Cái thân phận người Hồi Hột của Vân Sơ là do người mẹ tộc Tắc có làn da trắng nõn, mái tóc màu hạt dẻ cố gán lên người.
Người Tắc sở dĩ có thể xưng là người Hồi Hột vì người tắc dùng 500 mỹ nữ, mấy vạn con cừu, mấy nghìn con trâu cùng với mấy trăm thớt chiến mã tốt đổi lấy.
Người Tắc trước kia còn có cách gọi khác chín họ Thiết Lặc --- Tiết Duyên Đà --- Bộ lạc Hồi Hột --- Bộ lạc Tắc Nhân.
Sở dĩ có những cái tên như vậy hoàn toàn vì người Tắc tóc hạt dẻ, đôi mắt xanh chẳng đánh thắng nổi ai hết.
Chỉ cần là một bộ lạc cường đại tới, họ sẽ đánh trước, thần phục sau.
Thường mà nói, bộ tộc chưa đánh đã thần phục sẽ bị người ta giết chết, chỉ có bộ tộc có sức chiến đấu mới được tiếp nhận.
Trên thảo nguyên, trên hoang mạc, trên sa mạc, mỗi bộ tộc đều phải đảm bảo hành vi khuếch trương làm bản thân thêm hùng mạnh, chứ không phải suy yếu.
Sách lược của người Tắc là đánh được thì đánh, không đánh được thì gia nhập, họ có thể là người Hung Nô, có thể là người Đột Quyết thì cũng có thể là người Thiết Lặc. Nếu như không phải cái quốc gia chín họ Chiêu Vũ quá xa xôi, người Tắc thực ra cũng thảo luận đề tài gia nhập.
Giờ có cái thân phận người Hồi Hột này, không cần lo người Hồ tới giết họ, cướp họ nữa, rất an toàn.
Còn có thêm mục trường, trâu cừu nhờ theo sau quân Đường có được, cho nên bọn họ cho rằng đầu hàng là chuyện không thể chính xác hơn. Điều duy nhất làm người ta lo lắng là ... Một lão đại hùng mạnh không dễ tìm.
Có điều nếu đã chọn đầu hàng thì bị người ta nô dịch cũng là chuyện đương nhiên.
Người Tắc mỗi năm đều phải nộp cho người Hột Hột số cừu trâu nhiều nhất, số vật tư nhiều nhất, gánh vác nhiệm vụ tác chiến nặng nhất, đổi lại chỉ vẻn vẹn là người Hồi Hột cho bọn họ tự xưng là người Hồi Hột.
Tộc Tắc có vẻ hài lòng lắm, đám Tắc Lai Mã cũng vô cùng hài lòng, vì thế thói quen sinh sống của người Tắc mau chóng học theo người Hồi Hột.
Ví dụ ... Ăn hạn thát.
Cái loài sóc thuộc bộ gặm nhấm này thể hình to béo, cổ to môi dày, tai nhỏ mắt bé, tứ chi ngắn, trong người nhiều mỡ, là món ngon hiếm có với người Hồi Hột. Tất nhiên cũng thành thức ăn người Tắc thích nhất.
Chuyện này chẳng liên quan gì tới khẩu vị, nịnh bợ lấy lòng ấy mà.
Nghĩ là hiểu, ở dưới tình huống chỉ có muối làm gia vị, thịt hạn thát dù ngon cũng ngon tới đâu được chứ?
Đương nhiên thịt hạn thát do Vân Sơ chế biến là chuyện khác.
Không giống người Hồi Hột chỉ biết nướng với hầm, Vân Sơ có phương thức chế biến độc đáo của riêng mình.
Sau khi bắt được Hạn Thát, Vân Sơ thích chọc hai cái que vào đít nó, xoay tròn rút hết nội tạng ra một cách hoàn chỉnh, làm thế không ảnh hưởng tới bộ phận ăn được của hạn thát.
Thứ bẩn thỉu lấy ra rồi thì khâu đít hạn thát lại, sau đó chặt đầu, thế là có một cái túi tự nhiên.
Lúc này dùng dao chọc vào khí quản hạn thát, cho thêm vào trong ít nước muối, đem nội tạng ăn được băm nhỏ cho vào, thêm vào ít ô mai đặc biệt của Thiên Sơn, thứ này rất chua, có thể giải phóng mùi vị của hạn thát.
Muốn ăn một bữa thịt hạn thát ngon thì không thể thiếu rễ cỏ tranh, thứ này gặp nóng sẽ bốc ra thứ mùi giống với thì là. Nhất là trộn với thì là đặc biệt của Thiên Sơn, phản ứng với mỡ chỉ còn lại mùi thơm.
Để túi hạn thát như thế nửa tiếng, tranh thủ thời gian đốt đống lửa trên cát, ném ít đá cuội vào lửa.
Đợi lửa làm nóng cát, đá bị nung nóng, cho cục đá nóng này vào túi da kín, chôn vào cát.
Đây là cách chế biến hiệu suất rất cao tận dụng được hết nhiệt lượng.
Chỉ chốc lát thôi là chín, túi hạn thát trong cát bốc ra hơi nóng, hơi nóng này từ khe hở túi da bốc ra, cả túi da lúc này giống nồi áp suất.
Lại kiên nhẫn đợi thêm nửa tiếng nữa, một cái túi da hạn thát tròn xoe sẽ xuất hiện trước mặt mọi người.
Dùng dao cạo đi phần lông bị cháy, sẽ có món ăn vàng ruộm tựa vịt quay.
Đem thứ này đặt trên da cừu già, lấy dao rạch khẽ, mở sẽ ứa ra, tiếp tục rạch sâu hơn, da hạn thát căng chặt tự động tách hai bên để lộ nguyên liệu phong phú bên trong ... Thế là có món hạn thát béo ngậy.
Lọt vào mắt trước tiên là mỡ hạn thát bóng nhẫy hơi vàng, thứ này dùng dao cắt xuống sẽ rung rinh trên mũi dao, cho vào miệng, không cần cắn, nó nhanh chóng ta ra biến thành chất lỏng chảy qua họng, không lâu sau vào dạ dày, bị thân thể đói khát hấp thu sạch sẽ.
Nhân lúc cơ thể hấp thu mỡ, ánh mắt người Hồi Hột đã nhìn vào tim hạn thát màu đỏ, gan hạn thát hơi đen, tim giòn nhai rất thích, gan mềm như món gan ngỗng Pháp. Cho vào miệng trơn như lụa, chẳng cần nhai nó cũng trượt xuống bụng.
Da hạn thát giòn khác thường, rắc thêm ít muối cho vào miệng, nó mau chóng mềm đi, cảm giác như hòa tan.
Tắc Lai Mã sở dĩ thích ăn da hạn thát không phải không có lý do.
Hôm nay vì muốn ăn thịt hạn thát cho nên nhà Vân Sơ ăn tối muộn hơn bình thường một chút, dù Tắc Lai Mã hay Na Cáp đều ôm đầu gối nhìn chằm chằm cục đen xì trong đống lửa.
Tắc Lai Mã năm nay chỉ hai tám tuổi, nếu như bỏ qua đôi tay thô ráp, khuôn mặt phơi nắng thành sắc đỏ, cùng với nếp nhăn trên khóe mắt, nàng vẫn là nữ nhân mỹ lệ.
Trong bộ tộc người tắc, nữ nhân 28 tuổi nuôi dưỡng lên đứa bé 13 tuổi là rất bình thường.
Nữ nhân xinh đẹp thực ra không thuộc về người Hồi Hột bình thường, nữ hài tử chỉ cần tới tám tuổi là có thể nhìn ra xinh đẹp hay không.
Lúc đó nhà mục dân bình thường không có tư cách nuôi dưỡng đứa bé xinh đẹp đó nữa, sẽ bị quản sự a ba của bộ tộc đưa đứa bé xinh đẹp đó đi, tặng cho lão gia ai kim địa vị cao hơn hắn.
Lại do lão gia ai kim đích thân đưa tới tay quản sự Ca Lợi địa khu, tiếp nữa qua tuyển chọn đưa tới lão bà Khả Hạ Đôn của khả hãn.
Có thể nói mỗi một mỹ nữ người Tắc đều là của khả hãn, làm thế hậu quả chính là tộc nhân của y, thà ân ái với cừu cũng chẳng chịu đi tìm nữ nhân gầy như củi trong tộc.
(*) Một số nguyên liệu nấu ăn trong này sẽ không hoàn toàn chính xác đâu nhé, ví dụ chương này mình dịch thì là, cũng chỉ là thứ cây cùng họ với thì là thôi, không giống thì là bên mình. Mình sẽ chọn từ gần nhất, dễ hiểu nhất để mọi người hình dung ra được.