Vân Sơn sắp được về Trường An tới Tứ môn học rồi, đây là chuyện tốt, mục đích cuối cùng của y cũng đạt được, thậm chí còn tốt hơn cả dự tính nữa.
Phương Chính cũng sắp tới Vu Điền cái tòa thành không bị phá hoại quá nghiêm trọng để làm truân giám tòng thất phẩm.
Hà Viễn Sơn chết, nhi tử của hắn được kế thừa sự nghiệp của cha, còn được ghi quan chức lên bia mộ --- Tuyên tiết phó úy. Nếu như vô sỉ một chút, còn có thể thăng lên một cấp, viết là võ kỵ úy. Triều đình không truy cứu, dù sao người đã chết, phải cho chút thể diện.
Người chết đều thấy mình không thiệt, người sống cũng thấy mình không thiệt, khiến nha môn đại quan lệnh bây giờ tưng bừng vui sướng, chứ không phải là u buồn ảm đạm.
Vân Sơ thậm chí tin, cho dù quỷ hồn của Hà Viễn Sơn, Lưu Hùng có ở đây cũng thật lòng chúc mừng y và Phương Chính. Chỉ có Vân Sơ tâm trạng không tốt, không hẳn là buồn, vì y có được cái mình muốn, song chẳng vui lên được, cứ như có gì đó tắc trong lòng, nhìn cả nha môn nhảy nhót reo hò, y cố cười theo, lẩm bẩm, chịu đi, cái thế giới này bất thường vậy đấy.
Phương Chính làm một chiêu hồi mã thương về Quy Tư làm đại quan lệnh, chỉ còn đợi Lương Kiến Phương giết sạch người Đột Quyết của Xử Nguyệt bộ rồi tới Vu Điền nhậm chức.
Công việc của Vân Sơ ở nha môn đã bị xóa bỏ, đành lấy danh nghĩa ti y tòng bát phẩm báo danh với y chính trong quân của Lương Kiến Phương.
Trước khi đi Vân Sơ và Phương Chính tới rừng dâu một chuyến, đào hết vàng của đám Hà Viễn Sơn ra, chuẩn bị để Phương Chính đem toàn bộ số vàng này đúc thành món đồ bình thường, đợi khi Vân Sơ về Trường An đem về giao cho người nhà họ.
Họ đều không có ý đồ gì với số vàng này, theo lời Phương Chính, đây đâu phải con mẹ nó vàng gì, mà là mạng người, cắn một cái là chảy máu. Loại vàng này, từ gia quyến đám Hà Viễn Sơn dùng mới không gọi quỷ hồn tới, người khác dùng có khi sẽ gặp báo ứng.
Đúng, chính là báo ứng.
Hai chữ này vô cùng thịnh hành ở Đại Đường, Vân Sơ biết điều đó từ trong văn thư.
Quan lại Đại Đường cũng có giáo dục tư tưởng, cũng có tấm gương anh hùng, còn khơi lên sự hổ thẹn và vinh dự của quan viên, đó là một công dụng rất quan trọng của văn thư.
Chỉ là hơi mập mờ chút, chứ không trắng trợn như đời sau làm người ta xấu hổ.
Chuyện ở nha môn đã xử lý xong hết rồi, tiếp theo Vân Sơ tới y chính tiến nhận báo danh nhậm chức, báo danh xong tạm dừng công vụ, cầm thông báo nhập học tới Trường An học.
Phương Chính đối đãi với Vân Sơ rất được, chẳng những bỏ hai vạn tiền mua đống dược liệu hỗn tạp mà Vân Sơ thu gom được, còn cấp cấp cho y hai mươi con lạc đà.
Lại còn không ngừng dặn dò Vân Sơ, chỉ cần có cơ hội kiếm tiền thì ngàn vạn lần chớ bỏ lỡ, một khi về tới Trường An, bước một bước là phải tiêu tiền, mà đường kiếm tiền lại chẳng rộng rãi như ở nơi này.
Chỉ có kiếm đủ vốn liếng mới thực sự hưởng thụ được cái hay của Trường An, nếu không có tiền, tới Trường An chẳng khác chịu tội, chẳng bằng ở lại Tây Vực cho thoải mái.
Khi rời Quy Tư, Vân Sơ chẳng muốn quay đầu nhìn làm gì, ngay từ đầu y chỉ coi đây là bước đệm để y tới Trường An thôi.
Nhưng khi rời khỏi cổng thành ánh mắt y chẳng thể rời khỏi tòa thành rách nát này cùng Phương Chính đứng ở cổng thành.
Chỉ hai tháng rưỡi ngắn ngủi, nơi này có người thăng quan, người chiến tử, người rời đi, người ở lại, nhưng tòa thành này trừ rách nát hơn một chút, hình như chẳng thay đổi gì.
Vừa mới trải qua một cuộc ác chiến, nay mảnh đất này thành nơi an toàn nhất, đừng nói thứ như cường đạo, ngay cả dã thú cũng không dám tùy tiện vào nơi thức ăn rất nhiêu này.
Một con kền kền bay quanh quẩn trên không để thừa cơ kiếm thịt thối, kêu quác một tiếng rơi từ trên không xuống.
Vân Sơ thu cung lại, giật dây cương dẫn đội lạc đà tiếp tục tiến về phía Lao Sơn.
Người Đường tới Tây Vực liền có thói quen đặt tên cho địa phương, giống như Vân Sơ đặt tên cho cái hồ kia là Thảo Mãnh Hồ, cái tên Lao Sơn là do Lương Kiến Phương đặt.
Sở dĩ gọi là Lao Sơn vì ông ta đã bao vây Xử Nguyệt Bộ ở ngọn núi này.
Theo tin tức Vân Sơ có được từ chỗ Phương Chính thì Lương Kiến Phương không định bỏ qua cho đám người này.
Đương nhiên tin tức của Phương Chính thì tới từ vị tỷ phu nào đó, nên độ đáng tin rất cao.
Vân Sơ không biết trên ngọn núi kia có nước không, cơ mà chắc là không có đâu, nghe nói mấy vạn người Đột Quyết bị vây trên núi cơ, chẳng biết nửa tháng qua bọn họ sống thế nào.
Con ngựa cái Vân Sơ cưỡi tính cách không tốt, khi con kền kền bị Vân Sơ bắn rơi, nó không chút do dự dẫm lên, dẫm tới phòi ruột dính vào chân. Nó rất bất mãn, rũ chân đá vào con lạc đà, thế là con lạc đà dùng cái chân cực lớn dẫm nát con kền kền.
Đi suốt hai ngày hai đêm, tới buổi sáng ngày thứ ba Vân Sơ nhìn thấy Lao Sơn đứng lẻ loi trên bãi sa mạc.
Lúc này trên Lao Sơn đang bốc khói đen đặc sệt, xem ra người Đột Quyết không định đầu hàng.
Vân Sơ không biết người Đột Quyết vì sao còn muốn kiên trì, sa mạc tháng bảy mặt trời rừng rực, con người sống dưới tình huống không có nước ba ngày đã khó, thực sự không biết sao bọn chúng có thể cầm cự mười sáu ngày.
Nguyên nhân chết cũng không hàng chỉ có một ... Điều kiện đầu hàng Lương Kiến Phương đưa ra làm đám người Đột Quyết này thấy chết còn dễ chịu hơn.
Kết cục của Xử Nguyệt bộ bây giờ, Vân Sơ chẳng có chút thương hại nào, bọn chúng vốn chăn cừu, thả ngựa, nuôi trâu ở mục trường tươi tốt phía nam Thiên Sơn.
Mỗi năm chỉ cần nộp cho An Tây quân 5000 con cừu, 500 con trâu, 300 con ngựa, 100 con lạc đà là sống thoải mái dưới sự bảo hộ của An Tây quân rồi.
Vậy mà lại lên cơn muốn theo A Sử Na Hạ Lỗ tạo phản, còn giết cả sứ giả chiêu an do trưởng sử Lục Đại Khả phái tới.
Vốn đây chỉ là chuyện nội bộ của An Tây quân, Lục Đại Khả đã liên lạc người của mình ở Xử Nguyệt Bộ, định giết đầu nhân Chu Tà Cô Chủ, đem đầu hắn đưa tới Trường An là xong việc.
Chuyện đã bàn ổn rồi, lợi kích cũng thương lượng xong rồi, kết quả Lương Kiến Phương tìm kiếm A Sử Na Hạ Lỗ để quyết chiến khắp nơi không thấy biết được, thế là Xử Nguyệt Bộ muốn hàng cũng không được.
Ba vạn phủ binh xuất quan, nếu không chặt mấy cái đầu lâu thì Lương Kiến Phương sao chịu.
Trong kế hoạch của Lương Kiết Phương, ông ta muốn dùng Xử Nguyệt Bộ dụ A Sử Na Hạ Lỗ tới, giải quyết dứt điểm mọi chuyện trong một lần.
Kết quả là lỗ mất một cía thành Quy Tư, trả một cái giá đắt, A Sử Na Hạ Lỗ nghe nói Xử Nguyệt Bộ bị bao vây liền ngay trong đêm nhổ trại chạy mất.