Vân Sơ nghĩ một lúc rồi lấy cái khai sơn phủ ở góc phòng ra, đặt trước mặt đám người Phương Chính:" Tiền nhân đã nghĩ cách giúp chúng ta rồi."
Lưu Hùng cầm khai sơn phủ lên nhìn một cái rồi ném đi, khinh thường nói:" Kiếm cái này làm gì, muốn phá giáp chẳng bằng dùng mạch đao."
Phương Chính, Hà Viễn Sơn đều nhìn Vân Sơ đợi giải thích, y cười hỏi:" Rìu vàng, rìu bạc, rìu sắt, mọi người chọn loại nào?"
"Tất nhiên là rìu vàng, có ngốc mới chọn rìu sắt."
Vân Sơ nhặt khai sơn phủ về, kê dưới mông:" Bọn họ cũng nghĩ thế, nếu không có điên mới đem cái rìu nặng nề như thế từ vạn dặm xa xôi tới Tây Vực."
Hà Viễn Sơn là túi khôn trong mấy người này, lập tức nhảy dựng lên:" Ngươi nói chủ nhân cái rìu này khi xuất quan mang theo một cái rìu sắt, trở về đổi thành một cái rìu vàng?"
Vân Sơ thấy mắt mấy người này sắp lồi cả ra, gật đầu:" Nếu không thì cái rìu sắt giá trị không nhỏ này đã chẳng tới mức rơi vào tay nô lệ như Hầu Tam!"
Hà Viễn Sơn thông minh thực sự, từ một suy ra ba:" Nói vậy huynh đệ chúng ta sau này chỉ cần đem vàng làm thành yên ngựa, móng ngựa, trục xe, trà trộn vào đại quân là có thể che trời vượt biển rồi."
Lưu Hùng nhìn vân Sơ rất lâu, nói:" Người nghĩ ra cách này nhất định là người đọc sách."
Nói rồi ôm vai Vân Sơ:" Nửa đời sau ca ca ăn đồ nô lệ hay đồ quân tử đều trông vào huynh đệ ngươi đấy. Ở Tây Vực này, chỉ cần không đánh trận, ngươi theo ca ca, ca cao bảo vệ ngươi, dù lên chiến trường, bám sát ca ca là có tám phần sống."
Vân Sơ ngó người:" Hả? Chúng ta là quan phủ, không phải phủ binh, sao cũng phải đánh trận?"
Phương Chính thở dài:" Người Đột Quyết, người Hồ tới, bọn chúng chẳng bận tâm quan phủ hay phủ binh, chỉ cần giết được người Đường là bọn chúng thắng lợi."
"Đến đô hộ còn chết dưới thành Quy Tư, nói gì tới chúng ta. Ở Tây Vực này, trừ người Đường chúng ta ra, còn lại là địch hết!"
Có cách đem tài vật vào quan, mấy người vừa hoan hỉ lại thương cảm, uống hết rượu rồi lần lượt về phòng ngủ.
Vân Sơ không ngủ, Hầu Tam đã đun nước tắm, y rửa đi mồ hôi trên người, chêm đèn dầu trên bàn thấp, chuẩn bị xem nốt văn thư. Vốn Vân Sơ định dừng chân ở đây thong thả tính một kế ổn thỏa nhất. có vẻ nơi này cũng chẳng an toàn gì hết, phải đẩy nhanh tiến độ quay về thôi.
Bất kể thế nào, phải hiểu được phương thức vận hành của triều đình Đại Đường, yêu cầu luật pháp trong thời gian ngắn nhất.
Đó là quá trình mà tất cả người làm quan phải trải qua, biết chuyện gì có thể làm, chuyện gì vạn vạn lần không thể làm với quan viên mà nói là vô cùng quan trọng.
Khi trời sáng, Vân Sơ đọc văn thư tới nửa đêm, suy tính nửa đêm, sáng phải dùng nước lạnh cho tỉnh táo, đột nhiên kiến nghị với Phương Chính, nâng cao thương thế ở thành Quy Tư lên một phần mười.
Đây là điều Vân Sơ phát hiện đêm qua, y thực sự không hiểu, Quy Tư là thành thị thượng nghiệp trung tâm của Tây Vực, mỗi ngày lượng trâu ngựa cừu lạc đà giao dịch vô số kể, các loại vật tư lương thực chất cao như núi. Không biết tên não tàn nào chiếm lĩnh nơi này chỉ thu nhập thị thuế, tức là người ta vào chợ thì thu tiền qua cửa.
Sau khi tên vương bát đản Phương Chính chấp chính lại tiếp tục nới lỏng hơn, cả thị trường lớn như thế, mỗi tháng chỉ thu được 4000 quan, không có phí khác.
Đây đúng là chuyện lẽ trời khó tha, càng là bằng chứng sắt cho việc quan phủ vô dụng.
"Thái tông hoàng đế định ra, ngươi có ý kiến gì với lão nhân gia à?" Phương Chính học ánh mắt nhìn bọn ngốc của Vân Sơ để nhìn y:
"Với lại thuế pháp của Đại Đường ta lấy nông thuế làm chủ yếu, tức là nông dân đi bán nông sản của nhà mình, cũng chỉ thu thuế nhập thị, thương cổ cũng chỉ nộp thuế quá quan và thuế nhập thủy. Không hề có thứ thương thuế ác độc như ngươi nói."
"Thương cổ không thể nhập sĩ, không có vĩnh nghiệp điền, gả khuê nữ còn không được ngồi xe ngựa, đã đáng thương lắm rồi. Họ từ xa xôi vạng dặm vác hàng tới Tây Vực bán, kiếm chút tiền mồ hôi xương máu, đừng hành hạ họ nữa."
Vân Sơ lắc đầu:" Người Đường kinh thương tất nhiên có ưu đãi, có thể chấp hành thương thuế theo trong nước, nhưng người Hồ tới kinh thương thì sao?"
Phương Chính cười ha hả:" Đều là con dân của thiên khả hãn, hai năm qua triều đình vì không gây ra xung đột biên cương, nên khoan dung một chút, mọi người đều dễ sống."
Vân Sơ cười khổ:" Đại quan lệnh, theo ta biết, thương thuế của Thạch Quốc là một nửa, ta sợ chúng ta không thu thương thuế, người Hồ chẳng những không cảm kích, ngược lại còn cười chúng ta là con lừa ngu xuẩn."
"Thành Quy Tư đã hoang phế rồi, chúng ta thu 4000 quan là ngồi không mà có, thương thuế một trung huyện Đại Đường chưa tới 4000 quan đâu. Thế là tốt rồi."
Phương Chính rất cứng đầu, nói xong dẫn nanh vuốt tới thành Quy Tư, hôm nay là mùng một, phải thu tiền rồi. Có điều ở nơi này không thu được tiền Đồng mà Đại Đường rất cần, chỉ có thể lấy vàng cám, da, trâu cừu thay thế.
Vân Sơ nhìn thành Quy Tư đằng xa mà thèm thuồng, chỉ cần bắt một số người Hồ, tu sửa lại tường thành, bố trí vài cái cổng, kiếm ít nhân viên nhàn tản của An Tây quân phụ trách quản lý, thế là bằng với có con gà đẻ trứng vàng.
Đáng tiếc lời nói không có sức nặng, người ta không nghe.
Mà chuyện này cũng không phải một đại quan lệnh nhỏ bé có thể thúc đẩy được.
Muốn quyết định chuyện này, chỉ có thể là đô hộ phủ hoặc là thứ sử phủ.
Cho nên những lời này của Vân Sơ là nói cho đám tỷ phu của Phương Chính chứ không phải là cho hắn, hắn chỉ có thể làm cái ống truyền thanh, để đám tỷ phu quyền cao chức trọng của hắn biết, dưới trướng Quy Tư đại quan lệnh có một tiểu thư lại có đầu óc.
Một tập thể có tốt hay không, nhất định phải hòa nhập vào đã rồi mới có thể nói tới thay đổi nó.
Mà tập thể tốt hay xấu liên quan tới trưởng quan tối cao của tập thể đó.
Vì để mình có sự phân biệt với đám người xấu Phương Chính, Vân Sơ quyết định lợi dụng thân phận thư lại của mình giúp các phủ binh ở sát vách viết thư nhà.