Sân rộng trước đại môn huyện nha không một bóng người, những trận lốc xoáy nhỏ cuốn tuyết lên thành đụn lớn mấp mô ở chân tường bao huyện nha, gió mạnh tới mức những cáo thị dán trên bảng thông báo không ngừng bị xé rách. Những bức ảnh truy nã tới từ bên ngoài cũng không đủ chắc, rất nhanh bị Lỗ Tú xé đi.
Hình truy nã với văn thư hải bộ, mấy thứ này trong mắt Vân Sơ chẳng có tác dụng gì, ngay cả ác tặc trên tranh đang đứng xem tranh của mình hắn cũng nhận ra. Vân Sơ chưa bao giờ dùng hình vẽ này xác định một người có phải ác tặc không, nên toàn là hình từ nơi khác đưa tới.
Áo choàng của Vân Sơ cũng bị gió thổi bạt về phía sau, chẳng mấy tác dụng che chắn, y vẫn đứng thẳng tắp.
Thời tiết gió lạnh thấu xương như thế mà Lỗ Tú mồ hôi đẫm lưng, cả người cứ như cái bánh bao trắng vừa mới rời lồng, không ngừng bốc hơi nóng, tựa hồ cố tình kiếm chuyện để làm, quát:"Tuyết rơi nhiều rồi, quét tuyết đi!"