Những người đó đứng trên ngọn núi không cao, nhưng Vân Sơ không nhìn thấy, không phải là y bị mù, mà phía chính diện của y, một đám người Đột Quyết đang vây đánh đám người Yết Tư Cát.
Bọn họ chỉ còn chừng vài chục người, đa phần không còn ngựa nữa, tụ lại một chỗ, Tắc Lai Mã được người Tắc bảo vệ ở giữa. Tình hình không tốt, thuẫn tròn Vân Sơ buộc trên lưng nàng cắm mấy mũi tên, nhân số Hung Nô đông gấp nhiều lần, bọn chúng rõ ràng không vội vàng, đang chơi trò mèo vờn chuột.
Mắt thấy Yết Tư Cát bị người ta chém một đao, nữ nhân ngu xuẩn đó không ngờ cầm con dao nhỏ muốn lên giúp.
Vân Sơ đang ở trạng thái kích động, nhìn cảnh đó chẳng nghĩ gì, gầm một tiếng, mượn sức ngựa ném trường mâu ba mét ra, trường mâu xuyên qua lưng một người Đột Quyết. Y lập tức rút đao, móc chuôi đao vào với đai lưng, hai tay nắm chặt chuôi đao, khi lướt qua một kỵ binh Đột Quyết, chùy xích của hắn đập nát đầu thú trên vai Vân Sơ, y vẫn nắm chặt đao không buông.
Lưỡi đao sắt bét cắt rách giáp da đơn giản, ăn sâu vào thân thể đối phương, ruột của người Đột Quyết tuôn ào ào, hắn hét kinh hoàng ngã xuống.
Vân Sơ cũng bị chùy xích đánh cho choáng váng, tay trái gần như mất cảm giác, y một tay cầm đao, mượn đà xông tới của ngựa, cả người lẫn ngựa hung tàn xô vào một tên bộ tốt khác.
Tên bộ tốt kia sao chịu nổi va chạm lớn như thế, thân thể tức thì bay ra.
Tắc Lai Mã nhìn thấy Vân Sơ trước ngực sau lưng cắm đầy tên, mũi chảy máu, phát ra tiếng thét chói tai.
Cầm cự được tới lúc này Vân Sơ đã là nỏ cứng hết đà, thân thể lắc lư, có thể rơi xuống bất kỳ lúc nào.
Vân Sơ quay đầu lại nhìn kỵ binh Đột Quyết ở hướng khác xông tới, xoay ngựa chắn trước mặt Tắc Lai Mã, nhìn Tắc Lai Mã gần trong gang tấc nở nụ cười buồn thảm:" Đây là kết quả mẹ muốn à?"
Nước mắt Tắc Lai Mã tuôn như suối, lắc lắc đầu không nói được câu nào, Vân Sơ lần nữa giơ đao lên, nghênh đón cuộc chiến cuối cùng trong đời.
Người Đột Quyết sắp xông tới nơi, không biết vì sao bọn chúng lại hốt hoảng xoay đầu ngựa chạy mất.
Viu viu viu.
Mấy mũi tên gần như bay sát qua tai Vân Sơ truy đuổi kỵ binh Đột Quyết, uy lực mũi tên lông vũ đen rất mạnh, đâm vào lưng người Đột Quyết, lòi ra trước ngực.
Tiếp đó tựa hồ có mấy trăm kỵ binh đen từ sau lưng Vân Sơ tràn ra, tựa như thủy triều cuốn về phía trước.
Mắt hoa rồi, Vân Sơ nghiêng người từ trên lưng ngựa ngã xuống, đè gãy không ít mũi tên, vẫn cố xác định không bị những mũi tên đó gây thương tổn lần thứ hai, y mới thả lỏng bản thân, hôm mê.
"Con mẹ nó chứ, lão tử dũng mãnh thật."
Đó là ý nghĩ cuối cùng của Vân Sơ trước khi bị bóng tối nhấn chìm.
Khi Vân Sơ lần nữa tỉnh lại, phát hiện bản để mình trần, nằm trên một một tấm da trâu, có người đang dùng nước liễu chi giúp y rửa lưng. Tắc Lai Mã vừa thấy Vân Sơ tỉnh lại thì reo lên, có điều nàng lập tức lại dựa vào người Yết Tư Cát cũng được bố trí trong góc.
Vân Sơ chẳng buồn để ý nữa, biết kết cục đã định, đúng là trời rồi sẽ mưa, mẹ rồi sẽ gả, chịu thôi.
Tình trạng của Yến Tư Cát không hề tốt, đứt nửa cánh tay, một tráng hán tướng mạo giống đồ tể hơn lang trung chẳng có chút thương xót, dùng bàn là nung đỏ dí vào vết thương.
"Á ~~~~" Yết Tư Cát kêu thảm, người ưỡn lên, như con cá bị ném lên bờ:
Lang trung điều trị sau lưng cho Vân Sơ cười:" Ngươi may mắn đấy, toàn thân từ trên xuống dưới trúng mười một tên, xuyên qua giáp chỉ có sáu cái, vết thương sâu nhất chỉ có nửa tấc."
"Người trẻ tuổi, ngươi thực sự từ thiên quân vạn mã giết ra à?"
Vân Sơ chẳng trả lời nhìn cánh tay buông thõng:" Vết thương này ngươi không tính à?"
Lang trung cười nhạo:" Trật khớp mà thôi, chỉnh lại cho ngươi rồi, mười ngày nửa tháng khôi phục lại như bình thường."
Vân Sơ dùng tay phải chống người xoay lại, nhìn tên lang trung lắm mồm:" Ngươi là y chính hay ti y?"
"Ta mới tới trong quân, chỉ là lang trung."
Vân Sơ dùng ngón cái chỉ mũi mình:" Vậy thì tới bái kiến thượng quan của ngươi, ta là ti y tòng bát phẩm."
Lang trung đờ người:" Ngươi không phải phủ binh à?"
"Ngươi thấy phủ binh trẻ như vậy chưa?"
Lang trung rối rít xin lỗi, Vân Sơ không bỏ qua, không ngừng dùng tay phải đánh lên đầu tên lang trung.
Hành vi ngang ngược như thế mà người trong lều không ai để ý, điều này làm Vân Sơ vô cùng thương tâm.
Y ở lại trong lều làm mọi người đều lung túng, bảo lang trung dìu ra ngoài, đi thăm con ngựa yêu quý.
Ra ngoài rồi, Vân Sơ không cần lang trung đỡ nữa, lấy trong lòng ra một cái túi, đổ cho lang trung ít vàng cám:" Ủy khuất cho ngươi rồi."
Lang trung tham lam nhìn cái túi vàng trong tay Vân Sơ, áp giọng xuống:" Nếu ti y muốn nữ tử người Hồ kia, tiểu nhân sẽ có cách."
Ánh mắt Vân Sơ dần trở nên lạnh băng, bóp cổ hắn:" Nàng là mẹ ta."
Lang trung lại lần nữa cầu xin, Vân Sơ dùng tay phải đánh vào đầu hắn, lần này y không nương tay, đánh rất mạnh.
Tắc Lai Mã đã quyết định cắt đứt triệt để với Vân Sơ, nàng biết Vân Sơ đánh tên lang trung kia để thu hút sự chú ý của nàng.
Đợi Vân Sơ rời lều, nước mắt nàng rơi lã chã.
Yết Tư Cát mặt trắng bệch dùng tay phải còn lại, vuốt ve má Tắc Lai Mã, khẽ nói:" Nàng nên theo y tới Trường An sống thật tốt."
Tắc Lai Mã lau nước mắt:" Không có chàng, thiếp làm sao sống tốt được."
Mễ Mãn nằm bên cạnh Yết Tư Cát cũng toàn thân thương tích, nói:" Người Đường không kẻ nào tốt."
Tắc Lai Mã tức giận:" Nếu không phải Vân Sơ cứu chúng ta, bây giờ các ngươi đã chết rồi, người Đường nể mặt Vân Sơ mới giúp các ngươi trị thương, các ngươi không biết cảm kích."
Yết Tư Cát trừng mắt với Mễ Mãn đang định cãi, nói với Tắc Lai Mã:" Đại quân người Đường đã tới, chúng ta đi thôi, về chăn cừu, sinh con, lần này tộc nhân của chúng ta chết quá nhiều rồi."
Vân Sơ tất nhiên không nghe thấy những lời đó, y dựa vào hàng rào xem cái mông nát bét của con ngựa mận chín, đứa bé này tội quá, mông trúng một đao, hai tên, trong đó một cái trúng lỗ đít.
Vân Sơ kiểm tra thương thế của nó, phát hiện nó được chăm sóc còn tốt hơn nhiều thương binh, thuốc kim sang bôi trên mông rõ ràng tốt hơn cho người dùng.
Ngẩng đầu nhìn lá cờ chữ Soái bay trong gió, vậy là Lương Kiến Phương đã tới, Vân Sơ biết cuộc chiến của mình kết thúc rồi.
Tới chỗ mã phu đăng ký, nhận một thớt ngựa mới, Vân Sơ mang tấm thân đầy thương tích cùng trái tim tổn thương, chuẩn bị lên chiến trường tìm Hà Viễn Sơn và Lưu Hùng chiến tử.
Y đã thu thập tro cốt của năm chưởng cố, thêm hai cái nữa cũng không sao, mấy người này đều ở Trường An, đưa về nhà họ, hẳn là không quá khó.