Chương 19: Em Nói Xem Có Trùng Hợp Không?

Phiên bản 28125 chữ

Tham gia tiệc mừng thọ của ông nội Mạnh Mục Thừa xong, lúc về đến nhà cũng đã gần chín giờ rưỡi tối, Trần Nhiễm Âm vừa thay dép xong đã chạy về phòng mình, còn đóng cửa phòng lại, giấu đầu hở đuôi hét to: “Con đi thay đồ ngủ!”

Bố của cô là Trần Hồng Bác cũng không nghĩ nhiều, mẹ của cô là Tần Vi thì hừ lạnh một tiếng, vừa thay giày vừa tức giận cằn nhằn: “Chắc chắn là đang vội vàng nhắn tin cho bạn trai của nó rồi!”

Trần Hồng Bác lại hết sức tin tưởng con gái của mình: “Con đã nói mình không có yêu sớm, bà đừng có suy nghĩ lung tung nữa.”

Tần Vi trừng mắt nhìn ông, hùng hổ nói: “Con nói thế mà ông cũng tin sao? Giáo viên chủ nhiệm của nó còn nói nó yêu sớm, có cả video quay lại nữa!”

Trần Hồng Bác kiên quyết không tin con gái mình yêu sớm: “Giáo viên chủ nhiệm của con bé cũng thật hồ đồ, quay được một đoạn video ngắn là một thằng bé đi lấy cốc nước cho con thôi mà có thể chứng minh hai người bọn họ yêu nhau sao? Nhận cốc nước thì thành yêu sớm à? Thời nhà Thanh cũng không có cấm con trai đi lấy nước cho con gái.”

Tần Vi tức giận không chịu nổi, cũng lười nói nhiều với ông nữa, trực tiếp đi về phía phòng nói to một tiếng: “Trần Nhiễm Âm! Con ra đây cho mẹ!”

Trần Nhiễm Âm đang bấm điện thoại di động, chăm chỉ gửi Wechat cho chính thất của cô, nhưng chính thất lại không trả lời.

Cụ thể hơn một chút là cả đêm hôm nay Lâm Vũ Đường không để ý tới cô. Mấy giờ trước khi tạm biệt nhau ở cổng trường, anh còn vẫy đồng ý với cô là sau khi về đến nhà sẽ gửi tin nhắn cho cô. Nhưng đến tận bây giờ cô vẫn không nhận được tin nhắn của anh.

Rõ ràng là người này lòng dạ hẹp hòi lại ghen tị, đang giận dỗi với cô, cô không thể không dỗ dành anh, cân nhắc từng câu từng chữ soạn tin nhắn Wechat, vắt hết óc nói ra lời ngon tiếng ngọt —— mỗi lần gặp phải lúc cần vẽ bánh*, cô vô cùng bội phục hải vương* Mạnh Mục Thừa kia. Cô chỉ dỗ một chính thất cũng mệt sắp chết rồi, vậy mà trong danh bạ Wechat của hải vương Mạnh có hơn phân một nửa là các em gái xinh đẹp và chị gái tuyệt trần muốn kết bạn với anh ta, cũng không biết làm sao để duy trì, thế mà anh ta lại có thể dễ dàng khiến mưa sương đều dính.

(*)Hải vương là chỉ những người đàn ông thích kiểu quan hệ mập mờ, tư tưởng thích thả lưới nhiều cô gái cùng lúc.

(*Vẽ bánh: vẽ ra những điều hão huyền, không có tính thực tế.)

Bởi vì tập trung vẽ bánh quá tận tình, Trần Nhiễm Âm hoàn toàn không nghe thấy mẹ gọi cô, cho đến khi cánh cửa bị đập vang lên, cô mới giật mình tỉnh lại.

“Mở cửa ra!” Giọng nói của mẹ cô lộ ra sự tức giận không thể kiềm chế được: “Ở nhà mình mà khóa cửa làm gì? Phòng ai đây?”

Trần Nhiễm Âm vội vàng khóa điện thoại lại, sau đó mới đi mở cửa cho mẹ.

“Không phải con bảo thay đồ ngủ sao? Sao con lại vẫn mặc đồng phục?” Gương mặt Tần Vi tái nhợt trừng mắt nhìn cô: “Ngày nào cũng nói dối thành quen, mở miệng là nói dối ngay!”

Trong lòng Trần Nhiễm Âm vô cùng bình tĩnh, mặt không đổi sắc trả lời: “Con hỏi lớp trưởng lớp con bài tập về nhà.”

Tần Vi tức giận bật cười: “Con sao? Con còn biết hỏi bài tập về nhà nữa cơ à? Hỏi rồi có đụng tới không? Trong cặp sách có thứ gì không?”

Thật đúng là giả vờ!

Trần Nhiễm Âm càng cây ngay không sợ chết đứng: “Sao mẹ lại coi thường người khác thế chứ?” Cô đi đến bàn học, từ trong cặp sách của mình lấy ra hai bài kiểm tra màu xanh, đặt mạnh xuống bàn và nói với mẹ: “Mẹ xem đi, đây là bài kiểm tra Hóa học!”

Tần Vi thật sự rất kinh ngạc, bị cô làm cho khiếp sợ: “Đi học nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên thấy con mang bài tập về nhà, chả lẽ hôm nay mặt trời mọc ở hướng tây sao?”

Trần Nhiễm Âm lại lấy đồ dùng học tập từ trong cặp ra: “Con còn mang theo cả bút nữa!”

Tần Vi: “…”

Bà nhíu mày, vẻ mặt nghi ngờ nhìn chằm chằm con gái của mình: “Con muốn làm gì? Con muốn đổi điện thoại mới hay là mua một cái máy chơi game? Có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi, đừng chơi trò này với mẹ!”

Trần Nhiễm Âm kiên cường bất khuất nói: “Con không muốn gì cả, con chỉ muốn học hành chăm chỉ!” Cô lại thề son sắt nói: “Kỳ thi thử vào nửa tháng sau con sẽ tiến bộ năm mươi bậc!”

Tần Vi: “...”

Con muốn làm cái gì? Học hành? Còn tiến bộ năm mươi bậc?

Tai của bà bị hư rồi đúng không?

Đối mặt với ánh mắt như thấy quỷ của mẹ cô, Trần Nhiễm Âm vẫn không đổi sắ, hùng hồn nói: “Bắt đầu từ hôm nay, con muốn học, con còn muốn mời giáo viên dạy học cho con. Mẹ đưa tiền cho con chuẩn bị là được rồi, chắc chắn sẽ rẻ hơn mua máy chơi game.”

Tần Vi mất một lúc lâu vẫn không phản ứng kịp, thậm chí bà còn bắt đầu tự hỏi người trước mặt có phải là con gái ruột của mình hay không: Cái loại nước đổ đầu vịt như Trần Nhiễm Âm mà cũng biết học hành sao? Con bé uống nhầm thuốc à?

Bà không nói gì, xoay người rời khỏi phòng ngủ, quay lại phòng khách nói với chồng mình: “Con gái ông bị điên rồi, bây giờ còn đang kêu gào muốn chăm chỉ học hành nữa.”

Trần Hồng Bác bị bà chọc cười: “Ha ha ha, con bé đang nói đùa à?”

Tần Vi khoát tay, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Không có, nó thật sự nói như vậy.”

Trần Hồng Bác dần dần thu lại nụ cười, đứng dậy khỏi ghế sô pha, bước nhanh về phía phòng ngủ của Trần Nhiễm Âm, vừa bước đến cửa liền nhìn thấy cảnh tượng này.

Trần Nhiễm Âm ngồi trước chiếc bàn học đắt tiền mấy trăm năm chưa dùng tới dù chỉ một lần, còn bật đèn bàn, đang nằm sấp trên bàn nghiên cứu đề thi Hóa học.

Tần Vi ở phía sau chọc vào cánh tay của chồng mình, sau đó yên lặng hất cằm về phía trong phòng, dùng ánh mắt nói: Xem đi, bị điên rồi!

Trần Hồng Bác bỗng nhiên ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, nhíu mày suy nghĩ một chút, nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Âm Âm?”

Trần Nhiễm Âm đang bực bội, dù chỉ một câu cô cũng không hiểu nổi, rõ ràng đều là chữ Trung được xâu chuỗi lại với nhau, lại thêm một vài ký hiệu Hóa học, vậy mà cô lại không hiểu? Làm sao có thể tiến bộ đến vị trí năm mươi chứ? Đúng là nằm mơ mà!

Bố gọi nhưng cô vẫn không ngẩng đầu, rầu rĩ không vui đáp lại: “Sao thế ạ?”

Làm Trần Hồng Bác sợ tới mức không dám nói chuyện, cùng vợ liếc nhìn nhau một cái mới cẩn thận hỏi: “Con gặp chuyện gì không vui sao? Có thể nói với bố mẹ này.”

Trần Nhiễm Âm nghĩ thầm: Nói cho bố mẹ sao? Nói ra không phải không đánh mà tự khai à.

Tần Vi lo lắng nói tiếp: “Hay là có người trong trường ăn hiếp con? Có phải có người kì thị thành tích của con không tốt, nên bắt nạt con không?”

Trần Nhiễm Âm: “…”

Ai dám bắt nạt con chứ.

Nhưng mà mẹ cô vẫn như vậy, cứ mãi lo lắng cô sẽ bị bắt nạt, cho nên từ nhỏ không nuôi cô như con gái. Lúc mấy cô bé khác học đàn dương cầm, học đàn vi-ô-lông, cô lại học đàn ghi-ta và trống; lúc người ta học múa với học vẽ, cô lại được học chơi bóng rổ với ván trượt. Từ nhỏ ngày nào cũng chơi với một đám con trai, cả người nhiễm đầy hơi thở nam tính.

Tần Vi còn nói: “Có người bắt nạt thì con cứ nói đi, phải phản kháng lại chứ đừng nhẫn nhịn, càng nhịn thì càng bị khinh bỉ!”

Tần Nhiễm Âm bất đắc dĩ thở dài, quay đầu nhìn bố mẹ: “Hai người đừng suy nghĩ lung tung nữa, con không buồn, cũng không bị bắt nạt, chỉ đơn giản là con muốn học tập thôi, cũng không thể luôn làm gánh nặng của lớp của trường được.” Cô cảm thấy những lời mình nói rất cao cả và vĩ đại, nhưng ba mẹ lại lý giải thành một loại ý nghĩa khác.

Trần Hồng Bác hỏi: “Chủ nhiệm lớp nói gì con sao?”

Tần Vi: “Con để ý lời thầy nói làm gì? Không phải mẹ đã sớm nói với ông ấy rồi à, đừng đặt áp lực học tập lên người con, con gái mẹ không cần học cũng có thể vào trường đại học tốt nhất, tốt nghiệp rồi có thể ở lại đại học làm giảng viên, nhẹ nhàng sống cả đời.”

Trần Hồng Bác: “Đúng vậy, con không cần nghĩ nhiều, bố mẹ phấn đấu đều là vì con, con cũng không thể học hành đến trầm cảm giống mấy đứa trẻ học kia, chúng ta phải sống thật tốt.”

Từ khi anh cô qua đời, mục tiêu mà bố mẹ đặt ra cho cô hoàn toàn hạ thấp, trực tiếp thì thành rồng thành phượng biến thành sống tốt là được.

Trần Nhiễm Âm không thể không nói thay thầy chủ nhiệm: “Thật ra thầy ấy chưa nói gì con cả, cũng không đặt áp lực cho con, thầy rất khoan dung, là bản thân con muốn chăm chỉ học hành.” Sau đó thở dài, vô cùng phiền muộn nói, “Nhưng con đọc đề không hiểu lấy một câu… Con đúng là một đứa vô dụng mà…”

Đcoj đề còn không hiểu thì sao có thể tiến bộ được? Không tiến bộ thì sao có thể dỗ Lâm Vũ Đường vui vẻ?

Ai ngờ, sắc mặt Tần Vi bỗng nhiên trầm xuống: “Có phải thằng nhóc đó nói gì con không?”

Trần Nhiễm Âm và Trần Hồng Bác đồng thời sửng sốt, trăm miệng một lời: “Ai thế?”

Tần Vi hừ lạnh một tiếng, khoanh tay nói với giọng điệu mỉa mai: “Người nhất khối của các con, người trong lòng của con!”

Trần Nhiễm Âm: “...”

Giác quan thứ sáu của mẹ cô thật sự nhạy bén, sâu sắc, như chim ưng trong rừng.

Sắc mặt của Trần Hồng Bác trầm xuống: “Thật sự là do cậu ta sao? Cậu ta nói gì thì mặc xác cậu ta chứ!”

Trần Nhiễm Âm kiên quyết phủ nhận: “Không phải! Là bản thân con muốn học tập chăm chỉ!” Sau đó bắt đầu đuổi ba mẹ ra, nghĩ cách chạy lấy người: “Được rồi, hai người đi đi, muộn giờ học của con rồi!”

Nói xong cũng mặc kệ hai người, tức giận ghé vào bàn đọc đề, đọc đi đọc lại cái đề kia vẫn không hiểu thì càng tức giận hơn: “Con muốn tìm gia sư dạy kèm, hai người xem rồi lo liệu giúp con đi!”

Tần Vi và Trần Hồng Bác liếc mắt nhìn nhau, bất đắc dĩ đóng cửa phòng cô lại, im lặng trở về phòng khách, nhỏ giọng thảo luận.

Trần Nhiễm Âm nhìn tờ đề mà ánh mắt như muốn đốt trụi luôn nó, nhưng vẫn không hiểu. Cô không khỏi thở dài một hơi, cầm điện thoại di động trên bàn lên.

Lâm Vũ Đường vẫn chưa trả lời tin nhắn của cô.

Haizzz, thật khó dỗ.

Cô giơ điện thoại lên, chụp một tấm ảnh ba câu trắc nghiệm đầu đề Hóa học gửi cho Lâm Vũ Đường, viết: 【Không hiểu, giảng đi.】

Lần này cuối cùng Lâm Vũ Đường cùng cũng trả lời, nhưng là mười phút sau, trả lời lại bằng một bức ảnh, ý tưởng giải đề cùng bài giải chi tiết được viết ngay ngắn và trật tự bằng bút đen trên trang giấy trắng, nét chữ vô cùng thanh thoát và đẹp đẽ, được chia thành từng dòng, cuối mỗi dòng sẽ có dấu ngoặc đơn, trong ngoặc đơn là kiến thức đi kèm.

Nhưng ngoài tin đó ra, anh không nhắn thêm gì nữa.

Giảng đề là giảng đề, ghen là ghen, phân chia rõ ràng rành mạch…

Thật sự là một người bạn trai vừa cẩn thận vừa chu đáo!

Trần Nhiễm Âm lại thở dài, đáp lại Wechat: 【Hoàng hậu, còn tức giận sao? Cuối tuần em nhất định sẽ dẫn anh về nhà!】

Hoàng hậu phớt lờ cô, một câu vô nghĩa cũng không muốn nói với cô.

Trần Nhiễm Âm bất đắc dĩ, để cho hoàng hậu để ý tới mình, cô đành phải tiếp tục chụp ảnh đề gửi cho anh: 【Tiếp tục giảng.】

Chính thất: 【Ba câu đầu làm xong rồi?】

Trần Nhiễm Âm mạnh dạn trả lời: 【Làm rồi!】

Chính thất: 【Ừ, nửa phút làm xong ba câu hỏi, năm điểm kiến thức, em còn trâu bò hơn cả Mendeleev.】

Trần Nhiễm Âm sửng sốt: 【Mendeleev là ai?】

Chính thất: 【... 】

Trần Nhiễm Âm: 【Nghe rất quen tai, em có biết người này không? Thầy dạy Tiếng Anh ngoại khóa của chúng ta sao? 】

Chính thất: 【... 】

Trần Nhiễm Âm: 【Dấu chấm lửng là có ý gì? Trả lời cho có lệ?】

Chính thất trầm mặc hồi lâu: 【Ông ấy là người Nga, đã mất hơn một trăm năm rồi.】

Trần Nhiễm Âm: 【...】

Chính thất: 【Em đoán xem ai là người tạo ra phiên bản đầu tiên của bảng tuần hoàn Hóa học? 】

Trần Nhiễm Âm khẽ nhíu mày: 【Đừng nói là Mendeleev chứ?】

Chính thất: 【Cục cưng, em thật thông minh.】

Trần Nhiễm Âm: 【... 】Anh nói như thế có khác gì bảo em giống một đứa mù chữ đâu chứ.

Vài giây sau, chính cung nương nương lại gửi đến một tin mới: 【Em, biết đọc bảng tuần hoàn không?】

Giữa các dòng chữ có vẻ không chắc chắn, thậm chí còn có chút lo lắng bất an.

Trần Nhiễm Âm nổi giận: 【Đương nhiên là biết đọc!】Cho dù cô là học tra, nhưng cũng đọc được bảng tuần hoàn nguyên tố, không chỉ ba dòng đầu mà là từ đầu tới cuối luôn!

Chính thất thở phào một hơi: 【Vậy thì tốt.】

Trần Nhiễm Âm: 【...】

Chính thất lại không để ý tới cô, hiển nhiên là muốn uống cạn bình giấm chua này.

Trần Nhiễm Âm bất lực, đành phải kiên trì giải ba câu hỏi đầu, sau đó là ba câu hỏi tiếp theo: 【 Tiếp tục.】

Lâm Vũ Đường vẫn không nói lời vô nghĩa, chỉ gửi bài giảng giải đề, nhưng lúc này chụp ảnh gửi lại rất nhanh, rõ ràng đã sớm viết xong và chờ cô hỏi.

Trần Nhiễm Âm phấn khích, khóe môi cong lên, nghĩ thầm: Đúng là miệng thì chê nhưng thân thể lại thành thật.

Nhưng Lâm Vũ Đường thực sự rất tốt với cô, thậm chí còn vì cô từ bỏ cơ hội vào lớp trọng điểm.

Anh là học sinh chuyển trường, cho nên lúc mới đến phải vào lớp bình thường, nhưng vì mỗi cuộc thi sau đó đều có thành tích tương đối tốt, nhà trường muốn chọn anh vào lớp trọng điểm, nhưng điều kiện tiên quyết là: Điểm bài kiểm tra cuối kì hai lớp 11 phải nằm trong top mười của khối, nếu không điểm trung bình sẽ không được cải thiện và không thuyết phục được mọi người.

Chủ nhiệm lớp cũng đặt nhiều hy vọng vào anh, mong anh sẽ thi tốt môn cuối kỳ, nắm bắt cơ hội, không được thất bại trong gang tấc.

Thật ra cô cũng muốn để anh vào lớp trọng điểm, mặc dù cô không nỡ, nhưng lớp trọng điểm rất lợi hại, không khí học tập so với lớp anh đang học tốt hơn rất nhiều, hơn nữa trình độ giáo viên cũng cao hơn so với lớp bình thường. Anh cũng khác với lũ ăn chơi đàn đúm bọn họ, nên đến lớp học tốt hơn.

Nhưng Lâm Vũ Đường lại không lọt vào top mười của khối. Vào ngày có kết quả, cô cố ý đi nhìn bảng điểm ban khoa học tự nhiên, choáng váng khi phát hiện Lâm Vũ Đường thậm chí còn không lọt vào top một trăm, cúi xuống mới thấy xếp ở vị trí 127.

Mặc dù thứ hạng 127 đã quá tầm với cô, nhưng với Lâm Vũ Đường thì lại khác, Lâm Vũ Đường luôn nằm trong top 3 của khối.

Cho dù là thụt lùi thì cũng không thể thụt lùi một lúc nhiều đến như vậy.

Không bình thường, rất không bình thường!

Cô lập tức chạy đến hỏi anh chuyện gì đang xảy ra, và câu trả lời của anh là: “Bài thi môn Toán chưa làm xong.” Nói khá thẳng thắn.

Cô không tin! Mọi người đều nói đề Toán lần này rất dễ, sao có chuyện anh không làm xong bài được? Chắc chắn là nói dối! Nhất định là cố ý làm không xong!

Nhưng cô cũng hiểu được tại sao anh lại làm vậy: Vì để ở cùng lớp với cô.

Cô thực sự rất cảm động.

Nhưng thầy chủ nhiệm không ngốc, cô có thể nhìn ra được Lâm Vũ Đường cố ý làm vậy thì chẳng lẽ thầy chủ nhiệm không nhìn ra được sao? Hai tháng sau, thầy chủ nhiệm không thèm đoái hoài gì đến anh, thậm chí còn dời chỗ ngồi của anh xuống hàng cuối cùng ở cửa sau. Cũng may là anh đã xông xáo hơn, trong hai kỳ thi hàng tháng sau đó, anh đã liên tục đạt được vị trí đầu của khối, thế là thầy chủ nhiệm lại ưu ái cho anh, chuyển anh ngồi về chính giữa hàng ghế đầu của lớp học.

Bạn cùng bàn của cô là Tiền Vũ Thần đánh giá về cách cư xử của giáo viên như sau: “Con người của thầy Lưu thực sự thiên vị. Hình phạt dành cho học sinh giỏi chỉ mang tính chất tượng trưng, ​​không đau không ngứa. Nếu đổi lại là chúng ta thì ước chừng cả một học kỳ sẽ không được vào lớp.”

Cô cười đáp: “Cậu suy nghĩ nhiều rồi đấy, thầy Lưu không mong đợi chúng ta nhảy lên lớp trọng điểm, không kỳ vọng thì sao lại thất vọng được?”

Tiền Vũ Thần im lặng một lúc: “Cậu nói cũng đúng.”

Tối hôm đó, để khiến Lâm Vũ Đường bình tĩnh và nói chuyện với mình nhiều hơn, Trần Nhiễm Âm cứ thế học đến một giờ sáng, làm bố mẹ không biết phải làm sao.

Sáng hôm sau sau khi thức dậy, cô lại tiếp tục học bài, cắn răng làm xong hai bài thi Hóa học.

Trường trung học cơ sở trực thuộc ngầm đồng ý cho giáo viên dạy thêm cho học sinh của trường, nhưng việc này phải được thực hiện trong thời gian tự học buổi tối và địa điểm phải ở trong khuôn viên trường. Học phí học thêm cũng cao, bảy trăm một giờ, nhưng nếu hai người học cùng nhau thì phí học thêm có thể chia đôi.

Với trình độ của Trần Nhiễm Âm, nếu cô muốn tiến bộ thì chỉ có thể học thêm tất cả các môn, cũng là do bố mẹ cô quá chiều cô,  muốn học thêm thì học thêm, cứ học thoải mái, không sợ tốn tiền, miễn cô vui là được.

Nhưng Trần Nhiễm Âm không phải loại người chơi bời đến tận cùng, cô tuân thủ nguyên tắc có thể tiết kiệm thì sẽ tiết kiệm, cô cố gắng tìm một người khác để chia sẻ học phí với mình.

Cuối cùng, cô đặt mục tiêu với bạn ngồi cùng bàn, cũng cho cậu ta một lý do tuyệt vời và vinh quang để có động lực: “Phấn đấu hai trăm ngày, tiến tới kỳ thi đại học.”

Sau khi nghe Trần Nhiễm Âm mời thầy dậy thêm, Tiền Vũ Thần nhíu mày suy tư một lát, thở một hơi thật dài, nhìn cô một cách chân thành và nói: “Bố tớ là cục trưởng, mẹ tớ từng lọt vào danh sách những người giàu có, tớ không cần thiết phải tiêu tiền lãng phí như vậy.”

Những học sinh có thể vào trường trung học phụ thuộc này nếu không phải thật sự dựa vào thực lực hơn người để thi vào, thì cũng là dựa vào quan hệ để đi cửa sau, Trần Nhiễm Âm và Tiền Vũ Thần chính là loại thứ hai.

Nói cũng lạ, hơn một nửa số con ông cháu cha trong khối đều tập trung ở lớp của họ.

Cho nên là một tay ăn chơi thâm niên, Trần Nhiễm Âm có thể hiểu được Tiền Vũ Thần, cũng không làm khó cậu ta nữa: “Được rồi, tớ đi tìm Trần Hạo Dương bàn bạc vậy.”

Tiền Vũ Thần tốt bụng nhắc nhở cô: “Bố cậu ấy quyên tặng cho Đại học Bách khoa một tòa nhà.”

Trần Nhiễm Âm: “…” Mẹ nó, rõ ràng đều là loại ăn chơi giống nhau, vậy mà chỉ có một mình cô là người duy nhất có động lực cầu tiến?

Cô thở dài thườn thượt: “Quên đi, tớ sẽ học thêm một mình!”

Tiền Vũ Thần khó hiểu: “Có chuyện gì vậy, bố cậu chuyển công tác rồi sao?”

Trần Nhiễm Âm: “Không phải, ông ấy còn thăng một cấp.”

Tiền Vũ Thần trước tiên chắp tay chúc mừng một câu: “Ôi, chúc mừng!” Sau đó trở về chuyện chính: “Vậy cậu là vì cái gì? Cậu của cậu không chia tiền cho mẹ cậu sao?”

Trần Nhiễm Âm im lặng: “Làm sao có chuyện đó? Mẹ tớ là cổ đông hàng thật!” Bà ngoại và ông ngoại của cô giàu có từ việc kinh doanh buôn bán, sau đó họ nghỉ hưu và giao lại tập đoàn cho hai người cậu của cô quản lý, nhưng cho mẹ cô cổ phần, mẹ cô không cần làm việc cũng được hưởng lợi nhuận. Khi mẹ cô nhàn rỗi không có việc gì làm, bà ấy sẽ giả vờ làm người đàng hoàng đạo mạo đi dạo một vòng trong tòa nhà trụ sở chính, đi đến đâu cũng có người cung kính gọi một tiến “Giám đốc Tần”. Kỳ thật bà cũng chỉ là một “Giám đốc” trên danh nghĩa mà thôi, đối với hoạt động của công ty, bà thật sự không biết gì.

Hai người cậu của cô cũng cam tâm tình nguyện để mẹ cô ung dung tự tại.

Suy cho cùng cũng là gia đình bên ngoại của mẹ cô quá cưng chiều, vì mẹ cô là con út trong nhà và là đứa con gái duy nhất, nên những chuyện sống trong nhung lụa, không làm mà hưởng thì bà luôn là người được hưởng đầu tiên.

Sau khi trả lời xong câu hỏi, Trần Nhiễm Âm lại tức giận nói một câu: “Cậu không hy vọng gia đình tớ sẽ tốt hơn sao?”

Tiền Vũ Thần càng không hiểu: “Nếu trong nhà cậu không có biến cố, vậy cậu cần gì phải tiêu tiền phung phí như vậy? Lùi lại một vạn bước, cho dù bố cậu thật sự chuyển công tác thì sau này cậu vẫn có thể đi làm nhàn rỗi trong công ty nhà cậu của cậu, đâu có vấn đề gì? Sớm muộn gì cổ phần của mẹ cậu cũng là của cậu, không phải sao?”

Trần Nhiễm Âm lại thở dài một hơi, nhìn bóng lưng cả Lâm Vũ Đường: “Còn không phải vì tình yêu sao.”

Tiền Vũ Thần: “…”

Cậu ta không thể không nhắc nhở: “À thì, chị Trần à, toàn bộ khối Tự nhiên của chúng ta có tổng cộng 851 người, điểm thi tháng trước của chị là 801, năm mươi người phía sau là sinh viên nghệ thuật không đến thi, tớ và Trần Hạo Dương.”

Mí mắt Trần Nhiễm Âm giật nhẹ: “Vậy thì sao?”

Tiền Vũ Thần: “Chính thất xinh đẹp như hoa của cậu là số 1, khoảng cách giữa cậu và cậu ấy là 800, tương đương với khoảng cách giữa Trái Đất và sao Hỏa.”

Ngụ ý: Tình yêu là tình yêu, thành tích là thành tích, chân thành hy vọng bạn không nhầm lẫn, đừng để yêu đương làm tổn hại đến tiền bạc.

Trần Nhiễm Âm khịt mũi coi thường: “Vậy thì làm sao? Chỉ cần Trái Đất cố gắng thì chắc chắn sẽ đâm vào sao Hỏa.”

Tiền Vũ Thần: “…”

Tiền Vũ Thần: “Hay cậu chờ sao Hỏa đâm vào cậu thì hơn.”

Trần Nhiễm Âm: “….”

Cô sẽ không, cô sẽ đâm vào sao Hỏa! Đâm vào anh!

Để đạt được mục tiêu “Đâm vào sao Hỏa”, Trần Nhiễm Âm đã bắt đầu sự nghiệp học tập của mình. Giờ tự học từ thứ hai đến thứ bảy đều được sử dụng để học thêm, một ngày học hai môn. Ban ngày trong giờ học cô không nghe giảng, dù sao có nghe cũng không hiểu, nhưng cũng không ngủ nữa, thay vào đó cô nằm sấp trên bàn làm bài tập trên lớp đêm hôm trước giáo viên giao cho cô, hoặc là ôm sách giáo khoa đến sân thể dục đọc sách. Sở dĩ cô không học ở hành lang bên ngoài lớp học là bởi vì cô lo lắng sẽ ảnh hưởng đến hoàng hậu nghe giảng. Giáo viên chủ nhiệm cũng mặc kệ cô, dù sao cũng không quản được, hơn nữa tới sân thể dục học thuộc lòng còn tốt hơn là nằm sấp ngủ trong lớp học.

Thời gian chớp mắt đã đến ngày 14 tháng 12, kỳ thi thử chính thức bắt đầu, mặc dù là trong kỳ thi của trường, nhưng thời gian sắp xếp kỳ thi hoàn toàn dựa trên mô hình thi đại học, chia phòng thi cũng dựa theo hình thức thi đại học: Phân chia ngẫu nhiên.

Nói đến cũng thật trùng hợp, cô vậy mà lại cùng phòng thi với Lâm Vũ Đường, vẫn là bàn trước bàn sau, Lâm Vũ Đường ở phía trước, cô ở phía sau.

Buổi sáng thi môn Ngữ Văn đầu tiên, vào phòng thi trước mười lăm phút, sau khi ngồi xuống vị trí của mình xong, Trần Nhiễm Âm vỗ vỗ lưng Lâm Vũ Đường, đồng thời áp sát nửa người trên tới, hạ thấp giọng nói: “Vị trí này của hai chúng ta là thiên thời địa lợi nhân hòa, chỉ cần anh nguyện ý, em nhất định có thể thi xếp hạng hai của khối cho anh xem.”

Lâm Vũ Đường bất lực quay đầu lại nhìn cô: “Nếu anh không muốn thì sao?”

Trần Nhiễm Âm hừ một tiếng: “Em đùa anh thôi mà, lần này em muốn tự mình thi! Dựa vào bản lĩnh tiến bộ!” Cô mở túi văn phòng phẩm chuyên dùng cho kỳ thi mới mua của mình, từ bên trong lấy ra hai cây bút, lắc lắc về phía Lâm Vũ Đường: “Nhìn đây, ngay cả kho binh khí em cũng đổi mới hết rồi!”

Hai cây bút này, một cây là bút vẽ của Huy Bách Gia, giá sáu mươi chín tệ, một cây là bút ngựa vằn nhập khẩu từ Nhật Bản, giá bốn mươi chín tệ, tất cả đều là mới mua, bên trong túi văn phòng phẩm còn có mấy cây bút dự phòng, chỉ vì lần thi ‘Trái Đất đụng sao Hỏa’ này.

Lâm Vũ Đường nhìn hai cây bút mới tinh trong tay cô, mím môi, nhịn không được khuyên can một câu: “Hoàng thượng, tiền phải dùng trên lưỡi đao.”

Trần Hoàng sửng sốt: “Ý của anh là sao?”

Lâm Vũ Đường: “Ý nói là kỳ thi này không cần thiết phải dùng bút đắt như vậy.”

Trần Nhiễm Âm: “Vậy cũng không được, em học thêm tốn nhiều tiền lắm, không cần bút đắt tiền giải đề thì làm sao có thể xứng đáng với kiến thức quý báu mà em đã bỏ ra một số tiền lớn mới có được chứ?”

Lâm Vũ Đường: “…”

Anh không có cách nào phản bác cô.

Trần Nhiễm Âm lại nói: “Anh yên tâm đi, lần này em tuyệt đối sẽ không gian lận, khẳng định sẽ cố gắng thi cử thật tốt, sau đó tiến bộ năm mươi bậc.”

Cô nói lời thề son sắt, dáng vẻ như là thắng lợi đã nắm chắc trong tay.

Lâm Vũ Đường nở nụ cười, cũng cam đoan một câu: “Nếu em thật sự có thể tiến bộ năm mươi bậc, ân oán giữa hai chúng ta hoàn toàn thanh toán xong, anh cam đoan sẽ không bao giờ nhắc tới chuyện của em và những oanh oanh yến yến của em nữa.”

Ánh mắt Trần Nhiễm Âm sáng lên: “Thật hay giả vậy?”

Lâm Vũ Đường gật đầu tỏ thái độ: “Thật đấy.”

Trần Nhiễm Âm bán tín bán nghi, dù sao chính thất của cô cũng là một người lòng dạ hẹp hòi không gì sánh được, thật sự có thể quả quyết thu hồi bình giấm sao?

Do dự một lát, cô thử thăm dò anh một câu: “Mạnh Mục Thừa bảo em hỏi anh có chấp nhận anh ta gia nhập gia đình chúng ta không? Anh làm lớn, anh ta làm nhỏ, anh yên tâm, anh ta đã hứa với em là tuyệt đối sẽ không cạnh tranh với anh, ngày lễ ngày tết còn có thể đi tìm anh thỉnh an, mở miệng gọi anh một tiếng anh trai, tuyệt đối sẽ không để cho anh chịu một chút uất ức nào.”

Lâm Vũ Đường cười lạnh gật đầu: “Được, có thể chứ, không thành vấn đề!”

Trần Nhiễm Âm: “…”

Nhưng trông dáng vẻ của anh không giống như không có vấn đề gì.

Lâm Vũ Đường mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm cô, lạnh lùng nói: “Em nhìn xem muốn ai chết? Anh chết hay anh ta chết?”

“Hai người không thể sống chung, chết một người là được rồi.”

Trần Nhiễm Âm: “…”

Hả, cái này?

Trần Nhiễm Âm vội giải thích rõ: “Em chỉ đùa với anh thôi!”

Lâm Vũ Đường không hề bị lay động: “Chuẩn bị bài vị đi, hai chúng ta nhất định phải có một người khắc ở trên đó.” Sau đó lạnh mặt xoay người quay lên.

Rõ ràng lần này không phải chỉ là bình giấm, mà là cả nhà máy giấm đã nổ tung rồi.

Trần Nhiễm Âm gọi anh vài tiếng anh nhưng anh vẫn không để ý tới cô, cô gấp đến độ gãi tai gãi má.

Cách kỳ thi còn ba phút đồng hồ, hai giáo viên giám thị cầm bài thi chưa khui niêm phong đi vào phòng thi, cả phòng thi yên tĩnh trong chốc lát, đột nhiên một viên giấy trắng từ phía sau được ném lên mặt bàn Lâm Vũ Đường.

Lâm Vũ Đường thở dài, bất đắc dĩ mở tờ giấy ra.

Nửa trên của tờ giấy vẽ ba người tí hon bằng nét bút màu đen đơn giản,  hai nam một nữ. Trong đó một nam một nữ đang nắm tay nhau, một nam khác đứng lẻ loi ở một bên, bên cạnh còn vẽ ba đường cong nhỏ biểu thị ‘Gió lạnh’.

Mạnh Mục Thừa trong bức tranh lớn này: ‘Để Mạnh Mục Thừa uống gió Tây Bắc đi.’

Nửa dưới của tờ giấy dùng bút ký hiệu màu đỏ vẽ một cái hộp hình chữ nhật, vị trí góc trên bên phải của khung lại vẽ một cái hộp nhỏ, bên trong khung nhỏ dùng bút màu đen vẽ 2 người tí hon, một nam một nữ, lại chỉ vẽ nửa người trên.

Ở bên trái của hộp nhỏ, một ghi chú được viết.

Người làm chứng: Trần Nhiễm Âm

Bạn đời: Lâm Vũ Đường

Bên dưới khung nhỏ còn dùng bút đỏ vẽ một con dấu giả, dựa vào khoảng cách giữa các cạnh trong vòng tròn màu đỏ có trật tự viết vài chữ nhỏ: Cục dân chính thành phố Đông Phụ.

Lâm Vũ Đường cố nhịn cười, cẩn thận gấp ‘Giấy chứng nhận kết hôn’ rồi nhét vào trong túi.

Tiếng chuông báo hiệu giờ thi vang lên, Trần Nhiễm Âm không quấy rầy anh nữa, yên tĩnh tập trung làm bài thi.

Hai tiếng rưỡi sau kỳ thi kết thúc, giáo viên giám thị vừa ra khỏi phòng thi, trong lớp học lập tức trở thân thiện.

Trần Nhiễm Âm lập tức vỗ lưng Lâm Vũ Đường: “Buổi trưa hai chúng ta lên lầu ba ăn cơm đi, em muốn ăn rau xào.” Sau đó lại nói: “Chúng ta tan học sớm hơn lớp 10 với lớp 11 nửa tiếng, hôm nay quầy rau xào chắc chắn sẽ không có người xếp hàng.”

Căng tin chủ yếu là học sinh và học sinh ban quốc tế cùng sử dụng chung, tổng cộng có bốn tầng, chỉ có tầng ba bán rau xào.

Lâm Vũ Đường không quay đầu lại, vừa thu dọn đồ dùng thi vừa nói: “Không đi.”

Trần Nhiễm Âm: “Anh không muốn ăn rau xào sao?”

Lâm Vũ Đường lạnh lùng nói: “Dẫn anh đi đến nơi em đã dẫn người khác đến là có ý gì?”

Trần Nhiễm Âm: “…”

Bình giấm chua! Lòng dạ hẹp hòi!

Cô cố gắng hết sức để giải thích: “Hôm đó thật sự chỉ là ngoài ý muốn, Mạnh Mục Thừa nói anh ta không mang theo thẻ cơm!”

Lâm Vũ Đường: “Vậy anh cũng không đi.”

Rõ ràng chính thất còn đang ghen tuông. Trần Nhiễm Âm vắt hết óc suy nghĩ một chút, sau đó nằm sấp trên bàn, đầu hướng đến phía trước nói: “Hay là như thế này đi, giờ tự học hôm nay chúng ta đừng đến, em dẫn anh đi ăn ngon.” Sau đó lại nói tiếp: “Tiệm ăn kia em chưa bao giờ dẫn người khác tới.”

Lâm Vũ Đường quay đầu, chóp mũi không cẩn thận cọ qua mặt cô, vội vàng trốn về phía sau.

Trần Nhiễm Âm nổi giận: “Anh trốn cái gì chứ?”

Lâm Vũ Đường bất lực, hạ thấp giọng nói: “Có giám thị!”

Trần Nhiễm Âm không cam lòng cắn răng: “Chờ đi, trẫm sớm muộn gì cũng phải quang minh chính đại sủng hạnh khanh, sau đó ép khô khanh!”

Lâm Vũ Đường bị chọc cười: “Vậy em nên rèn luyện thân thể nhiều hơn đi, đừng để đến lúc đó chết trên long sàng, văn võ bá quan lại tìm anh gây phiền phức.”

Trần Nhiễm Âm: “…”

Lâm Vũ Đường tốt bụng dâng tấu: “Hoàng đế yêu quý của tôi, bắt đầu từ hôm nay, mỗi tối sau khi giờ tự học kết thúc, ngài phải đến sân thể dục chạy mười vòng, chờ đến khi tốt nghiệp chắc cũng được rồi đấy.”

Trần Nhiễm Âm tức giận trừng mắt nhìn anh một cái: “Khanh bớt xem thường trẫm đi, trẫm mạnh mẽ lắm! Mãnh nữ bậc nhất Đông Phụ!”

Lâm Vũ Đường gật đầu: “Ừ đúng thật, chân đạp mười chiếc thuyền cũng không thành vấn đề.”

Trần Nhiễm Âm: “…”

Sao anh lại vòng về chuyện này? Không thể vượt qua chuyện này phải không?

Cô oán hận cắn răng, tức giận hỏi: “Anh cứ nói tối nay anh có bỏ học với em hay không?”

Lâm Vũ Đường bất lực: “Ngày mai còn thi đó.”

Cũng đúng, còn chưa thi xong, tối nay giáo viên chủ nhiệm nhất định sẽ theo dõi chặt chẽ buổi tự học này, không dễ trốn, vì thế Trần Nhiễm Âm thay đổi kế hoạch: “Vậy ngày mai?”

Lâm Vũ Đường hỏi ngược lại một câu: “Em không sợ bị phát hiện sao?”

“Vậy thì sao?” Trần Nhiễm Âm không thèm để ý: “Cơm nước xong xuôi thì lập tức trở về thôi.” Cô hơi nheo mắt lại, vẻ mặt khiêu khích nhìn anh: “Học sinh giỏi không dám sao?”

Bạn đang đọc Em Nói Xem Có Trùng Hợp Không?

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

  • Thời gian

    2y ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!