Chương 44: Em Tới Là Để Ôm Anh

Phiên bản 24242 chữ

Cho dù Vân Chức không muốn chấp nhận hiện thực thì cũng không thể không thừa nhận, cô rất khó có thể giải quyết trong hòa bình với Tần Nghiên Bắc, khiến anh nghĩ thông suốt mà chủ động thả người.

Không phải vấn đề thời gian, cũng không thể dựa vào sự kiên nhẫn của anh, anh vì muốn nắm lấy chút ánh sáng mỏng manh kia mà cái gì cũng đều có thể không màng.

Có lẽ còn có một loại khả năng, chính là cách thức báo ân "lấy thân báo đáp", làm cho anh có được mình, thỏa mãn anh, như vậy sau khi anh thật sự có được xong có lẽ sẽ ý thức được cô không có tốt đẹp như trong tưởng tượng của anh, lúc đó tự nhiên anh sẽ mất đi hứng thú với cô, tìm được con mèo mới rồi thì đại khái anh cũng sẽ chủ động đuổi cô đi mà thôi.

Nhưng Vân Chức biết, cô không thuyết phục được bản thân làm như vậy.

Cô là một người trọng tình cảm, cũng biết đau lòng, không thể đem tình yêu trở thành lợi thế của mình, huống chi cô vẫn luôn coi Tần Nghiên Bắc quan trọng với mình, cho nên càng không thể dùng cách thức lừa gạt để làm rối mối quan hệ của hai người.

Càng quan trọng hơn là...

Cô nhìn thấu bản thân mình, kỳ thật ở tận sâu trong đáy lòng cô thật sự sợ hãi khi phải tới gần Tần Nghiên Bắc, sợ bản thân sẽ có một ngày nhịn không được mà dao động, bị luân hãm ở trên người anh, vốn dĩ muốn thoát khỏi đối phương nhưng cuối cùng lại khiến bản thân sa vào, rốt cuộc cũng không thể quay đầu lại đơn thuần tưởng nhớ về Thập Nhất như một Vân Chức khi xưa.

Cho dù cả đời này cô không thể tìm thấy Thập Nhất đến tột cùng là ai, cô cũng không hối hận.

Ít nhất thì hiện tại, cô không thể buông bỏ được cậu thiếu niên năm đó cô chưa từng gặp mặt ngày ngày ngồi ở trên nóc nhà cứu rỗi cô, không thể thẳng thắn thành khẩn đi tiếp nhận một người nào khác.

Cho nên con đường mà cô có thể đi chỉ có một, chính là con đường cô vốn không muốn chọn nhất, bắt lấy mỗi một cơ hội có khả năng, thoát khỏi Tần Nghiên Bắc.

Thoát khỏi, cô với anh mới có thể hoàn toàn thanh tỉnh.

Vân Chức đã tính toán tốt, nếu như cô thật sự có thể chạy thoát thì Tần Nghiên Bắc sẽ không dễ dàng từ bỏ, cô muốn trước tiên xin nghỉ ngắn hạn ở bên viện Mỹ Thuật, thậm chí tạm nghỉ học dài hạn, chờ thời gian trôi qua anh phai nhạt đi rồi, thời điểm không còn chú ý tới cô nữa thì cô sẽ quay trở lại tiếp tục học.

Mặt khác còn phải chuẩn bị tiền, phí trị liệu của anh trai cô muốn xen vào còn không biết phải liên tục trốn tránh trong bao lâu, tiền trong tài khoản lại không thể tùy tiện động vào, nếu như hiện tại chuyển một số tiền ra khỏi đó, Tần Nghiên Bắc phỏng chừng sẽ phát giác.

Biện pháp tốt nhất chính là cô nhanh chóng vẽ xong tấm poster điện ảnh, hợp đồng có viết trong vòng ba tiếng sau khi giao poster sẽ trả tiền thù lao cho cô, cô lại mở một tài khoản ngân hàng khác để gửi tiền vào, hẳn là sẽ an toàn đi.

Cụ thể là muốn trốn đi đâu, cô còn chưa suy xét kỹ, cùng lắm thì lại tới bên trong núi Đồng huyện, giao thông không thuận lợi càng tốt, bản thân lặng lẽ thuê một căn nhà gỗ nhỏ trồng rau vẽ tranh, cũng có thể sống tốt.

Như vậy việc trước mắt nên làm nhất chính là tận lực hạ thấp cảm giác nguy cơ của mình với Tần Nghiên Bắc trước khi giao được bản thảo poster, chỉ có khi nào anh cảm thấy thoáng an toàn một chút thì cô mới có thể tìm được cơ hội.

Ngày hôm sau là ngày mà Thanh Đại khai giảng, học kỳ này thời khóa biểu của Vân Chức không dày lắm, ngày đầu tiên chỉ có hai tiết, tiết buổi sáng là học chung với các hệ khác, trước kia cô đều có thói quen hạ thấp cảm giác tồn tại, nhưng lần này không chỉ có không thể hạ thấp mà còn trở thành tâm điểm chú ý nóng hổi nhất của toàn trường.

8 giờ rưỡi sáng, Vân Chức bó tay bó chân đi về phía phòng học, người đàn ông đi ở bên cạnh cô khí thế khiếp người.

Tần Nghiên Bắc vì muốn xứng đôi với cô mà cố ý không mặc tây trang như mọi ngày, một thân quần đen dài đơn giản và áo sơ mi trắng, dù thế vẫn không thể che đi được cảm giác áp bách từ tận trong xương cốt anh. Anh trầm mặc đi song song với cô cũng không có khả năng giống với một học trưởng bình thường.

Trong tay anh cầm theo túi vải đã giặt qua nhiều lần của Vân Chức, thản nhiên đi vào phòng học tìm chỗ ngồi cho cô, buổi sáng ghế dựa có chút lạnh, anh đặt tay ở bên trên, dùng nhiệt độ cơ thể làm ấm nó, sau đó mới giữ lấy tay của Vân Chức, ngước mắt thấp giọng nói: "Chức Chức, tới đây."

Phòng học to lớn có thể chứa tới hai, ba trăm người, mới đầu chỉ là không hẹn mà cùng nín thở không ra tiếng, nay vừa nghe thấy tiếng nói trầm thấp từ tính của người đàn ông thôi đã không nín được bắt đầu xôn xao, cả trai lẫn gái đều phấn khởi quay đầu lại nhìn về phía hàng cuối cùng, Vân Chức bị mọi người nhìn như vậy, cổ bị thiêu đến đỏ bừng.

Kỳ thật trong phòng học này, bạn học mang bạn trai, bạn gái tới học cùng có rất nhiều, giảng viên cũng không phản đối, ngược lại còn cảm thấy vui mừng, cổ vũ các cô dìu già dắt trẻ, nhưng đột nhiên mọi chuyện phát sinh ở trên người mình, đặc biệt khi đối phương còn là Tần Nghiên Bắc, Vân Chức liền không thể không để ý được.

Anh không thật sự giam giữ cô, nhưng những xiềng xích vô hình thời thời khắc khắc đều đang vòng ở trên người cô, nhất cử nhất động của cô đều nằm trong tầm mắt nhìn chăm chú của anh.

Vân Chức còn chưa từng bị nhiều người ồn ào bàn luận như vậy bao giờ, tai cũng không nhịn được mà bắt đầu nóng lên.

Cô cắn môi ngồi xuống, đem đầu rũ thấp xoa xoa mặt trấn định, sau khi cố ra vẻ bình thường xong, lại có một bạn học nhịn không được, mắt thấy Tần Nghiên Bắc không có ý tứ phản đối liền cười nói: "Hoa khôi viện chúng ta hoặc là không tìm, hoặc là một khi tìm thì chính là tìm người trên trời đi, trực tiếp cua được cả Vương tạc thế này."

"Chức Chức ~" Có một nữ sinh khá thân quen với cô đều cao âm lượng, "Bạn trai cậu cũng quá đẹp trai đi! Cậu phạm quy quá rồi! Đám con trai dung chi tục phấn nhà chúng ta sau này làm sao còn dám vào phòng học nữa!"

Không khí trong phòng học lúc này lại càng thêm sinh động, la hét hỏi Vân Chức tìm được anh bạn trai thần tiên này ở đâu, Vân Chức muốn mở miệng giải thích, lại cảm thấy không thể nào nói rõ được, lúc đang giãy giụa, tay cô đã bị Tần Nghiên Bắc nắm lấy, ngữ tốc anh thả chậm, trầm mà trịnh trọng: "Tôi là vị hôn phu của cô ấy."

Phòng học đột nhiên tĩnh trong một cái chớp mắt, ngay sau đó liền nổ tung, thừa dịp còn chưa vào giờ học, đám quần chúng nhao nhao sôi trào, trong phòng học đều là tiếng cãi cọ ầm ĩ tiến độ của hoa khôi quá nhanh, có người phản ứng lại, nhỏ giọng hít sâu nói xen vào: "Từ từ... anh ta hình như là... Tần Nghiên Bắc..."

Còn không đợi cái tên này khiến cho mọi người xôn xao lớn hơn, giảng viên đã đẩy cửa đi vào, vừa thấy sinh viên được chú ý nhất hôm nay thế nhưng lại mang theo người nhà, liền nhịn không được vui vẻ, cố ý hỏi ra vấn đề tinh vi để Vân Chức đứng lên trả lời.

Đầu óc Vân Chức đều ngốc rồi, ngay cả giảng viên nói gì cô cũng chưa nghe quá rõ ràng, muốn nhờ ông ấy lặp lại một chút, nhưng người đàn ông bên cạnh đã không nhanh không chậm đứng dậy, tay đặt nhẹ ở trên đỉnh đầu cô, thanh âm vững vàng thay cô trả lời, sau đó nhạt giọng nói: "Cô ấy khẩn trương, để cô ấy bình tĩnh một chút."

Người trong phòng học đều kích động đến đập vào bàn, giảng viên che miệng thanh thanh giọng nói, đột nhiên có loại ảo giác bị lãnh đạo trực tiếp giao nhiệm vụ, theo bản năng liền gật đầu đáp ứng.

Một tiết học này của Vân Chức giống như lọt vào trong sương mù, vài lần buộc bản thân mình xem nhẹ cái người gần trong gang tấc này mới có thể như bình thường nghe giảng và ghi chép, nhưng mà vẫn bỏ xót vài cái trọng điểm, chờ tới khi tan học, cô còn chưa kịp đóng vở lại thì người bên cạnh đã đẩy tới hai tờ giấy viết đầy chữ.

Bên trên là nét bút đẹp đẽ lại sắc bén, mỗi một nét đều phi thường phóng túng khí khái, đơn giản rõ ràng tóm tắt lại những trọng điểm cần ghi nhớ trong tiết học ngày hôm nay, Tần Nghiên Bắc nửa rũ mi, trực tiếp gấp lại kẹp ở trong sách giáo khoa của cô: "Chức Chức, anh không phải tới ngồi không."

Nói xong, anh liền ghé sát tới gần, cả người lẫn môi đều áp ở bên tai cô, tựa như hôn mà nhẹ nhàng nghiền nát.

Làn da Vân Chức bỏng cháy, đốt ngón tay thu lại, ở bên dưới ống tay áo hơi cuộn lên.

Những tiết học sau đó, chỉ cần Tần Nghiên Bắc có thể tranh thủ thời gian thì cơ bản đều một tấc cũng không rời theo sau bồi cô, cô đã hoàn toàn trở thành tiêu điểm được chú ý nhất trong trường, ngược lại lại yên tĩnh hơn, cũng không có phản đối anh nữa.

Vân Chức thấy ở trong chỗ sâu nhất nơi con mắt đen trầm của anh đang gian nan tích lũy một chút xíu vui vẻ nho nhỏ, nhưng nó lại chỉ như một lớp băng mỏng kết vào nhau, vừa chạm vào sẽ vỡ vụn.

Đi học được gần một tuần, Vân Chức đều không nhìn thấy Đường Dao, sau khi hỏi qua thì được biết là trong nhà Đường Dao có việc nên xin nghỉ, phải qua mấy ngày nữa mới có thể tới, trong lòng cô hiểu rõ, hơn phân nửa là Tần Nghiên Bắc sợ cô với Đường Dao tiếp xúc nhiều sẽ có tai họa ngầm cho nên mới hạn chế để cô ấy tới trường học.

Buổi chiều thứ sáu là buổi huấn luyện tổng hợp tranh sơn dầu, Vân Chức vào tiết trước nhận được thông báo của giáo sư trong viện, bảo cô thứ tư tuần sau tới sân vận động, cùng các đại biểu của học viện khác chụp ảnh, quay video tuyển sinh của Thanh Đại năm nay.

Giáo sư nửa đùa nửa thật, dặn dò mấy trăm lần: "Em chính là biểu tượng sắc đẹp của viện Mỹ Thuật chúng ta đấy, ngàn vạn lần phải đi để còn cho viện ta mặt mũi chứ, năm nay viện chúng ta có tuyển sinh được nhiều nhân tài hay không thì đều phải dựa vào em rồi."

Vân Chức vừa đáp ứng vừa đi vào trong phòng vẽ tranh, lúc nhìn đến chỗ ngồi của mình thì hơi ngẩn ra một chút.

Cô thế mà đã quen vị trí bên cạnh mình có người, nhưng buổi học tranh sơn dầu hôm nay lại không được xếp chỗ ngồi liên tiếp cạnh nhau, chỉ có từng chỗ ngồi tương ứng với giá vẽ đơn lẻ, không được đem theo người thân, vị trí của cô dựa ở gần cửa sổ, bên cạnh lối đi nhỏ có một khoảng cách nhất định.

Vân Chức âm thầm thở phào một hơi, nghĩ tới Tần Nghiên Bắc còn chưa tới mức quá đáng, còn biết thu liễm, nhưng giây tiếp theo, cô liền ý thức được điểm không ổn.

Những bạn học ngồi gần cửa sổ khác đều như cố ý hoặc vô tình nhìn xuống dưới lầu, có vài người còn trộm lấy điện thoại ra chụp ảnh, tâm cô nhấc lên, bước nhanh đi qua nhìn xuống cửa sổ, sửng sốt.

Mùa xuân ở Hoài Thành đã chính thức tới rồi, đoạn thời gian mưa nhiều trước đó đã qua đi, từ hai ngày trước bầu trời đã luôn trong trẻo, cỏ cây dưới lầu đều thấm ra màu xanh lục tươi tốt mát mẻ, bị ánh nắng mặt trời sau giờ Ngọ chiếu xuống nổi lên một tầng kim sa.

Tần Nghiên Bắc hẳn là vừa mới kết thúc hội nghị, trên người vẫn là bộ tây trang màu đen không chút cẩu thả, hiện tại lại nhàn tản ngồi ở trên mặt cỏ bên dưới cửa sổ chỗ cô ngồi, chân dài lười nhác cong lên, tây trang trị giá xa xỉ được cởi ra, không chút để ý để ở bên cạnh, cổ tay áo sơ mi được xắn lên tận cánh tay, vết sẹo bỏng giương nanh múa vuốt bám ở trên cổ tay của anh.

Mà giữa đốt ngón tay lại tùy tiện cầm bút chì, đơn giản chậm rãi phác thảo lên bản vẽ trước mặt.

Vân Chức mau chóng thu hồi tầm mắt, đem lực chú ý đặt ở trên bức tranh của mình, cô nghe giảng bài, trộn thuốc màu, bút hạ xuống, dựa theo yêu cầu của buổi học hôm nay vẽ ánh mặt trời sau giờ Ngọ.

Chỉ là dư quang giống như có ý thức của nó, không ngừng lướt qua hướng cửa sổ, lại vội vàng rời đi.

Tâm thần Vân Chức không yên rốt cuộc cũng đã vẽ xong, đỡ lấy giá vẽ cúi đầu thở hổn hển hai cái, lại đột nhiên nghe được bạn học đằng sau nhỏ giọng kinh hô, cô theo bản năng quay đầu, nhìn về cái nơi không ngừng khiến cô nhiễu loạn kia.

Tần Nghiên Bắc vừa lúc đem giấy vẽ kéo xuống, ngẩng đầu nhìn qua, ở giữa không trung chạm phải ánh mắt với cô.

Ánh mặt trời cô vẽ còn đang ở trên giá, mà giấy vẽ anh giơ lên với cô là dùng bút chì rõ ràng vẽ ra một cái bóng, cô gái ngồi ở bên cạnh cửa kính trên lầu, nghiêm túc mím môi, gương mặt hơi hơi nghiêm túc, cầm bút vẽ ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ.

Cô vẽ vạn vật.

Anh vẽ cô.

Chờ Vân Chức hồi thần lại, trong tay cô đã là một mảnh dính nhớp, vô thố cúi đầu nhìn xem, ở khe hở ngón tay đều bị dây thuốc màu, làm bẩn nhẫn đính hôn ở ngón giữa tay trái bị anh cưỡng ép đeo vào kia.

Trang sức quý như vậy, ngày cô đi khẳng định là còn muốn trả lại cho anh.

Vân Chức cởi ra tìm nơi để rửa sạch, thời điểm chà lau, trong lúc vô ý sờ đến bên trong chiếc nhẫn mới phát hiện bên trong thế mà có khắc một hàng chữ tiếng Anh, câu văn dịch đơn giản ra là...

[Một đời yêu tha thiết]

Thời điểm anh định chế chiếc nhẫn này còn ngạo kiều mạnh miệng không chịu dễ dàng cúi đầu, cô cũng còn đối với tình cảm của anh hoàn toàn không biết gì cả, vẫn chưa nói rõ tình yêu với anh.

Mà anh đã vì một ánh nến nhỏ bé đốt trong thế giới tăm tối của anh mà cam nguyện giao phó ra toàn bộ bản thân mình.

Khoảng cách tới thứ tư tuần sau chỉ còn có bốn, năm ngày, đảo mắt là tới, trong lúc đó Vân Chức giành giật từng giây để vẽ xong tấm poster, sau khi giao cho đoàn làm phim xong thì liền nhận được phản hồi nhiệt liệt vượt quá tưởng tượng từ phía bên kia.

Đoàn phim gấp gáp tìm đoàn đội thiết kế để chế tạo, rất nhanh đã cho ra mấy bản, sau khi tìm được tấm phù hợp nhất thì dứt khoát đăng lên Weibo chính chủ để tuyên truyền.

Bộ điện ảnh này nhận được sự chú ý quá lớn, bất cứ khía cạnh nào làm không tốt thì sẽ bị chỉ trích rất nặng, Vân Chức ôm tâm tình cứng nhắc, thấp thỏm bất an chờ phản ứng của công chúng, đợi qua một lúc lâu cũng không dám đổi mới tin tức để đọc, đi qua đi lại trên sàn nhà, chưa được bao lâu đã bị Tần Nghiên Bắc mạnh mẽ kéo lên đùi.

Hơi thở trên người anh so với trước kia thì ấm hơn một chút, từ phía sau kín kẽ chế trụ cô, sống lưng cong xuống, cằm đặt ở trên vai cô, nắm tay cô ấn lên màn hình, đổi mới giao diện.

Vân Chức theo bản năng nhắm mắt lại, Tần Nghiên Bắc ở bên tai cô tựa hồ cười nhẹ một chút, cũng không ép cô mở mắt, hơi thở phất qua làn da bên gáy cô, đọc từng dòng bình luận cho cô nghe.

[Đây là cái poster thần tiên gì vậy, trong nước mình đã có người có trình độ thẩm mỹ như vậy sao?!]

[Này không phải là còn cao cấp gấp vạn lần so với đám diễn viên đầu to kia à?! Cho họa sĩ thêm mấy cái đùi gà nè! Cầu báo thông tin của vị đại thần này, tôi rốt cuộc cũng cảm thấy có hy vọng đối với poster điện ảnh nước nhà rồi!]

[Tôi không nhìn lầm đi, hình như là phong cách của Sin thì phải?! Người trong giới tranh sơn dầu chúng ta đều biết, phong cách của nữ thần chính là loại ánh sáng nhạt bên trong vực sâu thế này, đúng là phong cách phối hợp thần tiên mà!]

[Sin của chúng ta rốt cuộc cũng đã bạo hồng rồi đúng không! Tôi không cho phép có bất cứ người nào chưa thấy qua chân dung của nữ thần, trong sáng sạch sẽ y như bạch nguyệt quang của thanh xuân vườn trường! Đám diễn viên phim thần tượng bây giờ so với cô ấy thì căn bản là...]

Cảm quan của Vân Chức có chút không thể tiếp nhận, thanh âm của Tần Nghiên Bắc thiên về trầm thấp, lúc anh thong thả ung dung đọc thì giống như mang theo một dòng điện lưu, lo bản thân nói cô không nghe được cho nên đặc biệt dùng ngữ khí nghiêm chỉnh lúc mở họp bình thường đọc cho cô nghe, mà nội dung lại toàn là mấy lời khen ngợi khiến cho cô cảm thấy thẹn.

Mỗi một chữ anh nói, cô đều dựng cả lông lên.

"... Đừng đọc nữa..." Vân Chức nhịn không được, "Tần Nghiên Bắc anh dừng lại!"

Tần Nghiên Bắc cười đến càng rõ ràng hơn, buông điện thoại, xoa bóp thịt mềm bên má cô: "Yên tâm chưa? Cô giáo Sin."

Màng tai Vân Chức sắp nứt ra tới nơi, nhân lúc tâm tình anh không tệ, vội vàng thoát khỏi cánh tay của anh, nhặt điện thoại lên chạy ra xa, không dám nhìn thẳng vào mắt anh, trong hố sâu ngầm đó đã chồng chất cảm giác hạnh phúc như đi trên băng mỏng.

Trưa thứ tư hôm đó, Vân Chức với Tần Nghiên Bắc lại như hình với bóng đi tới sân thể dục của Thanh Đại để tập hợp với đoàn sinh viên tham gia quay chụp.

Gần đây, hoa khôi viện Mỹ Thuật mang theo vị hôn phu cao cấp tới trường học dự thính đã nổi gắp diễn đàn của Thanh Đại, ảnh chụp với video đều đã được truyền đi rộng rãi, mọi người thấy hai người xuất hiện cùng nhau cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, đều hưng phấn lôi kéo lẫn nhau, trộm ngắm đôi tình nhân nổi tiếng khắp toàn trường này, dù tâm tình nhiều chuyện đã bay tít lên tận chân trời cũng không có can đảm dám làm trò lỗ m ãng trước mặt thái tử gia Tần thị.

Vân Chức nhìn mỗi viện trình diện đều là hai người một nam một nữ, lúc này mới biết được đại biểu của viện Mỹ Thuật hẳn cũng không phải chỉ có mình cô.

Cô nghĩ tới sự sắp xếp của hoạt động giao lưu trước kia, đột nhiên có chút thấp thỏm, nếu hôm nay người tới lại là Giang Thời Nhất, vậy thì chỉ sợ Tần Nghiên Bắc sẽ không giống như trước kia, dễ dàng bỏ qua đi.

Rốt cuộc thì ngay cả phương thức liên hệ với Giang Thời Nhất trong điện thoại cô đều đã bị anh xóa sạch sẽ rồi.

Vân Chức bất đắc dĩ, cô luôn không có biểu hiện gì quá thân cận với Giang Thời Nhất, vẫn luôn là hắn ta đơn phương, Tần Nghiên Bắc chỉ mới vì Giang Thời Nhất theo đuổi cô mà đã để ý tới mức đó.

Cô lo sợ chờ đợi, thỉnh thoảng nhìn về phía lối vào, trạng thái này ở trong mắt Tần Nghiên Bắc chính là cõi lòng tràn đầy mong chờ ai đó tới, lại không dám biểu hiện quá rõ ràng ở trước mặt anh.

Tần Nghiên Bắc nhíu mày, đem Vân Chức kéo tới trước mặt, thân thể cô đột nhiên căng cứng, ánh mắt dừng lại, trong cổ họng anh nghẹn một hơi lệ khí, cúi đầu nhìn chằm chằm biểu tình của Vân Chức.

Viện Mỹ thuật đúng là muốn sắp xếp Giang Thời Nhất, là anh ngăn trở ở giữa, yêu cầu đổi thành nữ sinh.

Cô không nhìn thấy người kia sẽ thất vọng sao?

Nhưng hốc mắt Vân Chức có chút đỏ, sốt ruột mà đẩy Tần Nghiên Bắc: "Anh để tôi đi qua đó được không, đã rất lâu rồi tôi chưa được gặp cô ấy."

Tần Nghiên Bắc nắm chặt xương cổ tay tinh tế của cô, trầm mặt nghiêng người, nhìn thấy người đi tới là Đường Dao, giữa mày mới hơi giãn ra một chút, ngón tay cũng nới lỏng đi, nhưng vẫn gắt gao nắm lấy.

"Có thể cho em gặp..." Anh không để bụng hành vi ác liệt của bản thân, anh vì muốn giữ cô lại, hấp thu được độ ấm của cô, bản thân có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào, "Nhưng trước hết em phải học được cách dỗ dành anh."

Vân Chức tức đến mức trừng anh, đối diện với con ngươi đen trầm tràn đầy sóng ngầm kích động của anh, lại ẩn ẩn buồn bực khó chịu, cô nhón chân ý bảo Đường Dao chờ một chút, lại một lần nữa quay lại bên người Tần Nghiên Bắc, có chút không biết làm sao để xuống tay với anh: "... Anh thấp một chút."

Thân thể mảnh khảnh thon dài của Tần Nghiên Bắc cong về phía cô, cô nhón chân, nhẹ nhàng ôm lấy sau cổ lạnh như băng của anh, rũ mắt nói: "Xin anh đó, tối nay về... tôi sẽ nướng bánh quy cho anh nhé."

Tần Nghiên Bắc nhẹ hừ một tiếng.

Bánh quy còn ngọt như vậy, tay nghề cô lại không tốt, trước kia làm mười lần thì đến tám lần thất bại.

Này mà cũng gọi là dỗ người sao? Tới hôm nay mà cô còn ngây thơ cho rằng anh dễ ứng phó như vậy?

Sắc mặt Tần Nghiên Bắc trầm lãnh, cảm thụ được lòng bàn tay mềm ấm của cô, thấp giọng đáp: "Được."

Vân Chức vừa muốn đi qua chỗ Đường Dao, giáo viên phụ trách đã mở mic lên thông báo mọi người tập hợp, trước tiên liền theo thứ tự chụp từng người một, cho nên muốn tìm một người ăn ảnh nhất để có cảm giác vẽ mẫu thiết kế, vì thế liền không ngần ngại mà chọn luôn Vân Chức.

Trên mặt cô không trang điểm, yêu cầu của giáo viên lại cao, vẫn hy vọng cô có thể trang điểm nhẹ một chút, chuyên viên trang điểm trường mời tới không quá chuyên nghiệp, thời điểm lôi kéo Vân Chức trang điểm, son môi luôn tô không xong, không phải quá dày thì chính là quá mỏng, không hề phù hợp với khí chất của cô.

Bên phía giáo viên chờ đến mất kiên nhẫn, nhưng thái tử gia ở hiện trường, cô ấy cũng không dám tự tiện nhiều lời, môi Vân Chức bị tô rồi lau hết lần này đến lần khác, cho dù là dùng nước tẩy trang ôn hòa nhất thì cũng có chút đau.

Cô dùng mu bàn tay xoa nhẹ một chút, tầm nhìn bên cạnh bỗng nhiên nhảy dựng, Tần Nghiên Bắc đã hao hết sự kiên nhẫn, lập tức đứng dậy đi tới, chuyên viên trang điểm run tay, không tự chủ được mà tránh sang bên cạnh, một đám đại biểu tới quay chụp đều theo bản năng thả nhẹ hô hấp của mình.

Tần Nghiên Bắc lấy son môi qua, nhíu mày liếc nhìn một lượt, cầm khăn giấy thô ráp nhìn không vừa mắt chút nào kia lên, nghiền qua nghiền lại cho bóng loáng một chút, sau đó mới nâng cằm Vân Chức lên, nhẹ nhàng lau lau ở trên môi cô, sau đó lại nhịn không được ném đi, dùng lòng bàn tay chậm rãi cọ, miêu tả hình dáng đôi môi no đủ của cô.

Vân Chức trong một cái chớp mắt đối diện với ánh mắt của anh, cô lập tức giật mình, rũ lông mi xuống che đi con ngươi, ngón tay túm lấy ống tay áo hơi dài, gắt gao nắm lấy.

Sau khi tẩy trang xong, chuyên viên trang điểm lại nơm nớp lo sợ tới gần, cầm phấn má hồng lên muốn đánh cho Vân Chức, nhưng lại cảm thấy dường như má cô lại hồng hơn so với lúc trang điểm ban nãy rất nhiều.

Vân Chức ở trước ống kính tự nhiên hào phóng hoàn thành nhiệm vụ quay chụp, cô đứng ở dưới đèn, mái nhà cửa sổ pha lên được ánh sáng ở bên ngoài xuyên thấu chiếu vào bên trong sân vận động, bao phủ lấy cả người cô.

Tần Nghiên Bắc mê muội bình tĩnh nhìn cô, cô cong mi mỉm cười, đôi mắt anh giống như bị bỏng rát.

Thứ tự của Đường Dao được xếp ở phía sau, Vân Chức quay một mình xong thì nhìn Tần Nghiên Bắc một cái, cũng không có đi qua nữa, trực tiếp đi về phía Đường Dao.

Tần Nghiên Bắc nói không rõ nguyên nhân, cô vừa mới nhấc một chân thôi, giống như đã mang theo từng cây dao nhỏ, từng bước từng bước một đâm sâu vào trong lòng anh, anh muốn túm cô về lại bên người, điện thoại lại rung lên không đúng lúc.

Mới đầu anh còn không quan tâm, nhưng điện thoại vang lên không ngừng làm cho lòng anh bực bội, anh nhíu mày ấn nghe, màu mắt dần dần tối đi, cuối cùng thấp giọng nói một câu: "Biết rồi, chờ hai mươi phút."

Tần Nghiên Bắc nhìn thời gian, gọi một tiếng "Chức Chức", vào lúc cô không quá tình nguyện trở về liền nắm lấy ngón tay cô, đặt ở trong lòng bàn tay dùng sức nắm chặt, nhìn chằm chằm cô trầm giọng nói: "Tần Chấn chết tới nơi rồi mà còn không an phận, anh phải đi xử lý chút phiền phức nhỏ, đi tới đi lui không quá một tiếng, trước khi em quay xong anh sẽ về, bên này có người quan sát, người giám sát em không thiếu, em lúc nào cũng phải nghe điện thoại, đừng ôm may mắn."

Vân Chức gật đầu, vốn dĩ hiện tại cũng không phải thời điểm cô tính chạy.

Nói buổi tối sẽ nướng bánh quy cho anh, là thật.

Tầm mắt Tần Nghiên Bắc xẹt qua Đường Dao ở phía xa xa, thấy bộ dáng kinh sợ của cô nàng, mới chậm rãi thu hồi, mạch máu của đám người trong nhà Đường Dao đều bị anh nắm ở trong tay, cô ấy cũng không có năng lực mang Vân Chức rời khỏi anh.

Để hai người gặp mặt, chẳng qua là anh sợ Chức Chức buồn mà thôi.

Anh sờ sờ tóc Vân Chức: "Không cần một tiếng, 40 phút sau anh sẽ về ngay, buổi tối em nướng bánh quy, đừng cho quá nhiều đường nhé."

Nói xong, anh chần chờ một chút, lại thấp giọng sửa miệng: "Được rồi, muốn cho như thế nào cũng được, anh đều sẽ ăn."

Vân Chức đẩy anh một chút, bảo anh mau đi đi, trước khi xoay người đi về phía Đường Dao thì vẫn nhàn nhạt vẫy tay chào tạm biệt với anh.

Tần Nghiên Bắc ngồi ở trên xe, nhìn sân thể dục Thanh Đại dần dần lùi về xa trong gương chiếu hậu, mày nhíu chặt, điện thoại trong tay nóng lên, nắm đến thật chặt, thẳng đến khi nóng rực đến lây sang cơ thể.

Nhìn thời gian, bất quá chỉ mới có năm phút, anh gọi điện thoại cho Vân Chức, điện thoại vang hai tiếng cô liền nhận, có chút giọng mũi nhu nhu, anh nghe đến tham luyến, đem điện thoại đè ở bên tai, có chút đau, lại như bị ma quỷ ám ảnh mà đắm chìm vào nó.

Xe đi ra khỏi cổng lớn Thanh Đại, gia tốc chạy về phía tổng bộ Tần thị, lúc đi ở trên đường, phía trước tựa hồ có chuyện, bình thường vào thời điểm này, trên con đường này vốn dĩ là rất thoáng, hiện tại thế nhưng lại bắt đầu ùn tắc, tài xế chỉ có thể bị ép phải giảm tốc độ thay đổi tuyến đường.

Tần Nghiên Bắc nâng mi mắt, con ngươi đen nhánh, điện thoại bị siết chặt đến quá sức, nóng tới mức sắp bỏng cả da thịt, không thể nói rõ sự đau đớn bên ngoài bắt đầu lan tràn ra từ nơi nào, bao bọc lấy trái tim, cắn nuốt từng ngụm một.

Bất an va chạm vào thần kinh, muốn đem dưỡng khí duy trì sự sống duy nhất của anh cướp đi bất cứ lúc nào, một giây thôi cũng khiến anh càng thêm trầm trọng.

Ánh mặt trời buổi chiều chiếu từ cửa sổ xe vào, ngừng trên đầu gối Tần Nghiên Bắc, cả người anh ngồi trong bóng râm đen kịt, đột nhiên khàn giọng mở miệng: "Về Thanh Đại, ngay lập tức!"

Mà cùng lúc đó, anh trượt điện thoại lên gọi cho Vân Chức, chuông còn chưa vang đã tự động cúp máy, rốt cuộc cũng không có ai nghe máy.

Bạn đang đọc Em Tới Là Để Ôm Anh

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

  • Thời gian

    2y ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!