Chương 7: Đừng Nhìn, Anh Đầu Hàng

Phiên bản convert 12537 chữ

Edit: Chianti. 

“Không nhìn ra trình độ Tiếng Anh của cậu lợi hại như vậy?” 

Tiếng chuông tan học vang lên, Phương Vũ Thành dựa vào tường, khuỷu tay đặt trên mép bàn của Trì Ý, thể hiện sự khen ngợi và sùng bái của mình một cách không hề keo kiệt chút nào.

Tuy Phương Vũ Thành nghe không hiểu Tiếng Anh, nhưng vừa nghe giọng điệu khi phát âm của Trì Ý và Miss Lâm về cơ bản không khác nhau mấy, giọng tiêu chuẩn của London, hiểu rõ nắm chắc ngữ pháp, vẻ ngoài bình tĩnh tự nhiên như đã có dự tính từ trước. Anh xác định chắc chắn đây là một học bá[1], không thể nghi ngờ.

[1] học bá: những người học giỏi, cực giỏi.

Anh thân là một học sinh dốt, đối với những học bá xung quanh, trời sinh vốn đã không thể ức chế được sự sùng bái và kính nể.

“Đúng không Hàn ca?” Thấy Trì Ý không để ý tới mình, Phương Vũ Thành cũng không cảm thấy xấu hổ, đem vấn đề ném cho Tiếu Chỉ Hàn, như muốn nói Tiếu Chỉ Hàn cũng khen Trì Ý một cái cho giống anh, xoa dịu quan hệ bạn cùng bàn đang vô cùng căng thẳng của bọn họ.

Tiếu Chỉ Hàn chỉ nhếch môi, cười nhạt một tiếng.

Tuy anh không mở miệng, nhưng ai nấy cũng thấy được những gì anh muốn nói, hoàn toàn ngược với ý của Phương Vũ Thành.

Bầu không khí vốn đã không được tính là quá thân thiện, trong nháy mắt trở nên lạnh hơn.

“Trì Ý.” Đường Tư Kỳ ngồi ở gần lối đi nhỏ của tổ ba đột nhiên quay đầu kêu cô một tiếng, “Cùng đi… Toilet với tớ không?”

Bởi vì Phương Vũ Thành vẫn duy trì tư thế quay đầu nói chuyện với Trì Ý, hơn nữa Tiếu Chỉ Hàn lại ngồi ở bên cạnh, Đường Tư Kỳ đứng ở giữa ngập ngừng mấy giây, có vẻ hơi thẹn thùng.

Trì Ý khẽ nhíu mày, nhìn thoáng qua Hứa Hi Nhĩ và Trần Vận ngồi trước mặt Đường Tư Kỳ, trong lòng cũng không ngờ tới cô lại rủ mình.

Thấy Trì Ý không nói chuyện, Đường Tư Kỳ coi như cô đã đồng ý, nhìn về phía Tiếu Chỉ Hàn đang ngồi bất động một chút, hàng lông mi run run, “Tiếu Chỉ Hàn, cậu có thể đứng dậy để Trì Ý đi ra không?”

Tiếu Chỉ Hàn có chút bực mình, hừ một cái, móc một gói thuốc lá từ trong ngăn kéo ra, nhét vào túi quần, đứng dậy đi ra khỏi lớp học.

“Hàn ca, chờ em một chút.”

Vừa thấy Tiếu Chỉ Hàn rời đi, Phương Vũ Thành và Lạc Gia Thiện cũng ngồi không yên, vội vàng chạy theo ra ngoài.

Đường Tư Kỳ nhìn thoáng qua bóng lưng của Tiếu Chỉ Hàn và Phương Vũ Thành, quay đầu nở một nụ cười với Trì Ý “Đi thôi.”

Cân nhắc đến giờ học tiếp theo phải xuống phía dưới luyện tập, Trì Ý "ừ" một tiếng.

Lớp của Trì Ý cách nhà vệ sinh không xa, gần như ra khỏi cửa lớp, đi thẳng vài bước là đến.

Tiết một vừa tan, trong nhà vệ sinh cũng không có nhiều người, ngẫu nhiên cũng có thể nghe được rõ ràng âm thanh nói chuyện vang lên.

“Cậu có nghe nói chưa, hôm nay lớp năm có một nữ sinh nghỉ học.”

“Chắc là bị bệnh rồi, nếu như tớ mắc bệnh cũng sẽ có lý do xin nghỉ.”

“Không phải lý do này đâu.” Nữ sinh hạ giọng, thần bí nói, “Hình như xảy ra quan hệ với người nào đó, phụ huynh cũng náo loạn với lãnh đạo trường học rồi.”

Nữ sinh nói rất nhỏ, nhưng chỉ cách một gian phòng, Trì Ý vẫn có thể nghe được một cách rõ ràng rành mạch.

Đoạn nói chuyện phía sau mơ mơ hồ hồ, rồi cũng bắt đầu trở nên rõ ràng, “Chính là cái cậu Tằng Nguyên kia đấy.”

“Hả?” Một người khác suy nghĩ một hồi mới bừng tỉnh hiểu ra, “Không phải cô ta vẫn thường chơi sao, nghe nói hình như còn có bạn trai.”

“Đúng thế, tớ cũng không hiểu cô ta nghĩ như thế nào, thế mà lại cùng người ta vào quán cà phê internet [2], sau đó vào lúc đi bệnh viện lấy báo cáo kiểm tra bị phát hiện, nam sinh kia không thừa nhận, người nhà lại nói có thi đại học hay không cũng mặc kệ cậu ta, hiện tại Tằng Nguyên trực tiếp nghỉ học luôn rồi.”

[2] Cà phê Internet hay quán cà phê trực tuyến hay còn gọi là cyber cafe là một nơi cung cấp dịch vụ truy cập Internet cho khách hàng, thường có thu phí và được kinh doanh dưới hình thức quán cà phê.

“Ôi mẹ ơi, bạn trai của cô ta có phải là cái anh học lớp mười hai…”

"Trần Phóng."

“Đúng rồi, là cái tên này, không phải cô ta rất thích Tiếu Chỉ Hàn sao? Xem ra không chỉ có gương mặt, đến cả nhân phẩm của Trần Phóng cũng không so được với Tiếu Chỉ Hàn.”

“Cũng đừng nói như vậy, đều là hội ăn chơi, nói không chừng Tiếu Chỉ Hàn cũng ngủ với nhiều người rồi đấy.”

“Thật hay giả thế?” Giọng nói có vẻ cực kỳ hiếu kỳ, “Chưa từng nghe nói cậu ta có bạn gái.”

Trì Ý không muốn nghe thêm, sau khi xả nước rồi đi ra bồn rửa tay dùng chung với nhà vệ sinh nam ở bên ngoài.

Thật trùng hợp, đối tượng của cuộc thảo luận trong kia đang đứng bên cạnh cô thong thả ung dung rửa tay, mấy nữ sinh xung quanh cố ý kéo dài thời gian rửa tay, len lén quan sát anh.

Người đến bồn rửa tay dần đông hơn, thoáng một cái Trì Ý đã bị đẩy tới bên cạnh Tiếu Chỉ Hàn.

Cô mẫn cảm ngửi thấy trong không khí tràn ngập mùi thuốc lá nồng nồng.

Nghĩ đến câu “ngủ với nhiều người” khi nãy, Trì Ý cảm giác mình không thể nhìn thẳng Tiếu Chỉ Hàn.

“Ơ, đây không phải là Trì Ý sao? Cậu cũng ở đây rửa tay à?” Phương Vũ Thành đột nhiên xông ra, vỗ vai Trì Ý như rất quen thuộc.

Trì Ý rũ mi quét qua nơi bả vai của mình bị Phương Vũ Thành vỗ lên, ngẩn người nhìn chằm chằm, mắt cũng không chớp một cái.

Có lẽ đọc được những gì mà trong lòng Trì Ý một lời khó nói hết, chỉ kém nối viết ngay trên mặt, “Đồ ngốc nhà cậu, tôi không ở chỗ này để rửa tay thế tôi rửa tay ở đâu.” với “Vì sao lại dùng bàn tay chưa rửa của cậu vỗ vai tôi”, Phương Vũ Thành xòe tay trước mặt Trì Ý, giải thích, “Tớ vừa mới rửa tay xong.”

Trì Ý à một tiếng, vẻ mặt lãnh đạm.

Tiếu Chỉ Hàn cũng không có nhiều kiên trì để đợi Phương Vũ Thành giải thích với Trì Ý, vẩy vẩy tay khiến những giọt nước rớt xuống “Đi thôi.”

Tiết hai vẫn là tiết Tiếng Anh, Miss Lâm đưa cho Trì Ý một bài thi, khi nào rảnh rỗi cô có thể làm.

Trì Ý không để vào thời gian rảnh, trực tiếp vùi đầu làm bài thi ngay trong tiết.

Ngay khi cô bắt đầu làm bài thi hoặc làm bài tập, cả người sẽ tự động che chắn mọi tiếng ồn từ bên ngoài.

Thật ra Tiếu Chỉ Hàn rất yên tĩnh, ngoài trừ việc thỉnh thoảng lắc lư bàn ghế.

Tốc độ làm bài của Trì Ý được tích lũy qua những tháng ngày rèn luyện, thính giác bị loại bỏ, bài làm của cô vừa hoàn thành, tiếng chuông tan học cũng vang lên.

“Hôm nay đến lượt các em tập thể dục sao?” Miss Lâm vốn định kéo tiết vài phút để giảng cho xong mục này, nghĩ đến thời gian tập thể dục, không cam lòng hỏi một câu.

Học sinh phía dưới vừa trôi qua một tiết học trong không khí trầm lặng, tất cả đều sôi nổi lên tiếng vâng vâng dạ dạ.

Miss Lâm bất đắc dĩ phất tay thả người, “Vậy đợi tới tiết sau lại nói tiếp, nhớ kỹ tiết tự học buổi tối, đại diện môn cho lớp nghe viết từ đơn của unit3.” 

“Ôi, vì sao lại là nghe viết.”

Vừa nghe được nghe viết, không ít người đứng dậy kêu rên.

Bời vì phải tập thể dục, lần đầu tiên không ai quấn lấy Miss Lâm hỏi bài, Trì Ý đợi đến khi Tiếu Chỉ Hàn đứng dậy, lúc này mới cầm bài thi đã làm xong giao cho Miss Lâm, để cô chấm chữa bài cho mình một chút.

Lúc Trì Ý chạy xuống tầng, dưới tòa nhà dạy học chỉ còn vài người đang chậm rì rì đi tới sân thể dục.

Không ngờ cô có thể thấy Tiếu Chỉ Hàn, người đã rời đi từ sớm này.

Hơn hai mươi lớp, cả sân thể dục đông nghịt toàn người, hơn nữa lúc nãy cô để bọn Đường Tư Kỳ đi trước, trong lúc nhất thời cũng không biết lớp ở nơi nào, chỉ có thể đi theo phía sau Tiếu Chỉ Hàn.

Trần Kim Thủy đứng trên đài chủ tịch cầm microphone, vừa mở miệng đã thúc dục học sinh, “Các học sinh đang đi có động tác nhanh lên một chút, mọi người đang chờ mấy em đó.” Cũng chỉ còn một vài cá nhân, Trần Kim Thủy trực tiếp điểm tên, “Tiếu Chỉ Hàn, còn có nữ sinh kia…”

Cái tên này xuyên qua microphone truyền đến mọi góc của sân thể dục, trên sân vốn đang lộn xộn nay càng thêm líu ríu. Nhất là tầm mắt của mấy lớp đứng ngoài, không chút che giấu nhìn về phía này.

Dựa theo cách xếp nữ trước nam sau, một khối sắp xếp được hơn hai mươi mấy hàng.

Trì Ý đi theo sau Tiếu Chỉ Hàn, đi qua hai ba lớp, đầu tiên là thấy mấy khuôn mặt quen thuộc lúc sáng chỉ nhìn qua, mới nhận ra đây là lớp của mình, chạy chậm đứng vào hàng ngũ.

Âm nhạc để tập luyện đúng lúc vang lên.

Vì nguyên nhân sân thể dục, mà không ít hoạt động của trường Nhất Trung ở Dung Thành bị hạn chế. Hơn nữa động tác cũng khác so với bài thể dục ở sơ trung, Trì Ý vẫn chưa quen với động tác, động tác chậm nửa nhịp mới theo kịp.

Kinh nghiệm học vũ đạo nhiều năm giúp cô cũng không đến mức phải quá khó nhọc.

Đối thoại của hai nữ sinh lớp bên cạnh truyền vào tai cô.

“Hình như tâm trạng của Tô Giai rất tốt, ôi chao, chẳng lẽ hôm qua Tiếu Chỉ Hàn đi gặp cậu ấy?”

"Những người trong lớp của cậu ta nói rằng ngày hôm qua lúc Tô Giai trở về vẻ mặt cười rất miễn cưỡng. Cậu ấy cũng không đề cập đến Tiếu Chỉ Hàn. Chắc là không phải đâu."

"Không phải chứ, Tô Giai học giỏi lại xinh đẹp, múa tốt nhảy hay, học múa lụa từ lớp mười. Cậu ta không phải là loại yếu ớt, dễ bị đẩy ngã đâu. Người như thế này, Tiếu Chỉ Hàn vẫn không thèm nhìn, chắc cậu ấy thích tiên nữ quá. "

Trì Ý nâng mắt, tầm nhìn lướt qua khoảng trống giữa đám người, dừng lại trên bóng lưng đứng trên đài chủ tịch, trầm ngâm suy nghĩ.

Bóng lưng này, hình như là nữ sinh bụm mặt chạy đi trong rừng cây nhỏ đó.

Vậy tức là hôm qua tỏ tình rồi bị từ chối?

Trì Ý cảm thấy mình không có cách nào lý giải nổi, nghe có vẻ đây là một cô gái xuất sắc về mọi mặt, lại nghĩ như thế nào mà coi trọng loại người ngoài khuôn mặt ra thì không còn gì như Tiếu Chỉ Hàn chứ.

Dù sao chuyện đó cũng không liên quan cô. Trì Ý không nghĩ nhiều, tập trung vào động tác.

"Hàn ca, anh xem bạn cùng bàn mới của anh làm thật tiêu chuẩn, giống như làm mẫu vậy."

Lợi dụng động tác xoay người, Phương Vũ Thành nói với Tiếu Chỉ Hàn cả người chỉ đang đứng một chỗ vung cánh tay một hai lần.

Tiếu Chỉ Hàn không mặn không nhạt liếc nhìn anh một cái, dường như cũng không quan tâm đến lời nói của anh lắm.

Nam sinh trong lớp văn ít, vừa lúc Trì Ý là nữ sinh cuối hàng. Tiếu Chỉ Hàn giương mắt, thoải mái liếc nhìn cái ót của cô.

Tóc cột kiểu đuôi ngựa cao, theo động tác mà vung vẩy.

Dường như vẫn chưa quen với động tác, cử động của cô hơi chậm một chút, chỉ là cách nhấc chân và khom lưng ép người cô đều làm rất chính xác và đầy đủ.

Tiếu Chỉ Hàn nhìn một hai lần, sau đó mặt không cảm xúc dời đi ánh mắt.

Lúc kết thúc, Trần Kim Thủy nói vài lời về thái độ và động tác của mọi người như thường lệ, nhấn mạnh rằng "một số bạn học di chuyển chậm, khiến mọi người trong cả khóa phải chờ."

Một số bạn học, không cần phải nói, tất cả mọi người đều biết là Tiếu Chỉ Hàn và Trì Ý.

Trì Ý cảm thấy da mặt mình khá dày, coi như không nghe thấy gì, trong đầu lặng lẽ tự đọc thuộc lòng thơ cổ ngày hôm qua học.

Đợi đến khi đài phát thanh truyền đến hai chữ giải tán, có không ít người nhanh chân chạy về hướng tòa nhà giảng dạy.

Ban đầu Trì Ý vẫn không hiểu lắm, chờ bọn Đường Tư Kỳ cùng đi đến cửa cầu thang, lúc đó cô mới hiểu được vì sao những người đó lại giống như trong “cuộc chiến sinh tử đến căn tin” vậy.

Hai cái cầu thang, nhìn từ dưới lên lầu trên, chỉ thấy một đoàn người đông nghịt nhìn không ra điểm cuối, dẫm được chân lên một bậc thang cũng vô cùng khó khăn, gần như tất cả các con đường đều chật cứng bởi học sinh chen lấn.

Trì Ý khó khăn lắm mới đặt nửa chân lên bậc thang, người trước mặt bỗng nhiên lui về phía sau, cô bị hai người khác ép ở giữa không đụng tới bậc cầu thang, chỉ kịp né đầu ra. 

Sau khi đạp hụt chân, xung quanh bỗng chốc trở nên hỗn loạn và ồn ào. Cô thấy Hưa Hi Nhĩ vội vã vươn tay ra cố gắng bắt lấy cô, tuy nhiên chỉ bắt được không khí.

Sau đó không khống chế được cơ thể mà ngã ra sau. 

Trì Ý cảm thấy rằng mình thực sự là một vị Phật, còn thời gian để nghĩ rằng người phía sau có thể tránh cô hay không, đầu cô sẽ đập xuống đất trước hay là trực tiếp lăn xuống cầu thang.

Tiếu Chỉ Hàn đi phía sau, được vây quanh bởi một vài người đang hào hứng thảo luận về một quán rượu mới mở ở đường Giang Tân.

“Hàn ca, tối nay anh có đi không?”

Cả đoạn đường Tiếu Chỉ Hàn không tham gia vào, cũng không biết bọn họ đang nói cái gì. Vừa muốn mở miệng, trong mắt chỉ thấy một bóng đen ngã về phía anh.

Cơ thể anh phản ứng nhanh hơn ý thức, giơ tay đỡ ngang lưng của người kia, giúp người kia giữ vững cơ thể.

Dù chỉ dừng lại trong vài giây, lòng bàn tay vẫn có thể cảm nhận được cái eo thon nhỏ mảnh khảnh dưới bộ đồng phục học sinh rộng rãi.

Nhận ra là Trì Ý, con ngươi đen láy Tiếu Chỉ Hàn rụt lại, rút ​​tay về.

Anh không nói, nhưng Trì Ý đọc được từ đôi lông mày thiếu kiên nhẫn của anh, "Ôi, sớm biết là cô ta thì sẽ không vươn tay làm gì." Cô hạ mắt xuống, nói lời cảm ơn với anh.

Tiếu Chỉ Hàn khịt mũi, rõ ràng coi rẻ lời cảm ơn của Trì Ý, liếc mắt nhìn cô một cái, sải bước lên lầu.

Bạn đang đọc Đừng Nhìn, Anh Đầu Hàng của Thường Đông

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    convert

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    3

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!