Chương 6: Em Có Thể Nuôi Anh Không?

Phiên bản convert 14655 chữ

Trước đó, Dụ Dao bước nhanh về phía phòng ngủ đóng cửa lại, ngoại trừ cơ thể mệt mỏi còn là vì cô nhất thời không biết, sống trong cùng một không gian với cún con sẽ phải làm thế nào.

Sau khi cha mẹ qua đời, cô không thể khống chế được mà ngày càng trở nên lạnh lùng độc lập, không thích náo nhiệt, không thích nơi đông người. Khóc, cười là cảm xúc tự nhiên của mỗi người, nhưng đối với cô, đây là thứ cảm xúc vô cùng xa lạ.

Ngoại trừ Bạch Hiểu và Xoài, cô gần như không tiếp xúc với mọi người xung quanh chứ đừng nói đến làm quen, sống chung với người nào đó, huống chi lại là cún con ngây thơ. Dù sao cũng là một thiếu niên khác phái xấp xỉ tuổi cô.

1m85 không phải chuyện cười. Dáng người anh cao gầy đứng ở chỗ đó, gương mặt anh giống như thiên sứ nhỏ mang đến cảm giác vô cùng trong sáng.

Dụ Dao thừa nhận, tối nay cô muốn chạy trốn để điều chỉnh tốt lại tâm trạng, đối mặt với anh.

Nhưng khi nằm trên giường, cô lại trằn trọc không ngủ được. Cô vừa nhắm mắt, buổi tối định mệnh kia lại hiện lên trong đầu, cảm giác bị bịt miệng kéo tóc lôi đi một lần nữa hiện về. Nhất thời cô cảm thấy không thể thở nổi, trong lúc tuyệt vọng nhất, hình ảnh cún con bước về phía cô hiện lên.

Không được.

Cô xoay người ngồi dậy.

Cún con là một con người bằng da bằng thịt, hiện tại lại một thân một mình, anh chỉ có thể dựa vào cô. Người là do cô mang về, làm sao chỉ có thể để ý đến tâm trạng của bản thân mình mà để mặc anh ở ngoài kia được.

Tốt xấu gì cũng phải đi xác định xem anh có ngủ được hay không.

Dụ Dao xuống giường, bước chân nhè nhẹ ra mở cửa phòng. Khi bước ra, cô không ngờ mình sẽ gặp cảnh tượng cún con đang ăn thức ăn cho chó. Tay chân anh luống cuống, miệng đầy đồ ăn nghẹn đến mức mặt đỏ hết lên.

Rõ ràng là rất khó chịu, đến mức phải dùng sức hít thở. Nhưng phản ứng đầu tiên của anh không phải là cầu cứu, mà ngược lại có chút xấu hổ, chật vật?

Trái tim Dụ Dao như muốn nhảy lên cổ họng, cô chạy nhanh đến phòng bếp rót một cốc nước ấm nhét vào tay cún con, nghiêm khắc nói: “Uống nước cho xuôi đi! Nuốt xuống thật chậm! Sao anh lại ăn thức ăn cho chó chứ!”

Cún con uống nước, vô cùng khó khăn mà nuốt xuống, trước mắt nổ đom đóm, toàn thân run rẩy đến mức làm rơi cả cốc nước trong tay. Nhiệt độ trên người nhanh chóng hạ xuống, dưới tình thế cấp bách anh duỗi tay với qua, cầu khẩn nắm lấy đầu ngón tay cô.

Cô đang tức giận.

Anh sẽ không ăn vụng nữa, đừng đuổi anh đi.

Lúc này, Dụ Dao cuối cùng cũng phản ứng lại, lông mày nhíu chặt.

Thức ăn cho chó không thơm ngon gì, dưới tình huống bình thường không ai lại đi ăn nó. Cô hỏi cún con về việc này cũng cảm thấy rất buồn cười. Còn có thể là vì sao? Còn không phải do anh quá đói sao.

Đúng là do cô quá qua loa rồi, căn bản không suy nghĩ cẩn thận đến tình cảnh của cún con. Anh lưu lạc ở bên ngoài nào được ăn uống tử tế. Có lẽ sữa bò và mấy miếng lạp xưởng nhỏ, là những thứ duy nhất mà anh được ăn mấy ngày qua. Anh còn chạy đến tặng cho cô, vậy mà bản thân mình lại không thèm động vào.

Trong ngực Dụ Dao có chút chua xót xa lạ nổi lên, khiến cho trái tim cô hơi rung động.

Cô nhìn về phía ghế sô pha. Cái giường mà cô chuẩn bị cho anh vẫn nguyên vẹn như vậy, nhưng góc tường có một vết khô của bụi bẩn.

Cún con cũng chú ý tới, đôi mắt hồng hồng bỗng trừng lớn.

Chưa kịp điều chỉnh nhịp thở, anh đã chạy như bay đến chỗ đó, dùng ống tay áo lau sạch bụi bẩn, cổ họng phát ra những âm thanh khe khẽ đáng thương, rồi khoa tay múa chân chỉ chỉ trên mặt đất, xoay đầu bất an nhìn Dụ Dao.

Đuôi mắt anh hẹp dài rũ xuống, thấy cô không nói gì thì không ngừng thu nhỏ miếng đất kia lại. Thu nhỏ, thu nhỏ lại, cuối cùng chỉ còn lại một vòng nhỏ chỉ đủ để ngồi xổm.

Không cần anh nói ra, Dụ Dao đã hoàn toàn hiểu ý của anh.

“Em chỉ cần một góc như vậy là được rồi, sẽ không chiếm nhiều diện tích.”

“Em đảm bảo sẽ không ăn trộm cái gì.”

“Giữ em lại được không?”

“Cầu xin chị.”

Dụ Dao nghĩ, Bạch Hiểu nói rất đúng. Dù nghĩ theo cách nào đi chăng nữa thì cô đúng là quá tồi tệ.

Sao có thể để cún con sống một cách tồi tàn như vậy chứ.

Cô chỉ vào cún con: “Anh chờ tôi ở đây.”

Dụ Dao không biết nấu cơm, bình thường cũng chỉ sống cho qua ngày, trong nhà cũng không có nguyên liệu nấu ăn, nhưng đồ ăn vặt lại không thiếu. Nhưng mà cún con nhịn đói đã lâu, dạ dày đang rất yếu, không thích hợp ăn đồ ăn vặt. Vì vậy cô dùng hai hộp gạo nếp nấu cháo, đổ ra nồi nhỏ đun lên.

Hương thơm từ bếp vừa bay ra, cô đã thấy cún con từ cửa tiến vào nhìn Xoài một cách thèm thuồng, khe khẽ nuốt nước miếng.

Anh nghĩ đó là của Xoài

Dụ Dao nổi giận, không để ý đến nồi cháo vẫn còn đang nóng mà bê tới cho anh, lúc này cô mới nhìn thấy vết thương cũ trên người anh, thấp giọng nói: “Há mồm…”

Cún con ngoan ngoãn mở miệng, ngay sau đó một thìa cháo mềm mịn thơm phức được đút vào.

Đôi mắt ảm đạm ngay lập tức ánh lên tia sáng, chớp mắt một cái, cả người anh như bừng sáng, trong đôi mắt là hình ảnh phản chiếu của cô.

Miệng cún con ngậm cháo luyến tiếc không muốn nuốt, nhưng lại sợ ăn chậm khiến cô không vui. Anh vui mừng nâng bát nhỏ lên, miệng nhỏ uống từng ngụm từng ngụm nhỏ, uống một ngụm lại ngẩng đầu lên nhìn Dụ Dao, thấy cô không tỏ ra tức giận lại không chút phòng vệ mà nở nụ cười.

Dụ Dao lại bị khuôn mặt tuấn tú này đánh bại một lần nữa, cô che ngực.

… Mẹ nó, đúng là khiêu khích tinh thần chiến đấu của cô đây mà.

Xoài đã thức dậy từ lâu, nó ngồi xổm bên cạnh như hổ rình mồi, căm tức nhìn cún con. Cún con ôm bát cháo, chậm rãi nghiêng người, để lại cho Xoài một bóng lưng.

Xoài rất tức giận.

Dụ Dao nhìn cún con, quần áo trên người anh quá bẩn, chẳng trách anh không dám ngủ trên sô pha. Cô tìm được một bộ quần áo mới ở trong túi mà Bạch Hiểu đưa, bỗng nhiên cô giật mình.

Không phải… Bây giờ phải tắm rửa làm sao đây?!

Dụ Dao cứng người, nói: “Cái đó… Anh có thể tự mình tắm rửa được không?”

Viền môi tinh tế của cún con còn dính một ít cháo, vẻ mặt trông rất vô tội nhưng ngược lại bả vai lại vì khẩn trương mà căng lên, giống như anh không có kĩ năng này sẽ bị mắng một trận, bị đuổi ra khỏi nhà.

Dụ Dao vỗ vỗ trán thở dài, bước về phía phòng tắm, mở nước trong bồn tắm, ném vào trong bồn cục xà phòng rồi xả nước cho đến khi đầy bồn.

Cô xách cún con vào trong, xụ mặt giúp anh cởi quần áo ngoài, trên miệng vết thương hoặc là đã được bịt băng dính chống nước hoặc là đã được bọc lại bằng màng bọc thực phẩm, cô vừa làm động tác ra hiệu, vừa lạnh giọng chỉ huy: “Tự mình cởi nốt những phần còn lại, bước vào bồn tắm đến khi nước đến ngực mới được dừng lại. Không có sự cho phép của tôi, không được phép nhúc nhích, nghe không?”

Dụ Dao ở ngoài cửa đợi hơn mười phút mới gõ cửa đi vào. Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý với hình ảnh bên trong, nhưng khi bước vào, máu nóng trong người vẫn trào lên.

Nước rất nóng, trong phòng có một tầng sương mù mỏng, sau khi xà phòng đã tan ra chỉ để lại một màu xanh.

Nhìn thân hình ngồi trong bồn tắm, làn da trắng lạnh bị hơi nóng làm cho đỏ lên và đôi môi tái nhợt cuối cùng cũng có chút sức sống. Hướng lên trên là cái mũi cao thẳng, đôi mắt ẩm ướt như có ánh nước, hàng lông mi đen dài như đang nhỏ nước.

Dụ Dao bước qua làn sương, đi đến bên cạnh bồn tắm.

Cơ thể sống động thơm tho xinh đẹp, ánh mắt ngây thơ trong sáng.

Dụ Dao hít vào một hơi, muốn gọi anh một tiếng “Cún con”. Nhưng hai chữ tới bên miệng rồi mới phát hiện ra có điều gì đó khác thường. Ngẫm lại thì không thể gọi như thế được.

Anh hẳn là nên có một cái tên.

Dụ Dao ngồi xổm xuống, dùng khăn lông giúp anh gội đầu. Đầu cún con nhanh chóng bị ướt, anh cũng không dám né tránh, để mặc cô vần vò.

“Không biết anh tên là gì, tạm thời đặt cho anh một cái tên được không?” Cô suy nghĩ vài ba giây, tùy tiện nói ra một cái tên: “… Nặc Nặc, được không?”

Mặt cô cũng dính chút hơi nước, giọng nói tự nhiên nhẹ nhàng hẳn, nhẹ nhàng nói: “Anh phải hứa với tôi, khi sống với tôi không được chạy lung lung, không được gây chuyện, không được bày bừa đồ vật trong nhà, không được tự tiện bước vào phòng tôi, không được gây phiền phức cho tôi.”

Tóm lại, cái này không cho, cái kia cũng không cho.

Sau khi nói xong, Dụ Dao cảm thấy mình có chút độc tài, dừng lại bổ sung thêm: “Nhưng nếu anh có yêu cầu gì cũng như muốn nói với tôi cái gì, thì trước hết phải mau học cách biểu đạt đi. Anh nhìn Xoài xem, khi đói bụng còn biết cào cào cửa sửa to hai tiếng đấy.”

Cún con ở trong bồn tắm trịnh trọng gật đầu, làm bọt nước bay ra dính vào mặt Dụ Dao.

Thế nhưng cô lại không cảm thấy ghét bỏ, khóe miệng giật giật, nhẹ giọng kêu: “Nặc Nặc.”

Nặc Nặc dùng cái đầu ướt sũng của mình chạm vào người cô, đôi mắt đào hoa cong cong sáng ngời.

Đợi đến khi Nặc Nặc tắm rửa sạch sẽ xong đã là 3h sáng, Dụ Dao nằm xuống liền ngủ thiếp đi. Nặc Nặc với Xoài ngồi xổm trong phòng khách mắt to trừng mắt nhỏ.

Nặc Nặc gối đầu trên gối, đang hoài nghi xem bản thân có phải đã bị lạnh chết rồi hay đang nằm mơ. Dùng ngón tay chọc chọc lên người, chọc đến miệng vết thương đau đến thấu xương, anh mới hạnh phúc đến đỏ bừng mặt, kinh sợ, nhanh chóng bọc kín mình trong chăn.

Là, là sự thật.

Xoài quay mông về phía anh, lỗ mũi thở phì phì.

Nặc Nặc cố gắng mở miệng ra, cố gắng phát ra chút âm thanh nhưng không được, anh có chút thất vọng gục đầu xuống.

Cô nói phải học cách biểu đạt, biểu đạt… Chính là học cách nói chuyện.

Nhưng dường như anh mất đi năng lực kia.

Nặc Nặc buồn bã ngồi dưới đất, đầy mất mát dùng ngón tay chọc chọc lên bàn trà, ngoài ý muốn chọc đến đuôi Xoài, Xoài nhảy dựng lên: “Áuu.”

Một tiếng.

Áuu… Áuu?

Nặc Nặc kinh ngạc đến ngây người.

Anh nhìn thấy mỗi lần Xoài nhào tới ôm cô, cô đều rất thích, cô sẽ sờ đầu nó, khẽ hôn nó. Hơn nữa Xoài sẽ cào cào cửa.

Nặc Nặc thử một chút, mí mắt hơi hồng lên, ngượng ngùng vùi đầu vào gối, chép chép miệng chờ đợi.

Du Dao ngủ cũng không sâu lắm, trời vừa sáng thì cô đã tỉnh dậy, mở khóa điện thoại.

Hai ngày qua, sóng gió trong lễ trao giải kia vẫn chưa kết thúc, những tin tức liên quan đến lễ trao giải vẫn đang rất nóng. Dư luận vẫn đang hướng về một phía, điên cuồng mắng cô.Nhưng cũng có vài người nhảy ra mỉa mai kĩ thuật diễn của Khương Viện chẳng ra gì, cho dù danh tiếng của Dụ Dao không tốt, cũng có thể dễ dàng đánh bại cô ta.

Dụ Dao biết những lời này vừa nói ra, phía Khương Viện bên kia nhất định sẽ không chịu nổi mà tiếp tục dẫn lửa lên người cô, đốt cô thành tro.

Điều duy nhất cô có thể làm, là dùng sự thất bại đó để phản kích.

Không bất ngờ gì, Bạch Hiểu đã gọi điện đến, vô cùng tức giận nói: “Dụ Dao, cô hãy nghe cho kỹ, tôi ở bên này mới nghe được một tin, hôm nay có thể đoàn đội của Khương Viện sẽ đăng sự kiện kia lên báo! Tuy rằng không thành công nhưng bọn họ đã chuẩn bị một đống tin đồn, chuẩn bị cả băng ghi âm giả để bôi nhọ cô… dây dưa với nhiều người! Một năm qua có qua nhiều bình luận không tốt về cô, tuy rằng không phải sự thật, nhưng sẽ có rất nhiều người tin chúng.”

“Cho dù chúng ta có thể làm sáng tỏ, nhưng tác dụng được bao nhiêu chứ?” Anh ta tức giận mắng to: “Bịa đặt tin đồn, miệng lưỡi chua ngoa, đến lúc phát hiện chân tướng sẽ không có ai chịu lắng nghe cô đâu.”

Dụ Dao bình tĩnh “Ừm” một tiếng: “Đúng lúc tôi muốn nói với anh một chuyện. Từ giờ trở đi chuyện của rôi anh đừng nhúng tay vào, tôi sẽ nói với công ty lấy tình hình của tôi, sau này anh không phải làm người đại diện cho tôi nữa.”

Cô dứt khoát tắt điện thoại, tiếp đó gọi điện cho người phụ trách trong công ty, sau đó đăng nhập vào Weibo của mình, kể lại chuyện tối qua một cách đầy tình cảm và chân thực. Hơn nữa ở cuối bài viết còn công khai @ tài khoản của Khương Viện, gọn gàng dứt khoát đặt câu hỏi: “Sao thế, Khương tiểu thư bị một câu của tôi chọc đúng chỗ đau, nên nghĩ tới việc dùng cách quê mùa này trả thù tôi sao?”

Kiểm tra lại một lần nữa, không phát hiện ra lỗi sai nào. Dụ Dao gẩy gẩy đầu ngón tay, đăng bài thành công.

Tiểu nhân mới sợ, còn quang minh chính đại thì sợ gì.

Cái cô muốn đã không còn, đồng nghĩa với việc cô không sợ gì cả.

Trong giới này, lời nói ra của mỗi người đều cẩn thận dè dặt, thậm chí còn phải suy nghĩ ba ngày ba đêm. Không sợ cảnh bình yên giả tạo, chỉ sợ không có đường đi, sợ không có tài nguyên.

Mà cô? Càng không chịu cái tội danh này.

Đã có người muốn tung tin đồn bịa đặt, biện pháp tốt nhất chính là nhanh hơn bọn họ một bước, nhanh chóng tự bộc bạch.

Trong đầu Dụ Dao vừa trải qua một trận gió tanh mưa máu kịch liệt, đột nhiên nghe thấy tiếng đập cửa khe khẽ.

Cô thoáng ngây người.

Tạm ngừng vài giây, lại một tiếng.

Tiếng cào cửa nhẹ nhàng này khác xa tiếng cào cửa đầy bạo lực của Xoài.

Âm thanh này… Rụt rè, ngoan ngoãn như đi trên băng mỏng có trộn lẫn trong đó là sự chờ đợi.

Dụ Dao mơ hồ đoán ra, trái tim không tự chủ được mà nảy lên một nhịp, cô bước nhanh về phía cửa, điều chỉnh nhịp thở, mở cửa.

Một người cao gầy mặc áo xanh nước biển đứng ở ngoài cửa.

Mái tóc đen hơi dài dài của Nặc Nặc đã bị anh vén về phía sau tai. Sống lưng anh thẳng tắp, gương mặt ửng đỏ đầy khả nghi, sau khi nhìn thấy Dụ Dao, đôi mắt anh trở nên sáng rực căng thẳng chỉ chỉ vào môi mình.

“… Đói bụng?”

Nặc Nặc vội lắc đầu.

Dụ Dao biết là không thể nào, nhưng cũng thuận miệng hỏi một câu: “Cuối cùng là, anh có thể nói rồi?”

Không nghĩ đến Nặc Nặc lập tức kích động gật đầu.

Dụ Dao không tin, muốn nói gì đó. Đột nhiên Nặc Nặc rũ mắt, hàng mi dài rủ xuống giống như đứa trẻ nhỏ làm cho người ta mềm lòng.

Anh lấy hết can đảm tiến về phía trước, nhân lúc cô không để ý cẩn thận ôm cô vào lòng thật chặt.

Mọi thứ xung quanh bỗng trở lên tĩnh lặng.

Hương thơm đêm qua khi tắm còn lưu lại trên người anh bao phủ toàn thân cô.

Cơ thể Dụ Dao cứng lại, máu trong cơ thể cô bỗng đông cứng lại, toàn thân cô đang gào thét.

Hiện tại cô chỉ nghe thấy những tiếng ong ong, cảm giác được những ngọn tóc mềm mại của anh đang cọ cọ, kích thích từng tế bào thần kinh trong cơ thể cô.

Nhưng hai giây sau, Nặc Nặc ở bên tai cô giống như động vật cáo quý, không sợ hãi đầy tự hào kêu một tiếng: “Áuu —— Áuu.”

Trong một buổi sáng, Dụ Dao đã chịu nhiều kích thích đến nỗi không kịp đội mũ mà gấp rút chạy ra cửa đi thẳng đến nhà sách Tân Hoa gần nhà, tay run run cầm một cái giỏ to không ngừng nhét đầy sách vào bên trong giỏ.

“Dạy trẻ nhỏ phát triển toàn diện”, “Mười ngày giúp bé cưng nói chuyện”, “Ghép vần vỡ lòng”, “Bách khoa toàn thư”.

Cuối cùng nhìn đến quyển “Dạy người nói tiếng người”, thái dương Dụ Dao giật giật, bỏ quyển sách vào giỏ.

Cách đó không xa có người nhận ra cô, tranh thủ chụp một kiểu ảnh. Dụ Dao căn bản không rảnh để ý đến, để mặc họ muốn làm gì thì làm.

Vì thế giữa trưa, một hot search mới mạnh mẽ xuất hiện nhanh chóng bò lên, thậm chí áp đảo cả tin Dụ Dao mạnh mẽ lên ánh Khương Viện, nội dung là ——

#Ảnh hậu chưa kết hôn đã có con, một mình xuất hiện tại hiệu sách, đau lòng mua sách dạy dỗ con.#

Bạn đang đọc Em Có Thể Nuôi Anh Không? của Xuyên Lan

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    convert

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!