Chương 41: Em Là Ngoại Lệ Duy Nhất Của Anh

Phiên bản 8595 chữ

Bác Văn đi làm nhiệm vụ tới nay cũng đã được 5 ngày.

Quân Dao khi thì ở nhà làm việc cả ngày, khi thì chạy sang nhà mẹ chồng cùng bà đi đi dạo, khi thì rủ bạn bè đi ăn uống mua sắm tới hết ngày.

Thiếu bóng dáng người đàn ông ấy, Quân Dao tự dưng thấy nhớ anh hẳn.

Cô không biết từ bao giờ mình lại trở thành một người bện hơi chồng như vậy, vắng anh có vài ngày mà ngủ đã không ngon.

Hiểu được tính chất công việc của anh, có những lúc phải đi bất chợt, Quân Dao cảm thấy việc mình quen hơi chồng là một điều gì đấy rất không ổn.

Ngày thứ 6 anh chưa về, Quân – cơm hàng cháo chợ - Dao thiết nghĩ cứ ăn hàng như vậy sẽ không tốt cho sức khỏe, cô đành lết thân xác lười biếng của mình ra siêu thị mua đồ.

Xách hai túi đồ ăn nặng trịch trên tay, Quân Dao ước gì lúc này Bác Văn có ở đây, hai bàn tay sẽ trở nên nhàn rỗi hơn.

Bỗng điện thoại trong túi quần reo lên, Quân Dao bỏ túi đồ lên ghế đá, lấy điện thoại ra xem.

Là tin nhắn của Bác Văn!

Anh nhắn:

[Bà xã, anh quay trở về rồi! Hiện đang ở sở cảnh sát làm một số báo cáo, tối gặp!]

Anh đã trở về rồi?! Tâm trạng Quân Dao trong phút chốc từ mỏi mệt trở nên hưng phấn hẳn lên.

Anh trở về rồi, phải mai quay trở về nhà nấu cho anh một bữa ăn thịnh soạn thôi!

Nói là làm, Quân Dao dùng vận tốc nhanh nhất có thể quay trở về nhà nấu một bàn thức ăn thịnh soạn.

Lúc Bác Văn về, trong nhà đã ngập tràn hương thơm của đồ ăn.

Cởi giày đi vào nhà, Quân Dao đang ngồi xem phim Hàn Quốc.

Trên bàn đã sớm có đầy đủ các món ăn vô cùng ngon mắt.

Cảm giác đi làm về có một bàn đồ ăn cùng vợ đang chờ sẵn thật thích thú!

"Anh về rồi!"

"Ừ."

Quân Dao giúp anh cầm lấy áo khoác, khuôn mặt anh sau 5 ngày không gặp trông tiều tụy hơn đôi phần.

Bác Văn chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn trắng ngần của cô: "Đợi anh lên tắm rồi cùng ăn cơm nhé?"

"Vâng!"

Khi anh trở xuống, Quân Dao đã chuẩn bị sẵn bát đũa.

Trong lúc ăn, Quân Dao không ngừng gắp đồ vào bát khiến cho chiếc bát con của anh nay đầy ắp đồ ăn.

Cô chỉ tập trung vào anh còn mình thì chẳng chịu ăn mấy.

"Em không ăn đi?"

"Em ăn lúc nào chẳng được.

Bác Văn, chắc anh mệt lắm đúng không? Mặt anh lại gầy hơn rồi?"

"Cũng tạm.

Anh quen rồi!"

"...!Vậy em có chuyện muốn thương lượng cùng anh..."

Bác Văn gật đầu, vừa ăn vừa lắng nghe cô nói: "Bác Văn, Em không thể đòi hỏi khi anh đi làm nhiệm vụ phải nói cho em biết.

Nhưng khi anh trở về, có thể cố gắng gửi cho em một cái tin được không, cả hiện tại lẫn sau này...!Em chỉ muốn chắc chắn rằng chồng mình đã an toàn trở về."

"Ừ, anh biết rồi!"

Chỉ một câu nói của anh, mọi phiền muộn trong lòng Quân Dao đều bay biến sạch.

Bác Văn nói khi anh lấy vợ rồi, mối lo ngại của anh lại cộng thêm một người thì cô cũng vậy, khi lấy chồng rồi mà nghề nghiệp của anh ấy lại thường xuyên phải đối mặt với nguy hiểm, cô cũng có thêm một sự lo lắng nữa.

Lại nói, xét theo tính cách cũng như bản chất nghề nghiệp bận rộn của anh, Quân Dao không thể giống như người vợ khác một hai nháo nhào giận dỗi với chồng.

Chỉ có thể trở nên mạnh mẽ, biết lo liệu mọi chuyện để anh không phải lo lắng, trở thành một hậu phương vững chắc cho anh.

"Quên mất, Đường Bích Như rời đi rồi."

"Tại sao?"

"Hôm anh đi, sáng đó cô ấy có nói chuyện với em.

Em cảm thấy Đường Bích Như không phải người có ý đồ xấu nên đã sử dụng sự kiên nhẫn của mình để thuyết phục cô ấy quay đầu.

May mắn là làm được rồi! Anh thấy em giỏi không?"

"Giỏi, Em rất giỏi!"

Quân Dao là một người rất thích nghe những lời khen ngợi, được chòng khen lại càng thích thú hơn.

Ăn xong liền tự mình dọn dẹp mọi thứ, nhất quyết không để Bác Văn phải động tay động chân.

Bây giờ anh chỉ nên nghỉ ngơi, chỉ cần nghỉ ngơi tốt lấy lại sức coi như đã là giúp cô một việc lớn rồi, không cần làm thêm việc gì khác.

Đêm đến khi đi ngủ, Quân Dao không nhịn được mà vồ lấy ôm chặt anh, muốn hít hà hương thơm của anh sau mấy ngày không gặp.

Thế nhưng ngàn vạn lần không nghĩ sự vồ vập của mình lại sơ ý chạm vào vết thương trên cánh tay trái của anh khiến anh không nhịn được mà rên nhẹ, hàng lông mày nhíu chặt vào nhau.

Cô nghe anh kêu thì cuống cuồng bật dậy lò mò bật công tắc đèn lên.

Bác Văn vẫn nằm im trên giường, khuôn mặt nhợt nhạt còn rịn một lớp mồ hôi mỏng.

Cánh tay áo thấm ra một lớp màu đỏ đậm của máu, Quân Dao lại càng lo lắng hơn.

"Anh bị thương? Sao không nói với em?"

Bác Văn khổ sở vịn giường ngồi dậy, anh tựa vào thành giường nhìn Quân Dao nở một nụ cười muốn trấn an cô nhưng nét mặt vẫn có chút yếu ớt.

"Không sao..."

Máu thấm ra tay áo ngủ càng nhiều hơn.

Quân Dao không thể chần chừ, nửa đêm lọ mọ xuống tầng tìm hộp đồ sơ cứu lại lọ mọ chạy lên phòng.

Cô nhẹ nhàng cởi áo ngủ của anh ra, lộ cơ bụng rắn chắc nhưng lần này còn điểm thêm vài vết xước dài, tuy nhiên nặng nhất vẫn là vết thương đang rỉ máu ở phần bắp tay kia.

Nhìn vết thương, Quân Dao không khỏi nhăn mặt khó chịu thay cho anh.

"Bà xã, anh không sao thật mà..."

Cô làm như không nghe thấy anh nói, lại hỏi tiếp: "Vết thương này là do làm sao đây...?"

"Đạn bắn trúng, đã được cấp cứu gắp đạn qua rồi.

Đừng quá lo lắng!"

Trong giọng nói của Quân Dao nghe ra được sự run run, 27 năm cuộc đời của cô còn chưa từng thấy vết thương do đạn bắn.

Giờ được tận mắt chứng kiến mà người bị thương lại chính là chồng mình, Quân Dao rất muốn rơi nước mắt nhưng đều phải kiềm chế cảm xúc lại.

Cô gỡ miếng băng gạc cũ đã thấm đẫm máu ra, xem qua vết thương, hẳn là mới lành nhưng do cô không để ý vồ lấy người anh nên miệng vết thương lại rách nhẹ ra.

Cô cắn môi cẩn thận sát trùng vết thương cho Bác Văn, rửa sạch vùng máu lan xung quanh miệng vết thương thì lấy bông bôi thuốc đỏ lên, sau cùng mới dùng băng gạc mới để bọc lại.

Từng bước từng bước đều được Quân Dao làm rất từ từ chậm rãi.

Ngẩng đầu lên đã thấy Bác Văn tựa đầu vào thành giường ngủ thiếp đi, hẳn là anh đã phải rất mệt mỏi.

Quân Dao rón rén cất gọn hộp đồ sơ cứu lại nhẹ nhàng chậm chạp đỡ anh nằm xuống giường.

Cô không dám mặc áo cho anh, sợ rằng sẽ làm cho anh thức giấc nên phủ kín chăn bông dày lên người anh.

Vết thương bị động chạm tới chảy máu, sợ rằng đêm nay anh sẽ phát sốt nên Quân Dao không dám ngủ.

Biết khi ngủ mình rất hay động tay động chân lại càng không dám nằm cạnh anh, cô di chuyển ra sofa trong phòng ngủ nằm tạm tiện đi lại mà không đánh thức anh.

"Ư..."

Nửa đêm, Quân Dao còn đang gật gù thì nghe được tiếng kêu nhẹ của anh, cả người theo quán tính mà bật dậy thật nhanh.

Bàn tay nhỏ mát lạnh sờ lên trán Bác Văn, quả nhiên đúng như dự đoán, anh đang sốt cao.

Lại một lần nữa lò mò xuống tầng 1 để pha thuốc.

Nhưng Bác Văn sốt đến mê man, gọi cũng không dậy, hai mắt nhắm nghiền không chịu mở.

Quân Dao hết cách, chỉ đành liên tục đứng canh bên cạnh, khăn hết lạnh liền đi thay khăn mới.

Cứ như thế liên tục đến hơn 4 giờ sáng nhiệt độ cơ thể Bác Văn mới giảm xuống.

Lúc định bụng quay về sofa chợp mắt một chút, tay lại bị bàn tay to của Bác Văn giữ chặt lấy không buông.

Gỡ cũng không được, Quân Dao chỉ còn biết ngồi xụp xuống sàn nhà mà ngủ thiếp đi.

Ngủ quên đến hơn 8 giờ sáng thì bị tiếng chuông điện thoại của Bác Văn đánh thức, người nằm trên giường vẫn ngủ không biết trời đất.

Quân Dao nhẹ nhàng gỡ tay mình khỏi tay anh, tiện cầm điện thoại anh lên xem là người nào gọi tới.

"Sếp.

8 giờ rồi sao sếp vẫn chưa tới sở?"

"Bách Điền à?"

"Ô, vâng.

Chị dâu, sếp đâu rồi ạ?"

"Hôm qua sơ ý đụng phải vết thương của anh ấy, nửa đêm sốt li bì giờ vẫn chưa dậy.

Ở sở có công việc gì gấp sao?"

"Không ạ, tại thấy sếp chưa tới em tưởng sếp ngủ quên..."

"Vậy nếu không có việc gì gấp, hôm nay để anh ấy nghỉ một ngày nhé!"

Đợi Bách Điền tắt máy, Quân Dao vào phòng tắm đánh răng rửa mặt.

Xong xuôi thì xuống bếp tìm đồ nấu cháo cho Bác Văn.

Bị ốm thì vẫn nên là ăn cháo thì tốt hơn.

Đang nấu lại có người gọi tới.

Lần này là Quân Trạch gọi.

"Con gái, sang đây chơi đi.

Mẹ con vừa chưng một đống yến này.

Sang đây ăn đi!"

"Không được rồi, Bác Văn đang sốt, con phải ở nhà chăm."

Trước khi tắt máy, Quân Dao còn nghe rõ được tiếng hừ đầy bất mãn của Quân Trạch.

Ai ngờ nửa tiếng sau, Quân Trạch mặt mày cau có xuất hiện trước cửa nhà cô, trong tay cầm một hũ đựng yến chưng, Quân Dao đoán hẳn là mẹ biết con rể ốm nên bắt ông mang đồ sang cho con rể tầm bổ.

Cũng đúng lúc Bác Văn thức dậy, anh đã thay một bộ đồ ngủ khác xuống tầng.

Thấy ba vợ đến, anh có chút bất ngờ.

"Ba! Ba tới chơi ạ."

"Nghe nói anh ốm, mẹ vợ anh biết nên bắt tôi mang yến chưng đường phèn sang cho anh ăn."

"Cảm ơn ba!"

Cháo nấu chín, Quân Trạch ở lại cùng hai vợ chồng ăn xong bữa sáng mới xách mông lên về nhà với vợ yêu.

Dù sao ở đây nhìn con gái chăm sóc cho con rể, ông chỉ tổ thấy chướng mắt.

Về nhà làm phiền vợ, bị vợ chửi còn vui hơn ở đây..

Bạn đang đọc Em Là Ngoại Lệ Duy Nhất Của Anh

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

  • Thời gian

    2y ago

  • Lượt đọc

    9

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!