Editor: Ê Đê Ban Mê
Reup: Mèo Tai Cụp
Dụ Dao bị phản ứng của Nặc Nặc chọc cười, nơi đáy lòng lại là sự mềm mại không ngăn được.
Người người biết được cô đắc tội với Dung Dã thì phản ứng chỉ có mấy loại kia, kinh ngạc thương hại, cảm thấy cô ngu, thậm chí còn có người ghen ghét cô không biết xấu hổ.
Cho dù là người thân bạn bè bên cạnh có quan hệ gần gũi nhất cũng không có một ai giống cún con, kiên định đứng bên cạnh cô, ngây ngốc muốn báo thù cho cô.
Có rất nhiều chuyện mà Nặc Nặc không hiểu, nhưng anh mãi mãi hiểu được cách bảo vệ cô không điều kiện.
Dụ Dao nhón chân lên xoa đầu Nặc Nặc: “Giết Dung Dã? Đây không phải là làm bẩn tay con trai Nặc sao.”
Nặc Nặc nghĩ không ra nữa, bị cái tên gây bất lợi cho Dao Dao dây dưa kéo lại, khí thế hung ác lan tràn đến từng sợi tóc, bay tán loạn trong gió, không đè xuống được, anh khó khăn mà truy hỏi: “Chó dữ, dáng dấp ra sao, giống chó tinh không, tôi phải nhớ kỹ.”
Nụ cười của Dụ Dao càng lớn hơn, khuôn mặt có chút mỏi, cô ho nhẹ hai tiếng, hết sức duy trì hình tượng lạnh lùng không đổ: “Đại khái là không có mấy ai nhìn thấy dáng dấp Dung Dã như thế nào, có điều tâm sinh tướng, chắc là có tướng mạo công tử bột bỉ ổi, chó dữ chính là chó dữ, làm sao xứng so sánh với chó tinh đẹp mắt nhà tôi.”
Dung nhị thiếu nổi tiếng ở bên ngoài, bản thân ngược lại rất ít lộ mặt trước công chúng, cho dù là những buổi tiệc rượu riêng tư ngưỡng cửa cao kia thì cũng không mời được anh ta tham dự.
Dụ Dao có thể tưởng tượng được, một người cơ bản không lộ diện như thế mà có thể khiến cho từng giới mà anh ta đặt chân qua đều nghe mà biến sắc thì tác phong làm việc phải hung tàn cỡ nào.
Mấy năm trước lúc còn chưa xảy ra sóng gió phong sát, Lục Ngạn Thời từng tham gia một bữa tiệc tối quy mô nhỏ, ngược lại là từng trùng hợp thấy Dung Dã một lần, có điều chỉ là vội vàng thoáng nhìn qua, chỉ thấy được một thân hình, ngay cả mặt cũng không thấy rõ.
Anh ta là người mắt cao hơn đầu như vậy, sau khi trở về lại chịu thừa nhận khí chất một bên mặt của Dung Dã đã có giết anh ta bảy tám lần một cách nhanh chóng, chỉ nhìn bóng người thôi cũng biết người đẹp trai thế nào.
Dụ Dao không tin chuyện ma quỷ kia của Lục Ngạn Thời, huống chi dáng dấp Dung Dã thế nào thì liên quan gì đến cô.
Ở nơi của cô, Nặc Nặc chính là người có giá trị nhan sắc cao đụng trần nhà tuyệt đối.
Sau đó tiến độ quay phim đột nhiên tăng mạnh, lịch trình chậm trễ vì hỏa hoạn đều đã được theo kịp, Dụ Dao gần như không hề nghỉ ngơi, vừa toàn lực quay phần diễn số lượng lớn của nhân vật chính vừa giúp đỡ biên kịch điều chỉnh kịch bản, thuận tiện còn phải chỉ đạo diễn kỹ thuật quay phim, cộng thêm dẫn dắt một đám diễn nhiên nhỏ tham gia vào phim.
Cô không hề giữ lại kinh nghiệm ảnh hậu trước kia cô tích lũy được mà ném cho một bộ phim chiếu mạng của tầng thấp nhất không có ai xem trọng.
Kiều Nhiễm kiêu ngạo đến mức tinh thần tỏa sáng, so với việc bản thân cậu ta diễn tốt thì còn hưng phấn hơn, người của đoàn làm phim hoàn toàn bị Dụ Dao thu phục, suốt ngày mở miệng gọi một tiếng “chị Dao Dao”, gọi đến mức Dụ Dao khó chịu.
Cứ phải gọi nghe già vậy à.
Rõ ràng là năm nay cô mới hai mươi ba tuổi.
Nặc Nặc cảm thấy nguy cơ tăng lên dữ dội, từ sáng sớm đến tối quanh quẩn bên người Dụ Dao, ai tới gần anh liền lạnh mắt, đang yên đang lành là một thiếu niên đẹp đẽ, lúc mặt không có cảm xúc gì mà nhìn người ta, một ánh mắt nhàn nhạt sắc bén đến mức có thể đâm xuyên người ta.
Quay đầu đối diện với Dụ Dao, anh mềm mại vô hại mà rũ mi mắt, kéo lấy ống tay áo cô, thấp giọng gọi: “Tiểu Dao Dao.”
Dụ Dao bị sặc nước, Nặc Nặc vội vàng vuốt sau lưng cô.
“Anh gọi tôi là gì?!
“Dao Dao là cô gái nhỏ.” Nặc Nặc thành kính nhìn qua cô: “Không phải là chị, là tiểu Dao Dao.”
Không biết là Dụ Dao bị sặc hay là bị xưng hô này của Nặc Nặc trêu chọc thần kinh, bên tai cô bí mật dâng lên nhiệt độ, cô lập tức gạt tóc xuống che kín lại.
Đạo diễn ở nơi xa kêu gọi quay phim, cô mượn cơ hội đó đứng lên, ném áo khoác cho Nặc Nặc, thấp giọng khiển trách một câu mà không có chút lực sát thương nào: “Không được gọi lung tung!”
Cảnh phim hôm nay là cảnh quan trọng của toàn bộ phim, quay quá trình nhân vật chính hoàn toàn hóa thân thành ác quỷ, tình cảm xung đột dữ dội, lớp trang điểm cũng kinh khủng nhất, đến trước ống kính, thợ trang điểm rải đầy máu nhân tạo lên người Dụ Dao, nhìn nhiều cũng có thể mơ thấy ác mộng.
Nhân vật nữ chính bởi vì sự ngoan cố của gia trưởng cổ hủ mà cùng người yêu chết đi, ông già còn lật thi thể của cô ấy ra khoác áo cưới lên, khiến cô có làm quỷ cũng phải hoàn toàn hôn sự mà ông ta hài lòng.
Dụ Dao đứng trêи ban công cao cao, trong khoảnh khắc bắt đầu quay, cô phảng nhất như đột nhiên thay thành cảm xúc của người mẹ Trình Mộng, cô xuyên qua đôi mắt nữ quỷ, nhìn thấy thi thể lạnh lẽo của Dụ Thanh Đàn cô đơn dựa vào trong góc, nước mắt chảy xuống, vẻ mặt thê lương, khiến trường quay lặng ngắt như tờ.
Cùng một khoảng thời gian, Lục Ngạn Thời ngồi trong văn phòng, đầu ngón tay cầm một cuốn sách lên kế hoạch nghi thức đính hôn, ánh mắt dừng lại trêи một tấm hình ở góc bàn, trong đó là Dụ Dao lúc còn là thiếu nữ, cô chải tóc đuôi ngựa, mặc váy trắng, hồn nhiên ngây thơ.
Trợ lý gõ cửa đi vào, cẩn thận nói: “Lục tổng, hiện nay trêи mạng không có tin tức gì.”
“Vậy sao?” Lục Ngạn Thời kéo khóe miệng: “Đoàn làm phim nát như vậy, một đám người tép riu như vậy, miệng lại rất kín kẽ.”
Anh ta gióng trống khua chiêng đi đến phim trường, cho bọn họ đủ cơ hội để chụp ảnh lắm miệng, Nặc Nặc sớm chiều đi theo bên cạnh Dụ Dao, tướng mạo hại nước hại dân, anh ta cũng không tin không có ai không nhìn ra được loại quan hệ không tầm thường kia.
Tư liệu bát quái tốt cỡ nào, có thể tùy tiện đẩy Dụ Dao lên nơi đầu sóng ngọn gió, sao mấy ngày trôi qua rồi mà không có ai làm.
Trợ lý thăm dò: “Chúng ta phải tự mình ra tay sao? Bản thảo thông báo đều được chuẩn bị xong rồi.”
Lục Ngạn Thời nắm chặt quyển sách, trừng mắt lên: “Đi đi, lấy tiêu đề khoa trương một chút, ông cụ tức giận như thế nào, để ông ấy giận tới mức… nhất định phải dùng tốc độ nhanh nhất ép Dụ Dao đính hôn.”
Quyển sách lên kế hoạch cho nghi thức đính hôn này chính là do ông ngoại của Dụ Dao tự tay đưa cho anh ta, đầu tháng sau là tiệc mừng thọ bảy mươi tuổi của ông cụ, ông cụ nhất định sẽ mượn cơ hội này để Dụ Dao trở về, trực tiếp sắp xếp truyền thông và hiện trường, mặc kệ cô có đồng ý hay không, trước tiên tuyên bố hôn sự ra bên ngoài đã.
Chỉ là trong lúc nói chuyện, ông cụ còn có chút do dự, anh ta không thể cho phép tình huống như vậy xảy ra.
Định ra hôn sự rồi thì Dụ Dao chính là người của anh ta, không cần phải dùng các loại cớ để trằn trọc trở mình.
Cho dù bây giờ Dụ Dao không có tình yêu với anh ta nhưng ai biết được sau này, phim cưới trước yêu sau cũng không phải là cô chưa từng quay, cũng không lạ lẫm gì, quen biết nhiều năm như vậy, không có ai hiểu rõ Dụ Dao hơn anh ta, tương lai có nhiều thời gian như vậy, kiểu gì anh ta cũng sẽ hoàn toàn có được người này.
Lục Ngạn Thời tự giễu cười cười, gỡ nút cổ áo cài chặt ra.
Ngón tay anh ta lấy ra một tờ báo cáo điều tra cực kỳ đơn giản bên dưới sách kế hoạch.
Người đi theo bên cạnh Dụ Dao kia lại là đồ ngu tâm trí không được đầy đủ, lang thang đầu đường được cô nhặt về.
Anh ta càng không muốn thừa nhận, chính đồ ngu này khiến anh ta gặp mặt một lần lập tức sinh ra sự bất an cực điểm, những sự kiên nhẫn từ từ theo bên cạnh cô cãi nhau oán giận, chờ cô rút lui đều biến mất trong một đêm, chỉ muốn mau chóng định ra quan hệ, cho dù là dùng chút thủ đoạn đê hèn.
Mười phút sau, tin tức Dụ Dao lạnh mặt ghét bỏ Tiểu Lục tổng của Bất động sản Bạc Lương, mang theo nam sủng cún con* đến phim trường thân mật không khoảng cách liền nhảy dù đến các nền tảng lớn, tình cảm xúc động, có hình ảnh có chân tướng, cho dù mỗi một tấm chụp lén Nặc Nặc đều mang khẩu trang nhưng cũng không ảnh hưởng đến giá trị nhan sắc cao oanh tạc thị giác.
*Ở Trung Quốc từ “ cún con” chỉ những chàng trai thích lái máy bay, thích yêu chị gái hơn tuổi. Đặc điểm chung của những chàng cún con này là thích làm nũng, bám người yêu, đơn thuần (kiểu ngây thơ vô số tội ý), và còn hay ghen (ghen nhưng mà cũng vẫn rất đáng yêu). Đối với những chàng cún con thì người yêu là trung tâm vũ trụ.
Lục Ngạn Thời nhẫn tại tính tình đợi nửa tiếng mới bấm điện thoại gọi Dụ Dao, vô tội nói: “Cậu làm sao vậy, tôi không cáo trạng cậu, bản thân cậu lại không che đậy được việc riêng tư, lại bị ầm ĩ lên trêи mạng, ông cụ tức giận nguy hiểm đến tính mạng thì làm sao bây giờ?”
Dụ Dao ở bên kia thở hổn hển.
Lục Ngạn Thời nói tiếp: “Ông cụ bảo tôi nói với cậu, đầu tháng sau là lễ mừng thọ của ông, cậu nhất định phải tham gia, nếu như dám không lộ diện thì ông liền trói gô cậu bắt về, tôi khuyên cậu lần này vẫn là nghe lời ông đi, giống như trước kia gặp mặt giả vờ ngoan ngoãn thì không sao rồi.”
Trong ống nghe đột ngột truyền đến một tiếng đụng ngã, ngay sau đó Dụ Dao lạnh lùng nói: “Biết rồi, câm mồm.”
Dụ Dao vừa quay xong cảnh quan trọng kia, mặt mũi tràn đầy nước mắt đã khô, cảm xúc đang còn cao, cầm điện thoại liền nhận được cuộc gọi của Lục Ngạn Thời, nội dung chó cắn áo rách khiến dưới chân cô yếu ớt, ngoài ý muốn đạp hụt một bậc cầu thang.
Hiện trường xôn xao, sắc trời đã tối, Dụ Dao mặc một thân trang phục ác quỷ, cộng thêm mọi người vừa tận mắt nhìn thấy tình tiết kinh dị nhất, trong lúc nhất thời không phản ứng kịp, thậm chí còn sợ hãi cô theo bản năng, không có ai kịp tiến lên.
Chân của Dụ Dao bị váy làm vấp, trêи người lại bị tiêu hao đến không còn sức lực, không nắm được lan can, chấp nhận mà nhắm mắt lại.
Nhưng trong chớp mắt chưa tới một hai giây, hơi thở gấp cực nóng mãnh liệt liền nhào tới trước người cô, đôi cánh tay dứt khoát chặn ngang ôm lấy cô từ trêи cầu thang, giống như dỗ trẻ con mà nâng trêи khủy tay, anh kinh hoảng mà ngửa mặt lên nhìn cô, không ngừng run giọng gọi “Dao Dao”.
Dụ Dao có chút choáng, cô cố hết sức vịn lấy bả vai anh, lẩm bẩm một tiếng: “Không sao…”
Cô lập tức bị đổi tư thế, người này ôm ngang cô, giữ chặt ở trước ngực, hận không thể vo cô thành khối nhỏ ôm vào lòng, nhịp tim kịch liệt đánh vào lồng ngực anh, chấn động đến mức cô cũng lay động theo.
Giống như đang nằm trong trái tim sống sờ sờ của anh.
Dụ Dao mở mắt ra, lọt vào trong một đôi con ngươi sắp nhỏ nước, cô theo bản năng mà ôm lấy anh, hơi thở không khỏi nóng lên: “Nặc Nặc, thật sự không sao, chân bị đụng một cái mà thôi, hẳn là không bị trật.”
Không có tác dụng.
Lời của cô dường như hoàn toàn mất đi hiệu lực.
Nơi đáy mắt của Nặc Nặc lộ ra màu đỏ chói mắt, mặc kệ cho hiện tại cô có dáng vẻ người hay thần đều sợ, anh ôm cô đi vào trong phòng nghỉ của phim trường, run rẩy quỳ một chân dưới đất cởi giày và tất của cô, lộ ra mắt cá chân ửng đỏ.
Anh đứng dậy đi tìm thuốc, Dụ Dao hoàn toàn không ngăn được, chỉ có thể nhìn anh lao ra ngoài rồi lại chạy về giống như trời sập, nâng cái chân chỉ bị va một cái của cô, xoa lên từng lớp thuốc, cúi đầu thổi từng hơi nhỏ.
Dụ Dao vẫn luôn nhịn những sự xao động ở đáy lòng, nhưng khoảnh khắc hơi thở của Nặc Nặc rơi xuống lớp thuốc lạnh buốt, không kiêng nể gì mà truyền vào làn da mà máu thịt của cô, cô bỗng nhiên run rẩy, khuôn mặt chợt nhiễm đỏ, hai tay nắm chặt lấy rìa ghế.
Sự ngứa ngáy có chút không có cách nào hình dung được hướng vào trong thân thể cô rồi tùy tiện lan tràn.
Dụ Dao theo bản năng thu chân lại, Nặc Nặc lại cầm tới, bàn tay ấm áp phủ lên trêи bàn chân trần trụi của cô, không tự chủ được mà dùng lực.
Không đau, rất tê, nóng hổi.
“Đủ rồi, đủ rồi!” Dụ Dao ngăn anh lại: “Không có bị trật, không đau, anh nhanh đứng lên.”
Cô ngoảnh đầu đi, che giấu hơi thở thay đổi của mình, lần này Nặc Nặc lại nghe lời, anh bưng nước nóng tới lau đi lớp trang điểm ác quỷ của cô, sau khi lau xong, anh lại tự chủ trương, ôm cô đẩy ngã trêи ghế dài rồi cầm mái tóc dài lộn xộn bị làm bẩn của cô, vẩy nước rửa sạch từng chút một.
Cửa phòng khu nghỉ ngơi đóng lại, biết cô ở bên trong đó, vết thương không đáng ngại nên cũng không ai quấy rầy.
Dụ Dao che mặt, âm thầm buông thả chính mình, hưởng thụ sự ngứa ngáy khác thường mà năm ngón tay thon dài của Nặc Nặc ma sát trêи đầu cô mang lại.
Có cách gì chứ.
Thật là bà mẹ nó dễ chịu.
Bỏ ra hai mươi phút mới rửa sạch tóc, toàn thân Dụ Dao đã xụi lơ, không có chút sức chống cự nào, cô hoàn toàn không biết Nặc Nặc học những thứ này ở đâu.
Cô tùy tiện dùng khăn lông xoa xoa, muốn mở miệng hỏi thì Nặc Nặc đã lấy máy sấy ra, thấy cô muốn tránh, hốc mắt anh tràn ngập hơi nước, anh cúi đầu xuống, từ bên cạnh ôm lấy cô.
Dụ Dao cứng đờ, giãy giụa theo phản xạ, Nặc Nặc dán gương mặt bên tai cô, bướng bỉnh ôm chặt hơn.
Cô quay đầu, va vào ánh mắt của Nặc Nặc, ướt át, yếu ớt hoa lệ, lại có loại ngang tàng mạnh mẽ đốt người, muốn cô nghe lời.
Làm sao mà gần đây anh…
Dường như tính xâm lược trở nên mạnh lên rồi.
Bởi vì… bên cạnh có quá nhiều người lấy lòng cô… sao?
Sự bình tĩnh của Dụ Dao đang im lặng vỡ vụn, cô chặn lại thân thể nóng bỏng của Nặc Nặc: “Anh… ngoan một chút, đừng ở gần như thế.”
Lúc này Nặc Nặc mới lên tiếng, giọng nói khàn đến mức gay gắt: “Dao Dao, em ngã, tôi sợ.”
“Nặc Nặc rất ngoan.” Anh nhìn cô không chớp mắt, khích lệ bản thân: “Nếu như không ngoan, thì mặc kệ nửa tháng đến hay không, trực tiếp hôn Dao Dao.”
Nhịp tim của Dụ Dao lập tức dừng lại.
Lông mi của Nặc Nặc bị thấm ướt, mấy sợi dính vào nhau mê người, vương đầy sương mù: “Bởi vì ngoan, mới ôm, ôm an toàn.”
Trong thời gian ngắn Dụ Dao lại không nghĩ ra phải trả lời như thế nào.
Nặc Nặc dán mặt vào gáy phát lạnh của cô, thả nhẹ giọng nói: “Dao Dao không buồn, không rơi nước mắt, cún con ở đây.”
Dụ Dao cứng đờ.
Cô cho rằng ngoại trừ mình thì không có ai biết sự tan nát cõi lòng của cô ở trong cảnh phim kia, cũng sẽ không có ai rõ ràng sự cay đắng lúc cô nhận được cuộc gọi của Lục Ngạn Thời.
Mọi người thấy cô nhập tâm, thấy kỹ thuật diễn xuất của cô tốt, thấy lớp trang điểm của cô kinh khủng, thấy cô lăn xuống cầu thang cũng thờ ơ nói không đau.
Vì sao Nặc Nặc…
Đều hiểu.
Trong tiếng ong ong của máy sấy, Dụ Dao với cuộc sống khó khăn lần đầu tiên có người tự tay sấy khô tóc cho cô sau khi âm thầm gội đầu xong.
Dụ Dao hốt hoảng chỉnh sửa lại những hàng rào tuôn ra vết nứt trong lòng, cô lấy cớ đẩy Nặc Nặc ra: “Được rồi, anh… trêи người đều là máu, bẩn.”
Nặc Nặc kinh ngạc đến ngây người, luống cuống tay chân nắm chặt quần áo của mình xem xét, sắc mặt tái nhợt.
Lúc Dụ Dao quay cảnh cuối vừa bổ sung thêm máu một lần, ẩm ướt vừa đụng vào liền dễ dính phải, anh ôm lâu như vậy, trêи người đã sớm không thể nhìn được nữa, trêи cổ và xương quai xanh đều có.
Nặc Nặc xấu hổ chạy vào trong nhà vệ sinh, nhỏ giọng áu áu xả nước ào ào.
Dụ Dao che trán, bên tai đỏ lên, cô cười, túi hành lý cô mang theo ở ngay bên cạnh, cô đi qua tìm một chiếc khăn lông lớn, vốn là muốn làm tấm chắn phòng lạnh, cô đẩy cửa phòng tắm ra một cái khe nhỏ rồi đưa khăn vào trong.
Một cái tay trơn ướt nhận lấy, ma sát vào tay cô, đều là nước.
Dụ Dao dùng mũi chân đá đá mặt đất, khóe mắt liếc qua hơi nước trong khe hở, loáng thoáng lộ ra một bóng người màu trắng lạnh.
Cô muốn tránh đi nhưng lại không quản lý được mắt mình, thay đổi suy nghĩ mà hắng giọng.
Có gì đâu, làm chủ nhân, trông cửa cho chó tinh mỹ mạo nhà cô tắm rửa thì làm sao, không phải rất bình thường rất thuần khiết sao.
Ánh mắt Dụ Dao lại một lần nữa phiêu qua, khe hở lại bỗng nhiên bị kéo lớn hơn.
Bên hông Nặc Nặc quấn khăn lông của cô, ở đầu lông mi màu mực có nước nhỏ xuống, sắc mặt anh ửng hồng, cánh môi ướt át mềm mại, được ánh đèn chiếu ra ánh sáng mê ly, anh nghiêng đầu, hỏi cô với ánh mắt thuần khiết: “Dao Dao, sao em lại ở cửa.”
Dụ Dao đưa tay che mũi, một đống lý do ở trong đầu gào thét mà qua, cô lập tức lần lượt phủ định.
Không được, quá yếu rồi.
Ở trước mặt Nặc Nặc sao cô có thể yếu thế được.
Dụ Dao cũng nghiêng đầu nhìn anh, chịu đựng làm ra dáng vẻ bình tĩnh nhẹ như mây gió, trả lời một cách hùng hồn: “Nhìn lén chó tinh mình nuôi một chút, không được à?”
Đôi môi dính nước của Nặc Nặc cong lên, hướng về phía cô lắc đầu.
Dụ Dao không khỏi ưỡn lưng một cái: “Anh không muốn ---”
Nặc Nặc bỗng nhiên nắm chặt cổ tay cô, kéo đến chỗ nút thắt của chiếc khăn tắm bên hông mình, dẫn dắt ngón tay cô, chậm rãi mở nơi đó ra, tản ra.
Anh chiều theo chiều cao của cô mà hơi cúi người, ngoan ngoãn lại quấn quýt si mê, giọng nói lạnh lẽo nói ra lời tình sắc nhất.
“Tôi thuộc về Dao Dao, không cần nhìn lén, nhìn tùy thích.”