Có những người khi xuất hiện thường tự mang khí thế.
Vũ hầu Lương Kiến Phương uy danh hiển hách Đại Đường vừa tới Sa Châu, nơi nhiều năm chưa thấy nước mưa liền đổ một trận mưa to.
Mưa lớn trên hoang mạc, sa mạc là một chuyện vô cùng kinh khủng, mưa lớn sẽ gây ra lũ lụt ở hoang mạc, khiến trong sa mạc hình thành cát chảy.
Hai thứ này, bất kể loại nào cũng là trở ngại với đại quân.
Cho nên Lương Kiến Phương tạm thời không tới được Quy Tư, nhưng Bùi Đông Phong thì lại tới.
Vân Sơ vừa gặp Bùi Đông Phong là biết ngay chức quan tứ phẩm của người ta tuyệt không phải do vô cớ mà có, chỉ cần nhìn vết xẹo đỏ sậm chạy từ lông mày tới miệng, biết người này là mãnh tướng bách chiến, tuyệt đối là loại máu lạnh tàn nhẫn.
Chuyện đầu tiên người này làm khi tới đây là đóng cửa lại, đánh cho đại quan lệnh hùng cứ Quy Tư suýt nữa thành bánh dẹt.
Đây chắc chắn không phải cách ứng xử bình thường giữa tỷ phu và tiểu cữu tử.
Điều này làm đám Hà Viễn Sơn, Lưu Hùng, Vân Sơ ở ngoài quan nha nơm nớp lo sợ, ai nấy đứng thẳng tắp, sợ có chỗ nào làm không tốt sẽ chuốc lấy tai bay vạ gió.
Thứ sử thống lĩnh một châu của Đại Đường mới là quan tứ phẩm, mà vị đang đánh tiểu cữu tử không chỉ là quan tứ phẩm, người ta còn là một quý tộc --- Chu Chí huyện huyện nam.
Người ta tới Quy Tư mang theo 2000 binh mã, trong đó 300 tên hung hãn nhất là bộ khúc của người ta, tức là tư binh, không bị triều đình quản hạt. Dù Bùi Đông Phong muốn tạo phản, ba trăm người này như máu thịt, tiến hành tạo phản tới cùng.
Đại Đường từ khi khai quốc tới nay, tất cả sự kiện tạo phản đã xuất hiện, bao gồm sự biến Huyền Vũ Môn do thái tông hoàng đế phát động, đều thấy bóng dáng bộ khúc.
Một người tôn quý như thế, đứng nói đánh tiểu cữu tử thành cái bánh, dù đánh nát luôn thì hoàng đế cũng chẳng hỏi một tiếng.
Chắc là đánh tiểu cữu tử sướng lắm, nên khi Bùi Đông Phong đẩy cửa bước ra trông có vẻ tinh thần khoan khoái.
Hắn không để ý tới hồ chính Hà Viễn Sơn đứng trên cùng, tới thẳng trước mặt Vân Sơ:" Tu sửa thành Quy Tư, sau đó thu thuế cao, sách lược này từ miệng ngươi à?"
Vừa bị hắn nhìn tới, Vân Sơ liền có cảm giác chẳng lành, một nhân vật nhỏ như mình chỉ vì đưa ra một cái kiến nghị mà khiến người ta chú ý à? Quá vô lý! Không biết kẻ này có ý đồ gì, Vân Sơ kiên quyết lắc đầu:" Đây là sách lược của đại quan lệnh, không liên quan tới người khác."
Bùi Đông Phong quay đầu nhìn gian phòng im phăng phắc:" Ừm, ngươi đã nói thế thì ta sẽ coi là chủ ý của Phương Chính! Phương Chính nói ngươi thông minh, ta sẽ đối xử với ngươi như người thông minh, làm tốt công việc, thưởng cho ngươi một bộ thanh sam."
Mấy người Hà Viễn Sơn nghe thế thì ai nấy gần như dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn Bùi Đông Phong, nói thật bọn họ cũng cực kỳ muốn một bộ thanh sam để mặc, vì ở Đại Đường, mặc thanh sam bằng với chính thức bước vào hàng ngũ quan viên. Chức hồ chính của Hà Viễn Sơn chỉ là lại, không phải quan, trong cả nhà môn Quy Tư, chỉ một mình Phương Chính có tư cách mặc thanh sam.
Bùi Đông Phong lờ đám Hà Viễn Sơn đi, mỉm cười nhìn Vân Sơ, đợi y quỳ xuống khấu đầu tạ ơn.
Vân Sơ đương nhiên không làm thế, linh cảm không lành càng dâng lên rõ rệt trong lòng, tính toán nhanh, tên này có tám phần là tới tìm ma thế mạng cho tiểu cữu tử của hắn đây mà, chuyện này không quanh co được, quyết định nói thẳng:" Ti chức không định dùng mạng đổi lấy một bộ thanh sam, thứ đó người sống mặc mới có ý nghĩa, chết rồi có mặc gì cũng phí hoài thôi."
Bùi Đông Phong không giận mà hứng thủ hỏi:" Ngươi biết cái lợi của làm quan không?"
"Không nộp thuế, không nộp lương, không lao dịch, đứng trên mọi người, mặc hoa phục, ăn món ngon, ôm mỹ nhân, trên có thể vinh diệu tổ tiên, dưới có thể truyền phúc con cháu."
"Những thứ đó không đủ để ngươi liều mạng đi làm sao?"
"Ti chức thà làm một ăn mày sống chứ không muốn làm quý nhân chết."
Hà Viễn Sơn thấy cơ hội không bỏ qua, lập tức quỳ dưới chân Bùi Đông Phong hô lớn:" Tước gia có sai bảo, Hà Viễn Sơn muôn chết không từ."
Đám Lưu Hùng thấy vậy cũng hăng tiết gà, quỳ xuống hô hào muốn lấy mạng báo đáp ơn nâng đỡ của tước gia.
Bùi Đông Phong ngửa mặt cười to, lại lần nữa ánh mắt dừng trên người Vân Sơ:" Giờ thay đổi vẫn kịp."
Vân Sơ hâm mộ nhìn đám Hà Viễn Sơn:" Làm đệ đệ xin chúc mừng chư vị ca ca tiền đồ rộng lớn, tiểu đệ thì thôi vậy, đầu gối mà cong xuống, sau này không còn mặt mũi gặp chư vị thân hữu nữa."
Bùi Đông Phong lấy làm lạ:" Ta tưởng ngươi sẽ khinh bỉ hành vi của họ chứ."
Vân Sơ đường hoàng nói:" Vì sao phải khinh bỉ? Viễn Sơn huynh gia cảnh đi xuống, cả tộc chờ huynh ấy bay cao, chết một người, tạo phúc toàn tộc, tính ra là lãi rồi. Lưu Hùng xuất thân thấp, khổ chiến liên miên mới kiếm được cái chức đội chính, muốn tiến thêm một bước, trời mới biết có thể sống mà rời chiến trường không? Giờ một câu của tước gia biến mọi chuyện thành có thể, sao không cược chứ?"
"Vậy vì sao ngươi không cược?"
"Vì ti chức chỉ cần sống là nhất định có cơ hội thăng quan, không cần liều mạng."
"Không có khổ lao, đâu ra nhập sĩ? Cho dù mỗ xuất thân cao quý, vinh hoa này vẫn phải dùng máu, dùng mạng để đổi. Nếu như ngươi dùng thủ đoạn mưu lợi, dù có trí kế, muốn leo cao cũng khó khăn vô kể. Thôi vậy, ngươi không thích thì tùy ngươi."
Bùi Đông Phong nói xong, kệ đám Hà Viễn Sơn còn quỳ trên mặt đất, lên chiến mã tới thẳng chiết trùng phủ.
Đợi người của Bùi Đông Phong đi hết rồi Hà Viễn Sơn mới đứng dậy, trước giờ hắn luôn có thành kiến với Vân Sơ, chủ yếu thấy y học thức cao, lại được Phương Chính tán thưởng, sợ y cướp cơ hội thăng tiến của mình. Không ngờ cơ hội tới y lại dứt khoát từ chối, hơn nữa bằng vào những lời kia của y, chắc chắn không được thượng quan thích, vậy hắn cũng yên tâm tồi, cảm động chắp tay với Vân Sơ:" Đa tạ huynh đệ thành toàn."
Vân Sơ nhìn quan nha vẫn không có động tĩnh gì, thở dài:" Chân đại quan lệnh có khi bị đánh gãy rồi, sau này khó gánh trọng trách, nha môn chúng ta từ giờ phải dựa vào Viễn Sơn huynh."
Hà Viễn Sơn cũng thở dài theo, phất tay với đám Lưu Hùng rồi đi an bài chuyện dân phu, Vân Sơ nói không sai chút nào, Phương Chính nếu bị đánh trọng thương, vậy thì phải đưa tới Tây Châu dưỡng thương thôi.
Không cần đi vào làm khó đại quan lệnh nữa.