Tiễn hai tên quỷ đòi mạng vòi tiền đi, tham quân chắp tay với Vân Sơ:" Lần này thuận lợi như thế là nhờ Vân ti y cả, cái chức tham quân này của ta thực sự nên do huynh đệ làm."
Vân Sơ khiêm tốn:" Chắc mười năm sau có lẽ, giờ huynh có lập đài ta cũng không leo lên được."
Tham quân lắc đầu:" Chưa chắc, năm xưa trong triều xuất hiện một người như ngươi, niên thiếu được tiến cử nhập sĩ, đảm nhiệm qua điển nghi, giám sát ngự sử, trung thư xá nhân. Khi đương kim bệ hạ còn ở đông cung, dứt khoát bỏ trung thư xá nhân làm xá nhân thái tử."
"Đến lúc bệ hạ đăng cơ, người ta là thị lang trung thư, sau này phong công phong hầu cũng là chuyện đương nhiên."
"Tiền đồ sau này của huynh đệ cũng không thể đong đếm được."
Vân Sơ chắp tay:" Không biết cao tính đại danh của vị tiền bối ấy là gì?"
"Lý Nghĩa Phù, được người ta tặng ngoại hiệu Nhân Miêu."
Ra là hắn, Vân Sơ tất nhiêu biết người này là ai, theo ghi chép lịch sử đây là hạng đắc chí ngôn cuồng điển hình.
Có lẽ do thời trẻ đóng vai người tốt quá mệt, về sau ngày một càn rỡ, cuối cùng bị biếm quan lưu đầy, buồn bực căm phẫn mà chết.
Vân Sơ quyết định không học hắn, cả đời diễn tốt một vai bây giờ là được, giữa đường thay đổi thiết lập, không có kết cục tốt.
Điều kiện trong khách sạn không được như Vân Sơ dự liệu, cực kỳ tệ hại. Có điều nghĩ chút là hiểu thôi, người ta bán đâu phải phục vụ khách sạn, mà là thứ khác.
Cõng Vân Na ngày khò khò vào phòng, vừa nhìn một cái Vân Sơ liền lập tức xoay người đi luôn.
Hỏa kế đẩy cửa ra, chưa kịp châm đèn, rệp trốn trên tường, trên nóc nhà đã rơi xuống rào rào.
Y thà cùng Vân Na ngủ với lạc đà chứ tuyệt đối không qua đêm ở cái giường chung bận thỉu, thối hoắc kia. Ôm Vân Na ra chuồng lạc đà, dắt mấy con lạc đà của mình quây thành một chỗ, ngồi xuống dựa vào lưng vào một con lạc đà, cứ thế nhắm mắt lại, với y mà nói, ngủ kiểu này chẳng phải là ít nữa, đi chăn cừu, không ít lần dựa vào cừu mà ngủ như thế.
Khi đó còn chẳng được yên tâm thế này.
Trời vừa sáng Vân Sơ lấy nước rửa mặt qua loa rồi dẫn Vân Na tới cổng thành đổi quá sở, thuận tiện đợi đám Đinh Đại Hữu, Con khỉ già vào thành.
Lúc đổi quá sở, có tên tiểu lại mắt tam giác rất phiền phức, luôn nghi ngờ thân phận của Vân Na:" Nó thực sự là muội tử của ngươi chứ không phải Hồ cơ à?"
Vân Sơ khiên nhẫn khẳng định lần nữa:" Đây là thân muội tử của bản quan."
Tiểu lại nhìn Vân Na bằng nửa con mắt, giọng điệu quái dị:" Vân Na? Không phải Hồ cơ? Cha mẹ ngươi làm sao sinh ra được cái thứ này."
Mẹ nó! Vân Sơ hít sâu một hơi, thình lình đấm thẳng vào mắt tên tiểu lại, cú đấm này y dùng hết sức bình sinh, tên tiểu lại chưa kịp kêu thảm đã ngã vật ra đất.
Còn chưa hả giận, Vân Sơ đá bay cái bàn đặt bút mực, chặt một cái chân bàn, cầm lên đập túi bụi.
Hôm nay Vân Sơ vì đón Đinh Hữu Hữu nên trên người mặc giáp da thể hiện rõ thân phận quan viên, y thực sự không hiểu vì sao tên sói tha này lại làm khó mình.
Vì thế Vân Sơ cùng Vân Na mỗi người cầm một cái chân bản đập tên tiểu lại như đánh trống, làm hắn kêu là liên hồi.
Đợi đám binh đinh của Ngọc Môn quan phát hiện có người đánh người của mình, bất chấp thân phận quan viên của Vân Sơ xông lên giúp đỡ.
Đám binh đinh này căn bản không phải là phủ binh hung hãn, chúng không dám rút vũ khí ra, thế thì làm sao chịu nổi Vân Sơ đang lúc cuồng nộ như mãnh hổ.
Chỉ thoáng cái bị Vân Sơ dùng chân bán đánh cho cả đám vỡ đầu chảy máu nằm la liệt trên mặt đất.
Vân Sơ thấy không ai dám lên nữa, liền ném chân bàn trong tay đi, xách tên tiểu lại bị đánh như bùn nhão, lấy ít máu trên mặt hắn, quệt bừa lên quá sở của Vân Na, lại nhặt ấn giám trên mặt đất đóng lên trên. Cuối cùng đá vào mặt tên tiểu lại, làm hắn cơ bản không còn răng ăn cơm, lửa giận mới tiêu tan một ít.
Khi Vân Sơ và Vân Na chuẩn bị hiên ngang rời đi, một người trung niên cưỡi ngựa chặn đường họ.
"Cho dù miệng tiểu lại có thối một chút, hành vi đoạt quan ấn của ngươi có phải là thái quá rồi không?"
Vân Sơ nhìn quang minh giáp trên người trung niên đó, lấy trong lòng ra túi vàng cám ném vào mặt tên tiểu lại đầy máu me coi như tiền thuốc men:" Ta thấy lang quân mà gặp loại chuyện này còn ra tay nặng hơn ta."
Người trung niên không bình luận gì, đưa tay ra:" Cho ta xem quá sở của ngươi."
Vân Sơ hai tay đưa quá sở lên.
Trung niên xem quá sở xong thở dài:" Ngươi chính là người Đường cuối cùng sót lại trong trận chiến Quy Tư?"
Vân Sơ lắc đầu, không dát vàng lên người:" Đừng quá tin lời trên quá sở, khi đó còn 37 thương binh người Đường nữa."
Người trung niên đang định nói thì giọng ồm ồm của Đinh Đại Hữu vang lên.
"Trình Xử Mặc, nhân mã của Quế Nam chiết trùng phủ ngươi vẫn đầy đủ, nhân mã Thương Châu chiết trùng phủ ta chiến đấu với người Đột Quyết còn chưa tới một nửa, ngươi lôi người của ngươi ra đây đọ sức chút xem."
Trình Xử Mặc nhìn Đinh Đại Hữu cũng cưỡi ngựa, nói lớn:" Bộ hạ của ngươi tính khí tệ quá đấy, một lời không vừa ý là ra tay đánh người, ta không nói gì mà được à?"
Đinh Đại Hữu nhìn đám binh đinh nằm la liêt, khinh bỉ:" Một đám người bị một thiếu niên đánh cho ra thế này, nếu là bộ hạ của ta, không cần người khác đánh, ta đã đánh chết rồi."
Trình Xử Mặc ném quá sở của Vân Sơ cho y, chắp tay với Đinh Đại Hữu:" Được, Hoài Đức huynh, chuyện này dừng ở đây, Hoài Đức huynh, non xanh còn đó nước biếc vẫn đây, chúng ta có ngày gặp lại. Ngày khác, trường hợp khác, chúng ta bàn luận ai hơn ai kém."
Đinh Đại Hữu cười nhạt:" Trym mỗ dài một thước rưỡi, không tin có thể kiểm tra."
Trình Xử Mặc chỉ mặt Đinh Đại Hữu không làm được gì, được bộ hạ vây quanh bỏ đi, về phần đám binh đinh tất nhiên có người khác chiếu cố.
Đinh Đại Hữu thấy Trình Xử Mặc đi rồi, cau mày hỏi:" Sao lại đánh người ta ra thế này giữa ban ngày ban mặt?"
Vân Sơ cười gượng:" Kẻ bị đánh vốn là người ta đưa tới để bị ăn đánh, ti chức chỉ ra tay theo ý của người ta thôi."
Đinh Đại Hữu chép miệng một cái liền hiểu đạo lý trong đó:" Thứ chó má này làm việc ngày càng kín kẽ rồi, lần sau gặp phải hắn, không thể không đề phòng. Hỏi ngươi lần nữa, ngươi thực sự không định làm tham quân trong quân ta à? Cho dù giờ không được, lão tử giữ vị trí này cho ngươi."
…..