Chương 4: Đừng Nhìn, Anh Đầu Hàng

Phiên bản convert 11278 chữ

Edit: Kai’Sa Team

Ngày nghỉ cuối cùng của lễ Quốc Khánh.

Mẹ con Lâm San đối diện bàn ăn vô cùng vui vẻ, đặc biệt là Trương Phương Phương, vui mừng ở đáy mắt cũng sắp tràn ra phủ đầy nếp nhăn ở khóe mắt.

Đồ của Trì Ý không nhiều, sau cơm tối mấy phút liền thu dọn xong quần áo và đồ linh tinh của mình, phòng sau khi được quét dọn đơn giản khôi phục dáng vẻ trống rỗng sạch sẽ như trước, giống như xóa đi vết tích cô tồn tại mấy ngày nay.

Biết người đối xử thật lòng với mình trong gia đình này chỉ có chú, Trì Ý thấy mình nên gọi điện cho chú nói một tiếng chuyện mình đến trường trước thì Lâm Như Sơn gọi tới trước.

Trì Ý nghe máy, nhìn Trương Phương Phương đối diện, mở miệng gọi một tiếng chú.

“Nhung Nhung, chú vừa nghe thím nói đêm nay cháu sẽ đến trường? Cháu chưa quen cuộc sống ở đây sao không đợi mai chú dẫn cháu đi.”

“Ngày mai trực tiếp phải vào lớp rồi, cháu muốn đến trước làm quen trường và bạn học một chút.”

“Một mình cháu có được không? Để thím cháu đưa cháu đến trước, hay là bây giờ chú về liền dẫn cháu đến trường.”

“Không cần đâu chú.” Sợ Lâm Như Sơn suy nghĩ nhiều, Trì Ý dừng một chút bổ sung “Cấp hai, cấp ba trước đó cháu cũng đi báo danh một mình.”

Nói xong chữ cuối cùng, cô cúi đầu nhìn chằm chằm khăn trải bàn màu đỏ, giọng nói tỉnh táo mặt không biểu cảm.

Hai bên điện thoại đều im lặng mấy giây. Vẫn là Trì Ý mở miệng trước “Chú nhớ ăn cơm tối, cháu chuẩn bị đến trường đây.”

“Ừ.” Lâm Như Sơn vẫn có chút không yên lòng “Đến trường có vấn đề gì trước tiên nhất định phải gọi cho chú.”

“Biết rồi.”

Trí Ý cúp máy, trì hoãn mấy giây, cầm lấy túi sách màu đỏ đặt trên va li, mở khóa kéo lấy ra một chồng ngăn nắp dày tờ một trăm tệ, đẩy về phía Trương Phương Phương.

“Thím mấy ngày nay quấy rầy rồi, cái này là mẹ cháu nói cháu giao cho chú, chú không ở đây cháu giao cho thím cũng giống nhau.”

Biết Trương Phương Phương không ít lần ngầm lải nhải với chú cô ở nhờ dẫn đến chi phí gia đình tăng lên không ít, thậm chí sắp không trả nổi học phí học bổ túc của Lâm San, dù biết Trương Phương Phương nói quá lên nhưng Trì Ý vẫn không muốn làm chú khó xử. Nên mới cố ý dành thời gian đến ngân hàng rút ít tiền.

Nhìn qua không dưới hai mươi, ba mươi tờ, Trương Phương Phương vui vẻ ra mặt, ý cười đã không giấu nổi, bên ngoài một bộ dáng nhận lấy thì ngại quá “Chúng ta là thân thích mà, cái này...”

Trì Ý không có tâm tình đóng kịch từ chối với bà, dứng dậy kéo vali, bánh xe quay ba trăm sáu mươi độ cọ xát với sàn nhà phát ra tiếng “Vậy thím cháu đi trước đây.”

Không xem phản ứng của Trương Phương Phương và Lâm San, Trì Ý kéo vali nhanh chóng bước ra ngoài.

Chuyến xe buýt buổi tối cuối cùng dừng đối diện Nhất Trung thành phố Nam, không ít người chờ ở trạm này.

Cửa sau vừa mở, Trì Ý cầm vali, chờ sau khi xe buýt chở đầy khách nghênh ngang rời đi, mới đi đến lề đường bên trên, chuẩn bị băng qua đường.

Nhất Trung thành phố Nam tọa lạc ở giữa đường lớn Kim Hồ sầm uất, hai bên đường trồng đầy cây xanh, bên phải đường là mắt xích các cửa hàng lớn, bên trái đi xuống toàn là tiệm ăn uống, ở giữa cắt đứt hình thành một mảnh đất trống, một bên đất trống là hiệu sách và cửa hàng vật dụng thường ngày, một bên là khu vực kiến trúc xanh, đi vào trong mấy bước là cửa chính Nhất Trung thành phố Nam.

Thiết kế cửa chính là cổm vòm bán nguyệt, xà ngang bên trên chạm khắc nạm vàng viết vài chữ lớn ‘Trung học đệ nhất Nam Thành’, phía dưới dán một băng biểu ngữ ‘Dùng đức dạy người, hưng thịnh Trung Hoa’, nhìn qua giản dị lại không mất đi uy nghiêm.

Học sinh ra vào cổng trường Nhất Trunh cần phải thẻ trường học, Trì Ý là học sinh mới, bây giờ lại là thời gian tự học buổi tối, chỉ có thể gọi cho giáo viên phụ trách.

Trì Ý đứng ở cửa trường học mấy phút với bảo vệ, xa xa nhìn thấy một thân ảnh đi tới.

Người đến cao cao gầy gò, nhìn qua có lẽ vừa mới ba mươi tuổi, mặt chữ điền, tướng mạo nho nhã, đôi mắt cười tủm tỉm, nhìn qua ôn hòa dễ sống chung.

“Chào em Trì Ý, thầy là chủ nhiệm lớp mới của em cũng là giáo viên ngữ văn, thầy tên là Trần Phát Chi, trong mấy chữ ‘Hồng đậu sinh nam quốc, xuân lai phát kỷ chi’.

Trì Ý hoàn toàn không ngờ chủ nhiệm sẽ là một người đàn ông nho nhã thế này, đối với hành động muốn giúp đỡ xách hành lý của thầy cũng có chút thụ sủng nhược kinh (*), liền vội vàng khoát tay nói cảm ơn bày tỏ mình tự làm được.

(*)Được cưng chiều mà lo sợ.

Đường đi Nhất Trung thành phố Nam rộng lớn, trên đường trường học còn treo mấy bức biểu ngữ, viết tỷ lệ trúng tuyển các cấp khoa chính quy đại học năm nay, còn có màn hình điện tử ở cửa chính chiếu hình Trạng nguyên khoa xã hội vận động học tập.

Thấy ánh mắt Trì Ý dừng lại hồi lâu trên bức biểu ngữ, Trần Phát Chi suy nghĩ một chút rồi mở miệng: “Thầy đã xem thành tích của em, nền móng các môn đều rất chắc, đến hoàn cảnh mới cũng đừng hồi hộp, chỉ là đổi nơi học tập, không hiểu cái gì có thể hỏi giáo viên.”

Trì Ý dạ một tiếng, mở miệng bổ sung: “Cảm ơn thầy.”

Trần Phát Chi dẫn Trì Ý đi qua sân tập thể dục, đi bên cạnh sân khấu chính.

“Vậy thầy dẫn em đến phòng ngủ thu xếp hành lý trước.”

Phòng ngủ 520 tầng năm, Trì Ý dùng chìa khóa dì quản lý ký túc vừa mới giao cho mình mở cửa.

Bạn cùng phòng của cô đều đã đến lớp tự học buổi tối, ký túc xá nhất thời có chút yên tĩnh.

Phòng ngủ bốn người giường trên bàn dưới, không gian không tính là lớn, cũng rất sạch sẽ gọn gàng. Trì Ý sửa sang giường của mình xong rất nhanh, cầm chìa khóa ra ngoài.

Trần Phát Chi tạm thời có việc, chỉ có thể bàn giao miệng với Trì Ý một ít việc, xuy xét đến việc ngày đầu tiên Trì Ý vừa tới việc vụn vặt chỉ nhiều không ít, lại sợ ảnh hưởng tới học sinh lớp tự học buổi tối đành để Trì Ý tự mình thu xếp đêm nay, sáng sớm mai mới đến lớp.

Lúc Trì Ý đi theo Trần Phát Chi tìm vị trí quầy bán đồ ăn vặt theo bản năng, vừa vặn khoảng cách không xa với ký túc xá nữ.

Buổi tối cô không ăn nhiều, lại bận việc một hồi không khỏi đói bụng.

Tiết đầu lớp tự học buổi tối tan học, người ở quầy bán đồ ăn vặt cũng nhiều hơn.

Ngoại trừ có mấy nam sinh mặc áo thun cúi đầu chơi điện thoại ngồi ở bàn ăn lầu một, tụ tập một chỗ nuốt mây nhả khói, còn lại đều mặc đồng phục học sinh, nhìn thấy Trì Ý mặc áo len đường nét đen trắng với váy, vừa kinh ngạc lại tò mò.

“Ấy nữ sinh này không mặc đồng phục, cũng là cái vòng kia sao?”

“Không biết, chưa từng gặp,”

Đối với âm thanh xung quanh đang thảo luận về mình, Trì Ý chỉ coi như không nghe thấy, xếp hàng chờ mua ly cà phê.

Có lẽ cảm thấy chờ đợi nhàm chán, hai nữ sinh trước mặt Trì Ý xì xào bàn tán.

“Nghe nói chưa” Lâm Thiến Thiến lớp 6 và Tô Giai lớp 9 định đồng thời tỏ tình với Tiếu Chỉ Hàn đấy.”

Trì Ý vốn không muốn nghe nhiều nhưng cô gái dường như cảm thấy giọng nói của mình thật sự rất nhỏ, nhưng thật ra không biết Trì Ý sau lưng nghe thấy rõ ràng.

Tiếu Chỉ Hàn. Cái tên này có chút quen tai, cô lại không nhớ nổi đã nghe qua ở đâu.

“Hả?” Một người khác giật mình lên tiếng “Tỏ tình cùng lúc sao, tỏ tình kiểu gì?”

“Nghe nói hình như là gửi tin nhắn cho Tiếu Chỉ Hàn cùng lúc, hai người chọn hai địa điểm khác nhau, nhìn xem cuối cùng Tiếu Chỉ Hàn chọn ai.”

“Mẹ nó hai chọn một sao, sao lại giống kịch bản phim thần tượng vậy.” Nữ sinh dừng lại, vô cùng hiếu kỳ “Vậy cuối cùng Tiếu Chỉ Hàn chọn ai.”

“Tớ cũng không biết, hình như là hẹn giờ tan học lớp tự học buổi tối, tớ cũng nghe người ta nói thôi.”

Một người khác ồ một tiếng, mở miệng xem kịch vui “Lâm Thiến Thiến và Tô Giai học tập cũng không tệ, đều là hoa khôi lớp...”

“Thôi đi.” Âm thanh khinh thường “Thế cũng phải Tiếu Chỉ Hàn thích mới được.”

Nữ sinh tóc dài quay đầu nhìn xung quanh, mấy giây sau mới yên tâm mở miệng “Chỉ tớ cảm thấy Tiếu Chỉ Hàn rất cặn bã sao, mặc dù vẻ ngoài đẹp trai nhưng cũng không thể phớt lờ người thích cậu ta như vậy.”

Một người khác có chút không phục mở miệng “Không thể nói vậy, không phải là cậu ấy nói rõ là không thích rồi sao, không phải là cô gái kia cứ nhất quyết cậu ấy sao.”

Trì Ý: “...”

Và mà cũng sắp cãi nhau, thật sự là nam sắc hại người.

Chuông và tiếng nhạc vào lớp tiết hai vang lên, mấy học sinh vội vàng chạy về phía lầu dạy học.

Trì Ý cầm nestle cà phê nóng hổi trong tay, cúi đầu uống một ngụm.

Trước khi chuyển trường, cô đã tìm hiểu cơ bản một chút về Nhất Trung thành phố Nam, biết được phía trước là lầu dạy học lớp mười một, đối diện là một rừng cây nhỏ, còn có sân thể thao và xích đu.

Không do dự, Trì Ý nhấc chân đi về phía rừng cây nhỏ.

Ánh đèn trên đường trường học mờ nhạt, chiếu xung quanh vườn cây, ánh trăng nhạt nhẽo hiện ra ánh sáng nhu hòa nhỏ vụn, hình thành hoàn cảnh u ám.

Vừa đi vào rừng cây nhỏ chưa được mấy bước liền nhìn thấy bóng người đứng dưới cây đại thụ cao vút cách đó không xa, đứng đấy đưa lưng về phía cô, nhìn qua rất cao, sau đó là giọng nói hững hờ.

“Gọi tôi ra có việc gì?”

Lúc này Trì Ý mới phát hiện dưới gốc cây còn có một bóng dáng nhỏ xinh, nhìn qua là một nữ sinh.

Âm thanh kia lại vang lên chứa một chút cười khẽ như có như không, hơi lãnh đạm.

“Cậu nghiêm túc sao?”

Không biết lại nói gì đó, sau đó nữ sinh ôm mặt chạy đi về phía một cửa ra vào khác.

Mấy giây, Trì Ý trơ mắt nhìn một tiết mục không biết là tỏ tình bị từ chối hay là chia tay không thành.

Cô đứng tại chỗ, nhất thời tiến thoái lưỡng nan. Cũng may nam sinh không dừng lại, nhanh chóng rời đi.

Không cẩn thận nghe lén góc tường, thấy nhân vật chính đã rời đi hết, Trì Ý vừa muốn nhấc chân thì bả vai bị người vỗ, người sau lưng kia lại gần bên tai cô, giọng nói trầm thấp mang theo ý trêu tức.

“Bạn học, xem đã ghiền chưa?”

Nghe thấy âm thanh quen thuộc này, Trì Ý rũ mắt xuống, quay người ngẩng đầu, không phải nam sinh hôm qua thì là ai.

Thành phố Nam thật sự rất nhỏ, đi học cũng có thể gặp được.

Tiếu Chỉ hàn nhìn người đứng trước mặt, giật môi dưới “Là cô à.”

Giọng điệu này.

Trì Ý mặt không biểu cảm ừ một tiếng, quay người muốn đi. Cũng không thể ở lại ôn chuyện đâu.

Đột nhiên một vệt sáng trực tiếp chiếu tới, chiếu sáng một mảng khu vực này, tiếp là giọng nam mười phần trung khí, mang theo cảm giác uy nghiêm.

“Ai ở đó, không phải tôi đã phát thanh nói không được cớ trốn ở rừng cây nhỏ ngắm cảnh trốn lớp tự học buổi tối sao.”

Tiếng bước chân xượt qua lá cây bên tai dần đến gần, Trì Ý không biết là ai nói chuyện, nghĩ tới mình cũng không lén lút, vừa định quang minh chính đại ra ngoài thì cổ tay bị người kéo một phát, cả người bị thân hình cao lớn của nam sinh che ở phía sau.

“Em không đến lớp đứng ở đây làm gì?”

Trì Ý sững sờ, dư quang nhìn thấy thân hình mập lùn chiếu trên mặt đất, giọng nói nghe giống như giáo viên, dường như rất quen thuộc với cậu ta.

Tiếu Chỉ Hàn trầm mặc một hai giây, ngẩng đầu nhìn trời “...Ngắm cảnh.”

Trần Kim Thủy cũng sững sờ, hồi lâu sau mới tìm lại được giọng nói “Đừng ở lại lâu quá, ngắm cảnh xong thì về lớp đi.”

Trì Ý: “...”

Đêm nay trăng sáng sao thưa, rừng cây nhỏ trường học bốn phía đều là bụi cây cao lớn lấy đâu ra phong cảnh.

Cũng quá phối hợp với diễn xuất vô nghĩa này rồi.

Gặp Tiếu Chỉ Hàn, Trần Kim Thủy không nói thêm gì nữa, quay người rời đi.

Đi vài bước ông quay đầu nhìn phương hướng Tiếu Chỉ Hàn rời đi một cái, đưa tay dụi mắt. Thấy là một bóng lưng, lắc đầu.

Kỳ lạ, vậy mà vừa nãy ông lại nghe thấy hai tiếng bước chân.

Là người thành phố Nam đều biết Nhất Trung thành phố Nam - trường cấp ba công lập ở trong các trường cấp ba toàn thành phố có thể nói là

Bạn đang đọc Đừng Nhìn, Anh Đầu Hàng của Thường Đông

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    convert

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    3

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!