Chương 97: Đừng Khóc (Biệt Khóc)

Lựa chọn

Phiên bản convert 13823 chữ

Đem thư mời vo thành một cục, Lạc Trạm chỉ cắn răng nói một câu: "Tổng bộ AUTO hôm nay xảy ra vấn đề, nhất định là Đường gia đã động tay động chân trước."

Lạc Kính Viễn cùng Lâm Dịch sau án thư (bàn dùng để xếp sách) đồng thời ngẩn ra.

Lâm Dịch kinh ngạc hỏi: "Ý thiếu gia là, Đường gia dùng chiêu điệu hổ ly sơn?"

Lạc Trạm ánh mắt vững vàng, không biết suy nghĩ cái gì, cũng không trả lời Lâm Dịch.

Lâm Dịch chậm rãi phản ứng lại, thán phục gật đầu: "Tôi cũng chưa nghĩ sâu như vậy, xác thật rất có khả năng —— bằng không Lam Cảnh Khiêm chân trước vừa mới xuất ngoại, như thế nào sau lưng Đường Nhiễm đã bị Đường Thế Tân đón đi? Nếu đây là trùng hợp, vậy thời cơ này không khỏi nắm chắc đến quá chuẩn xác."

Lâm Dịch nói xong, cùng Lạc lão gia tử đưa cái ánh mắt kính nể.

Lúc này sau án thư Lạc lão gia tử cũng đang tán thưởng mà nhìn Lạc Trạm: "Vậy cháu cảm thấy, Đường gia hiện tại là muốn làm cái gì?"

Lạc Trạm không chú ý ánh mắt đánh giá của Lạc Kính Viễn, cau mày không hề nghĩ ngợi đáp: "Cái lão thái bà kia còn nghẹn cái ý kiến gì nữa? Đơn giản là thấy Đường Lạc Thiển con đường này đi không thông, lại không cam lòng bỏ qua chỗ dựa là Lạc gia này, cho nên nhân cơ hội sinh nhật Nhiễm Nhiễm mà Lam Cảnh Khiêm rời đi, ở trước mặt mọi người đem Nhiễm Nhiễm cùng Đường gia buộc chặt bên nhau."

Lạc Trạm càng nói, ánh mắt càng âm trầm: "Vậy lão thái bà kia đem Nhiễm Nhiễm trở thành cái gì, công cụ hữu dụng thì dùng vô dụng liền bỏ?"

"Điểm này thật ra không cần cáu giận, ta cùng Hàng Vi đối đầu vài thập niên, bà ta là dạng người gì ta đã rõ ràng."

Lạc lão gia tử dựa vào ghế dựa đỏ sậm, cảm khái mà vỗ về tay vịn bị mài đến bóng loáng, một bên nhớ lại một bên nói.

"Nữ nhân kia tàn nhẫn độc ác, ở trong mắt bà ta chỉ phân ra hai loại có giá trị lợi dụng hoặc không có giá trị lợi dụng —— đừng nói là huyết thống chí thân, dù là chính mình, bà ta cũng có thể lợi dụng đến hoàn toàn."

Lạc Trạm mặt mày lãnh đạm: "Bà ta lợi dụng chính mình lợi dụng người khác cháu đều quản không được, nhưng bà ta không thể đụng vào Nhiễm Nhiễm."

Lạc Kính Viễn ngừng lại, hơi nhíu mi: "Cháu muốn đi ngăn cản?"

Lạc Trạm trầm giọng: "Chẳng lẽ cháu không nên đi?"

"......"

Lạc lão gia tử trầm mặc vài giây, khi ngẩng đầu ông tiếc nuối liếc nhìn Lâm Dịch một cái. Lâm Dịch tự nhiên hiểu Lạc lão gia tử suy nghĩ cái gì, khó xử mà cúi đầu.

Lạc lão gia tử buông tiếng thở dài: "Cháu a, vốn tưởng rằng Lạc gia có thể yên tâm giao cho cháu, hiện tại tới xem, cháu nhận ra vấn đề rất rõ ràng, đáng tiếc xử sự vẫn quá là tuổi trẻ khí thịnh."

Lạc Trạm nhíu mày nhìn qua.

Lạc Kính Viễn: "Ta hỏi cháu, hiện giờ Lam Cảnh Khiêm không ở quốc nội, Đường gia thật sự là huyết mạch chí thân của Đường Nhiễm, các ngươi hai cái tiểu bối có cảm tình thì cháu hiện tại cũng là người không quan hệ —— sinh nhật Đường Nhiễm, cháu còn có thể giống thằng lưu manh đem người cướp đi từ trong tay Đường gia sao?"

Lạc Trạm: "Cháu sẽ danh chính ngôn thuận dẫn em ấy đi."

Lời này làm Lạc lão gia tử lộ ra biểu tình ngoài ý muốn: "Danh chính ngôn thuận? Cháu có thể lấy quan hệ gì?"

Lạc Trạm gằn từng chữ một: "Quan hệ đính hôn."

Trong thư phòng bỗng dưng im lìm.

Vài giây qua đi, Lạc lão gia tử hoàn hồn, tức giận đập bàn: "Hồ nháo! Chuyện ngươi cự hôn Đường gia vì thế bị cấm túc ba tháng còn chưa qua, bên ngoài nơi nơi đều là tin đồn nhảm nhí của ngươi, ngươi hiện tại còn muốn ôm rắc rối vào người!?"

"Chuyện của Nhiễm Nhiễm chính là chuyện của cháu." Lạc Trạm nhíu mày, "Hơn nữa chuyện của chúng cháu, không tới phiên người khác tới xen mồm."

"Miệng mọc ở trên người người ta, ngươi quản được sao, hả? Chuyện này nếu thật sự giải quyết như ngươi nói, như vậy không chỉ Đường gia bị chỉ trích, ngươi cùng Lạc gia cũng sẽ trở thành trò cười lật lọng sớm ba chiều bốn trong miệng người khác!"

"......"

Thấy Lạc Trạm trầm mặc không nói, Lạc lão gia tử dưới ánh mắt khuyên giải của Lâm Dịch, chậm rãi hòa hoãn ngữ khí.

Ông kiệt lực khuyên: "Đường gia nếu muốn tranh, vậy để cho bọn họ tranh. Những năm gần đây, Lạc gia đối Đường gia nơi chốn quan tâm, hai nhà đã sớm cành lá tương liên, đan xen khó phân. Thật sự muốn giống trước đó xé rách mặt, là có thể làm Đường gia thương gân động cốt, nhưng Lạc gia cũng sẽ gặp tổn thất không nhỏ —— hiện giờ hợp quy tắc cùng có lợi, không có gì không tốt."

Lạc Trạm chậm rãi nắm chặt quyền: "Vậy còn Nhiễm Nhiễm, các người liền mặc kệ cảm thụ của em ấy sao?"

"Cho nên ta mới nói cháu tuổi trẻ khí thịnh a, cháu cho rằng chuyện này chỉ có lợi cho Lạc gia Đường gia?"

Lạc Trạm lãnh mắt: "Chẳng lẽ không phải?"

"Đối Đường Nhiễm lợi và hại cũng là giống nhau! Đường gia nếu gửi hy vọng vào quan hệ của cháu cùng con bé, từ hôm nay trở đi tất nhiên sẽ đối nó ngoan ngoãn phục tùng. Hàng Vi là người thực tế, hãy xem —— không bao lâu nữa, người ngồi vào vị trí Đường đại tiểu thư được 'yêu thương', nhất định sẽ từ Đường Lạc Thiển đổi thành Đường Nhiễm, này không phải đủ rồi sao?"

"......"

Thấy Lạc Trạm không nói nữa, Lạc lão gia tử nhẹ nhàng thở ra, xua xua tay: "Cháu về phòng trước đi, ta cùng Lâm Dịch lại thương lượng một chút ——"

"Này làm sao đủ."

Lạc lão gia tử sửng sốt, ngẩng đầu: "Cái gì?"

"Cháu nói, làm sao đủ."

Lạc Trạm đi đến án thư, từng câu từng chữ, mặt vô biểu tình ngẩng đầu lên: "Nếu đền bù là có thể được tha thứ, vậy pháp luật cùng mấy nhà giam kia sớm đã phá bỏ rồi. Trên đời này cũng sẽ không có tội phạm."

Lạc Kính Viễn nhíu mày nói: "Lạc Trạm, trên thế giới này rất nhiều chuyện không phải phi hắc tức bạch, hoặc này hoặc kia, cháu......"

Lạc Trạm đột nhiên cúi người, mười ngón thon dài chống trên bàn sách, trán hơi nổi gân xanh: "Cháu không muốn nghe mấy tính toán kế sách của người già mấy người. Bồi thường như thế nào, ngoan ngoãn phục tùng lại như thế nào? Nhiễm Nhiễm bị tổn thương một nghìn lần, cuối cùng một lần quỳ xuống đất xin tha, chuyện trước kia là có thể bỏ qua? Các người không khỏi cũng quá rộng lượng!"

Lạc lão gia tử bị thái độ của Lạc Trạm chọc giận, trầm giọng nói: "Ngươi không cần châm chọc mỉa mai, lựa chọn giữa lợi và hại, đây là thái độ xử thế —— đổi ai khác, lời này ta đều nói như vậy."

"Ồ," Lạc Trạm như là nghe xong chuyện cười, lương bạc lãnh đạm mà cười rộ lên, quay mặt đi, "Chọn giữa lợi và hại?"

Lạc Trạm từ sau án thư lui một bước, khi quay lại, mặt mày lạnh lẽo lãnh đạm: "Cháu đôi khi thật là không hiểu được thế hệ trước mấy người tự xưng là quan niệm hiện đại, này là cái gì? Chỉ cần buông đao, là có thể đạp đất thành Phật? Vậy người chưa bao giờ hại ai muốn thành Phật lại khó như vậy?"

"Đây là hai việc khác nhau."

"Theo ý cháu, đây là một chuyện!"

Lạc Trạm nụ cười vụt tắt, anh nghiến răng nghiến lợi mà nhìn Lạc Kính Viễn: "Giết người là tội, thương tổn cũng là tội! Bị thương tổn không muốn tha thứ vậy không cần tha thứ! Huống chi, cứ như vậy dễ dàng liền tha thứ, vậy mấy năm qua em ấy ở Đường gia chịu hết thảy ủy khuất thì tính là cái gì?!"

Lạc Trạm bực bội, xoay người đi ra ngoài.

Lạc lão gia tử tức giận đến xanh mặt, ở sau lưng anh nói: "Bất luận như thế nào, ngươi bị cấm túc chưa có kết thúc, đừng nghĩ sẽ được bước ra khỏi Lạc gia nửa bước!"

Lạc Trạm bước chân ngừng lại.

Lạc lão gia tử: "Ngươi liền cửa phòng cũng không cần ra, ở trong phòng ngủ nghĩ kỹ cho ta! Rốt cuộc là nhất thời ủy khuất phẫn uất quan trọng, hay là tương lai lâu dài quan trọng? Lạc gia sớm hay muộn là của ngươi, Đường gia kia Hàng Vi lại có thể sống thêm mấy năm? Có ngươi ở bên, Đường gia sớm hay muộn là họ của Đường Nhiễm! Tới lúc đó, lại nhiều ủy khuất cùng đau khổ, có trận tuyết nào không thể quét sạch?"

"............"

Trong thư phòng tĩnh mịch thật lâu sau.

Sau một lúc lâu, đứng ở trước cửa thư phòng, thiếu niên chậm rãi buông nắm tay.

Anh nói giọng khàn khàn: "Ông nói đúng."

Lạc lão gia tử sửng sốt.

Chờ ông lấy lại tinh thần, Lạc Trạm đã không quay đầu lại mà ra khỏi thư phòng.

Lạc lão gia tử vội vàng ra hiệu cho Lâm Dịch: "Theo sau, coi chừng nó."

"Vâng, lão tiên sinh."

Không bao lâu, Lâm Dịch trở lại thư phòng, biểu tình cổ quái: "Tiểu thiếu gia trực tiếp trở về phòng ngủ lầu 3, không đi đâu."

Lạc Kính Viễn ngoài ý muốn hỏi: "Nó không muốn tới Đường gia tìm Đường Nhiễm?"

"Giống như hoàn toàn không có ý này."

"Này...... Thật là trưởng thành, có thể nghe lời ta nói?"

Lâm Dịch do dự: "Khả năng, đi?"

Lạc lão gia tử nghĩ nghĩ: "Không được, ta vẫn không yên tâm, ngươi tìm vài người, canh ở phòng ngủ của nó cho tốt, ngày mai bảo bọn họ thay phiên trực ban, ba bữa đưa vào cho nó —— khi nào Đường gia bên kia kết thúc tiệc sinh nhật của Đường Nhiễm, khi đó mới thả nó ra."

"Vâng, lão tiên sinh."

Ngày hôm sau, sinh nhật của Đường Nhiễm đã đến.

Trái với suy đoán của Lạc Kính Viễn cùng Lâm Dịch, Lạc Trạm thế nhưng thật sự thập phần phối hợp, hoàn toàn bị cấm túc ở trong phòng đều không có nửa phần phản kháng.

Nhưng càng như vậy ông càng thấy khác thường, càng làm lão gia tử phi thường bất an.

Vì thế bảo an ngoài cửa phòng ngủ của Lạc Trạm lại nhiều thêm một đội —— nếu bị người không hiểu rõ thấy, đại khái còn cho rằng đây là đang bảo vệ một tên tội phạm cực kì hung ác.

Chờ bữa tối được đưa tới, Lạc Trạm ra ngoài nhận, chính mắt thấy "thịnh cảnh" ngoài phòng của mình.

Lạc tiểu thiếu gia cười một cái lạnh như băng, nhận hộp cơm dựa vào bên cạnh cửa: "Cách cửa giám thị không tiện, nếu không mấy người đều tiến vào, đêm nay ngủ sàn nhà?"

Đội trưởng xấu hổ cười: "Xin lỗi, tiểu thiếu gia. Lão tiên sinh ra lệnh, chúng tôi cũng là làm theo phân phó, hy vọng cậu có thể thông cảm."

"Thông cảm, đương nhiên thông cảm."

Lạc Trạm thối lui một bước, đá vào cánh cửa ngoài, khiến cửa mở toang.

Đối với bảo an đang ngây người, Lạc Trạm lười biếng mà cười: "Tôi đêm nay ngủ không đóng cửa, cửa trong cửa ngoài đều không đóng, đủ thông cảm đi?"

"......"

Bảo an thụ sủng nhược kinh.

Lạc Trạm xách theo hộp cơm, buồn bã ỉu xìu mà trở vào.

Phòng ngủ của Lạc Trạm là chính anh thiết kế, trừ bỏ phòng tắm, không có mặt tường, chỉ có kệ sách cùng những cuốn sách nặng chất đống trên đó làm vách ngăn.

Cho nên từ ngoài liếc mắt vào, cách cái kệ đầy sách, nhóm bảo an có thể loáng thoáng thấy chiếc giường lớn cùng bàn ghế công tác.

Sau khi đi vào trong phòng có kệ sách to làm vách ngăn, Lạc Trạm tựa hồ nghĩ đến cái gì, lại đi ra, nửa chống kệ sách thần sắc lười nhác:

"À, đúng rồi. Tôi đêm nay chuẩn bị xem phim r18, các người nếu ngại vào đây giám thị, vậy ở bên ngoài nghe đi."

Nhóm bảo an: "......?"

Nguyên bản bảo an đều cho rằng Lạc Trạm chỉ nói giỡn.

Bọn họ trăm triệu không nghĩ tới, không bao lâu, sau kệ sách cơ bản không có hiệu quả cách âm kia, mơ hồ ngồi một đạo thân ảnh sau án thư, thế nhưng thật sự bắt đầu truyền tới chút âm thanh làm người mặt đỏ tai hồng, khí huyết hạ dũng.

Đứng ở ngoài cửa, tiểu đội nhân viên an ninh mỗi người trên mặt lộ vẻ xấu hổ, ánh mắt giao nhau lại tránh né, hoàn toàn không chú tâm giám thị.

Đôi trưởng không còn cách nào khác, chỉ đành căng da đầu thấp giọng nói: "Mấy người, trước hảo hảo nhìn cậu ta. Tôi xuống tìm Lâm quản gia nói một tiếng."

"Vâng, đội trưởng."

Đội trưởng nói xong, phi như chạy nạn xuống lầu.

Lâm Dịch ở nhà ăn, bồi Lạc lão gia tử mới vừa dùng xong bữa tối.

Nghe thấy đội trưởng bảo an ấp úng hội báo, hai người đều ngây ngẩn cả người. Qua vài giây, Lâm Dịch mới không thể tin tưởng mà chuyển hướng Lạc lão gia tử: "Hôm nay không phải...... sinh nhật của Đường Nhiễm tiểu thư sao?"

Lạc lão gia tử mặt đen như than.

Lâm Dịch dở khóc dở cười: "Tôi cho rằng tiểu thiếu gia ít nhất sẽ thử gọi điện cho Đường Nhiễm, nhưng di động vẫn luôn bị tôi thu, cậu ấy không thèm nhắc tới, thế mà còn ở trong phòng xem tiểu, tiểu điện ảnh?"

Lạc lão gia tử nguyên bản một bộ tức giận đến muốn mắng chửi người, chỉ là theo thời gian một giây một giây qua đi, Lâm Dịch trầm mặc, sắc mặt của ông cũng dần dần yên lặng.

Sau đó ngưng trọng.

Giây lát sau, Lạc lão gia tử mở miệng: "Quá khác thường."

Lâm Dịch: "Khác thường giống như uống lộn thuốc."

Lão gia tử: "Nó sẽ ở thời điểm khẩn cấp như này đột nhiên ngớ ngẩn sao?"

Lâm Dịch: "Tiểu thiếu gia? Cậu ấy sẽ chỉ làm người khác ngớ ngẩn."

Lão gia tử: "......"

Lâm Dịch: "......"

Hai giây sau, Lâm Dịch sắc mặt đột nhiên thay đổi, vèo một cái cất bước chạy đi: "Tôi lên lầu xem!"

Lạc lão gia tử sắc mặt đỏ lên, tựa hồ tức giận muốn nói gì. Đội trưởng bảo an không dám ho he chờ ở một bên, mê mang lại bất an mà nhìn.

Hắn biết đại khái tiểu thiếu gia bên kia là có vấn đề, nhưng lại không biết là cái gì —— hơn nữa Lạc lão gia tử không lên tiếng, hắn càng không dám vọng động.

Nhà ăn tĩnh mịch không bao lâu, một bên cửa sổ hoa hồng truyền tới tiếng xôn xao.

Đội trưởng trong lòng cả kinh.

Tai nghe của hắn rất nhanh vang lên, nghe xong hai giây, sắc mặt đột biến: "Lão tiên sinh, tiểu thiếu gia, cậu ấy không biết khi nào từ cửa sổ lầu 3 nhảy xuống —— người ở cửa sau cản, nhưng khả năng...... ngăn không được."

Nghe xong lời của đội trưởng nói, Lạc lão gia tử tựa hồ không hề ngoài ý muốn.

Ông chỉ chậm rãi buông tiếng thở dài: "Một đứa lại một đứa làm người không bớt lo haiz."

Lạc lão gia tử cảm khái xong, Lâm Dịch thở hồng hộc xuất hiện ở ngoài nhà ăn. Ông tiến vào, nhanh chóng đi đến bên cạnh Lạc lão gia tử, đem đồ vật trong tay đưa tới trước mắt lão gia tử.

"Lão tiên sinh, đây là tờ giấy tiểu thiếu gia lưu lại."

Lạc Kính Viễn không nói gì, cụp mí mắt nhìn lướt qua.

Mặt trên chỉ có hai câu.

【 Ông nói cái gì cũng đúng. 】

【 Nhưng cháu chính là không nhìn được em ấy chịu chút ủy khuất nào. 】

Bạn đang đọc Đừng Khóc (Biệt Khóc) của Khúc Tiểu Khúc

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    convert

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!