3
Trì Dã đưa tôi tới một câu lạc bộ tư nhân.
Phòng riêng ở lầu ba rất xa hoa, dưới ánh đèn mờ tối, có người đang phẩm rượu đàm tiếu, có người đang chơi Stud Poker.
Thấy anh đến, ngay lập tức đã có người đứng dậy nhường chỗ.
"Anh, anh đến rồi!"
Những người đang ngồi ở bàn ai nấy đều đang phì phèo điếu xì gà trên môi, xung quanh có mỹ nữ làm bạn, má áp môi kề, nói cười vui sướng.
Sau khi Trì Dã ngồi xuống, tôi cũng thành thật đàng hoàng ngồi bên cạnh anh.
Trên bàn chất đầy bài và thẻ đánh bạc nhưng bọn họ lại không tiếp tục chơi nữa, ngược lại dồn hết ánh mắt lên người tôi, trêu chọc nói:
"Mặt trời mọc ở phía tây à, A Dã thế mà cũng dẫn mỹ nữ tới."
"Anh à, đừng trách tụi em không nhắc nhở anh đấy nhé, lát nữa chị Ôn Tình đến mà để chị ấy thấy cảnh này thì người ta lại đỏ vành mắt bây giờ."
"Ôi chao, Ôn đại tiểu thư có đỏ vành mắt hay không thì anh Dã chưa nhất định sẽ quan tâm đâu, trợ lý Tiểu Chu bật khóc mới đẹp, anh Dã chắc chắn sẽ đau lòng, lần trước anh Dã uống say quá còn để trợ lý Tiểu Chu tới đón về mà..."
Trong lúc mấy người đó nói cười đùa giỡn, tôi vẫn yên lặng không nói gì, Trì Dã lạnh lùng liếc mắt nhìn họ một cái: "Câm miệng đi."
Dường như lúc này bọn họ mới nhận ra điều gì đó, nhìn tôi một cái rồi rối rít chuyển chủ đề: "Đánh bài đánh bài đê, thêm thẻ đánh bạc!"
Câu lạc bộ tư nhân xa hoa, căn cứ của người có tiền, nơi tụ tập của các cậu ấm cô chiêu.
Đây không phải chỗ mà tôi nên tới.
Quả thật mấy năm nay tôi vô cùng tiến tới, công ty mà tôi hợp tác với Mỹ Trân và anh Tần cùng nhau gây dựng cũng ra hình ra dáng.
Nhưng cũng chỉ là ra dáng mà thôi, đặt Giai Sang ở trước mặt bất kỳ người nào trong đám người này thì đều chỉ là thứ không đáng nhắc tới.
Nhà nghèo dù có quý tử thì để vượt qua giai tầng cũng khó như lên trời, đòi hỏi phải có sự nỗ lực không ngừng của mấy thế hệ may ra mới được như mong ước.
Tôi đã ý thức được từ rất lâu, rằng tôi và Trì Dã không phải là người cùng một thế giới.
Bọn họ chơi đánh bài, động một tí là ném thẻ đánh bạc mấy trăm ngàn tệ ra.
Mà năm tôi mười sáu tuổi, lại chỉ vì đi đòi chín ngàn tệ của người ta mà bị mẹ tôi cạy miệng đổ thuốc diệt cỏ vào...
Thật chẳng dễ dàng gì để có thể sống sót.
Có lẽ vì đã uống nửa chai vang bạch mã của Trì Dã, lúc này tôi mới nhận ra đầu óc mình đang hơi mơ hồ, có trong giây lát khi tôi nhìn bàn đánh bài đang náo nhiệt này, lại chợt thấy ánh đèn giao thoa, ký ức hoảng hốt.
Ngay lúc đang ngẩn ngơ, Trì Dã bỗng vươn một bàn tay ra nắm lấy tay của tôi.
Khoảng cách giữa chúng tôi rất gần, hôm nay tôi mặc một chiếc chân váy đơn giản, vốn dĩ đang để tay trên đùi. Anh cứ vậy mà cũng đặt luôn tay mình trên đầu gối [email protected] trụi của tôi, sau đó lại đường hoàng lật tay trái của tôi lên, mười ngón đan chặt.
Tôi ngẩng đầu nhìn anh.
Dáng ngồi của anh trông có vẻ lười nhác, cơ thể hơi ngửa ra sau, cánh tay cầm bài tựa vào trên bàn, tay áo sơ mi xắn lên khuỷu tay, lộ ra một phần bắp tay đẹp đẽ hữu lực.
Trên mặt vẫn là biểu cảm chẳng thèm để ý như mọi khi.
Thấy tôi đang nhìn mình, lông mày anh chau lên: "Sao vậy?"
"Không sao." Tôi lắc đầu.
Anh tiếp tục nhìn bài, rất mau đã buông lỏng tay tôi ra.
Tôi nhẹ nhàng thở hắt, không lâu sau điện thoại của anh lại vang lên.
Trên mặt anh có vẻ không kiên nhẫn thoáng qua, anh cầm bài nhét vào tay tôi, đứng dậy ra ngoài nghe điện thoại.
Lúc đến lượt tôi ra bài, thấy mọi người trên bàn đều đang nhìn mình, tôi hơi xấu hổ: "Ngại quá, kiểu bài mọi người đang chơi tôi không biết đánh."
"Không sao không sao, vậy từ từ rồi đánh sau, mọi người tâm sự với nhau chút đi. Em gái à, tôi trông em quen mắt lắm, chúng ta đã gặp nhau ở đâu chưa nhỉ?"
"Vãi ạ, Giang Thần, gan của mày to thế, người A Dã đưa tới mà mày cũng dám tán tỉnh à."
"Biến đi, ai tán tỉnh, tao thấy quen mắt thật!"
"Anh Thần, lát nữa mà anh Dã đánh người là tụi em cũng không giúp anh được đâu."
"Xéo giùm, ông đây thiếu phụ nữ hay sao mà phải nhớ thương người của A Dã?!"
....
Người đàn ông tên là Giang Thần kia, là bạn từ nhỏ của Trì Dã.
Nhìn quen mắt là đương nhiên, vì lúc tôi vẫn còn là bạn gái của Trì Dã thì đã gặp anh ta không chỉ một lần.
Anh ta không nhận ra, cũng là đương nhiên.
Mấy năm nay tôi thay đổi rất nhiều.
Hồi học đại học tôi để tóc ngắn ngang tai, tóc mái lưa thưa, đeo một cặp kính cận, cả người tràn đầy phong độ của người tri thức.
Lúc đó Trì Dã luôn nói tôi là con mọt sách, còn bảo tôi có một khuôn mặt như búp bê, trông ngoan ngoãn cực kỳ, nhìn có vẻ rất dễ bắt nạt.
Cũng vô cùng khiến người ta muốn bắt nạt.
Hứa Đường bây giờ lại để tóc dài, tháo cặp kính kia xuống, trông rất gầy, lại còn biết trang điểm, nhìn trông xinh đẹp vô cùng.
Tóm lại là đã trở thành người lớn, so với ngày trước thì quả thật trông như hai người khác nhau.
Nhưng nếu nhìn kỹ vẫn có thể nhận ra ngay. Một tay chơi như Giang Thần mà còn không nhận ra thì chỉ có thể nói là anh ta đã bị mê mắt khi lạc vào chốn phù hoa rồi.
Mấy người như bọn họ xưa nay vẫn thế, chẳng có gì kỳ lạ.
"Đang nói chuyện gì thế?"
Sau khi Trì Dã trở về, ván bài được tiếp tục trong mấy câu nói bông đùa.
Tôi trả lại bài cho anh, anh không nhận mà lại ngồi cạnh châm một điếu thuốc, ngón tay bình tĩnh gõ lên bàn, hất cằm nói: "Em đánh đi."
"Tôi không biết đánh." Tôi nói khẽ.
Anh cười một tiếng, đổi tay cầm thuốc lá, sau đó thân thể dựa sát vào người tôi, dùng tư thế nửa ôm giơ tay phải ra, rút một lá bài trên tay tôi.
"Đánh lá này."
Tư thế này khiến lồ ng ngực của anh gần như đã dán sát vào lưng tôi, ôm gọn cả người tôi vào lòng.
Giọng nói trầm thấp ấy luợn lờ bên tai, nếu tôi ghé mắt nhìn qua thì nhất định có thể nhìn thấy khuôn mặt gần trong gang tấc của anh.
Hơi thở quen thuộc lại xa lạ đó, xúc cảm ấm áp m ơn trớn vành tai tôi, tôi chỉ cảm thấy dường như da mặt đã bị phỏng, chắc chắn vành tai đã đỏ bừng như con tôm luộc.
Anh hiểu rõ hơn bất kỳ ai, rằng tôi rất sợ nhột, nhất là khi có người hà hơi bên tai.
Quả nhiên người đàn ông kia cười khẽ, thấp giọng chậc một tiếng:
"Nhát cáy."
Tôi càng đỏ mặt tía tai hơn, cố gắng hết sức nghiêm mặt lại, bàn tay cầm bài hơi dùng sức.
Anh vẫn duy trì tư thế nửa ôm kia, cầm tay tôi xong lại nhỏ giọng thì thầm bên tai: "Đầu Gỗ, đừng khẩn trương, để anh trai dạy em đánh."
Tức khắc đầu tôi biến thành một mảnh trống rỗng trong giây lát, những hình ảnh dường như đã từng quen biết trong trí nhớ lần lượt ùa về.
Năm đó lúc tôi và anh yêu đương, có lần giận dỗi nhau vì mấy chuyện lặt vặt.
Chiến tranh lạnh mấy ngày, vẫn là anh cúi đầu trước như mọi lần, buổi tối anh gọi điện thoại tới dỗ dành tôi:
"Đầu Gỗ, anh uống nhiều quá, em tới đón anh được không?"
"Thật sự không cần anh trai nữa sao? Đầu anh đau quá, em mau tới đây được không, anh nhớ em lắm, em tới dẫn anh về nhà nhé..."
Tôi cầm áo khoác ra ngoài, lúc đến quán rượu lại nhìn thấy anh đang đánh bài với mấy người bạn.
Trong phòng ngổn ngang lộn xộn một đống chai rượu rỗng, anh cũng thật sự đã say vài phần, vừa thấy tôi đến thì bài cũng không đánh nữa, ngay lập tức đi qua ôm chầm lấy tôi.
Anh ôm chặt cực kỳ, hơi cong người ôm trọn tôi vào lòng, bước chân còn lảo đảo suýt ngã. Anh vùi đầu vào cổ tôi, vui mừng như đứa trẻ: "Bé ngoan, em đến rồi, em không giận nữa phải không?"
Phòng là do anh đặt, bạn chơi bài là do anh gọi đến, vậy mà anh không hề do dự muốn đi về với tôi.
Đám bạn anh lại không vui, nói rượu cũng uống cùng rồi, cơm chó cũng đã ăn, bây giờ anh lại qua cầu rút ván là không ổn, kiểu gì cũng bắt anh đánh xong ván này, khi nào thẳng mới được đi.
Tuy tôi là bạn gái anh nhưng thực tế tôi cũng không quá thân quen với đám bạn lớn lên từ nhỏ của anh. Trì Dã không để ý tới bọn họ, bọ họ liền cùng nhau tới kéo tôi lại, giữ tôi ngồi im một chỗ rồi nhét bài vào tay tôi, kêu la muốn để Hứa Đường đánh thay anh.
Tôi cầm bài không biết phải làm sao.
Ngay lúc này Trì Dã ôm lấy tôi từ phía sau, nắm bàn tay đang cầm bài của tôi lại, khẽ cười rồi thủ thỉ bằng giọng nói trầm thấp kia: "Đầu Gỗ đừng khẩn trương, để anh trai dạy em đánh."
....
Tôi có một cảm giác, rằng Trì Dã đang cố ý, sự trả thù của anh đối với tôi chỉ mới vừa bắt đầu.
Trong nháy mắt thân thể của tôi cứng đờ, trên trán và trên người đổ đầy mồ hôi. Trì Dã thấy thế liền cười nhạo một tiếng, cũng không nói thêm gì nữa, đánh xong một vòng lại lười nhác dựa vào ghế.
Mồ hôi trên lưng vừa tan, đầu óc còn chưa lấy lại tinh thần sau cơn mơ hồ thì lại thấy anh lại gõ bàn một cái, chậm rãi nhếch môi nhìn tôi rồi nói: "Không thoải mái à? Trên lầu có phòng đặt sẵn rồi, không thì chúng ta đi ngủ nhé?"
Lần này không còn là nhỏ giọng thì thầm nữa, anh không coi ai ra gì mà nói, dẫn tới ánh mắt của tất cả mọi người đều dồn về phía chúng tôi.
Bốn mắt nhìn nhau, đôi ngươi của anh đen nhánh, bình tĩnh không chút gợn sóng, nhìn không thấy chút thái độ tùy ý nào.
Từ lúc quen anh đến giờ, tôi vẫn biết anh là một người kiêu ngạo nhường nào.
Dù cho đã rất nhiều năm trôi qua, nhưng thực chất trong người anh vẫn cất giấu chút ít sở thích xấu xa ngày niên thiếu để lại.
Anh biết rõ da mặt tôi mỏng, lại còn sĩ diện, cho nên mới cố ý thốt ra câu đó trước mặt mọi người.
Những ánh mắt nhìn qua đây lẫn lộn với nhau, có thăm dò, có tò mò, cũng có kinh ngạc.
Chắc bởi tác phong đêm nay của Trì Dã quá khác lạ so với bình thường nên đã khiến cho vài người cảm thấy bất thường.
Giang Thần đã trì độn hồi lâu, cuối cùng bây giờ mới kịp phản ứng lại: "....Tôi nhận ra cô, cô là, cô là Hứa Đường!"
Nét mặt của anh ta có thể nói là vô cùng khiếp sợ, tính cả cái tên Hứa Đường này, chẳng hiểu sao vừa thốt ra đã khiến bầu không khí nơi đây trở nên không hề ổn.
Mấy gã đàn ông đang ngồi đánh bài, vẻ mặt vốn đang chờ xem kịch vui kia bỗng chốc cũng ngưng trọng theo.
Chỉ có mấy người phụ nữ bên người bọn họ không quá rõ ràng mà dò hỏi lẫn nhau:
"Ai vậy? Hứa Đường là ai?"
Hứa Đường là ai?
Tôi cũng rất muốn biết, Hứa Đường là ai? Tại sao đêm nay sẽ xuất hiện bên cạnh Trì Dã, rồi phải chịu đựng sự giày vò như nước lửa luân phiên thế này.
Cô ta ấy à, hẳn là một người vừa đáng buồn lại vừa đáng cười chê.
Trong khoảnh khắc đó dường như tôi lại nhìn thấy cô bé quật cường ngày niên thiếu ấy, một cô bé tràn đầy tự tôn, cố gắng hết sức muốn rời xa thế giới không thuộc về mình.
Nhưng bây giờ cô bé đó đã trưởng thành rồi, cô ta phải tuân thủ phép tắc sinh tồn của người trưởng thành.
Đôi mi đang rũ xuống khẽ run lên, tôi ngẩng đầu cười nói với Trì Dã: "Ngồi chơi thêm một lát đi chủ tịch Trì, không vội."
Tôi rất bình tĩnh, anh cũng rất bình tĩnh, đôi ngươi đen tối kia đối diện với tôi, dưới vẻ bình tĩnh đó cất giấu từng cơn sóng triều đang lăm le trào dâng nơi đại dương sâu thẳm.
Môi anh khẽ mím lại, trong ánh mắt kia xuất hiện những tâm trạng mà tôi không hiểu được, đúng lúc ánh mắt đó đảo qua mọi người, chẳng hiểu sao lại bắt đầu phát cáu, anh gắt gỏng nói: "Nhìn cô ấy làm gì? Mẹ nó tụi mày nhìn bài đi!"