Vân Sơ trước kia có thói quen xem công văn và báo chí đương địa, chỉ cần đủ tỉ mỉ, có thể từ trong đó nhìn ra quan hệ nhân văn và sinh thái chính trị của địa phương từ những tin tức người thường coi là vô dụng.
Đó là một loại chính trị học, kiểm tra năng lực phát hiện, quy nạp, tổng kết, suy nghĩ của người đọc.
Trong các nha môn, nó biến thành một loại năng lực thường ngày.
Quan sát một người, hoặc rất nhiều người là thói quen nghề nghiệp của Vân Sơ, giống như thầy hóa học dạy y, thực ra mỗi người đều không phải định hình, phải dùng tư duy vận động để nhìn một người sống.
Giống như phản ứng hóa học vậy.
Đừng gây thù chuốc oán, đừng gây thù chuốc oán, đừng gây thù chuốc oán!
Đó là lời thầy giáo cánh cáo y rất nhiều.
Cho dù là một cục vàng, nếu bị một tấm vải rách phủ lên thì sẽ không tỏa sáng được.
Khi thầy Lưu nói những lời này, ông cho chất gây cháy vào bình thủy tinh đầy dưỡng khí, khi đó dưỡng khí cháy dữ dội, rực rỡ như pháo hoa.
Vân Sơ là một đứa đứa bé thông minh, y đương nhiên cũng hiểu lời dạy của thầy, nếu như phải chuốc lấy kẻ địch, vậy thì phải dùng thời gian ngắn nhất, thủ đoạn kịch liệt nhất khiến kẻ địch biến mất.
Một khi ngươi thấy khả năng bị ai đó uy hiếp, thì nhất định đã bị hắn uy hiếp rồi, lúc đó ngươi phải suy nghĩ, có thể hóa giải mâu thuẫn không? Nếu không thì phải xử lý quyết đoán.
Tổng thể mà nói, Vân Sơ giết Hầu Tam chính là thể hiện cụ thể của ứng dụng xử lý vấn đề một cách quyết đoán.
Hầu Tam bị giết, chuyện trở về khởi điểm, có lẽ không còn giống nữa, không sao, đó là đặc điểm của phản ứng ô xy hóa hoàn nguyên mà thôi.
Đinh Đại Hữu không hạ lệnh tiếp tục đi, mà lệnh một quả nghị giáo úy dẫn một trăm người đem sa đạo bị bắt sống đi.
Không ai dám chất vấn quân lệnh của Đinh Đại Hữu, cho nên bảy tám trăm người đợi ở trên sa mạc nóng rẫy một ngày một đêm. Quả nghị giáo úy kia về, mang theo rất nhiều lạc đà và chiến mã.
Xem ra đó là lợi ích kiếm được từ trong hang ổ của đám sa đạo.
Khi Vân Sơ mời bánh rán mỡ trâu, Đinh Đại Hữu nói:" Ngươi cũng xem như là một phần tử của chiết trùng phủ, số thu hoạch này cũng có phần của ngươi."
Vân Sơ cười hỏi:" Mai sẽ rời sa mạc tới Ngọc Môn Quan rồi, không biết đô úy có cách ứng phó chưa?"
Đinh Đại Hữu thở dài:" Vốn đều là bào trạch trong quân, chúng ta phát tài chia cho họ một phần không phải là không được."
"Ta nghe nói thủ tướng của Ngọc Môn Quan khẩu vị lớn lắm, một chút không làm no bụng hắn đâu. Nếu ngươi ở trong quân nên biết, họ Trình trong quân không kẻ nào tử tế."
Vân Sơ lập tức nghĩ tới một vị danh nhân, hứng thú hẳn:" Thủ tướng Ngọc Môn Quan họ Trình sao?"
"Đúng, Trình của Trình Giảo Kim, năm xưa Trình Giảo Kim lột da Hầu Quân Tập ở Ngọc Môn Quan, từ đó họ Trình biến thành chó trông cửa của Ngọc Môn Quan, người ta không cắn vàng ( giảo kim ) nữa, mà cắn người. Dù là người quen cũng bị chúng gâu gâu vài tiếng."
Thái độ của Đinh Đại Hữu rất tiêu cực, xem ra vào thành bị chém là chuyện khó tránh khỏi.
Con khỉ già có vẻ chẳng bận tâm chuyện vào thành phải nộp thuế, hoặc có lẽ người ta có đường khác tránh được. Bất kể Vân Sơ hỏi thế nào, ông ta cứ cười tủm tỉm, làm y rất muốn cho một đấm vào mũi.
Cuối sa mạc lại là hoang mạc, trên hoang mạc xuất hiện một đường kẻ dài màu đen, sau khi đi hai ngày liền biến thành tường thành đất, đây hẳn là một đoạn Trường Thành thời Hán.
Rất lạ một đầu Trường Thành nối với sa mạc còn đầu kia là thảo nguyên nối rừng rậm.
Đoàn người Vân Sơ từ Cao Xương, Duẫn Ngô tới Ngọc Môn Quan, nếu đi theo đường Vu Điền, Thiện Thiện sẽ tới Dương Quan.
Tổng thể mà nói thì chẳng khác biệt mấy, bất kể Dương Quan hay Ngọc Môn Quan thì đều do Ngọc Môn đô úy phủ quản hạt.
Lắp lại bánh xe cho xe trâu, kẽo kẹt đi trên vết xe cổ xưa, rất thần kỳ, từ vết xe đi qua mà xét, gần như tất cả vết xe đều giống nhau.
Nhìn thấy thành lâu đất nện cao lớn của Ngọc Môn Quan, Vân Sơ yên tâm hẳn, đi qua đây coi như chính thức bước chân vào Đại Đường, vừa mới thở phào một cái thì bị nhân số muốn vào quan làm chấn kinh.
Vì ngoài Ngọc Môn Quan, người Hồ tự phát hình thành một thành trấn nhỏ.
Cái thành trấn này mặc dù trông vô cùng rách nát, nhưng vẻn vẹn nhìn mức độ phồn hoa tập nập thì vượt xa Quy Tư.
Trong thành trấn khắp nơi là lạc đà, khắp nơi là Hồ thương, khắp nơi là Hồ cơ mỹ lệ ưỡn ẹo tạo dáng, còn về phần hàng hóa càng chất đống như núi. Có điều vì chỉ là chỗ tạm bợ, chẳng có lấy nổi một cái nhà tử tế, tuyệt đại đa số là lều đủ loại mang đặc trưng các bộ tộc, nhiều cái bạc màu chẳng rõ trải qua bao nhiêu gió cát.
Nhưng nó cũng chứng minh một điều khác, nơi này an toàn rồi, toàn thân Vân Sơ thả lỏng.
Đinh Đại Hữu thấy mặt trời đã ngả về phía tây thì hạ lệnh tìm kiếm nơi ít phân gia súc bên ngoài trấn để cắm trại, chuẩn bị ngày mai vào Ngọc Môn Quan.
Vân Sơ rảnh rỗi không có việc gì liền dẫn Vân Na đi xem thủ tướng của Ngọc Môn Quan kiểm tra Hồ thương ra sao.
Kết quả cảnh tượng nhìn thấy vô cùng quen thuộc, đủ các loại gây khó dễ, hà khắc, chửi bới, đánh đập.
Trừ đánh đập và chửi bới ít thấy ở thế giới cũ của Vân Sơ ra, còn lại gần như không khác gì cả, có thể thấy 1300 năm sau, tác phong của quan phủ cũng chẳng tiến bộ là bao.
Chỗ thay đổi không phải không có, ví như thế giới kia không có ai dám cho tay vào lòng, hoặc là dưới váy Hồ cơ để ước tính vóc dáng người ta.
Nhìn cái cảnh quen thuộc đó Vân Sơ cười, y bắt đầu nhìn người đường làm ăn ở cổng thành.
Rất nhanh Vân Sơ phát hiện ra một trung niên râu sơn dương ngủ gật dưới một cái lán che nắng.
Đây là người bán tằng cao, tức là thứ bánh làm bằng kê vàng, bên trên rải thêm lớp táo, dùng vải sa che lên, nhìn sạch sẽ lại ngon lành, nhưng mà không ai tới mua.
Vân Sơ nhìn người trung niên đó chân đi tạo ngoa, cúi đầu nhìn tạo ngoa của mình, vén thanh sam giắt vào hông, cố ý để lộ tạo ngoa rồi dắt tay Vân Na đi tới.
Họ vừa tới trước quán là trung niên râu sơn dương mở mắt ra ngay, đầu tiên là nhìn Vân Sơ từ trên xuống dưới một lượt. Khuôn mặt Vân Sơ quá trẻ, cùng bộ thanh sam làm người trung niên ngẩn ra, ông ta lại nhìn tạo ngoa ở chân Vân Sơ, hồ nghi chắp tay:" Không biết ..."
Vân Sơ chắp tay đáp lễ:" Tại hạ Thương Châu chiết trùng phủ ti y, họ Vân tên Sơ."
Râu Sơn Dương nghe vậy lập tức biến sắc mặt, phất tay:" Nếu đã là quan gia, vậy đi thẳng vào cửa chính là được."
Vân Sơ cười:" Xá muội chưa từng thấy tằng cao, mong tiên sinh bán cho một ít nếm thử."
Râu Sơn Dương nhìn Vân Na đang chảy nước dãi, lắc đầu:" Muội tử của ngươi à?"
Vân Sơ gật đầu:" Ruột thịt."
Ánh mắt nhìn Vân Na như nhìn hàng hóa của ông ta thay đổi hẳn, lập tức cắt một miếng tằng cao đưa Vân Sơ:" Không biết là tiểu nữ tử nhà quan gia, thất lễ rồi."