Lão Dương Bì đi rồi, Vân Sơ vẫn nắm chặt đao, người hơi lảo đảo như muốn thoát lực.
Điên rồi, lão già đó điên rồi, vì chứng thực câu chuyện Phật đà trong đá hoang đường của lão ta, nên đem mình ra thử nghiệm. Có khi Huyền Trang năm xưa phát hiện mầm mống nhập ma của ông ta nên mới bỏ lại ở Tây Vực.
Ngoài ra vừa rồi ở cạnh Lão Dương Bì, Vân Sơ có cảm giác phiêu diêu linh hồn thoát xác, bay trên không trung như kẻ bàng quan nhìn nhục thể giao lưu với ông ta.
Cảm giác này không ổn.
Theo Vân Sơ biết, muốn xảy ra tình huống này trừ khi chơi thuốc, ý thức rõ ràng đó nên y sinh ra kinh sợ mà kháng cự lại được, nếu đổi lại người khác trong tình huống không biết có khi xuôi theo cảm giác dễ chịu đó.
Cảm giác này bắt đầu từ khi nào?
Vân Sơ đặt ngang đao trên đùi, bắt đầu chiếu phim trong đầu, nội dung là toàn bộ chuyện trải qua sau khi rời Bạch Dương bộ.
Y suy nghĩ rất lâu, cuối cùng gọi Hầu Tam tới, bảo giúp y đun nước nóng, y muốn tắm rửa thật kỹ.
Hầu Tam vừa tỉnh ngủ vui vẻ chạy tới giúp, ông ta ít khi gặp được người khảng khái rộng rãi như Vân Sơ, chỉ cần giúp việc gì, nhất định sẽ có thưởng.
Hôm nay Hầu Tam ăn vận rất sạch sẽ, ông ta biết Vân Sơ không thích người bẩn thỉu, mặc dù mặt vẫn đen xì, nhưng ánh lên sắc da, đúng là sạch thật.
Hầu Tam đứng trong nước, ông ta thấy nước bị chân mình làm bẩn rồi, phải đợi nước sạch chảy qua mới dùng hũ chứa nước lấy, như thế mới phù hợp với yêu cầu của Vân Sơ.
Đợi một lúc Hầu Tam mới lấy nước, bất thình lình tim ông ta đau dữ dội, một mũi đao sáng loáng đột nhiên từ ngực chui ra, chuỗi giọt máu theo đầu mũi đao chảy vào nước, không kịp nhuộm đỏ kênh đã bị nước trong kênh rửa sạch.
Ông ta cố sức quay đầu lại nhìn Vân Sơ, lúc này mặt Vân Sơ rất khó coi, thu đao lại, không còn vẻ điềm đạm như mọi ngày, gương mặt tuấn tú phủ băng giá trông hết sức đáng sợ:" Ngươi bị chủ nhân trước vứt bỏ vì phản bội, đúng không?"
Hầu Tam rất muốn trả lời Vân Sơ, nhưng cơn đau ở tim đã rút hết sức lực của ông ta, hũ nước rơi vào kênh, tiếp đó thân thể ông ta cũng ngã xuống, trôi theo dòng nước đi xa.
Đường đao của Vân Sơ là một thanh đao tốt, nhưng chưa đạt tới trình độ máu không dính lưỡi đao, y ngồi xuống rửa vết máu trong dòng nước mát. Nước lạnh rửa máu rất sạch, dùng nước nóng không dễ như thế.
Vân Sơ tới phòng Hầu Tam kiểm tra, trong bọc quần áo tìm được một cái bình bạch ngọc tinh xảo, rút nút ra ngửi khẽ, cảm giác mát lạnh xộc lên đầu. Vân Sơ cố gắng mở to mắt giữ bình tĩnh.
Đáng tiếc, lúc này tiếng chim hót bên ngoài tựa như bị chậm lại, đầu tiên nhìn thấy mỏ chim há ra, sau đó mới nghe thấy tiếng chim.
Tiếng chim vào tai, trong đầu tựa vang lên tiếng sấm, Vân Sơ buông đao, loạng choạng đi tới bên kênh nước, cắm mặt xuống.
Rất lâu sau Vân Sơ ướt sũng từ trong kênh đứng lên, nhặt thanh đao, về tới phòng, y lập tức đem tất cả mọi thứ vào ba lô lưng ngựa. Mặc dù y không biết lời Lão Dương Bì nói người Đột Quyết bao vây bốn phía là thật hay giả, nhưng rời khỏi đây là chuyện lửa cháy ngang mày rồi.
Trong có lão già điên tâm địa bất chính, ngoài có địch, ở lại đây chỉ có đường chết, không bằng chạy đi.
Vân Sơ men theo kênh nước mà đi, đi được không lâu, y lần nữa thấy Hầu Tam, thi thể của ông ta bị một cành cây khô chặn lại, thân thể chìm trong nước, đầu lộ ra ngoài. Có lẽ vì nước lạnh giá, mặt ông ta nhợt nhạt vô cùng.
Vân Sơ vung đao chặt đứt cành cây, Hầu Tam lại bắt đầu hành trình của mình, không biết ông ta muốn đi đâu, Vân Sơ chỉ biết tiếp tục đi tới sẽ vào đường hầm khảm nhi tỉnh tối om.
Muốn tránh cuộc chiến này với Vân Sơ mà nói chẳng khó gì cả, chỉ cần tìm một nơi không người ở vài ngày, chiến tranh sẽ qua.
Mà khảm nhi tỉnh phân bố khắp bình nguyên Quy Tư chính là nơi tị nạn tốt.
Chiến tranh Tây Vực từ cổ, có phát thành, có diệt tộc, chỉ không phá khảm nhi tỉnh.
Khảm nhi tỉnh đối với người Tây Vực mà nói còn quan trọng hơn sinh mệnh, năm này qua năm khác, luôn có người đào khảm nhi tỉnh, có thứ này, sa mạc hoang vu sẽ có hương hoa quả.
Người chết đi sẽ có trẻ con sinh ra, rồi trưởng thành, thành bị hủy, không quan trọng, chỉ cần có khảm nhi tỉnh, nơi đó trong thời gian ngắn sẽ phồn vinh trở lại. Bởi thế bảo vệ khảm nhi tỉnh thành nhận thức chung của toàn bộ người Tây Vực, ai phá hoại nó là tội ác khó dung thư.
Khi Vân Sơ sắp theo Hầu Tam tiến vào đường hầm khảm nhi tỉnh, không nhịn được quay đầu nhìn thành Quy Tư xa xa.
Chỉ nhìn một cái, y đau khổ nhắm mắt lại, tay chân lạnh giá.
Đám Hà Viễn Sơn, Lưu Hùng sống chết thế nào, y không quan tâm, đó là đám ngốc lấy mạng đổi tiền đồ, không đáng để trong lòng. Những người Hồ làm ăn trong thành, chỉ là người xa lạ mà thôi, y càng không quan tâm. Vân Sơ sở dĩ thống khổ là vì nhìn thấy cờ lớn bằng da sói của Bạch Dương bộ.
Cờ lớn xuất hiện, cho thấy toàn tộc Bạch Dương bộ đã tới Quy Tư, tức là Tắc Lai Ma và Na Cáp trong đội ngũ đó.
Mắt nhìn Hầu Tam hạnh phúc tiến vào khảm nhi tỉnh, Vân Sơ không chút do dự xoay đầu ngựa, trong thời gian ngắn quay lại rừng dâu.
Mã phu câm tới dắt ngựa, còn kêu a a, mách hành vi không trông cửa của Hầu Tam.
Vân Sơ biểu thị sẽ trừng trị nghiêm khắc tên Hầu Tam đáng chết đó, mã phu hài lòng rời đi.
Lúc Hà Viễn Sơn quát tháo tới miệng khô cổ khát, một hũ nước mát đưa tới, hắn quay đầu nhìn, phát hiện là Vân Sơ, liền cầm hũ uống thống khoái, giọng khàn đặc:" Ta tưởng ngươi đi rồi chứ?"
Vân Sơ cười:" Muốn đi thì cùng đi."
Hà Viễn Sơn hai tay đặt lên vai y, cười ha hả:" Quả nhiên ở lâu mới thấy lòng người. Đừng lo, lần này phần thắng của chúng ta rất lớn, ba đoàn của Thương Châu chiết trùng phủ đã vào đóng ở thành Quy Tư, có 1500 quân này giúp đỡ, chúng ta có thể thủ tới khi đại quân tới."
"Bùi Đông Phong tước gia đâu?"
"Đi rồi, đi cùng Phương Chính."
"Vậy tòa thành này rốt cuộc lời của ai quyết định."
"Tất nhiên là Thương Châu chiết trùng phủ giáo úy Đinh Đại Hữu, còn lại do chúng ta quản lý hết, còn cho ta một đội phủ binh."
Vân Sơ chỉ người Hồi Hột nối nhau vào thành:" Những người này cũng do chúng ta quản sao?"
"Đó là viện binh Hồi Hột, thuộc về Đinh giáo úy thống lĩnh."
"Cho ta 500 người mà huynh điều động được, ta cần dùng."
Hà Viễn Sơn cau mày:" Ngươi cần nhiều người thế làm gì?"
"Phong tỏa tất cả địa đạo thông ra ngoài trong thành Quy Tư, không phong tỏa, đợi người Đột Quyết tới người trong thành sẽ chạy sạch."
"Cái gì? Trong thành có đường hầm à?"
Vân Sơ khổ sở nói:" Đại Đường bỏ thành Quy Tư đã bốn năm rồi, trong bốn năm đó thành Quy Tư thuộc về người Hồ, họ không tin chúng ta, mở đường hầm có gì mà lạ. Với lại chất đất ở đây rất hợp để làm đường hầm."
"Ngươi dẫn ta đi xem!" Hà Viễn Sơn không đồng ý ngay, đánh tiếng với Lưu Hùng ở xa, liền có mấy trăm người Hồ mặc giáp da vội vàng chạy tới, theo Vân Sơ cùng đi về phía thị tập.
.....
Đáng nhẽ mỗi ngày chỉ 3 chương thôi, 5 chương là mình cố hết mức rồi đấy, không hơn được đâu, mọi người thông cảm.