Nhân lúc Hồ cơ làm sạch toàn trạch viện, Vân Sơ mở địa đạo, phát hiện dưới ánh đèn tù mù, một ông già gầy nhỏ như khỉ đang cùng nha đầu mũm mĩm ngồi đối diện với nhau, đang tập trung toàn bộ tinh thần chơi bắt đá.
Đều mang dáng vẻ ngây thơ vô tội, chỉ là người ngoài nhìn cảnh này có chút sởn gai ốc.
Tuy lão già này lòng giá bất lương với mình, có điều Vân Sơ nhìn ông ta xuất hiện ở đây, y bất giác lại yên tâm hơn không ít, hiếm một lần xuống giọng chắp tay nói: "Chăm sóc tốt cho Na Cáp, ta sẽ thực sự cảm kích ông."
"Ta không cần ngươi cảm kích ta, nhìn việc gần đây ngươi làm thì ngươi suy tính thì ngươi đang tìm mọi cách tránh chiến tranh, tiểu tử, ngươi thấy mình tránh được sao?" Lão Dương Bì cười nhạt:
Vân Sơ ném cục đá lên, khéo léo dùng mu bàn tay đón lấy, hất một cái, đá lại bay lên, y bắt ba cục đá trên không, đặt lên bàn nhỏ:" Chỉ cần đủ cẩn thận, nhất định sẽ tránh được, người Đột Quyết tới xâm phạm không cường đại như ông nói, phủ binh phòng vệ Quy Tư cũng không yếu ớt như ông nghĩ."
"Ngươi giết Hầu Tam làm gì? Chẳng qua chỉ là một tên nô lệ thôi, ngươi thân là cường giả, phải có lòng thương xót." Lão Dương Bì nhéo mắt nhìn chằm chằm Vân Sơ:
Vân Sơ không đáp, chỉ cần không có ai nhìn thấy, y chẳng thừa nhận, lảng đi:" Vì sao ông có thể tới không hình đi không bóng trong thành thế? Hiện ở đây kiểm soát nghiêm ngặt lắm."
Lão Dương Bì thản nhiên:" Có gì lạ đâu, viện tử sát bên là của ta, viện tử sát bên nữa cũng là của ta."
Vân Sơ giật mình:" Sao ta có cảm giác là cả cái thành Quy Tư này là của ông vậy?"
Lão Dương Bì cười không đáp, đưa bàn tay nhăn nheo ra cho một quả táo bằng trứng vịt vào mồm.
Vân Sơ đứng lên, mặc dù y đã có tính toán, nhưng trên đời này chẳng có gì đảm bảo mười phần, chân thành thi lễ với Lão Dương Bì:" Nếu như ta chiến tử, xin giúp ta chiếu cố Na Cáp!"
Lão Dương Bì quẹt ngón tay qua cái mũi hơi vểnh lên của Na Cáp:" Nếu ngươi chết, nó sẽ thành một công chúa tôn quý, nếu ngươi không chết, ta nghĩ, sau này nó sẽ sống vui vẻ hơn công chúa."
Na Cáp cười khanh khách, có vẻ nó rất thích người trông giống khỉ này.
Khi Vân Sơ từ đường hầm đi ra thì các Hồ Cơ đã dọn dẹp đình viện hết sức sạch sẽ, đồng thời dựa theo sai bảo của y, dùng nước liễu chi nấu vải, xé thành mảnh vải rộng bốn ngón tay, phơi khô dưới mặt trời.
Người Đột Quyết ở ngoài thành tựa hồ còn đang đợi ai đó, hoặc là đợi cơ hội, Vân Sơ không sao hiểu nổi điều này làm y đôi chút hoài nghi suy đoán của mình.
Phải biết rằng Lương Kiến Phương đang chờ để giải quyết người Đột Quyết trong một lần, chậm một chút là họ nguy hiểm thêm một phần, đây không phải thời người Đột Quyết tung hoành thảo nguyên vô địch thủ, Đại Đường bây giờ cường đại hơn họ gấp bội.
Bất ngờ nho nhỏ làm đám Hà Viễn Sơn vô cùng hưng phấn, chỉ cần người Đột Quyết lãng phí thêm ngày nào là phần sống của họ cao thêm một chút.
"Vân Sơ, uống một chén giải khát." Lưu Hùng tựa hồ cao hứng hơn bất kỳ ai, ném bầu rượu mình yêu thích cho Vân Sơ:
Vân Sơ không hứng thú với tất cả rượu thời đại này, chủ yếu vì quá trình ủ rượu không vệ sinh chút nào.
Người Tây Vực thích uống rượu đại mạch, loại rượu này độ rượu vẫn khá thấp, đa số là ngọt lịm. Về phần rượu sữa gọi là "a nhật lý", chắc là tiền thân của rượu sữa ngựa, loại này thì đắng, chua, giống sữa chua hơn là giống rượu.
Ủ rượu vốn là quá trình chuyển hóa vi khuẩn, khống chế tốt thành rượu, không tốt là thành thuốc độc hại người.
Chỉ vì nếm chút vị cồn không đáng kể mà mạo hiểm lớn như thế, không đáng.
"Người Đột Quyết không định công thành." Lưu Hùng thấy Vân Sơ không uống rượu coi như tính thối của đám đọc sách thôi, tự uống một ngụm lớn, vui vẻ nói:
"Không thấy người Đột Quyết làm thang." Chưởng cố Trương An phấn khích bổ xung:
"Kỵ binh của bọn chúng thậm chí không bắn tên lên thành." Một chưởng cố khác càng phấn khởi:
Từ phản ứng của mà xét, thực ra bọn họ cũng không thích đánh trận. Vân Sơ nói với Hà Viễn Sơn:" Trên sách nói, công thành chẳng qua là từ ba phương diện, từ ngoài đánh vào, phái gian tế từ trong đánh ra, trong ngoài liên hợp đoạt thành. Nếu bên ngoài không có động tĩnh, phải chăng chúng ta nên chú ý vào trong thành?"
Hà Viễn Sơn lắc đầu:" Chúng ta lần trước phát hiện ra đường hầm, tự ý giết đám Đột Quyết kia là đã vượt quyền rồi."
Vân Sơ ngạc nhiên:" Vượt quyền gì, Đinh giáo úy sao?"
Hà Viễn Sơn cười ha hả lảng đi, chỉ nói tối nay có thể ngủ ngon rồi.
Vân Sơ nhìn sang Lưu Hùng, tên đó cũng tựa hồ không muốn tiếp tục nói chuyện liền dựa người vào tường thành vờ ngủ.
Vấn đề này hẳn đụng chạm vào kỵ húy của đối phương, nên Vân Sơ không hỏi nữa, chiến trường chưa bắt đầu, chưởng cố chuyên thu nạp thương binh như y cũng chẳng có việc gì để làm.
Trời tối, Vân Sơ về tới trạch viện của Lão Dương Bì, bế Na Cáp đã ngủ say ra khỏi đường hầm, đặt lên giường. Bản thân cũng nằm trên giường nhưng không sao ngủ được, một cái thành chưa tới sáu nghìn người mà lắm chuyện thối nát.
Thực sự là y chán ngán chuyện ở nơi này, sớm ngày rời đi về tới Trường An, sống như người bình thường mới được.
Thành Quy Tư vào buổi tối vì nhiều gia súc mà đám lạc đà yên lặng nhất cũng không nghe lời nữa, nhìn thấy có trăng sáng liền phát ra tiếng kêu dài, âm thanh rất lớn. Một con kêu là những con rảnh rỗi không có gì để làm khác cũng kêu, hòa âm muốn thủng màng nhĩ, người ta hận không thể cứa cổ chúng.
Khi Vân Sơ mơ màng ngủ thì tiếng gõ cửa dồn dập đánh thức y, ngồi bật dật, Na Cáp cũng ngay lập tức chui vào lòng y.
Tên câm tạm thời làm trông cửa run run mở cửa ra, còn Vân Sơ đã đưa Na Cáp vào hầm.
Bảy tám hắc y nhân đội nón khiêng một cánh cửa đi vào sân, hán tử đi trên cùng trầm giọng nói:" Lang trung ở đâu?"
Nói ra trong cái thương binh doanh Vân Sơ mới lập chỉ có một lang trung, tất nhiên chính là Vân Sơ.
Thấy đám người này tựa hồ không có ác ý, Vân Sơ đứng ra chắp tay:" Thương binh doanh chưởng cố Vân Sơ tại đây?"
Đán hán thấy đó là một thiếu niên người Đường da ngăm đen thì không khỏi cau mày:" Không có lang trung khác à?"
Vân Sơ cười:" Ra ngoài đi về phía tây sáu trăm bước, nơi đó là nhà của giáo úy chiết trùng phủ, chư vị có thể tới đó tìm lang trung khác."
Kẻ cầm đầu lấy ra một thẻ đồng bên trên nhiều hoa văn, xua qua trước mặt Vân Sơ:" Cứu hắn."
Tuy chỉ thoáng chốc, Vân Sơ nhìn ra ba chữ triện --- Người bất lương.