Thời điểm Tần Nghiên Bắc gọi không được cho Vân Chức thì liền chạy ngay về Thanh Đại, nhưng sân vận động đã trở thành một mảnh hỗn độn.
Buổi quay chụp bị gián đoạn, trong đám người có hai nam sinh tránh không kịp, bị giá chụp đè x uống người, trên đùi bong tróc da thịt, tất cả đều là máu, vừa rồi xe cứu thương ồn ào không ngừng đi tới đi lui, giáo viên và sinh viên bị thương cùng với nhóm chăm sóc loạn thành một đoàn.
Anh đứng ở cửa ra vào, trầm mặc nhìn hiện trường hỗn tạp, cho dù cái gì cũng chưa có xác định nhưng loại cảm giác có thể đem người túm vào vực sâu vô cùng mãnh liệt này đã đạt tới đỉnh điểm, xen lẫn trong mạch máu hướng về phía trước mà va chạm, nuốt cắn sự trấn định của anh.
Người ở lại nhìn thấy Tần Nghiên Bắc quay về, sắc mặt liền trắng như tờ giấy.
Bọn họ biết, tìm không thấy, bên trong sân vận động và bốn phía xung quanh đều đã lật tung cả lên rồi vẫn hoàn toàn không thấy dấu vết của Vân Chức.
Tần Nghiên Bắc một chữ cũng không nói, ánh mắt dừng ở nơi trước khi anh tạm biệt Vân Chức, anh bước đi qua, dùng hai mắt của mình để xác nhận, mỗi một địa phương cô có thể sẽ đứng, mỗi một vị trí có khả năng đều đặt ở trong tầm nhìn mà tìm tòi, lại không có hy vọng bị đánh nát.
Anh cúi đầu ho một tiếng, trong cổ họng có mùi tanh nhàn nhạt, tay hung hăng nắm lấy, không có giới hạn mà siết chặt, cảm giác hạnh phúc yếu ớt được cẩn thận tích lũy thời gian qua, những cảm xúc ấm áp hân hoan lừa mình dối người đều ở vài phút này bị đập nát thành bột phấn.
Lại gấp như vậy, không chờ nổi mà muốn thoát khỏi anh sao.
Anh đi rồi, có phải hay không cô không hề có chút do dự nào, một khắc trước còn đáp ứng buổi tối về nhà với anh, ngay sau đó vừa xoay người đã hận không thể chặt đứt hết thảy những liên hệ với anh, không bao giờ trở về nữa.
Có phải ở bên cạnh anh một giây thôi cô cũng không chịu nổi, ngay cả một chút tình cảm cũng không cho anh, trong khoảng thời gian này thái độ của cô giống như mềm xuống đều chỉ là vì lừa anh, có đúng không?!
Tần Nghiên Bắc cô đơn đứng ở dưới ánh đèn sáng lên trong sân vận động, huyết sắc trên mặt hoàn toàn không còn, đáy mắt giăng đầy tơ máu giống như cảm xúc của anh đang cuồng nộ bộc phát.
Anh quyết đoán xoay người đi ra ngoài.
Đường Dao không có can đảm và năng lực để làm tất cả chuyện này một mình, tất nhiên là sẽ còn có người nào đó giúp đỡ, hơn nữa người giúp đỡ này hẳn là chiếm thế chủ đạo hơn so với cô ấy, không tiếc hết thảy muốn đem Vân Chức ra ngoài, muốn gánh vác trọng trách to lớn đối với tương lai của cô.
Tần Nghiên Bắc lập tức gọi một cuộc điện thoại: "Bảo cậu giám sát Giang Thời Nhất, người đang ở đâu!"
Người bên kia nhanh chóng hồi đáp: "Cậu ta chưa từng tiếp cận Vân tiểu thư, sáng hôm nay lấy danh nghĩa đi công tác đã rời khỏi Hoài Thành, địa điểm xuất hiện cuối cùng là thành phố Nghi Điền, đến bây giờ vẫn chưa có thông tin mới."
Nghi Điền.
Cách Hoài Thành một tiếng đi xe, địa điểm này một khi được phát hiện ra thì rất nhanh sẽ bị đuổi tới kịp, muốn giấu Vân Chức ở chỗ này căn bản là không có khả năng.
Anh nắm chặt điện thoại, nhắm mắt vài giây, môi banh thẳng tắp, đột nhiên hỏi: "Hôm nay Vân Hàn có ở bệnh viện hay không, có phải đang trong quá trình trị liệu?"
Bên kia ngẩn ra, không nghĩ tới đề tài lại nhảy tới việc này, ngay sau đó liền đi tra, lập tức báo cáo: "Không có ở đó, trị liệu bình thường tạm dừng ngày hôm nay, giữa trưa được cha mẹ đón về nhà, hơn nữa trước khi đi, mẹ hắn còn nói một câu, về sau cái loại trị liệu bình thường này không cần làm nữa, muốn đổi sang loại cao cấp hơn, một lần là hai mươi vạn."
Có tiền, còn là một ngày phất nhanh.
Không có người chủ động đưa tới cửa, chẳng lẽ còn là tiền từ trên trời rơi xuống sao?!
Lòng bàn chân Tần Nghiên Bắc giống như dẫm lên ngàn mũi châm, anh lạnh giọng phân phó: "Cho người tới Nghi Điền ngay bây giờ, bên đường có trạm dừng nghỉ nào đều phải lục soát tất cả, mặt khác sắp xếp một nhóm người cùng tôi tới Tùy Lương, lập tức xuất phát."
"Tần tổng, tới Tùy Lương? Giang Thời Nhất không phải..."
Tần Nghiên Bắc chợt lạnh giọng: "Có cần tôi lặp lại không?!"
Tùy Lương và Nghi Điền, lấy Hoài Thành làm trung tâm, hoàn toàn là hai phương hướng trái ngược nhau, cũng có nghĩa là nếu như tới một trong hai chỗ đó thì khi muốn quay về chỗ còn lại sẽ gấp đôi, khoảng cách càng ngày càng xa.
Người trong điện thoại nơm nớp lo sợ: "Nhưng bên phía Tần Chấn còn..."
"Kệ ông ta." Tần Nghiên Bắc khàn giọng cười lạnh, "Cho dù ông ta chơi chết toàn bộ Tần thị thì đợi sau khi tôi tìm được Vân Chức rồi cũng có thể gánh nổi."
Tần Nghiên Bắc không cần tài xế, tự mình lái xe đi thẳng lên cao tốc, không ngừng gọi điện thoại cho Vân Chức, nhưng lại không hề có ngoại lệ, anh chưa từng nhận được lời hồi đáp.
Xe chạy tốc độ cao đã tới gần cửa ra vào của Tùy Lương, âm thanh nhắc nhở tới từ phía điện thoại còn đang chết lặng kia đột nhiên thay đổi, âm thanh vang lên một tiếng rồi tự động cắt đứt, đại biểu cho việc phía đối phương có tín hiệu.
Huyệt thái dương của Tần Nghiên Bắc nhảy lên kịch liệt, lập tức dừng xe ở ven đường, đẩy cửa ra để bản thân có thể thở d ốc, phế phủ đều đau đớn cay độc, anh lại lần nữa gọi điện thoại qua cho Vân Chức, ôm cái hy vọng biết rõ là không có khả năng này chờ cô ấn nghe.
Ngay sau đó, anh liền nhận được tin nhắn chất vấn và quyết biệt từ phía Vân Chức.
Điện thoại "bộp" một tiếng rơi trên mặt đất, Tần Nghiên Bắc đứng ở trong gió lạnh gào thét đầu xuân, cánh tay run rẩy, tảng đá ngày ngày đêm đêm treo ở trên đầu anh rơi xuống, đem anh đục lỗ.
Vài giây sau, anh lại lên xe một lần nữa, dẫm chân ga thật mạnh đi về phía cao tốc.
Anh biết Vân Chức nhất định ở chỗ đó.
Liên hệ mỏng manh giữa cô với anh giống như là sợi dây thép trong suốt căn bản không thể nhìn thấy.
Cô không lưu luyến mà buông tay, nhưng đối với anh, nó đã sớm khảm vào trong huyết nhục, nghiền áp thành bùn lôi cũng không ra, không biết là bắt đầu từ bao giờ đã dây dưa quấn lấy anh không rời.
Nhân sinh bị anh phong bế được một tia sáng mạnh mẽ chiếu vào, dẫn anh ra khỏi nhà giam cô độc khốn khổ, anh cam tâm tình nguyện cúi đầu, đem tất cả nguyên tắc và kiêu ngạo đều ném ở dưới chân cô, thời điểm sắp sửa có được cô rồi thì lại bị cô không hề thương hại thu hồi lại.
Anh chật vật giữ lại, lừa dối ích kỷ xâm chiếm cô, giống như kẻ điên chạy trong sắc trời chạng vạng tùy thời có thể tối đi, bóng tối ở phía sau theo sát anh từng ngụm từng ngụm cắn nuốt.
Nhưng cho dù anh chỉ còn tro tàn đi nữa thì cũng phải đuổi theo ánh sáng nhàn nhạt phía cuối chân trời kia, anh không thể buông nó.
***
Trong phòng khách nhà họ Vân, ánh mắt Giang Thời Nhất đỏ lên, không thể tin tưởng mà nhìn Vân Chức.
Giọng nói hắn ta khàn hơn so với trước: "Chức Chức, em nói cái gì? Em không tin?! Lúc trước anh gặp em lần đầu tiên thì đã thích em, vì cứu em mà không màng sinh mệnh nguy hiểm! Lúc đó em mặc gì anh đều có thể nhớ rõ ràng!"
Hắn càng nói cảm xúc càng cao, thất vọng thống khổ viết ở trên mặt, ở thời khắc nào đó liền ngay cả bản thân cũng không biệt rõ thật giả.
Giống như hắn mới là người xông vào đám cháy vậy: "Anh chỗ nào cũng suy nghĩ cho em, thấy em bị Tần Nghiên Bắc khống chế mới quyết tâm đem chân tướng nói cho em biết, để em không cần thương tâm vì một tên lừa đảo, kết quả em lại nói với anh rằng em không tin?!"
Vân Chức không kiêu ngạo không siểm nịnh đứng ở trước mặt Giang Thời Nhất, hô hấp nặng nề, khống chế được cảm xúc sắp sửa thất thủ, bình tĩnh nói: "Học trưởng, tôi biết anh thích tôi, mấy năm nay vẫn luôn theo đuổi không buông tay, tôi rất cảm động."
"Nhưng mà chính bởi vì vậy..." Cô đột nhiên dừng lại, không chớp mắt bằng phẳng đối diện với hắn, "Tôi thật sự nghĩ không ra, vì cái gì mà người thích tôi đến thế lại bởi vì muốn được cái gọi là "theo đuổi đơn thuần", không bị ân tình ràng buộc lại có thể trơ mắt nhìn tôi bị một người đàn ông không liên quan lừa gạt, vui lắm sao?!"
Một đống lời Giang Thời Nhất định nói bị nghẹn ở trong cổ họng.
Vân Chức cau mày, chậm rãi đi về phía hắn: "Anh nói rất kỹ càng tỉ mỉ, rất chân thật, anh đối với tôi nhất kiến chung tình, còn chưa chính thức quen biết mà đã cam tâm tình nguyện mạo hiểm vì tôi, sau đó còn luôn kiên trì đối xử tốt với tôi, tình cảm sâu đậm như vậy, sao có thể chịu đựng một người đàn ông có điều kiện tốt hơn anh, rất có thể sẽ chèn ép anh, làm trò trước mặt mạo danh thân phận ân nhân cứu mạng của anh?"
"Học trưởng, trong lòng anh không khó chịu sao? So với tôi làm trò hề cho người ta, liên tiếp chịu đựng mấy tháng, không phải anh sẽ càng nghiêm trọng hơn à?"
Ngữ tốc của cô cũng không nhanh, từng chữ từng chữ hỏi.
"Thậm chí lúc anh đuổi theo tôi tới tiểu khu, một lần gặp mặt Tần Nghiên Bắc trực diện đó, biết rõ khi đó chúng tôi mâu thuẫn tách ra, anh cũng không nói thật? Một hai phải hẹn gặp tôi lúc Trừ Tịch?"
Vân Chức không buông tha bất cứ biểu tình gì trong ánh mắt đang dần biến hóa của hắn, thanh âm mềm mại không hiểu sao lại vô cùng cứng rắn: "Anh ngay cả trực tiếp nói cho tôi cũng không bỏ được, một hai phải đem cái gọi là "chân tướng" này trở thành điều mang tính mục đính như vậy? Có nhiều cơ hội nói thẳng như vậy, tại sao nhất định phải quanh co lòng vòng, học trưởng, anh yêu một người chính là như vậy sao?"
Hô hấp Giang Thời Nhất nhanh hơn, trên gương mặt thanh tuấn hiện lên vẻ đỏ ửng kích động.
Vân Chức quay đầu lại, đối mặt với đôi cha mẹ làm nhân chứng phía sau: "Ngày xảy ra hỏa hoạn các người đã tới Đồng huyện? Nếu như là sự thật, với thói quen của các người, sao có thể không đợi tôi tỉnh lại, quở trách trào phúng tôi chạy loạn khắp nơi, xứng đáng gây chuyện, không ngoan ngoãn ở nhà hầu hạ các người, cho dù chết cũng không đáng tiếc?!"
Sắc mặt hai vợ chồng khó coi, năm lần bảy lượt há mồm muốn phản bác, Vân Chức lại không hề cho bọn họ cơ hội.
Tầm mắt cô lại trở về vẻ mặt của Giang Thời Nhất: "Đây là cha mẹ tôi, không chỉ đơn giản là câu trọng nam khinh nữ mà anh nghe được, cũng không phải chỉ cần anh khuyên hai câu là có thể dễ dàng thay đổi cuộc đời tôi, bà nội tôi che chở tôi nhiều năm như vậy, sao có thể trước lúc lâm chung lại cho tôi một lời nói dối, bảo tôi làm thế để leo lên kẻ có tiền?"
"Học trưởng." Đôi mắt như dòng nước trong vắt của Vân Chức ánh lên ánh sáng, cực lực chịu đựng, "Tôi cũng hy vọng anh có thể nói có sách mách có chứng mà cãi lại tôi, để tôi tin tưởng, nếu như cuối cùng là do tôi hiểu lầm làm tổn thương anh, tôi sẽ xin lỗi anh, hoặc là anh muốn tôi làm thế nào, ngay cả đền mạng cũng đều được, được không?"
Cơ bắp trên cánh tay Giang Thời Nhất bởi vì quá mức khẩn trương mà phồng lên, hắn nhìn chằm chằm Vân Chức, không có giải thích bất cứ điều gì, mà là hoàn toàn bùng nổ.
"Anh cứu em, em từng câu từng chữ đều nghi ngờ, sao anh chưa từng thấy em nghi ngờ Tần Nghiên Bắc? Chức Chức, em không tin anh, lại đi tin hắn?! Tin tưởng một người không bao giờ nói thật với em, biết rõ bản thân là kẻ điên, không cứu em mà còn im lặng?!"
Hắn gào lên xong, cực lực làm cho bản thân trấn định lại, không thể quá mức thất thố.
Tâm trạng Giang Thời Nhất rung chuyển, hoàn toàn không đoán trước được Vân Chức sẽ nghĩ được nhiều lại sâu sắc như vậy, nhưng vấn đề đó dường như đã vượt quá kế hoạch của hắn.
Hắn phải trả lời thế nào? Hắn mạo hiểm đưa cô ra, chuẩn bị chân tướng cứu người lâu như vậy, sẽ phải thất bại trong gang tấc?!
Vì cái gì mà không thể chấp nhận chứ, tín nhiệm hắn, thuận lý thành chương báo đáp hắn, bồi thường hắn, để hắn được như ý nguyện?!
Giang Thời Nhất hít sâu một hơi, tự biết không dễ dàng thuyết phục Vân Chức như vậy, hơn nữa thời gian càng kéo dài thì tỷ lệ bị Tần Nghiên Bắc phát hiện ra càng lớn, hắn chờ không nổi.
May mà còn có chuẩn bị khác, mặc kệ thế nào, trước cứ để Vân Chức phối hợp đã rồi nói sau.
Ánh mắt hắn liếc về phía vợ chồng Vân gia, cha Vân cẩn thận nhìn Vân Chức một cái, nhíu mày do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn không tiếng động mà gật đầu.
Lúc này, cảm xúc của Giang Thời Nhất mới hơi hòa hoãn.
Cha mẹ Vân gia nói, nếu như Vân Chức không nghe lời, không phối hợp, đưa ra bất cứ dị nghị gì thì bọn họ đều có biện pháp khiến cô trở nên ngoan ngoãn, hơn nữa xác suất thành công là trăm phần trăm.
Hắn đã hỏi qua, cha Vân nói là ở trong Tùy Lương có một người quen, lời nói rất có trọng lượng với Vân Chức, nói cái gì cô cũng sẽ nghe, rất có tác dụng, nếu như Vân Chức không ngoan thì cứ đưa cô qua đó, còn lén lút khuyên nhủ là sẽ không có việc gì cả.
Chỉ là đứa nhỏ Vân Chức này quá cố chấp, luôn cho rằng cha mẹ hại cô, tâm phòng bị quá nặng, khẳng định sẽ không thuận theo, cũng chỉ có thể làm cô thành thật trước, mới có thể tiện mang đi.
Đầu Vân Chức đau nhức không nhịn được, không muốn nghe thêm lời nào nữa, cô đội mũ lên, trực tiếp đi ra ngoài.
Ý nghĩ duy nhất của cô chính là nhanh chóng rời khỏi nơi này, ở lại thêm một phút một giây thôi cũng đều là sự giày vò, con đường phía sau cô không cần ai hết, cô có thể ở một mình, không cần sự trợ giúp, cũng không liên lụy tới Đường Dao.
Vân Chức trở lại trong xe, Đường Dao đuổi theo ra, nhìn môi khô nứt của cô, liền đi sang siêu thị bên cạnh mua một chai nước soda đưa cho cô: "Chức Chức, uống chút đi, đây là nước soda của hãng mà cậu thích nhất, tớ mới mua, không phải lấy từ trong kia ra đâu."
Vân Chức chậm rãi tiếp nhận, cô xác thật là nghẹn đến mức sắp nói không nên lời rồi, bả vai nhẹ nhàng nhấc lên, gian nan vặn nắp chai, uống mấy ngụm, khom lưng dúi đầu vào trong khuỷu tay, giống như vừa thở vừa khóc.
Đường Dao mới đầu còn vỗ cô an ủi, cho rằng cô không chịu nổi bị áp lực, nhưng dần dần phát hiện ra không đúng.
Thân thể Vân Chức mềm nhũn, vô lực nhẹ nhàng nghiêng về phía cô ấy.
Đầu óc Đường Dao ong lên một tiếng, muốn bế Vân Chức lên.
Chai nước mua ở siêu thị sao có thể sẽ bị người ta đánh tráo chứ?! Đã chuẩn bị từ trước rồi sao?! Cố ý chọn chai mà Vân Chức thích uống để đổi đi sao!
Lòng Đường Dao nóng như lửa đốt, cánh tay lại đột nhiên bị kéo lấy, mạnh mẽ bị đẩy ra khỏi xe.
Giang Thời Nhất đi lên, ngồi ở vị trí của cô ấy, lẳng lặng nói: "Đường Dao, đừng ồn, đừng hoảng, anh sẽ không bắt nạt Chức Chức, chỉ là đi ra ngoài một chuyến mà thôi, em ở đây đi, đừng lộn xộn."
Ngay sau đó Đường Dao liền bị người giữ lấy, sau đó là cha mẹ Vân gia cũng lên xe, tài xế đổi thành người của Giang Thời Nhất, một chân nhấn ga lao đi.
Đường Dao sắp điên rồi, thời điểm vùng vẫy, điện thoại rớt ra khỏi túi, màn hình sáng lên, hiển thị định vị của chiếc xe vừa rồi, vốn dĩ cô định đổi con đường khác, hiện tại cô lại trơ mắt nhìn cái xe đó đi lên con đường tới cái nơi gọi là Hoài Giang, nơi mà Vân Chức cực kỳ kháng cự kia.
Chạng vang, sắc trời còn chút ánh sáng, xe tới gần trên đường Hoài Giang, tiến tới một trung tâm bồi dưỡng thanh thiếu niên.
Trừ vị trí nơi này ở xa trung tâm ra thì lại chiếm một khoảng đất rất lớn, nhìn cao cấp khí phái, có sân độc lập, nhìn qua nhìn có chút giống trường học được cải tạo.
Vân Chức uống không nhiều, dược hiệu không quá mạnh, lúc này nửa tỉnh nửa mê, đau đầu khó chịu muốn nôn.
Giang Thời Nhất đỡ Vân Chức, thuận tay ấn xuống cửa sổ xe cho cô thông khí, thấp giọng hỏi: "Người các người muốn tìm ở chỗ này?"
Cha Vân quay đầu lại, nụ cười có chút mất tự nhiên gật gật đầu: "Đúng thế, cậu đừng nghĩ nhiều, chỉ là sợ con bé kháng cự hai chúng tôi nên mới đưa nó tới đây thôi, đứa nhỏ này bị chiều hư đến hết cách rồi."
Xe đi vào phía trước, dư quang Giang Thời Nhất nhoáng lên, chú ý tới dường như ở dưới tàng cây ven đường có người, trong lúc nhất thời lại cảm thấy có chút giống với Từ Khuynh lần trước xung đột với Vân Chức ở dưới tầng lầu.
Hắn tự giễu cười cười, cảm thấy không có khả năng, liền thu hồi ánh mắt.
Xe chạy tới hậu viện liền dừng lại, từ trong tòa nhà có một đôi nam nữ trung niên đi ra, thoạt nhìn hiền hậu dễ gần, đặc biệt là người phụ nữ cực kỳ thân thiện, kinh ngạc nhìn Vân Chức: "Ai ui, nhiều năm như vậy, không nghĩ tới là còn có thể gặp mặt, thật là ngày càng xinh đẹp mà."
Giang Thời Nhất cảm thấy không ổn, nhưng lại không thể nói rõ nguyên nhân, hắn cúi đầu nhìn Vân Chức không có năng lực phản khác, tâm nhảy lên, vẫn quyết định thử.
Dù sao cũng là nhà cô, cha mẹ ruột của cô, cũng không đến mức có nguy hiểm gì, chỉ cần Vân Chức có thể nghe lời đi theo hắn thì dùng cách gì cũng không quan trọng.
Cha Vân đỡ lấy Vân Chức, đem cô giao tới trên tay người phụ nữ kia, cười ha hả hỏi: "Chúng tôi hơi vội, mất bao lâu?"
Người phụ nữ ôn hòa xua tay: "Chúng tôi đã có kinh nghiệm như vậy, không tốn bao nhiêu thời gian đâu, sẽ không chậm trễ chuyện của mọi người, dựa theo thời gian trước đó của con bé thì hẳn là chỉ cần nửa tiếng."
Giang Thời Nhất muốn nói lại thôi, nhưng nhìn cha Vân cam đoan tự tin như vậy, vẫn là không nói gì cả, chỉ thấp giọng nói: "Nếu như cô ấy thật sự có thể ngoan thì tôi sẽ trả nhiều tiền hơn."
Mẹ Vân chờ chính là những lời này, trên mặt là nụ cười thật lòng.
Trước mắt không moi được tiền từ Vân Chức, nhưng chờ cô nghe lời rồi thì tự nhiên là muốn cái gì mà không được, cũng may trước đó bà ta đã liên hệ với hiệu trưởng Phùng, chuẩn bị dùng chiêu thức đó, còn bảo Giang Thời Nhất gây mê Vân Chức, bằng không thì tiền tới tay lại bay mất thì toi.
Người phụ nữ ôm Vân Chức đang không thể đứng thẳng, đi vào một căn phòng học ở tận cuối cùng hành lang, Giang Thời Nhất đi lên phía trước một bước, nhưng cũng không có đuổi theo.
Mẹ Vân nhìn Giang Thời Nhất, thấy hắn dừng bước, như trong dự kiến.
Nào có ai thật lòng như vậy, còn không phải là vì thỏa mãn chính mình sao.
Vốn dĩ là thế, con trai bà ta còn chưa được đầy đủ, Vân Chức dựa vào cái gì mà muốn có được chứ, người ta có thể có ý với nó, nguyện ý tiêu tiền trên người nó đã không tệ rồi, dù cho nó có chạy xa bao nhiêu, cuối cùng không phải đều phải trở về cái nơi này, nghe theo sự sắp xếp của bà ta sao.
Trên đùi Vân Chức không có một chút sức lực nào, đầu óc mê mang bị mang vào trong một phòng học cũ kĩ, trong không khí có mùi hương mốc lâu năm, sàn nhà bằng gỗ bị dẫm vang lên tiếng kẽo kẹt, đâm vào trong màng tai của người khác.
Loại thanh âm này không tính là hiếm thấy, nhưng lại giống như một cây châm vô cùng sắc bén, đột nhiên chui vào trong trí nhớ không muốn nhớ lại của Vân Chức, liều mạng đâm thọc, k1ch thích vào chỗ sợ hãi không thể đụng tới nhất trong cô.
Trên người cô không tự chủ được mà bắt đầu phát run, trạng thái không thanh tỉnh liều mạng lui về phía sau, bị người phụ nữ trung niên có vẻ hiền lành giữ chặt, dán ở bên tai cô nói: "Bạn học nhỏ, em lại muốn chạy trốn sao?"
Một câu, bất quá chỉ có mấy chữ thôi đã chuẩn xác đâm vào trong thần kinh đau nhất của Vân Chức, cô kinh hoảng mở mắt ra, tầm nhìn mơ hồ, thẳng đến khi thấy rõ hoàn cảnh trước mặt.
Toàn bộ cửa sổ đã bị gạch lấp kín, bên trên chỉ có một cái đèn nhỏ âm u mờ mịt, bàn ghế được xếp ở xung quanh, trên khoảng đất trống chính giữa là một cái hộp thiết bị được đặc chế rất lớn, hiện tại đang trong trạng thái mở.
Một phòng nhân tạo, giống như một mật thất, bên trong là không gian nhỏ chỉ có thể chứa một người, một khi đi vào đó thì cái thiết bị này sẽ chủ động khóa lại, người bị vây ở bên trong, nhìn không thấy gì, không thể nói chuyện, liên tục truyền phát tạp âm với tần sóng cao, còn có dòng điện lưu thỉnh thoảng sẽ đâm vào trong thân thể, khiến cho thân thể đau nhức.
Vân Chức ngơ ngẩn nhìn, lại quay đầu, không thể tin tưởng mà đối diện với gương mặt của người phụ nữ, hoài nghi bản thân lại gặp ác mộng.
Cô đã hoàn toàn mất đi huyết sắc, lảo đảo tránh khỏi giam giữ chạy ra ngoài, lại thấy hiệu trưởng Phùng cười tủm tỉm đóng chặt ván cửa, ôn thanh nói: "Nhiều năm như vậy rồi, sao còn không nghe lời thế, lại bị cha mẹ đưa về nơi này sao."
Giọng nói thét chói tai của Vân Chức căn bản không thể phát ra được, hít thở không thông chặn đứng hô hấp cô, cô không màng tất cả đẩy gã họ Phùng ra đi đập cửa, tiếng nói tê liệt kêu không thành tiếng: "Thả tôi ra ngoài, đừng nhốt tôi ở nơi này! Một lần còn chưa đủ hay sao?! Giang Thời Nhất... Giang Thời Nhất... anh muốn tôi báo ân, tôi đền mạng cho anh!"
Nước mắt không cản được chảy xuống trên hai má trắng thuần của cô, hết thảy kinh sợ sống không bằng chết ngàn vạn lần đã trở lại trước mắt.
Cho dù đã xa cách nhiều năm, cho dù cô đã sớm thành niên, không phải cô gái bất lực trước kia, nhưng bóng ma khắc sâu trong xương cốt vẫn cứ ở cái nơi này đem cô cắn nuốt từ đầu tới chân.
Hiệu trưởng Phùng không hề nhiều lời, ánh mắt trao đổi với người phụ nữ kia, sợ lát nữa Vân Chức sẽ khôi phục sức lực mà trốn thoát, hai người phối hợp cực kỳ ăn ý, bắt lấy cái chân còn mềm của Vân Chức đem cô đẩy mạnh tới thiết bị tối tăm kia.
"Vô dụng nhiều năm như vậy, đã bị khóa lại rồi mà không nghĩ bởi vì mày, còn có thể thu được một chút tiền, mày cứ ngoan ngoãn như trước kia đi, đừng có kháng cự vô ích làm gì."
Vân Chức không màng tất cả mà giãy giụa, thân thể mảnh khảnh như muốn bẻ gãy, nhưng vẫn không thể ngăn cản được ánh sáng trước mắt cô dần dần biến mất, thẳng đến khi cô lại bị cố định ở trên đó một lần nữa, cửa bị đóng lại một cách nặng nề, chút hy vọng cuối cùng cũng bị chặt đứt.
Cô thất thần ngã trong bóng tối vĩnh cửu, giống như bị đẩy vào địa ngục.
***
Đ
ằng sau chiếc xe hơi màu đen là bốn năm chiếc xe việt dã cao lớn, ngang nhiên đi vào tiểu khu nhà họ Vân ở.
Tần Nghiên Bắc xuống xe liền đi thẳng lên lầu hai, một chân hung hăng đá vào cửa, thanh âm hung ác: "Mở cửa!"
Cửa đóng kín kẽ đong đưa vang lên tiếng trầm đục, bên trong đột nhiên phát ra tiếng ghế dựa đổ vỡ lảo đảo.
Đường Dao mang theo tiếng hóc nức nở sắp ngất đi hô to: "A! Tần Nghiên Bắc... Tần Nghiên Bắc có phải không! Chức Chức bị bọn họ mang đi rồi! Giang Thời Nhất, còn có đôi cha mẹ chó má kia nữa mang cậu ấy tới đường Hoài Giang rồi! Tôi không biết đường Hoài Giang có cái gì, nhưng Chức Chức rất sợ nó! Cậu ấy sợ hãi!"
Tần Nghiên Bắc không nói hai lời xoay người xuống lầu, giữa răng cắn chặt ra khí huyết càng nặng nề, lan tràn trong khoang miệng, người bên ngoài tụ lại, bị đôi mắt đỏ như máu của anh dọa đến không dám thở ra tiếng, cho dù bên ngoài trống trải nhưng hô hấp bị gắt gao bóp chặt, cảm giác hít thở không thông vẫn sắc bén tận xương như cũ.
"Đường Hoài Giang, mặc kệ là nhà hay là cửa hàng gì đều phải tìm tất cho tôi!"
Tay lái bị nắm chặt ra thành nếp uốn, lốp xe thô ách nghiền ép thần kinh.
Tần Nghiên Bắc lái xe lên đường Hoài Giang, ước tính thời gian nhanh nhất có thể tới nơi, ánh mắt anh dừng ở trên định vị bản đồ, trung tâm thanh thiếu niên kia chiếm diện tích lớn nhất, rất chói mắt.
Mỗi một tấc vân da trên người giống như bị băng máu, tê mỏi tới đau, cũng không thể đau đớn bằng mỗi tấc trong lòng anh, Tần Nghiên Bắc tàn nhẫn dẫm chân ga, đồng thời màn hình điện thoại nứt vỡ không được hoàn chỉnh phát ra chấn động.
Dãy số xa lạ.
Tần Nghiên Bắc không khống chế được sức lực trên tay, lúc ấn nghe, đầu ngón tay bị màn hình vỡ cứt đứt, mơ hồ chảy cả máu.
Một giọng nữ trẻ tuổi thử lên tiếng: "Alo chào anh, là... Tần tổng sao?"
Tần Nghiên Bắc lập tức muốn cúp, giọng nữ như đoán được, hạ quyết tâm cực lớn hấp tấp nói: "Chờ một chút, tôi là Từ Khuynh, chính là Từ Khuynh hôm đó ngăn Vân Chức lại dưới tầng lầu! Tôi vừa mới tìm Viên Lương hỏi số điện thoại của anh! Nhà anh ấy hợp tác với công ty hãng hàng không của Tần thị, anh ấy biết số điện thoại của anh!"
"Bây giờ tôi đang ở trên đường Hoài Giang, hình như thấy cái xe lần trước anh đi, mặc kệ có phải hoa mắt hay không, tôi cũng xin mạo muội nói cho anh biết một chuyện."
"Kỳ thật tôi với vân Chức đã quen nhau nhiều năm trước, lúc sơ trung đã biết nhau, chỉ là sau này tôi phẫu thuật thẩm mỹ, cô ấy không nhận ra tôi, năm đó chúng tôi là bạn học cùng trường Thượng Đức, trường Thượng Đức... chính là cái tên trước đó của trung tâm thanh thiếu niên trên đường Hoài Giang này, một khu nhà... chuyên giúp phụ huynh quản giáo con em mình... là một nhà tù."
"Trước kia có mấy trường học nổi lên được gọi là trại cai nghiện anh biết chứ? Thượng Đức chính là một trong số đó, lại bởi vì không nổi danh cho nên mới không được chú ý lắm."
"Tôi với Vân Chức đều không được gia đình coi trọng từ nhỏ, mặc kệ là làm bao nhiêu việc đi chăng nữa thì cha mẹ đều không hài lòng, tôi phải chăm sóc em trai, cô ấy phải hầu hạ anh trai, cô ấy với Vân Hàn là sinh đôi, kết quả lúc sinh ra thì thể chất của Vân Hàn yếu ớt, cô ấy lại khỏe mạnh, nghe nói là trong thời gian mang thai, cô ấy là hấp thụ hết tất cả dinh dưỡng của Vân Hàn."
"Nhà họ Vân vốn dĩ trọng nam khinh nữ, con gái lại làm hại con trai trời sinh đã yếu ớt, cô ấy đương nhiên trở thành mục tiêu bị căm hận, từ nhỏ tới lớn, loại người chúng tôi chịu khổ bao nhiêu thì không cần phải nói, sau đó lúc Vân Chức học cấp hai, có cùng với anh trai cô ấy đi dã ngoại, anh trai cô ấy nhân lúc cô ấy ngủ nên đã leo lên cây hái hoa cho cô ấy, sau đó trượt chân rơi xuống ngã hỏng đầu, bây giờ trí óc chỉ như một đứa trẻ."
"Cô ấy hoàn toàn trở thành tội nhân, bị ép trở thành bảo mẫu toàn năng của anh trai, cô ấy nhịn không được muốn đi tìm bà nội, lại bị cha mẹ đưa tới cái trường học này, nói nếu cô ấy không nghe lời, phản nghịch, không hầu hạ bọn họ thì sẽ bị bắt đi quản giáo."
"Tôi với cô ấy tới cùng một ngày, hai chúng tôi cùng chịu một loại hình tra tấn, anh không thể tưởng tượng được những ngày đó của chúng tôi thì địa ngục cũng không thể so được đâu. Lâu lâu liền có người không chịu nổi mà tự sát."
"Vân Chức bị nhốt ở nơi này, sau đó lá gan lớn chạy trốn, lại bị bắt trở về nhốt ở trong phòng tối, cái phòng tối kia... có một dụng cụ có thể bức chết người, một không gian khép kín có điện giật, người thử qua đều như mất nửa cái mạng, chính là lần đó, Vân Chức xuất hiện phản ứng quá khích, thiếu chút nữa đã chết, mới được đón đi."
"Tôi hận cái đoạn ký ức này, cũng chán ghét những người năm đó tôi quen biết, sau này tôi đi phẫu thuật chỉnh hình, tính cách cũng thay đổi, muốn trèo lên trên, muốn có tiền có tài nguyên, không bao giờ muốn bị bắt nạt nữa, kết quả mới phát hiện tất cả đều là giả, đều vô dụng, vĩnh viễn sẽ có người ở bên trên tôi! Tôi liền trở lại nơi này, vốn dĩ nuốn rạch ròi một lần, không ngờ..."
"Ban nãy tôi thấy một chiếc xe đi vào, trực tiếp lái vào trong hậu viện, chính là nơi năm đó chúng tôi bị nhốt lại, cửa sổ xe mở một nửa, hình như là Giang Thời Nhất đỡ Vân Chức xuống, Vân Chức còn nhắm mắt! Cha mẹ cậu ấy cũng ở đó!"
"Mang cậu ấy tới cái nơi quỷ quái này có thể có chuyện tốt gì?! Có phải anh không biết tình huống không? Tôi nghi là bọn họ..."
Điện thoại đột nhiên bị cúp ngang, chỉ còn lại âm thanh ngắn ngủi cùng màn hình đen nhánh.
Từ Khuynh co quắp đứng ở cổng lớn, tận mắt nhìn thấy chiếc xe hơi màu đen ở trong sắc trời tối tăm gào thét chạy tới, ánh đèn sáng chói chiếu đến trước mắt người khác.
Cô ta cũng sợ hãi, giống như Vân Chức, sợ hãi nơi này, qua nhiều năm như vậy rồi vẫn không dám thật sự bước vào.
Cô ta cố lấy dũng khí, việc có thể làm chỉ có báo cảnh sát, cũng chỉ vậy mà thôi.
Bánh xe mang theo tiếng vang chói tai trầm trọng dừng ở trước cửa tòa nhà, Tần Nghiên Bắc từ trên xe bước xuống, đống kiến trúc ở trước mắt bị ánh đèn chiếu rọi, giống như huy3t động ăn người không chút tiếng động.
Tây trang không chút cẩu thả trên người anh sớm đã rối loạn, cổ áo bị kéo ra, cà vạt rời rạc treo ở trước ngực, cổ tay áo kéo lên, lộ ra cánh tay có sẹo bỏng dữ tợn.
Tần Nghiên Bắc bước hai bước qua bậc thang, cửa kính ở bên trên bị khóa, có thể thấy còn có cả xiềng xích treo ở trên đó, cùng với trước đấy không xa có ba người có đứng có ngồi.
Anh mặt vô biểu tình, xoay người đi vào trong xe tùy tay cầm một cái bình giữ ấm mua cho Vân Chức, không nói một lời đập thật mạnh ở trên cửa kính.
Cô sợ bị nhốt lại, sợ hãi không có tự do, từ nhỏ đã ăn đủ khổ rồi, lại vì chạy đi mà không khống chế được bị thương, anh lại vì giữ cô lại, mạnh mẽ cột cô ở bên cạnh mình.
Trong bóng đêm, đuôi mắt Tần Nghiên Bắc rõ ràng có vệt nước, cánh tay c**ng cứng của anh không ngừng nện lên cánh cửa, vết nứt vỡ trên tấm kính liền không chịu nổi, phát ra âm thanh vỡ vụn khiến người ta ê răng.
Ba người đứng ở bên trong bị hoảng sợ, cơ hồ đều chạy về bên này, Giang Thời Nhất đứng ở bên ngoài, nhìn thấy rõ là ai trước tiên, sắc mặt đã hoàn toàn không còn chút máu.
Bình giữ ấm đã không chịu được đả kích, nhanh chóng biến dạng, Tần Nghiên Bắc không chút tiếc nuối ném đi, "huỳnh" một tiếng rung động, anh trực tiếp nắm chặt tay hung hác tiếp tục đập lên vết rạn ở bốn phía cửa kính.
Khớp xương mu bàn tay nhiễm đỏ, anh như hoàn toàn không có cảm giác, cửa kính chịu lực rầm một tiếng vỡ nát, tây trang giày da xa xỉ của anh bị văng đầy thủy tinh, chân nghiền ép mớ hỗn độn đầy đất, từng bước từng bước đi vào trong đại sảnh.
Cha mẹ Vân đã bị dọa ngốc, bọn họ nào từng gặp qua người nào như vậy, hai người cũng không phải mê tín gì, nhưng trong một khắc mơ hồ này, cả hai đều run rẩy cho rằng mình gặp phải âm tà quỷ thần gì đó.
Xe phía sau không ngừng liên tục đi tới, mấy chiếc việt dã cao lớn nối tiếp nhau dừng lại, đèn xe giống như cột sáng, từ sau lưng Tần Nghiên Bắc thẳng tắp chiếu vào đại sảnh lầu một, đem ngũ quan anh hoàn toàn che giấu, chỉ có một hình dáng đen nhánh cao dài.
Cha mẹ Vân dù hoảng cũng phải đi qua chặn lại, trong lòng biết rõ người bên trong còn chưa kết thúc, không thể xảy ra biến cố.
Cha Vân run giọng nói: "Làm... làm gì thế? Nơi này không phận sự không thể vào! Cậu mà xông vào là chúng tôi báo... báo cảnh sát ngay..."
"Báo cảnh sát?"
Thanh âm của người đàn ông rất thấp, thong thả lại nghẹn ngào.
"Vội muốn cảnh sát tới, để phán án tử hình cho hung thủ mấy người muốn hại chết con gái à?"
Cha Vân trừng lớn đôi mắt, cảm giác như mình thật sự phải chịu áp bách cùng nguy hiểm, thật sâu tiến vào trong da thịt, thần kinh lão nhảy dựng lên, đi lên kéo cổ tay áo Tần Nghiên Bắc, lại bị anh đẩy ra.
Cha Vân đứng không vững, bị ném ngã trên mặt đất, người cũng ngốc ra, vẻ mặt trắng bệch, mẹ Vân thấy thế liền phát điên, đi nhanh vài bước tới, tăng cường giọng nói gào lên: "Mày là ai! Mày ba hoa chích chòe..."
Tần Nghiên Bắc nhìn từ trên cao xuống, con ngươi không có chút ánh sáng nào nhìn xuống bà ta: "Tôi là vị hôn phu của vân Chức, từ bây giờ trở đi, những trị liệu của Vân Hàn đều bị dừng lại, coi như tôi tặng quà gặp mặt cho hai vị."
Giang Thời Nhất đứng ở cách đó không xa, theo bản năng lui về sau.
Ánh sáng trong đại sảnh không tốt, Tần Nghiên Bắc đứng ở trong đống thủy tinh vỡ vụn, mu bàn tay nhỏ máu, thân hình cao lớn cùng hình ảnh cái người cõng Vân Chức ra khỏi đám cháy đó trùng điệp với nhau, bức cho hắn không thở được, há miệng to thở gấp, lung tung sờ ở bên người, cầm lấy được một con dao gấp nhỏ đặt ở trên bàn trà bên cạnh.
Giang Thời Nhất mở cây dao ra.
Vân Chức hẳn là sắp xong rồi.
Chờ cô đi ra, thật sự là có thể nghe lời, coi hắn trở thành ân nhân cứu mạng, Tần Nghiên Bắc còn có thể làm gì được!
Giang Thời Nhất che đi căn phòng phía cuối hành lang, cho rằng Tần Nghiên Bắc thấy hắn cầm dao thì sẽ không mạnh mẽ ép tới...
Đế giày Tần Nghiên Bắc nghiền qua đống thủy tinh, đi từng bước tới chỗ Giang Thời Nhất, Giang Thời Nhất nắm chặt con dao: "Tần Nghiên Bắc, anh còn dám tới? Anh lừa Vân Chức bao lâu? Anh đã sớm biết đi, tôi mới là người cứu cô ấy..."
Ngón tay lạnh như băng của Tần Nghiên Bắc trực tiếp bóp chặt lấy yết hầu của Giang Thời Nhất.
Trong nháy mắt, sắc mặt Giang Thời Nhất tái mét, cơ hồ là bị nhấc lên khỏi mặt đất, chân hắn liều mạng giãy giụa muốn chạm đất, môi bắt đầu tím lên, phát ra âm thanh hàm hồ.
Ngón tay Tần Nghiên Bắc hung hăng ép xuống, đem xương cổ hắn ép ra thanh âm quái dị, một tay khác dùng sức nắm tóc hắn, buộc đôi mắt như xuất huyết của hắn ta đối diện với anh.
"Cứu mạng cô ấy phải không? Muốn hồi báo?"
Cảm giác sợ hãi cực độ như sắp chết bị Giang Thời Nhất thể hiện qua tiếng kêu biến điệu.
Tần Nghiên Bắc đột nhiên thô bạo túm hắn tới gần, gắt gao nắm lấy cái tay cầm dao gọt hoa quả kia, để lên động mạch cổ đang nhảy lên kịch liệt của mình.
Bên cổ Tần Nghiên Bắc chống một lưỡi dao sắc bén, rũ mắt bễ nghễ nhìn Giang Thời Nhất, huyết sắc ở đáy mắt sắp sửa chảy ra.
Cả người anh âm lệ, thủ sẵn hơi thở thoi thóp của đối phương, hỏi: "Mạng vợ tôi nợ cậu, tôi thay cô ấy trả, cậu dám cần không."