Chương 18: Em Không Ngoan

Phiên bản 13146 chữ

Từ Nam Thành đến sân bay quốc tế Lăng Thành đã gần đến giữa trưa.

Ninh Già Dạng âm thầm trở về, giữ bí mật cực kỳ tốt.

Bởi vậy nhóm fans đều nghĩ cô đang quay phim ở trong đoàn làm phim, vẫn chưa tạo ra náo động gì ở sân bay.

"Em chắc chắn muốn mặc thành như thế?" Ngôn Thư thấy Ninh Già Dạng vừa lên xe, để tài xế đi đến bệnh viện Lăng Thành trước, ánh mắt chuyển qua trên khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo của cô.

Nhớ đến lúc ở trên máy bay, cô nói lời thế son sắt bảo phải long đong vất vả đi gặp chồng, có chút không biết nói gì.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Thấy anh thì sao long đong vất vả được.

Sau khi xuống máy bay, việc đầu tiên cô làm chính là đi vào phòng thay đồ của khách VIP trang điểm và thay quần áo.

Lúc này cô mặc một bộ áo quần hải quân màu trắng cùng với quần đùi cũng cùng màu, chỉ có cổ áo màu lá sen mờ nhạt là nổi bật, khuôn mặt trang điểm rất nhẹ nhàng, nhưng được tính toán đặc biệt, ví dụ như ở dưới đuôi mắt điểm chút bling bling màu trắng bạc, khi đôi môi hoa đào chuyển động như sóng dồn dập.

Tóc tết khéo léo theo kiểu xương cá rồi thả một bên, đội cái mũ màu trắng trên đầu, giống như hoa khôi chưa thành niên ngây thơ ở trường học.

Bình thường hình tượng của cô trong giới giải trí toàn là xinh đẹp trong sáng tuỳ tiện, rất ít khi mang nét thuần khiết hoạt bát như thế.

Nghe Ngôn Thư nói xong, Ninh Già Dạng lười biếng nâng mi: "Em không đẹp?"

Biểu cảm của Ngôn Thư khó có thể nói ra: "Đẹp, nhưng thật ra đẹp..."

Nhan sắc của Ninh Già Dạng quả thật không thể bàn cãi.

Nhưng mà…..

Trong khoảng thời gian ngắn, không biết là cô đi gặp chồng, hay là đi gặp "ba ba".

Đôi vợ chồng plastic này đều có sở thích lén lút đùa giỡn như thế sao?

Bốn mươi phút sau, chiếc xe thương vụ âm thầm dừng trước cổng bệnh viện, thấy Ninh Già Dạng che đậy lưu loát, chẳng kiêng dè rời khỏi xe.

Nhìn qua lớp cửa kính xe, bóng dáng của người trẻ tuổi trang điểm xinh đẹp kia có thể so với vóc dáng nhỏ bé của học sinh trung học, Tiểu Lộc và Ngôn Thư có chút lo lắng.

Tiểu Lộc: "Chị Thư, thật sự không có vấn đề gì sao?"

"Hôm nay tiêu đề sẽ không biến thành…..Học trò Ninh Già Dạng mặc đồng phục và một bác sĩ tính tình lạnh nhạt nổi danh nào đó ở bệnh viện chơi đùa với nhau..."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Lời còn chưa dứt, Ngôn Thư lập tức che miệng em ấy: "Đừng có miệng quạ đen!"

Miệng quạ của Tiểu Lộc hết sức đúng!

"Ô hay, lời trẻ con không tính lời trẻ con không tính!"

Tiểu Lộc: "..." Có muốn mê tín như thế không.

Mà chị ấy đã trông thấy đứa trẻ con nào 22 tuổi chưa?

Ngôn Thư nhìn biểu cảm của Tiểu Lộc, sau đó nâng cằm lên một chút, ý bảo em ấy nhìn Ninh Già Dạng đã thuận lợi tiến vào cổng bệnh viện: "Còn không phải sao." 

Bé cưng tiên nữ 22 tuổi, tìm bác sĩ ba ba đi.

Tiểu Lộc mỉm cười ngọt ngào: "..."

Sau khi thoát khỏi sự trói buộc của chị Thư, mở ra tài khoản Weibo, điên cuồng lướt màn hình……

Hôm nay đã ship tiên nữ N và bác sĩ S hay chưa? Đã ship rồi!!! Tiên nữ mặc đồng phục học sinh đến kiểm tra bác sĩ S!

...

Lần trước Ninh Già Dạng đi qua phòng Thương Dư Mặc, cho nên rất quen thuộc.

Tra cứu gì gì đó, không cần thiết.

Có điều lần trước Thương Dư Mặc giúp cô quay về đoàn làm phim, lại bố trí đống hoa hồng ở trang viên, cho nên đến gặp anh mà thôi.

Đôi môi dưới lớp khẩu trang của Ninh Già Dạng nhếch lên, nhanh chóng nhấc chân.

Hoàn toàn không phải tiên nữ kiểm tra, cũng không nhớ anh!

Nhìn thấy cánh cửa đóng chặt, đôi mắt Ninh Già Dạng trợn tròn, giữa trưa phòng làm việc đâu có nghỉ ngơi đâu!

Bỗng nhiên bên tai truyền đến một giọng nói: "Này bạn học, bạn tìm bác sĩ sao? Có hẹn trước hay không?"

Tần Vọng Thức đi ngang qua từ căn tin, vừa nhìn thấy một cô gái nhỏ đứng trước phòng làm việc của Thượng Dư Mặc, thuận miệng hỏi một câu.

Ninh Già Dạng không ngờ mình lại có duyên với bạn fans này như thế, mỗi lần đến bệnh viện đều gặp được.

Cũng không lo anh ấy nhận ra mình.

Ý cười trong vắt chào hỏi: "Bác sĩ Tần, buổi trưa vui vẻ."

"Nữ..." Thần!

Giọng nói có phần quen thuộc khiến cho Tần Vọng Thức suýt chút nữa kêu lên thành tiếng, chờ đến lúc thấy rõ cách ăn mặc của Ninh Già Dạng thì mới kịp phản ứng lại.

Giọng nói vừa chuyển: Chủ nợ của bác sĩ Thương? 

Lúc lần đầu gặp mặt, chẳng qua Ninh Già Dạng và Tần Vọng Thức là……Duyên phận. 

Tất nhiên Tần Vọng Thức sẽ không liên hệ cô với ngôi sao nữ Ninh Già Dạng.

Sau đó ở ngoài đời thực Tần Vọng Thức gặp gỡ Ninh Già Dạng thật sự, lúc này gặp lại chủ nợ của bác sĩ Tần, mới bỗng nhiên phát hiện, chủ nợ có giọng nói hơi giống nữ thần của anh ấy.

Có điều lớn lên không giống, lúc nữ thần xuất hiện đều vô cùng xinh đẹp, khuôn mặt xinh đẹp rực rỡ chói mắt, mà chủ nợ của bác sĩ Thương, càng giống như học sinh trung học thuần khiết.

Khí chất hoàn toàn khác nhau, chắc là trùng hợp.

Ninh Già Dạng đã sẵn sàng để Tần Vọng Thức nhận ra cô, dù sao cũng không ngờ tới…

Thừa nhận là nhận ra, chỉ là không giống với trong tưởng tượng của cô.

Ninh Già Dạng không có ý giải thích, thừa nhận thân phận ‘chủ nợ của bác sĩ Thương’, “Là tôi.”

Nghĩ đến lúc trước Thương Dư Mặc đối xử khác biệt với người này, biết đây chắc hẳn là người quen.

Vì thế bác sĩ Tần chủ động mở cửa phòng làm việc ra: "Mời vào, bác sĩ Thương được viện trưởng gọi đi, đợi lát nữa sẽ trở về."

"Cảm ơn." Ninh Già Dạng quét mắt nhìn căn phòng đơn điệu, căn phòng có đường nét trong trẻo lạnh lùng, sạch sẽ, chỉ có mùi thuốc khử trùng cùng với không khí mát lạnh như có như không.

Hơi đáng tiếc, cô vợ tiên nữ hiền lương thục đức hoàn toàn không có đất dụng võ.

Tần Vọng Thức vừa mới chuẩn bị thay Thương Dư Mặc tiếp khách, mời Ninh Già Dạng đến ghế sô pha ngồi, nhìn thấy vị chủ nợ trực tiếp ở ngồi xuống cái ghế là việc mà Thương Dư Mặc không cho phép người bên ngoài ngồi.

"Đừng!"

"Bác sĩ Thương thích sạch sẽ!"

Ninh Già Dạng nâng mi lên, lười biếng lấy tay chống lên bàn nhìn về phía anh ấy: "Tôi biết."

Tần Vọng Thức: "..." Biết mà vẫn dám ngồi?

Không hổ là sự oai phong của chủ nợ.

Đây là bác sĩ Thương thiếu bao nhiêu tiền vậy...

Tần Vọng Thức nhìn cô, hỏi chuyện phiếm: “Sao vào phòng làm việc, vẫn không cởi mũ và khẩu trang xuống?”

Ninh Già Dạng khẽ cười: "Sợ dọa đến anh, sẽ không lấy được nợ.”

Lớn lên trông như thế nào mới có thể dọa được người khác?

Tần Vọng Thức trầm ngâm đánh giá Ninh Già Dạng, cũng không giống gương mặt dài dọa người nha.

Lập tức nghe được âm sắc của cô, không nhịn được cảm thán một câu: "Đừng nói, giọng nói của cô thật là dễ nghe, tôi luôn cảm thấy rất quen tai."

Ninh Già Dạng điềm nhiên như không, đầu ngón tay nghịch bút máy lạnh như băng trên bàn, không chút để ý đáp: ”Chắc là giọng nói của tôi……đại trà.”

Tần Vọng Thức lập tức bác bỏ: "Rõ ràng là giọng nói của nữ thần.” 

Tình cờ âm sắc này siêu giống nữ thần của anh ấy!

Ngay lúc hai người mắt to trừng mắt nhỏ, một tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên.

Ninh Già Dạng và Tần Vọng Thức cùng nhìn qua………

Lọt vào trong tầm mắt là khuôn mặt xinh đẹp tỏa nắng, áo trắng dài nhạt nhẽo phát ra có thể lấn đi nhan sắc của người nọ.

"Quấy rầy rồi, tôi tới tìm đàn anh."

Đàn anh?

Ninh Già Dạng vén vành mũ che khuất lông mi lên, nghĩ đến CP đàn anh đàn em đang rất hot trên diễn đàn của bệnh viện.

Bùi Miểu Miểu không ngờ phòng làm việc xưa nay quạnh quẽ của đàn anh hôm nay lại náo nhiệt như thế, ánh mắt vô ý nhìn qua cô gái ngồi trên cái ghế làm việc.

Bác sĩ Tần lập tức đứng dậy từ sô pha: "Bác sĩ Bùi, một lát nữa đàn anh của cô mới trở về, vị này chính là..."

Thấy ánh mắt nghi ngờ của Bùi Miểu Miểu, anh ấy nghĩ đàn em của bác sĩ Thương cũng không phải là người ngoài, giới thiệu: "Là chủ nợ của đàn anh em." 

"Chủ nợ?"

Bùi Miểu Miểu có chút kinh ngạc.

Cô ta biết gia cảnh của Thương Dư Mặc, làm sao có thể thiếu nợ, còn thiếu nợ tiền của con gái.

Ninh Già Dạng cố tình không giải thích.

Nửa tiếng sau.

Bác sĩ Tần cảm thấy bầu không khí giữa hai người không thích hợp lắm, không khỏi đứng ngồi không yên.

Đành phải yên lặng lướt Weibo cho bớt xấu hổ.

Lọt vào trong tầm mắt là bài đăng nửa tháng trước.... Bí ẩn về chiếc nhẫn cưới của bác sĩ Thương.

Từ từ!

Bác sĩ Tần nhìn bên trái một chút, nhìn bên phải một chút, bỗng nhiên kịp phản ứng lại, cả hai vị này đều có quan hệ mờ ám với bác sĩ Thương đó, nếu làm ổn thỏa thì sẽ có được tin tức bát quái về bà Thương!

Anh ấy nhìn về phía Bùi Miểu Miểu: "Bác sĩ Bùi, cô có biết chuyện bác sĩ Thương kết hôn chưa?"

Ninh Già Dạng chống cằm xem náo nhiệt, dễ dàng nhìn thấy biểu tình trên khuôn mặt Bùi Miểu Miểu nhanh chóng cứng ngắc, môi đỏ mọng đột nhiên ngoéo... một cái.

Tần Vọng Thức tiếp tục nói: "Cũng đã nửa tháng rồi, cũng không nhìn thấy bóng dáng của bà Thương, tôi nghi ngờ có phải bác sĩ Thương kết hôn giả hay không, cố ý làm cho các nữ đồng bào trong bệnh viện chúng ta tan nát cõi lòng.”

"Thật ra đã kết hôn rồi."

Ninh Già Dạng vốn đang im lặng bỗng nhiên chậm rì rì nói ra ba chữ.

Tần Vọng Thức bát quái: "Cô quen biết à? Bà Thương là người như thế nào, là cô gái thông minh chững chạc làm nghiên cứu, hay là tiểu thư khuê các nhã nhặn lịch sự? Hay là giống như bác sĩ Thương, chị gái thần tiên không dính khói lửa trần gian?"

Ninh Già Dạng ngồi trên ghế, từ cửa sổ nhìn thấy đoàn người đi tới chỗ này, mà người được vây trong trung tâm làm cho toàn bộ nữ nhân viên độc thân trong bệnh viện thầm thương là bác sĩ Thương.

Ngay sau đó.

Cửa phòng mở ra.

"Cũng không phải."

Ninh Già Dạng dứt lời, đứng dậy từ trên ghế, chạy tới cửa chào đón Thương Dư Mặc, giọng nói trong veo mang theo chút lửa giận: "Cuối cùng anh cũng trở lại rồi, em chờ anh rất lâu!"

Thương Dư Mặc không ngờ bà Thương đang quay phim ở Nam Thành xa xôi lại xuất hiện trước mặt mình, đối diện với cặp mắt đào hoa của cô, giống như tầng nước cạn đẫm sương mù, lúc nhìn cô như vậy, vừa chuyên chú lại vừa thâm tình.

Sắc mặt xưa nay bạc tình ít ham muốn giờ lại hiện lên vài tia gợn sóng, không coi ai ra gì nắm lấy cổ tay cô, miễn cưỡng nói: "Ừ."

Giọng nói mát lạnh được đè thấp vài phần.

Các thực tập sinh ở đằng sau hoàn toàn sửng sốt ngây ngốc, anh đưa Ninh Già Dạng vào phòng làm việc lần nữa, nhìn về phía hai người còn ở phía sau, lạnh nhạt nói: "Tôi còn có việc."

Ý đã rất rõ ràng.

Mọi người có thể đi rồi.

Tần Vọng Thức có chút cùng tay cùng chân, Bùi Miểu Miểu vẫn gọi một tiếng đàn anh, nhưng không nói thêm cái gì, hai người rời khỏi văn phòng. 

Đóng cửa phòng.

Lơ mờ nghe thấy trong phòng truyền đến tiếng nói ngọt ngào mềm mại.

"Chồng ơi ~"

Đại não của Tần Vọng Thức lập tức tắt ngúm: Cái quỷ gì!!!

Từ từ, chắc là anh ấy nghe được tiếng chồng?

Mà không phải chủ nợ?

Tần Vọng Thức xoay người theo bản năng…..

Đập vào mắt là những ngón tay thon dài được mệnh danh là bàn tay thần tiên đang kéo chiếc khẩu trang che đi nửa khuôn mặt của ‘chủ nợ’, tay kia thì đặt trên cánh cửa.

Rầm một tiếng.

Đóng cánh cửa thật chặt

Đóng cửa trong chớp mắt, người con gái da thịt tuyết như trắng chợt lóe rồi biến mất, rõ ràng Tần Vọng Thức nhìn thấy Thương Dư Mặc cúi người hôn chủ nợ!

Mẹ nó chủ nợ!

Thì ra mẹ nó là vợ chồng đó!

A a a a a a!

Cho nên không phải là cô gái có chỉ số thông minh cao, cũng không phải là tiểu thư khuê các, lại càng không phải chị gái, mà là... Một tiểu yêu tinh biết làm nũng?

Nhìn thấy cánh cửa đóng chặt, rất lâu Tần Vọng Thức vẫn chưa phục hồi lại tinh thần.

Bỗng dưng….

"Anh..."

Giọng nói phát ra từ cánh cửa khóa trái.

Tần Vọng Thức: "!!!"

Trời đất còn sáng, giữa ban ngày bác sĩ Thương khóa trái cửa muốn làm gì?!

Gấp gáp muốn thân mật như vậy sao?

Có đối xử với tôi như con người không?

Trong văn phòng to lớn quạnh quẽ như thế, vang lên chút âm thanh hoa lệ.

Ninh Già Dạng bất ngờ không kịp đề phòng bị tháo khẩu trang xuống, hôm nay khuôn mặt cực kỳ thuần khiết quyến rũ lao vào trong tầm mắt của người đàn ông.

Thương Dư Mặc chưa bao giờ để cho bản thân chịu oan ức, xem ra bà Thương tốt lắm, cho nên anh hôn luôn. 

Lúc chạm đến cánh môi của cô, dừng vài giây, tiện tay lau đi màu đỏ tươi đẹp trên đôi môi cô, lúc này mới áp lên.

Chắc là Ninh Già Dạng không ngờ người đàn ông này lại bỗng hôn cô, sóng mắt run rẩy.

Chỉ tùy tiện nhớ, hình như đây là lần đầu tiên họ hôn môi ở ngoài giường.

Đôi môi mỏng của người đàn ông chậm rãi vuốt ve môi cô, không vội vàng hôn sâu, ngón tay thon dài dán sau lưng cô, ngăn cách vách tường lạnh như băng. 

Ninh Già Dạng còn chưa thở phào, hai ngón tay chập lại từ từ hướng lên trên thắt lưng của cô, càng giống như ma quỷ, xương con bướm tinh tế xinh đẹp gần như tan ra trong lòng bàn tay của người đàn ông.

Không biết qua bao lâu, cánh môi của cô bắt đầu nóng lên, hô hấp khó khăn.

Lúc này mới phát hiện, hai ngón tay dài của Thương Dư Mặc không biết đã để lên cổ cô từ khi nào.

Lông mi nhướng lên, rơi vào trong ánh mắt màu đồng sâu như biển thẳm kia, giống như cùng lay động, ánh mắt nguy hiểm mà cực kỳ có tính xâm lược, mạch máu bị trói chặt, Ninh Già Dạng mở to con ngươi muốn trốn. 

Cô ngửa về sau, đôi môi đỏ bừng: "Không, không thể thở được."

Bạn đang đọc Em Không Ngoan

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

  • Thời gian

    2y ago

  • Lượt đọc

    18

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!