Chương 73: Em Có Thể Nuôi Anh Không?

Phiên ngoại 5

Phiên bản convert 12502 chữ

Editor: Ê Đê Ban Mê

Reup: Mèo Tai Cụp

Dụ Dao tuyệt đối không thể nhận thua loại khiêu khích này, muốn phản kháng lại anh còn không đơn giản sao, cho dù không muốn, vậy thì cũng có thể diễn xuất rất chân thật.

A Dã muốn chơi, cô theo tới cùng.

Dung Dã bắt lấy cổ tay cô, cô lập tức giãy giụa, từ trong bể nước lùi về sau, ánh mắt cũng chống cự hợp với tình hình, ánh mắt của Dung Dã có chút ngưng kết lại, yết hầu bỗng chuyển động, anh nhảy xuống đi tới gần, cô phản ứng nhanh chóng mà tránh né, không có anh chạm vào.

Ồ quao, đừng nói, còn rất có cảm giác.

Dụ Dao có hứng thú rồi, càng muốn trêu đùa anh, thuận tiện dịu dàng bắt nạt một chút, cô nhập vai rồi là cực kỳ cố gắng để phù hợp với thiết lập nhân vật, nhưng Dung Dã mà thật sự động, bất kể sức lực hay là tính áp bách thì đều là thứ cô không thể ngăn cản được.

Lúc tay lại một lần nữa bị anh nắm chặt, hai người dán vào nhau, mặt nước trong bể bị khuấy đến lay động ào ào, sương mù tỏa hơi nóng thấu xương, dây dưa giữa hơi thở.

Năm ngón tay của Dung Dã như đúc từ thép, không biết là dính mồ hôi hay là nước của suối nước nóng mà vừa ẩm ướt vừa nóng bỏng, thế là cô nâng tay anh lên cắn một cái, vốn dùng sức vô cùng nhỏ, khẽ cắn ở ngoài da, nghiêm chỉnh mà nói thì không khác hôn là mấy.

Nhưng phần đáy cạn của bể nước mà cô giẫm lên không được tính là bằng phẳng, không cẩn thận trượt chân một cái, cô liền không khống chế được mà dùng thêm sức, cắn ra một dấu răng đỏ thẫm trêи mu bàn tay của anh.

Dụ Dao sửng sốt, vừa định cầm tới nhìn kỹ xem anh có bị thương hay không thì nghe thấy trêи đỉnh đầu truyền đến tiếng hít thở trầm thấp của anh, sau đó anh đưa bàn tay bị thương đến bên môi mình, đôi môi ướt át dán vào trêи dấu răng cắn của cô.

Không hôn được cô thì hôn dấu răng cô để lại.

Dung Dã đứng trong bể nước, được sương trắng vây quanh, trêи khuôn mặt câu hồn người ta có giọt nước trong suốt lăn xuống, anh lại làm ra hành động như vậy, dáng vẻ quá kϊƈɦ thích giác quan.

Sự chập trùng trước ngực Dụ Dao rõ ràng đã tăng tốc, có điều vì thỏa mãn hứng thú của A Dã, dưới tình huống xác định anh không chảy máu, thái độ của cô vẫn không mềm đi, cô tiếp tục nhíu mày bày ra vẻ mặt lạnh nhạt, muốn tránh khỏi sự giam cầm của anh.

Dung Dã lại giống như đột nhiên trở nên nghiêm túc, giữ lấy cô lôi trở lại, xoa cái gáy của cô cưỡng ép hôn sâu, rõ ràng là cô thích thú nhưng vẫn không quên thiết lập nhân vật, trúc trắc từ chối, yếu ớt đẩy bả vai anh.

Rất nhanh anh đã không thể thỏa mãn với nụ hôn đơn thuần, anh nâng cô đến bên bờ của bể nước, một đường nhễ nhại nước của suối nước nóng, trong hơi nóng bốc lên, anh đặt cô trêи nệm êm mới tinh dùng để tạm thời nghỉ ngơi, như gió táp mưa rào mà áp xuống.

Dụ Dao hít thở phí sức, khó nhịn mà cắn ngón tay.

Cún con tự mình nhắc đến, lúc này lại nổi điên.

Hoang dã thành như vậy, có phải là muốn ăn đòn không?

Dung Dã giữ cằm của cô, hơi nước ngưng kết thành thực thể, thuận theo lông mi của anh mà nhỏ xuống một bên mặt nóng bỏng của cô, giọng nói trầm khàn: “Anh hối hận rồi, em không thể phản kháng.”

Cô toát ra sự kháng cự và bài xích, ánh mắt thoáng chuyển sang lạnh lẽo thì anh sẽ bị đâm tổn thương.

Biết rõ là giả, biết rõ Dao Dao đang phối hợp chơi với anh, như thật sự đối mặt, hóa ra vẫn khó có thể chịu được.

Dung Dã đè thấp thân thể, vùi vào trong hõm vai của cô, hoàn toàn vô lại: “Chủ nhân, em vẫn phải chiều anh, vừa rồi hung dữ quá, nhanh nhanh… dùng bản thân mình dỗ anh.”

Dụ Dao thề, nếu cô còn tin sự tà ác của cún con này nữa thì cô đã sống uổng phí mấy năm nay rồi, nhưng mà sự thật chứng minh, có đôi khi sống uổng phí cũng không phải là một loại sai lầm.

Đối mặt với loại đại yêu tinh này, thỉnh thoảng cô không chịu được sự mê hoặc, giẫm vào hố rơi xuống bẫy, tự dưng ném mình đó cũng được xem như là hành động bình thường.

Dụ Dao và Dung Dã ở trong khách sạn suối nước nóng bảy tám ngày, mãi đến khi cô thực sự cảm thấy gân cốt của A Dã đã thả lỏng, thật sự có chỗ có lợi, cô lập tức quyết định sau này hàng năm sẽ tới ít nhất một lần.

Tuần trăng mật đến đây vẻn vẹn chỉ mới bắt đầu, một tháng sau, Dụ Dao theo A Dã đi đến khắp nơi, vừa đi vừa nghỉ.

Nhìn anh thỏa thích đắm chìm, cũng nhìn anh nhíu mày giải quyết công việc từ xa, ở trong cuộc họp lạnh nhạt quả quyết, một cái nhướng mày rũ mắt đơn giản liền khiến một đám ông già của tập đoạn mặc âu phục mang giày da ở đối diện kính cẩn nghe lời, so với dáng vẻ trước mặt cô tưởng như hai người khác nhau.

Cô thường xuyên nhìn một cái là mất hồn, phát hiện ra không biết bắt đầu từ khi nào, tình cảm của mình đối với anh đã sâu đến mức không thấy đáy nữa.

Vuốt ve an ủi, hơi thở tàn bạo, yếu ớt quần người, làm càn chiếm hữu, cô đều muốn.

Trêи đời này có một người yêu cô như vây, cũng đáng được cô yêu như thế là may mắn lớn nhất của cô.

Trong hành trình ban đầu do Dung Dã lập kế hoạch còn hai nơi nữa chưa đi, nhưng ngày kỷ niệm thành lập trường Trung Hí sắp tới gần, nhân viên nhà trường liên lạc với Dụ Dao, hy vọng cô làm đàn chị xuất sắc đứng đầu trong ngành hiện nay có thể tới trường học gặp mặt các đàn em một lần, tất cả mọi người đều hy vọng cô tới.

Sau khi nhận được cuộc gọi, Dụ Dao xoay người lại nhìn Dung Dã.

Nếu nói giao cho anh định đoạt thì đó là nói dối, tương đương với việc ép anh đồng ý.

A Dã xưa nay sẽ không từ chối yêu cầu của cô.

Cho nên Dụ Dao đi đến trước mặt anh, nghiêm túc cam đoan: “Cùng em đến trường, chờ đến khi công việc của anh thong thả, em cũng không nhận phim, đến lúc đó chúng ta lại đi, đi hết từng nơi còn lại trêи danh sách, còn có nhiều nơi chưa được viết lên.”

Dung Dã cảm thấy mỹ mãn mà ôm lấy cô, dùng giọng mũi khe khẽ chậm rãi: “Được, mặc kệ là cùng em đi đâu thì đều là tuần trăng mật.”

Tiền bối trong giới tham gia kỷ niệm thành lập trường nhiều không kể xiết, Dụ Dao thấy mà quả thật hoa mắt, cô thoải mái dắt ông xã tân hôn, đi khắp nơi chào hỏi.

Lý lịch của những người này có sâu hơn nữa thì chung qua cũng chỉ chìm đắm trong giới truyền hình điện ảnh, bức tường ở giữa với Dung Dã thực sự quá dày, cao đến mức khó trèo.

Bình thường khó gặp Dung nhị thiếu, còn không nắm chắc cơ hội này mà vây quanh hai vợ chồng son, cũng không đoái hoài tới thận trọng hay không thận trọng gì.

Trêи buổi lễ kỷ niệm ngày thành lập trường, Dụ Dao làm ảnh hậu chục tỷ danh xứng với thực được mời lên sân khấu, cùng giáo viên và học sinh của trường chia sẻ kinh nghiệm.

Cô đứng trêи sân khấu của hội trường lớn, chùm sáng chiếu trêи người cô, trước khi mở miệng lên tiếng, cô đầu tiên là nhìn về phía khán đài dưới sân khấu.

Dung Dã ngồi ở nơi gần cô nhất.

Anh nhìn không chớp mắt.

Điều Dao Dao không biết là, năm đó khi cô lấy thành tích đứng đầu trong cả hai lần thi văn hóa và nghệ thuật để thi vào đây, buổi lễ nhập học hôm ấy, cô cũng đứng ở vị trí như vậy, ở trong hào quang như vậy, làm đại diện phát biểu cho tân sinh viên, mà anh đứng ở cuối cùng của hội trường, trong nơi tăm tối không có ánh sáng có thể chiếu tới.

Khi đó cô mặc một chiếc váy trắng mộc mạc, tóc dài được buộc thành đuôi ngựa, toàn thân được mạ một màu vàng nhạt, giống như bức tranh thiếu nữ trong sương mù, ở nơi đó được vô số người thưởng thức ái mộ.

Mà anh ẩn nấp không nói một lời, ngấp nghé cô, tham lam nhìn cô chăm chú.

Anh đã từng vì cô mà vỗ tay, vỗ đến mức lòng bàn tay sưng đỏ, dù cho cô hoàn toàn không nghe thấy.

Mà bây giờ…

Dụ Dao ở trong ánh hào quang cười với anh, không cần tự mình lừa mình đi tìm điểm giao nhau của ánh mắt nữa, cô thẳng tắm, trong ngàn vạn người, chỉ nhìn anh.

Tất cả mọi người đang vỗ tay, Dung Dã đứng lên, sáng chói thẳng thắn vô tư cho cô sự khen ngợi lớn nhất.

Anh mãi mãi vì cô gái nhỏ anh yêu mà kiêu ngạo.

Sau khi buổi lễ kết thúc viên mãn, nhân viên nhà trường hiếm khi bắt được Dụ Dao một lần nên không nỡ tùy tiện thả cô đi, lại hẹn cô đi đến phòng học lớn ở tòa nhà chính, mặt đối mặt hướng dẫn một chút cho một vài đàn em có thành tích xuất sắc.

Dụ Dao cũng không tiện từ chối, cô chạy tới nói rõ tình huống với Dung Dã, Dung Dã sờ tóc cô: “Em đi trước đi, anh tới tìm em ngay.”

“Tòa nhà chính có nhiều phòng học như vậy, anh có thể tìm được sao?”

Dung Dã nhíu mày: “Có thể thử một chút.”

Nơi có thể được xưng là phòng học lớn chỉ có căn phòng đó mà thôi, có lẽ cô gái nhỏ nào đó đã quên, bởi vì phòng học lớn chỉ dùng cho các hoạt động cơ bản, bình thường rất ít khi có người, cô thường xuyên luyện tập mệt mỏi rồi liền trốn ở nơi đó nằm ngủ.

Phòng học lớn ở lầu hai, lúc Dụ Dao đi theo lãnh đạo nhà trường tiến vào, mặt trời đã hơi ngả về Tây, trời chiều đỏ rực từ cửa sổ chiếu tới trêи mặt bàn.

Cô ngẩn ra, cảm thấy cảnh tượng này quen thuộc.

Dụ Dao cố ý không nói cho Dung Dã biết bảng số phòng cụ thể, nhưng mấy phút sau, quả nhiên anh đã thuận lợi đi đến, không có chút vẻ lạc đường nào, trong tay mang theo đồ, phóng khoáng lại nhàn nhã dựa vào cạnh cửa, yên tĩnh nhìn cô.

Người trong phòng sao có thể chịu được khí thế này của anh, các sinh viên lập tức ngoan ngoãn thành một đám gà con, cung kính mà đặt câu hỏi cho Dụ Dao, thời gian đã định vừa đến, bọn họ không dám chậm trễ thêm nửa phút, đồng loạt xông ra ngoài, lúc đi ngang qua Dung Dã quả thật là muốn hành lễ với anh.

Đợi đến khi trong phòng học chỉ còn lại Dụ Dao, hành lang bên ngoài cũng dần dần trống rỗng, hoàng hôn buông xuống sau lưng cô, phản chiếu một thân ấm áp của cô.

Cô tò mò hỏi: “Có phải có người chỉ đường cho anh không?”

Dung Dã chậm rãi đi vào trong: “Đối với nơi anh từng hôn trộm bà xã anh đều có ấn tượng rất sâu.”

Dụ Dao sửng sốt, theo phản xạ mà nhìn quanh toàn bộ phòng, trong lòng đang lặng yên không tiếng động mà sụp đổ.

Hóa ra là nơi này.

Anh ở đây, cũng dưới trời chiều, chạng vạng tối không có ai biết, yên lặng ngồi bên cạnh cô, yên lặng hôn cô.

Dụ Dao nhẫn nhịn sự rung động, lại hỏi anh: “Anh cầm gì vậy?”

Dung Dã giơ tay lên, hiếm thấy mà lộ ra một chút thẹn thùng mà Nặc Nặc mới có: “Thật ra ngoại trừ cái này, còn có rất nhiều nữa, không thể mang tới hết được, chỉ chọn lấy một loại rồi để trong cốp xe, vừa đi lấy.”

Anh mở túi giấy ra, từ bên trong đó lấy ra một lọ thủy tinh bầu ɖu͙ƈ, bên trong là… hạc giấy to to nhỏ nhỏ mà trước kia anh gấp.

Hiện tại trông rất ngây thơ, thậm chí là khiến cho người ta buồn cười.

Nhưng anh của trước kia, dùng một tài khoản bình thường hơn cả bình thường, ngụy trang thành bạn học của cô, thêm Wechat của cô, chưa từng nói chuyện, bị cô hoàn toàn bỏ qua, lại giống như ăn trộm mà theo dõi mỗi một chút sự thay đổi động thái của cô.

Cô nói cảm thấy hứng thú với một quyển sách gốc tiếng Anh nào đó, anh sẽ mua ngay.

Cô nói gần đây thích ly thủy tinh, anh lập tức thu thập rất nhiều.

Bởi vì hoạt động của trường học, cô và người khác cùng nhau gấp hạc giấu, anh ở nơi không có cách nào chạm đến cô, nhốt mình lại, cùng cô gấp.

Tình yêu thầm kín kéo dài qua năm này tháng nọ, lắng đọng trong thời gian không đáy, đau khổ chua xót, nhưng hôm nay một lần nữa đi vào trong phòng học này, thứ anh nhận được đều là mật ngọt.

Dụ Dao ôm lọ thủy tinh, ngón tay xoa trêи đó đến nóng lên, hốc mắt cô đỏ lên, cô nghẹn ngào tiếp tục hỏi anh: “Một câu hỏi cuối cùng, lần đó hôn em, là ở chỗ ngồi nào?”

Dung Dã không trả lời, trực tiếp ôm lấy cô, chuyển tới vị trí bên cửa sổ, nhưng chiếc bàn ở đó đã bị bỏ đi rồi, hiện tại nơi đó trống rỗng.

Anh ôm lấy cô, nhẹ nhàng đẩy cô lên trêи cửa sổ, ở trong ánh tà dương phủ xuống hôn cô.

Lưng Dụ Dao chống lên mảng thủy tinh lớn, cô vòng tay qua cô anh, nhưng không nghĩ tới mới nhàn nhạt dây dưa, cô liền nghe thấy bên ngoài cửa sổ vang lên tiếng thét và tiếng rống to liền mạch.

“Mẹ nó mẹ nó mẹ nó mẹ nó mẹ nó tớ nhìn thấy cái gì vậy!”

“Đàn chị, chị nhanh quay đầu lại!”

“Anh rể đẹp trai quá đi mất! Tiếp tục tiếp tục! Đừng có dừng mà!”

Dụ Dao kinh sợ suýt chút nữa cắn đầu lưỡi, nhanh chóng quay đầu nhìn, má ơi, ở dưới lầu là một đám đàn em tham gia hoạt động xong, giống như người hâm mộ mà kϊƈɦ động dậm chân vẫy tay, nhìn thấy hết màn ôm hôn ở cửa sổ lầu hai này.

Cơn gió nhẹ thổi vào, làm lay động màn cửa.

Lụa trắng bao bọc quấn lấy Dụ Dao và Dung Dã.

Dung Dã dựa vào bên cổ cô thấp giọng cười, bỗng nhiên anh kéo eo cô qua, ôm cô xoay người, đảo ngược lại vị trí của hai người.

Chân anh dài, anh chống tay lên bệ cửa sổ hơi cao nhẹ nhàng ngồi lên đó, dựa vào cửa sổ, dùng vai lưng rộng hoàn toàn che chắn Dụ Dao, một chút cũng không lọt.

Độ cao chênh lệch của hai người đột nhiên bị kéo ra.

Trời chiều buông xuống từ sau lưng Dung Dã, anh giống như một vị thần mà rũ mắt, lông mi được phủ lên kim tuyến nhàn nhạt, anh nhìn qua cô nói:

“Dao Dao, vất vả cho em, ngẩng đầu hôn anh.”

Bạn đang đọc Em Có Thể Nuôi Anh Không? của Xuyên Lan

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    convert

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!