Kim loại bên cạnh khảm càng sâu vào trong da thịt, máu chậm rãi tràn ra, nhỏ giọt ở nơi Vân Chức không nhìn thấy.
Dưỡng khí trong phòng loãng, sắc trời bên ngoài cửa sổ sát đất âm u khiến lòng người hoảng hốt, trận mưa to ấp ủ lâu ngày vẫn chậm chạp chưa tới, chỉ có ngày càng nhiều tầng mây ám trầm, che đậy ánh mặt trời.
Vân Chức đã trải qua hai lần chứng kiến Tần Nghiên Bắc phát bệnh, đều không có loại cảm giác nguy hiểm cân não như trong chiến tranh như bây giờ, giống như không biết một khắc nào, người đằng sau bàn làm việc kia sẽ không thể khống chế được chính mình, túm cô qua nuốt chửng vào bụng.
Tần Nghiên Bắc rũ mi, ý đồ che đi những thứ đã tan rã bên trong mắt.
Chưa từng được yêu, vậy thì có sao chứ.
Không phải cô tới báo ân sao, mặc kệ việc ân nghĩa ăn sâu bén rễ trong lòng cô này có tồn tại hay là không, cô đều sẽ bởi vì chuyện này mà tiếp tục ở lại bên cạnh anh thôi!
Anh đã sớm nói rồi, anh chưa từng cứu cô, là chính cô nghe không vào.
Anh chưa bao giờ là người tốt cả, bên ngoài không phải là mọi người đều truyền tai nhau mấy tin đồn đó sao, thái tử gia Tần thị âm ngoan quả nghĩa, vì mục đích mà không từ thủ đoạn, anh đích xác chính là như vậy, Vân Chức hẳn là cũng không phải lần một lần hai nghe được những lời đồn đãi như vậy về anh, nhưng cô vốn không có tình cảm với anh, huống chi là thất vọng.
Vân Chức chỉ coi anh trở thành một nhiệm vụ báo ân xong liền có thể tùy tiện buông bỏ, anh dựa vào cái gì mà sợ hãi việc cô sẽ thất vọng về anh.
Cho dù trái tim anh có bị bóp nát ở trước mặt cô, thì ở trong mắt cô, nếu không có ân nghĩa, anh cũng chỉ là một người xa lạ không hơn không kém.
Trước kia từng có thân mật quấn quýt si mê, đi từng bước một kéo anh vào trong lốc xoáy, vào tình yêu ôn nhu không bao giờ có khả năng thoát thân, kết quả là, chỉ có anh đơn phương tình nguyện hiểu lầm, còn trong miệng cô chỉ có một câu giới hạn là "báo ơn" mà thôi.
Vậy chân chính được cô yêu, sẽ là cảm giác gì.
Anh chỉ hơi thử nghĩ tới cô có thể sẽ đem tâm ý đi yêu một người khác thôi thì sự ghen ghét đã điên cuồng ăn mòn, xẻo thịt khiến anh đau đớn đến chết đi sống lại, buộc anh phải trở nên cực đoan hơn.
Cưỡng ép cô cũng được, bắt cóc cô cũng được, chỉ cần có thể giữ cô lại, cái gì anh cũng có thể làm.
Vân Chức cứng đờ người đến có chút rét run, mắt thấy bản thân mình đã trả lời xong mấy vấn đề không hiểu sao của Tần Nghiên Bắc kia liền giống như đã đẩy mạnh anh vào đường cùng bí lối, dự cảm bất an của cô đã miêu tả sinh động, đột nhiên lại nghe thấy Tần Nghiên Bắc hỏi: "Sao em xác định được là tôi đã cứu em?"
Vân Chức không có thời gian cảm thấy ngoài ý muốn về sự khác thường của anh ngày hôm nay, giọng nói khô khốc động động, nhẹ giọng nói: "Tôi hôn mê ở hiện trường hỏa hoạn, vẫn luôn nghĩ là đội cứu viện đã đưa tôi ra ngoài, nhưng trước khi bà nội tôi mất vì bệnh nặng đã nói cho tôi biết chân tướng, đưa địa chỉ và tên của anh cho tôi, sau khi gặp mặt, tôi thấy trên cổ tay anh có vết bỏng, cho nên liền khẳng định là không sai.
"
Cổ họng Tần Nghiên Bắc trướng đau, cưỡng ép bản thân không thể hỏi lại nữa.
Thông tin của anh sao có thể ở trong tay một bà lão không quen không biết được.
Vết thương trên cổ tay anh, căn bản là không liên quan gì tới Đồng huyện hay Vân Chức cả!
Ở giữa nhất định đã xảy ra sai xót gì đó, Vân Chức lại hoàn toàn không biết tình huống, anh hỏi càng nhiều, liên hệ giữa anh với cô đã mỏng nay sẽ càng mỏng hơn, một khi cô đã nghi ngờ thì rốt cuộc không có cách nào vãn hồi nữa, anh phải biết rằng mọi chuyện không được tìm hiểu từ miệng cô, bây giờ cần phải cho người lén đi tra.
Ít nhất thì trước mắt, vết thương của anh không tốt, có thể giữ Vân Chức ở lại bên mình, không thể nhanh như vậy mất đi cô được.
Vật trang trí bằng kim loại trong tay Tần Nghiên Bắc sắp không cầm được nữa, cánh tay bị bỏng của anh hơi run, khàn khàn mở miệng: "Không có việc gì, tôi cho người đưa em về, tôi chưa về thì em không được chạy loạn, ngoan ngoãn ở Nam Sơn Viện chờ tôi.
"
Không cho Vân Chức cơ hội truy hỏi hay phản bác, anh một tay ấn phím trên điện thoại bàn, trợ lý phản ứng nhanh chóng chạy tới, dẫn Vân Chức ra bên ngoài văn phòng.
Có người nhìn qua đây, Vân Chức muốn nói nhiều thêm cũng không thể nói ở đây được, ngực cô buồn bực đến lên men, nhẫn nhịn nuốt trở về, lưu luyến mỗi bước đi ra khỏi cửa lớn văn phòng.
Ở khe cửa đang dần dần đóng, cô hoảng hốt nhìn thấy Tần Nghiên Bắc nâng cái tay trước sau vẫn rũ xuống kia, cổ tay áo sơ mi trắng nhuộm một màu đỏ sậm hỗn độn.
Lòng cô cả kinh, muốn quay trở lại nhìn kỹ thì cửa đã vang lên tiếng đóng chặt.
Trợ lý thiện ý nhắc nhở: "Vân tiểu thư, Tần tổng còn có việc, không tiện quấy rầy, chúng ta vẫn là nhanh đi xuống đi, tôi đưa cô về Nam Sơn Viện.
"
Hành lang đi về phía có thang máy giống như kéo dài vô tận, Vân Chức tâm thần không yên, ngơ ngác nhìn con số nhảy trên màn hình điện tử, ngón tay cấu chặt nhau, như có như không hỏi: "Anh gặp qua vị hôn thê của Tần tổng chưa?"
Trợ lý ngẩn ra, ngạc nhiên nhìn về phía Vân Chức, trừ cô ra, bên người Tần tổng, đừng nói là phụ nữ, ngay cả con mèo cái còn chưa từng xuất hiện, vị hôn thê trong truyền thuyết còn không phải là cô sao?
Trước kia anh ta ít nhiều còn có chút hoài nghi tầm quan trọng của Vân Chức, không quá dám xác định thân phận của cô, nhưng trải qua những việc Tần tổng trắng trợn táo bạo đối xử đặc biệt với cô như vậy, nếu trong lòng mà không hiểu được nữa thì anh ta cũng không cần làm công việc này đi.
Vân Chức nhìn biểu tình của trợ lý, nhìn ra chút ý tứ, mạch đập tăng nhanh hơn một chút, có cảm giác từ trước tới nay mình đã cố tình xem nhẹ hay còn nói là không dám nghĩ tới một sự thật nào đó càng thêm rõ ràng được mở ra trước mắt cô.
Cô hít một hơi thật sâu, tận lực bảo trì thanh âm bình tĩnh: "Không sao, anh muốn nói gì thì nói, tôi sẽ không nói cho Tần tổng biết.
"
Trợ lý cười cười, thở dài: "Bên phía cao tầng của tập đoàn, còn có những người bên cạnh Tần tổng đều biết, phu nhân tương lai không phải đại tiểu thư danh môn của nhà nào cả, chỉ là một sinh viên bình thường, huống chi vừa rồi Tần tổng có thái độ rõ như ban ngày với người phụ nữ kia như vậy, Vân tiểu thư, cô đã sắp đính hôn với ngài ấy rồi, cũng đừng trêu đùa tôi như vậy chứ.
"
Sợi dây đang căng chặt trong đầu Vân Chức đột nhiên đứt đoạn.
"Huống chi cô với Tần tổng hẳn là đã yêu đương được một thời gian rồi đi, vị hôn thê của ngài ấy không phải là cô thì còn có thể là ai chứ?"
Trợ lý nhìn ra tính cách của Vân Chức hiền hòa, cũng thả lỏng hơn không ít, tuy rằng Tần tổng rất hung dữ lại lạnh lùng, nhưng chưa bao giờ che giấu gì đối với tình yêu, khó có được cơ hội nói chuyện trực tiếp với đương sự, máy hát của anh ta nhịn không được mở ra, thần thần bí bí đè thấp âm lượng.
"Lần trước hơn nửa đêm Tần tổng muốn đi mua một cái ví tiền có chỗ để kẹp ảnh, tôi còn tưởng đã xảy ra chuyện gì, sau đó trong lúc vô ý mới nhìn thấy, Tần tổng cố ý kẹp ảnh chụp chung của hai người trong cái ví đó, tôi chưa từng nghĩ tới người như ngài ấy cũng sẽ làm mấy việc nhỏ nhặt như thế này.
"
Trong lòng Vân Chức sông cuộn biển gầm, móng tay ấn vào làn da tạo thành vết đỏ sâu, lẩm bẩm hỏi: "! Ảnh chụp?"
Trợ lý gật đầu: "Một tấm ảnh chụp lấy ngay thì phải, hình như là ở công viên trò chơi, Tần tổng ngồi trên xe lăn, cô xoay người lại hôn ngài ấy, đặc biệt ngọt! "
Vân Chức nghe được có tiếng gầm rú đang sập xuống.
Cho dù trợ lý chỉ là ảo tưởng suy nghĩ nhiều, nghe được lời đồn đãi vớ vẩn, suy đoán quá độ chuyện của cô với Tần Nghiên Bắc đi nữa thì cũng có thể chứng minh được một việc, bên người anh căn bản không có một ai biết rõ sự tồn tại của "vị hôn thê" kia, anh tốn tâm tư chuẩn bị những nghi thức đính hôn đó, có đủ loại thái độ khác thường nhằm vào cô, làm nhiều như vậy giống như muốn đem ánh mắt nhìn thấu cô có thể là bởi vì cái gì?
Tấm ảnh chụp kia chụp trong chớp nhoáng, nếu không phải được người ta nhắc lại, cô đã sớm quên mất rồi, thế mà nó lại được anh cẩn thận kẹp trong ví tiền mang theo bên người sao?!
Thang máy dừng ở tầng 36, cửa chậm rãi mở ra hai bên, tấm gương ở bên trong phản chiếu lại gương mặt tái nhợt của Vân Chức, cô nhìn chăm chú vào bản thân ở bên trong, tóc đuôi ngựa buộc cao, không trang điểm, mặc chiếc áo khoác vàng nhạt đơn giản, so với địa phương tấc đấc tấc vàng như thế này căn bản là không hề ăn nhập.
Cô nhíu mày lùi về phía sau một bước, cổ chân không tự chủ được có chút thoát lực, trong lòng đang lơ lửng, phỏng đoán hoàn toàn không thực tế đột nhiên trở thành hiện thực, lúc này mới phát hiện nó giống như quả cầu tuyết, lăn lăn tích trữ từng chi tiết một, cuối cùng đã trở thành một con quái vật khổng lồ không thể bỏ qua.
Nhưng mà! sao có thể.
Vân Chức nói với trợ lý: "Xin lỗi, tôi có chuyện cần quay lại tìm Tần tổng, anh không cần đi theo tôi đâu, nếu như có làm phiền tới anh ấy, anh ấy có gì bất mãn thì tôi sẽ gánh hết hậu quả, sẽ không liên lụy tới anh.
"
Không chờ trợ lý trả lời, Vân Chức đã xoay người, đầu nặng chân nhẹ đi về phía văn phòng của Tần Nghiên Bắc.
Một đường đi này cô nhìn kỹ lại bản thân, đối mặt với sự ràng buộc với Tần Nghiên Bắc.
Cô thẳng thắn thừa nhận, cô đương nhiên có cảm tình với anh, sớm chiều ở chung lâu như vậy, anh lần lượt buông hết thảy kiêu ngạo tới gần cô, cô lại không phải máy móc, sẽ để ý, sẽ bị anh ảnh hưởng, đối mặt với tình cảnh sắp phải chia ly, cô cũng sẽ ở trong ổ chăn lặng lẽ khó chịu.
Nhưng cô tin là, những cảm xúc đó không thể nhập làm một với thích hay là yêu, cô vẫn luôn đều tỉnh táo hiểu rõ bản thân với Tần Nghiên Bắc chỉ là bạn tốt, cô đối với anh như đối với ân nhân, so với bạn bè bình thường thì có chút đặc biệt hơn, chỉ thế mà thôi.
Trong lòng cô vẫn luôn chỉ có Thập Nhất, rất nhiều năm rồi chưa bao giờ thay đổi, nếu như mới có mấy tháng đã dành tình cảm cho người khác, vậy không phải là đang phản bội cậu ấy sao.
Vân Chức mím môi, hốc mắt có chút nóng lên, cô cần trực tiếp nói chuyện với Tần Nghiên Bắc.
Cô đứng ở trước cửa phòng của Tần Nghiên Bắc, lấy hết can đảm muốn gõ cửa, cúi đầu mới nhìn thấy then cửa tay có cái nút chuông, cô đưa tay ấn lên cái chuông, trong lúc vô tình đã lướt qua vị trí vân tay trước.
Dừng lại ngắn ngủi, nơi vân tay lập tức hiện lên ánh sáng xanh chớp động, sau đó "tích" một tiếng nhắc nhở, cửa màu đen tự động mở khóa đẩy vào trong, chậm rãi mở ra.
Vân Chức nín thở, cho nên! Tần Nghiên Bắc đã lấy dấu vân tay của cô lúc nào vậy? Còn là vân tay cửa phòng làm việc của anh nữa? Anh không biết nơi này có giá trị như thế nào sao?!
Không có thời gian suy xét quá nhiều, cửa theo hô hấp khẩn trương của cô mở ra càng rộng hơn, thẳng đến khi lộ ra ánh sáng mờ mờ từ bên ngoài cửa sổ sát đất, tựa hồ có một thân ảnh cao lớn thon dài đang đứng bên cửa sổ, khom lưng nhặt những mảnh nhỏ rơi tan nát trên mặt đất lên.
Thời gian trong ý thức của Vân Chức như bị kéo dài, thực tế chỉ là lướt qua vài giây, cô giống như bị lôi kéo, theo bản năng đi vào bên trong, bình tĩnh nhìn người đàn ông tây trang giày da kia.
Anh thẳng tắp đứng trên hai chân, thời điểm cúi người, đầu gối hơi cong xuống, quần dài màu đen áp ra nếp uốn sắc bén tự nhiên, không tồn tại bất cứ cái gì gọi là trúc trắc hay quá sức dưới tình huống bị thương ở chân cả.
Ý thức của Vân Chức trống rỗng, bình tĩnh nhìn bộ dáng hoàn hảo không chút khuyết điểm của Tần Nghiên Bắc chăm chú, tận mắt thấy anh đứng thẳng lưng, thong thả quay người về phía cô, ngũ quan anh tuấn bị vẻ âm u bên ngoài bao phủ, vết máu nhuộm đỏ nửa bên cổ tay áo, ngón tay đỏ thẫm cầm hai mảnh sứ nhỏ không biết là vỡ ra từ cái gì.
Mà hiện tại, mảnh nhỏ từ trong tay anh trơn tuột, "Keng" một tiếng rơi trên mặt đất, thanh âm rất nhỏ, lại giống như bừng tỉnh bí mật đang cực lực che giấu.
Vân Chức nhíu mày, thanh âm run rẩy: "Chân của anh, tốt rồi phải không? Vì cái gì mà không nói cho tôi?"
Cô không hình dung được thần sắc lúc này của Tần Nghiên Bắc.
Bất quá chỉ là một câu hỏi chuyện bình thường mà thôi, nhưng sao giống như nghiền chết chút hy vọng cuối cùng đang cố gắng giữ lại của anh vậy.
Người đàn ông đứng thẳng người, cứ như vậy trầm mặc đứng trong bóng tối, tiến về phía trước, dẫm nát hai mảnh nhỏ có dính máu của anh.
Anh đi về phía Vân Chức, ở trong tiếng tim đập đinh tai nhức óc của cô, thân thể lạnh như băng cúi thấp người trước mặt cô, dường như sợ cô biến mất, bàn tay ướt át đè lại eo cô, thở gấp, hung hăng áp về phía ngực mình.
.