Lương Kiến Phương mỗi lần động viên tiền chiến là nói cái câu trời mới biết có phải thái tông hoàng đế nói ra hay không ấy. Dù sao thái tông hoàng đế đã rời Đại Đường hai năm rồi, không cách nào sống dậy bóp cổ ông ta chất vấn.
Mọi người phụ họa là được, đám phủ binh đã nghe câu này tới chai lỗ tai rồi, nghe nhiều không còn kích động như mới đầu nữa.
Đội chính của bọn họ khi cướp cừu từng nói thế.
Lữ soái của họ dẫn đội đi giết tặc khấu Tây Vực từng nói thế.
Giáo úy của họ khi đồ sát bộ tộc nhỏ từng nói thế.
Bây giờ Lương Kiến Phương nói thềm một lần đã chẳng còn gì mới mẻ nữa rồi.
Dù sao cuối cùng chấp hành nhiệm vụ luôn đổ lên người họ.
Trên tòa kinh quan cực lớn rưới không ít thứ dẫn cháy, sau khi châm lửa, mùi thịt thối nướng cháy nhanh chóng lan đi.
Vân Sơ phải móc ra hai cục bông đút vào mũi, há miệng thở như cá khát nước.
Lúc này không thể không phục đám lão đại trên đài, bị mùi thối bao vây như thế, Lương Kiến Phương và Bì Túc khả hãn vẫn có thể ăn thịt uống rượu, trò chuyện vui vẻ, làm lãnh đạo quả nhiên là phải có thứ hơn người.
Khi dầu trong kinh quan bốc cháy, ảnh lửa đỏ rực chiếu đỏ cả bầu trời, hứng trí của Lương Kiến Phương cũng đạt tới cao trào.
Vì trợ hứng, Lương Kiến Phương lần nữa hạ lệnh, ném hơn 200 lính Hồi Hột tác chiến bất lực vào kinh quan đang cháy hừng hực.
Tiếng kêu thê lương, khói đen bao phủ cả trăng mới lên, tiếng cười của Lương Kiến Phương càng vang, càng ghê rợn, ngay cả sói hoang thừa bóng đêm tới kiếm ăn cũng cụp đuôi chạy đi.
Khi kinh quan chìm vào biển lửa, tan thành mây khói là kết cục duy nhất của nó, Lương Kiến Phương ngông cuồng đứng dậy rời đi.
Doanh trại của ông ta ở Hắc Hồ Lĩnh cách đó 20 dặm, nới đó trước kia không gọi như thế, Lương Kiến Phương tới liền gọi là Hắc Hồ Lĩnh.
Ông ta đi chẳng có lấy nửa phần say, ngược lại quay đầu nhìn kinh quan còn mang theo tiếc nuối vô tận.
Bí Túc khả hãn thực sự quá hiền hòa, hiền hòa tới mức khiến ông ta muốn kiếm cái cớ diệt nhánh người Hồi Hột Thiết Lặc này cũng thành mộng tưởng.
Vân Sơ cứ cảm giác, trong lòng loại người như Lương Kiến Phương sẽ chỉ có một quân chủ thực sự và duy nhất, đó là thái tông hoàng đế đã mất, chứ tuyệt đối không phải đứa con thứ chín hiền lành của thái tông.
Thái tông hoàng đế trước khi chết còn mãi khắc khoải làm sao an định được cương vực phía bắc.
Vì diệt hãn quốc Thiết Lặc Tiết Duyên Đà, thái tông từ năm Trinh Quan thứ ba đã cố ý giao hảo với Tiết Duyên Đà, tới năm Trinh Quan thứ hai mươi trải qua một cuộc huyết chiến mới diệt được.
Vì kết quả này, thái tông không tiếc gả hai công chúa cho Tiết Duyên Đà.
Ông ta nguyện để kỵ binh tinh nhuệ quy hàng của Đông Đột Quyết chủ động đưa tới miệng Tiết Duyên Đà tổn thất hết sạch, để Tiết Duyên Đà buông lỏng cảnh giác.
Người khổ công trời không phụ, thái tông giành được thắng lợi cuối cùng.
Sau khi Tiết Duyên Đà diệt vong, nam bắc Thiên Sơn xuất hiện một con đường Thiên khả hãn.
Trong cuộc chiến lớn đó, Lương Kiến Phương chẳng là cái rắm gì, ông ta thậm chí chẳng vào được đại trướng trung quân của Lý Tích, chẳng có tư cách làm một tên mã tiền tốt.
Bây giờ sao tướng Đại Đường đã rụng không ít, Lương Kiến Phương rốt cuộc cũng ngoi lên, ông ta muốn diệt lo lắng cuối cùng của thái tông hoàng đế - Hồi Hột.
Ông ta muốn có một vị trí trong lịch sử.
Để Bì Túc khả hãn tới tham quan kinh quan là để Bì Túc khả hãn thấy, quân đội trong tay ông ta không nhiều, hi vọng Bì Túc khả hãn to gan chút, liều lĩnh một chút, thế là ông ta có cái cớ rồi.
Đôi khi nhát gan cũng có cái lợi, ví như Bì Túc khả hãn bị Lương Kiến Phương dọa sợ vỡ mật, không có chút hành động làm loạn nào, khiến cả tộc thoát được tai họa.
Vân Sơ từ đầu tới cuối làm kẻ bàng quan trong âm mưu đen tối này, mượn vào tư liệu lịch sử phong phú đời sau, y có thể đặt đôi mắt trên tầng mây, nhìn khắp thiên hạ.
Nguồn phát ra mùi thối bị lửa tiêu diệt rồi, ít mùi sót lại nhanh chóng bị gió đêm lồng lộng của Thiên Sơn thổi tan, bên Lao Sơn còn lại ít mùi cháy khét, tin rằng vài ngày nữa lửa tắt cũng sẽ biến mất, rồi tất cả biến mất cùng cát bụi.
Vân Sơ thấy ở Trường An chắc sẽ không xuất hiện thứ rợn người như kinh quan, càng không lúc nào cũng phải nắm chặt đao nếu không lòng sẽ không yên.
Vân Sơ chưa bao giờ thích chiến tranh, thậm chí căm ghét, y cho rằng, chỉ cần là con người thì luôn có tác dụng tương ứng, hoặc nói cách khác bản thân sự tồn tại của một người đã là tài phú, chỉ cần phát huy tốt tác dụng của người, năng lực sáng tạo tài phú là kinh người.
Đó là ý nghĩa tồn tại của con người.
Nay Đại Đường đất rộng người thưa, con người là sức sản xuất hàng đầu.
Cho nên Vân Sơ không tán thành giết chóc, loại hành vi gây tổn thất cả trong lẫn ngoài này nên nghiêm cấm. Đáng lẽ phải khiến họ chuyển hóa thành tài phú xã hội, thêm gạch thêm ngói cho huy hoàng của thời đại mới đúng.
Ngày hôm sau khi gặp lại Phương Chính, tâm tình Vân Sơ liền trở nên cực kỳ cực kỳ tốt, hắn mang tới nồi hành quân to nặng bẩn thỉu, một ít bánh xa trâu chế tác cầu kỳ, còn có đủ loại vật trang trí chiến mã.
Vân Sơ tính toán sơ qua, những thứ này phải hơn 800 cân, lẫn vào đội ngũ hơn nghìn người, không hề bắt mắt.
"Đây là tâm huyết của các huynh đệ, vạn vạn lần không thể có sai sót." Phương Chính dặn đi dặn lại:
Vân Sơ nhìn thân thể ngày càng ục ịch của Phương Chính, thở dài:" Huynh ngày càng tiều tụy rồi."
Phương Chính bi thương nói:" Chứ sao nữa, đám Hà Viễn Sơn chết là hết, đem hết hậu sự giao cho huynh đệ chúng ta, chết thì dễ, xử lý chuyện sau khi chết mới khó. Lần này đi Trường An vạn dặm xa xôi, đệ phải cẩn thận."
Vân Sơ thấy tên béo này đúng là không tệ, bước tới ôm một cái:" Nồi hành quân phải giao cho ai?"
Phương Chính trầm mặc nói:" Phường Phong Ấp cạnh Duyên Bình môn có một cái xưởng rượu tên Bình An, chủ nhân xưởng rượu là một nữ tử, tên là Tri Hạ, đem hết tiền của ta giao cho nàng."
Vân Sơ miệng lẩm nhẩm lại lần nữa tên người và địa danh rồi nhận lời.
"Đó là nữ tử tốt tính nóng như lửa, chỉ là số mệnh không tốt." Phương Chính nhìn ra từ mò trong mắt Vân Sơ, có điều hắn chỉ đáp qua loa đề tài này thấy Thương Châu chiết trùng phủ bận rộn, hắn cáo từ, tâm tình trông chẳng tốt tí nào: