏi. Trương Nguyệt lười biếng quăng cho họ một ánh mắt: "Ba, dì, chị.", một đường chào hết ba người, không một lời dư thừa nào.
Trương Hạn thấy con gái về không khỏi giảm bớt mấy phần khí thế, phớt tay cho hạ nhân chuẩn dọn thức ăn rồi đứng dậy: "Đi thôi, ăn cơm."
Hứa Giai cũng đứng vậy đi theo, chỉ còn lại Hứa Mộng vẫn ngồi lì ở đó. Hứa Mộng là con riêng của Hứa Giai, lúc Trương Hạn lấy Hứa Giai thì bà ta đã có đứa con này, không rõ ba của Hứa Mộng là ai, chỉ là một phần tuổi trẻ ăn chơi, ông ta vì gia sản Hứa gia cũng không để ý, chẳng qua chỉ là một đứa trẻ, cũng chẳng ảnh hưởng gì đến ông ta. Mấy năm trước Hứa Mộng ra nước ngoài du học, cô theo học ngành Luật, tương lai sẽ là Luật sư hay Thẩm phán gì đó thì Trương Nguyệt không quan tâm. Ngoài cái nhan sắc không chê vào đâu được thì quá tùy hứng, tính tình lẳng lơ không khác gì mẹ mình, rước một đống đào hoa. Người chị gái không thân thích này phiền muốn chết, cô cũng không tiếc bày tỏ thái độ chán ghét nhưng người kia giống như không biết mất mặt cứ giả vờ thân thiết.
Trên tinh thần phiền chán pha chút tò mò, Trương Nguyệt mở miệng: "Sao tôi nghe ba nói cuối năm chị mới về?"
Hứa Mộng đưa tay quấn lấy lọn tóc của mình, hai chân bắt chéo, điệu bộ vô cùng yêu nghiệt: "Không phải nhớ em sao?"
Trương Nguyệt cười khẩy: "Nói tiếng người."
Hứa Mộng buông lọn tóc của mình ra, nghiêm túc dùng ánh mắt mấy phần thâm ý nhìn Trương Nguyệt: "Do tôi quá xuất sắc, hoàn thành chương trình học sớm nên về nước. Nhưng... thực sự rất nhớ em nha ~"
Trương Nguyệt nghe xong lập tức đứng dậy đi vào phòng ăn, còn không thèm để lại cho Hứa Mộng một ánh mắt, Hứa Mộng vội vàng đứng dậy đuổi theo, cảm thấy trong lòng vô cùng vui vẻ.
—
An Thành,
Hôm nay không lên lớp, Khương Huệ ở nhà chuẩn bị làm thêm ít bánh gửi lên cho con gái. Đang mải mê chăm chú thì nghe thấy tiếng gõ cửa, bà nói vọng ra ngoài: "Chờ chút, ra ngay."
Chỉ là khi mở cửa ra, chính Khương Huệ cũng không ngờ người đứng trước cửa lại khiến bà quên cả thở. Gương mặt này, ánh mắt đó dù cho có hóa thành tro bụi bà cũng có thể nhận ra. Trước mắt Khương Huệ từng thước phim như được tái hiện.
Năm đó bà là sinh viên tại đại học A, trong một lần đi học về bà ra tay giúp đỡ một người đàn ông đang bị người khác đuổi giết. Dần dà tiếp xúc đâu đó ròng rã hai năm, người đàn ông đó cuối cùng cũng theo đuổi được Khương Huệ, được bà dẫn về ra mắt ông bà Khương. Người đó nói với bà đang làm việc trong một tập đoàn, lần bị truy đuổi là do những công ty bị thu mua ôm hận nên muốn trả thù. Ban đầu ông bà Khương không chấp nhận mấy nhưng thấy con gái thực sự đã phải lòng nên cũng không ép buộc. Họ làm một đám cưới đơn giản xem như ra mắt tổ tiên, Khương Huệ thấy như vậy là đủ, chỉ cần hai người thật lòng thật dạ yêu thương nhau. Chung sống được một thời gian bỗng một ngày người đàn ông đó biệt vô âm tín, cứ như vậy mà biến mất suốt 20 năm trời. Không sai, ông ấy chính là Tần Chính - ba ruột của Tần Hàm Yên.
Khương Huệ không biết bây giờ trong lòng bà đang là tư vị gì, cứ tưởng bản thân đã có thể quên, đùng một cái người này lại xuất hiện, bà không biết phải nên vui hay buồn. Hai người nhìn nhau một lúc lâu, cuối cùng Tần Chính vẫn là người phá vỡ bầu không khí: "Anh có thể vào nhà không?"
Khương Huệ sực tỉnh, đứng nép qua một bên tỏ ý mời người kia vào. Tần Chính ra hiệu bảo vệ sĩ đứng ngoài chờ, một mình bước vào, quen thuộc mà ngồi xuống. Đây là căn nhà mà trước lúc ra đi ông ấy từng sinh sống, xem như cũng có chút mong nhớ.
Khương Huệ lấy hết sự bình tĩnh mấy chục năm trời mới có thể không rơi nước mắt, bà vào trong pha bình trà, rót một ly rồi mới ngồi xuống. Tần Chính uống một ngụm trà, là mùi vị quen thuộc mà hắn đã mong nhớ nhiều năm, bất giác lại không kìm nén được cảm xúc: "Em, khỏe không?"
Khương Huệ nhìn ông một cái, thuận miệng đáp: "Như ông thấy."
"Anh..." Tần Chính nghẹn lời. Năm đó ông rời đi là do lực bất tòng tâm, vì để không liên lụy Khương Huệ nên mới không từ mà biệt. Nhưng quanh đi quẩn lại vẫn là có lỗi, 20 năm ở M quốc ông đã tái hôn với một người phụ nữ khác, bây giờ nói thật ông không có mặt mũi gặp lại Khương Huệ, nếu không phải... Nếu không phải ông không thể có con.
Tần Chính ở M quốc bá chiếm một vùng trời, càng làm càng lớn, nhưng càng về già ông nhận ra mình không thể có người thừa tự. Lòng mong nhớ về người cũ, ông cho người điều tra và biết được một sự thật khiến ông không khỏi vui mừng. Sau khi ông rời đi được 6 tháng, Khương Huệ hạ sinh một bé gái, không cần nghĩ cũng biết đó là con của Tần Chính ông. Xem như ông trời còn thương xót ông, nhưng nói gì nói vẫn phải đến xác nhận lại. Tần Chính chần chừ mở miệng: "Con gái anh..."
"Anh còn dám mở miệng hỏi?" Khương Huệ kìm nén từ lúc nãy đến giờ cuối cùng cũng bùng nổ, người trước mắt này bà vừa yêu vừa hận. Biến mất bao nhiêu năm vừa xuất hiện là hỏi con gái.
Tần Chính nghe vậy thầm giấu đi vẻ sốt sắng, chỉ là hắn phải tìm một lý do để có thể nhận lại đứa con gái này: "Anh biết bây giờ giải thích sẽ không còn ý nghĩa, là anh có lỗi nhưng thực sự anh có nỗi khổ tâm. Lần này anh trở về là muốn bù đắp."
Thấy Khương Huệ không nói gì, ông nói tiếp: "Anh muốn nhận lại con, sau đó đưa nó sang M quốc để bồi dưỡng."
Khương Huệ nhìn Tần Chính với vẻ mặt khó mà tin được: "Đưa nó đi, vừa xuất hiện đã muốn đưa con tôi đi? Ông nghĩ tôi chết rồi à? Chưa kể, Yên nhi có thể chấp nhận người cha như ông sao?"
Ở bên nhau mấy năm, Tần Chính cũng coi như hiểu tính cách của Khương Huệ: "Chẳng lẽ em không muốn cho con gái được những thứ tốt nhất sao? Vừa vặn anh có, Tập đoàn Trường Hải trong tay anh sau này sẽ là của nó."
Khương Huệ trầm mặc: "Đừng nói nữa, ông đi đi, tôi coi như ông chưa từng đến đây."
Tần Chính thấy tạm thời không thể thuyết phục được đành phải tạm thời thỏa hiệp, ông đứng lên sửa lại âu phục: "Anh đi trước, em cứ suy nghĩ cẩn thận, là tốt hay xấu cho con gái là do em lựa chọn."
Tần Chính đi rồi Khương Huệ mệt mỏi gục người xuống, 20 năm, cứ thế mà đã 20 năm.