Chương 6: Em Tới Là Để Ôm Anh

Phiên bản 17829 chữ

Edit by Shmily

#Do not reup#

-------------------------------------

Mặt Tô Triệu bị ép lên mặt bàn đến biến dạng, mới đầu hắn còn nhịn không được gào vài tiếng, ý đồ muốn Tần Nghiên Bắc đồng tình, nhưng bàn tay mang bao tay da trên đầu tựa như sắt, khiến cho hắn lạnh lẽo đến sởn tóc gáy, căn bản không có ý tứ dừng lại.

Tần Nghiên Bắc ấn hắn, giống như tùy ý ép đồ vật gì đó xuống.

"Thực xin lỗi..." Dưới cơn hoảng sợ, phản ứng của Tô Triệu còn tính là nhanh, nghẹn ngào kêu lên, "Thực xin lỗi Vân Chức, miệng tôi không sạch, là tôi tự cho mình là đúng! Phòng triển lãm của cô có tổn thất gì tôi đều sẽ bồi thường, về sau... về sau sẽ không..."

Tô Triệu nghĩ muốn nứt óc cũng không hiểu rõ được tại sao Vân Chức lại có thể có quan hệ với vị tổ tông này của Tần gia.

Cô không phải chỉ là một hoa khôi ở trường, mở một phòng triển làm, nhiều nhất thì là một võng hồng* nhỏ làm nghệ thuật ở trên mạng thôi sao, không gia thế không bối cảnh, Tần Nghiên Bắc tại sao lại có thể động thủ vì cô?!

*Võng hồng: Người nổi tiếng ở trên mạng

Tô Triệu căm giận oán Vân Chức trèo cao, nhưng lại không dám hé răng, giả vờ đơn thuần với hắn xong lại hại hắn thành ra như thế này, hơn nữa còn xui xẻo dính phải Tần Nghiên Bắc, tim Tô Triệu bắt đầu run lên từng đợt.

Vân Chức bám vào cửa nhìn toàn bộ quá trình, ngón tay bất giác dùng sức, đầu ngón tay trắng nõn siết chặt tới mức đỏ lên như máu.

Cô đối với người như Tô Triệu kỳ thật không có nhiều biện pháp đối phó, chỉ có thể dùng nhược điểm để uy hiếp đối phương, thế nhưng nếu Tô Triệu thực sự làm loạn lên thì cô khẳng định sẽ là người bị thiệt, hôm nay cô đều đã làm tốt công tác chuẩn bị làm lớn chuyện lên, không nghĩ tới Tần Nghiên Bắc sẽ từ trên trời giáng xuống.

Thần sắc của anh trước sau đều nhàn nhạt, thậm chí còn lộ ra chút lười biếng, lúc này Tô Triệu xin lỗi đến sắp khóc, anh mới nâng mi mắt lên nhìn về phía Vân Chức: "Có chấp nhận hay không?"

Vân Chức sao có thể nói không chấp nhận, này không chỉ là một lần hỗ trợ mà còn có anh ra mặt, loại thiếu gia ăn chơi trác táng ỷ thế hiếp người như Tô Triệu đây hẳn là sẽ không tới dây dưa nữa, thế cũng có nghĩa là hoàn toàn giải quyết phiền phức của cô.

Nhưng Vân Chức cũng không thể không thừa nhận, lúc trước nghe Đường Dao cảnh báo Tần Nghiên Bắc có bao nhiêu lãnh khốc thô bạo, đều không bằng tận mắt nhìn thấy, so với quý công tử am hiểu mưu kế thì anh còn bừa bãi hơn, không chút để ý đã đem người ấn xuống bàn.

Tần Nghiên Bắc không chỉ là ân nhân cứu mạng của cô mà còn là người thừa kế của Tần thị, giai cấp chênh lệch rất nhiều so với cô, cô hẳn là nên nhanh chóng trả ơn, nhanh chóng rời xa anh, đừng khiến Tần Nghiên Bắc hiểu lầm cô có ý đồ không tốt gì khác.

Vân Chức lại lần nữa nhận rõ sự thật, không nhịn được chỉnh trang thái độ cho thật tốt, cảm kích gật gật đầu với Tần Nghiên Bắc.

Mặc kệ nói như thế nào, ân nhân đã cứu mạng cô thêm một lần nữa, lại còn dưới tình huống ghét bỏ cô như vậy, thái tử gia dù có hung dữ đi nữa thì lương tâm vẫn rất tốt bụng.

Tần Nghiên Bắc nới lỏng tay, Tô Triệu trượt theo cạnh bàn xuống, không dám ho khan ra tiếng, liên tục lặp lại bảo đảm sẽ an phận thủ thường, sau đó liền kẹp chặt cái đuôi rời khỏi phòng.

Người đàn ông trung niên ở bên cạnh từ nãy tới giờ đều không dám thở mạnh, châm chước hỏi: "Tần tổng, bây giờ đi chưa ạ, tôi đưa ngài ra ngoài?"

Vân Chức theo bản năng muốn đi lên hỗ trợ đẩy xe lăn, liền tới gần Tần Nghiên Bắc.

Tần Nghiên Bắc quét cô từ trên xuống dưới một lượt, cô đi ăn cơm với cái loại tạp nham kia còn cố ý đổi quần áo khác, so với bộ dáng tới quán bar ngày hôm qua thì còn chói mắt hơn, rốt cuộc cô có chút đạo đức nghề nghiệp nào không vậy, tới gặp anh thì chỉ mặc áo lông vũ đồng phục của trường, bây giờ đã đổi một cái áo khác rồi.

Chân trước mới từ Nam Sơn Viện ra, sau lưng đã hẹn với người khác, anh rốt cuộc đã cho cô cái ảo giác gì mà khiến cô cảm thấy có thể tâm cơ tính kế anh nên đương nhiên ở ngoài sẽ thuận lợi mọi bề.

Nhớ tới người này có thể được phái tới chỗ anh thực hiện mỹ nhân kế, thế mà lại bị thứ chó má kia tùy tiện bóp vai quát mắng.

Coi anh là cái gì.

Vinh nhục của gián điệp, chẳng lẽ không phải vinh nhục của anh?

Lúc này mới nhớ tới lấy lòng anh, chậm rồi.

Tần Nghiên Bắc lạnh mặt liếc cô: "Đừng nghĩ nhiều, chỉ là ngại phiền phức mà thôi, đừng tưởng rằng cô có đặc quyền gì."

Vân Chức nhìn ra anh đang bắt bẻ đánh giá.

Cho dù cô có thi đỗ vào mấy trăm cái Thanh Đại cũng không hiểu thấu được tâm tư của thái tử gia, trời đất chứng giám, cô nào dám tự cho mình đặc quyền gì, chẳng qua là muốn đẩy xe lăn giúp để cảm ơn anh mà thôi, sao anh lại có thể ghét bỏ cô đến vậy nhỉ.

Vân Chức cảm thấy ủy khuất, cúi đầu nhìn mình.

Trang phục mùa đông để ở KTX của cô không nhiều lắm, áo lông vũ đã bị tuyết làm ướt rồi, tùy tiện thay một cái áo khoác mới rồi đi ra khỏi cửa, thế nhưng lại không thể khiến thái tử gia vừa mắt sao? Thì ra anh thích cái áo lông vũ kia?

Vẫn là nên nhanh chóng giặt nó, lần tới đi gặp anh thì mặc vào là được đi.

***

Vân Chức nhìn theo bóng lưng rời đi của Tần Nghiên Bắc, Tần tiên sinh mặc áo khoác mang bao tay, khí chất kinh người, bóng dáng cực kỳ lạnh lùng, dường như sợ cô sẽ đi theo nhiều thêm một bước vậy.

Cô nhẹ nhàng thở dài, ra khỏi nhà hàng liền trực tiếp đi tới trung tâm kiểm tra sức khỏe ở gần đó, thừa dịp buổi chiều không có tiết học, cô liền đi kiểm tra lại toàn thân một lượt, đau lòng tiêu tiền chụp đủ các loại, trước 5 giờ đã có được kết quả toàn diện.

Có báo cáo kiểm tra sức khỏe, ít nhất có thể chứng minh cho Tần Nghiên Bắc thấy thân thể cô rất khỏe mạnh, không có bất luận căn bệnh truyền nhiễm nào, cho nên anh không cần chướng mắt cô như vậy.

Trước khi trở về KTX, Vân Chức tới phòng triển lãm trước, Nhạn Nhạn vừa thấy cô liền bi thương kêu meo meo vài tiếng, cô đỏ mắt ôm nó dỗ dành một lúc lâu, nhân viên cửa hàng ở bên cạnh nhìn thấy rất thương tâm, liền chụp cho Vân Chức một bức ảnh, dùng tài khoản Weibo của phòng triển lãm đăng một bài viết: [Rơi lệ vì Nhạn Nhạn.]

Đăng bài là hoạt động kinh doanh hằng ngày của phòng triển lãm, mỗi ngày đều như thường lệ sẽ đăng một bài, hôm nay nhân viên cửa hàng không có nhiều tâm tình lắm cho nên chỉ viết caption có một câu ngắn gọn như vậy, lúc đăng lên, điện thoại lại không hề phối hợp chút nào, chữ gõ lên không được chuyển thành kí tự mà vẫn để nguyên phiên âm chữ Hán.

~ weiyanyanliulei.

Khách quen của phòng triển lãm hẳn là đều quen biết Nhạn Nhạn, sửa hay không cũng không có gì khác biệt, nhân viên cửa hàng cứ như vậy liền đăng lên.

Chạng vạng trở về KTX, Vân Chức mới biết được tối nay nhà Đường Dao có việc, đêm nay lại không về ngủ, hai người bạn cùng phòng khác của cô, một người đang phát trực tiếp trang điểm, một người đang vùi đầu vẽ phác thảo, cánh tay che che giấu giấu cứ như sợ bị ai nhìn thấy được.

Vân Chức bò lên giường, từ trên cao trong lúc vô tình tình thoáng nhìn, phát hiện đó là một bức vẽ mà năm trước cô đã từng vẽ, trước mắt ở trong giới vô cùng có nhiệt độ, cô cũng không để ý lắm việc bạn cùng phòng bắt chước bức vẽ của mình, chỉ là lúc nhìn thấy trong thùng rác có hai chai thuốc màu mà cô tích cóp dự trữ ở trong ngăn tủ, trong lòng vẫn là có chút buồn.

Thuốc màu rất đắt tiền, ngay cả cô cũng không nỡ dùng nhiều.

Có lẽ nên suy xét tới việc dọn ra ngoài ở thôi.

Vân Chức nửa quỳ ở trên giường, trước liệt kê ra cái kế hoạch báo ân cụ thể, chuẩn bị ngày mai học xong sẽ tới Nam Sơn Viện, tìm Tần Nghiên Bắc nói chuyện, cho dù việc cô có thể làm được không nhiều, nhưng ít nhất thì có những việc trong khả năng thì có thể thử giao cho cô.

Nghĩ xong chuyện này, Vân Chức liền tính mở máy tính bảng sửa lại bản phác thảo mà ngày mai phải nộp, ngón tay theo thói quen tính sờ xuống dưới gối, lúc này mới phát hiện dưới gối là một mảnh trống không.

Cô sửng sốt vài giây, đột nhiên phản ứng lại, trước mắt như biến thành màu đen.

Máy tính bảng ngày hôm qua cô mang tới phòng vẽ tranh, đặt ở trong túi, sau đó liền mang nó tới Nam Sơn Viện, buổi tối trước khi ngủ có lấy ra dùng, sau đó liền thuận tay nhét xuống dưới gối.

Nhưng đó là gối ở căn biệt thự C9 của Nam Sơn Viện, không phải là ở KTX cô.

Vân Chức dựa vào tường khóc không ra nước mắt, mắt thấy sắc trời đã đen, cô lại không có phương thức liên hệ với Tần Nghiên Bắc, sáng ngày mai tiết học bắt đầu lúc 8 giờ, là một buổi tọa đàm quan trọng, bắt buộc phải dùng tới nó, nếu đêm nay mà không đi lấy thì sáng mai KTX 6 rưỡi mới mở cửa, từ Thanh Đại đi đi về về với Nam Sơn Viện, thời gian tuyệt đối là không kịp.

Vân Chức mắt nhìn điện thoại, mới có hơn 8 giờ, còn không tính là quá muộn, tuy rằng không xác định Tần Nghiên Bắc có nhà hay không, nhưng dù sao cũng phải đi thử xem.

Từ cửa phụ của Thanh Đại đến Nam Sơn Viện phải đi mất một tiếng đồng hồ, Lúc Vân Chức tới nơi thì đã 9 giờ, xe taxi bị cản ở bên ngoài cửa lớn không được tiến vào, bảo an mặc đồng phục nghiêm túc nhíu mày nhìn cô, việc công xử theo phép công nói: "Nếu là khách tới thăm thì cần phải có chủ nhân của biệt thự cho phép mới có thể vào."

Vân Chức bất đắc dĩ, cũng không ôm nhiều hy vọng nói: "Tôi tìm chủ nhân căn C9, Tần Nghiên Bắc, phiền anh nói lại với anh ấy tôi là Vân Chức, anh ấy biết tôi."

Bảo an thấy cô xinh đẹp, chỉ sợ thật sự có việc quan trọng, cũng không dám chậm trễ, bảo cô vào phòng chờ đợi một chút, sau đó ở trước mặt cô gọi video tới cổng căn biệt thự C9.

Cạnh bể bơi trong nhà căn C9 là một vách tường được thiết kế để leo núi cao khoảng hai tầng, Tần Nghiên Bắc thay quần áo, mặc bộ đồ thùng thình, đeo đai an toàn thắt chặt vào vòng eo thon khỏe của anh, leo được chừng mười mấy giây, ánh mắt anh xẹt xuống phía dưới, lướt qua nhà ăn, dừng khoảng hai giây ở vị trí Vân Chức ngồi ăn bữa sáng lúc sáng nay, con ngươi thâm hắc nảy lên chút ý tứ.

Thái tử gia buổi chiều bận trăm công nghìn việc nhưng vẫn rút ra một khoảng thời gian đi tìm kiếm cái phòng trưng bày kia của Vân Chức, vừa lúc nhìn đến tài khoản Weibo của phòng triển lãm ba phút trước đã đăng tải một bài viết.

Mấy cái chữ ngắn ngủi viết liền vào nhau, hoàn toàn là giấu đầu lòi đuôi.

~ [Rơi lệ vì Nghiên Nghiên]

Tần Nghiên Bắc trào phúng, thay cô giải vây, cô còn khóc? Thân là một gián điệp, chỉ là bị anh cự tuyệt hai câu liền đứng yên bất động ở đó, đi theo một bước cũng không chịu, đến bây giờ đã qua bảy, tám tiếng đồng hồ, cũng không có nỗ lực làm cái gì, sao đột nhiên lại khóc chứ.

Anh tùy tay gác ở một bên, nhưng mà ảnh chụp khá rõ nét, trong đôi mắt sạch sẽ kia rõ ràng là có chứa hơi nước, sóng gợn lăn tăn lay động, khiến cho những cảm xúc từ sâu trong thần kinh của anh nảy ra quấy phá.

Video trước cổng ở lầu một vang lên cuộc gọi.

Tần Nghiên Bắc từ trước tới nay đều không nhận.

Căn nhà này người có thể đi vào là rất ít, cũng chưa từng yêu cầu gác cổng phải gọi hỏi.

Nhưng tiếng chuông lúc này đây làm Tần Nghiên Bắc nhảy xuống khỏi vách leo núi, phá lệ mở ra quyền hạn.

Màn hình sáng lên, đồng thời khuôn mặt của Vân Chức ở một góc đã tự động nhảy vào tầm nhìn của thái tử gia, bởi vì đã đứng ở trong gió một lát, đôi mắt của cô bị thổi đến có chút rơi nước mắt, hơn nữa màn ảnh còn tự động gắn thêm một lớp phủ, trực tiếp biến nó thành một khuôn mặt mong manh yếu đuối ướt đẫm.

... Thật đúng là khóc.

Bảo an đang muốn nói lại tình huống của Vân Chức, muốn hỏi xem Tần Nghiên Bắc có cho cô vào hay không, Vân Chức đã vượt lên trước, trịnh trọng hỏi: "Tần tiên sinh anh làm sao vậy? Có phải bị bệnh rồi không? Có thể cho tôi đi vào không."

Thời gian này, Phương Giản sẽ không tới, dì Trịnh khẳng định cũng đã rời đi rồi, chỉ có một mình Tần Nghiên Bắc, chân chính lẻ loi hiu quạnh.

Mà người đàn ông chính giữa video, màu da vốn trắng lạnh đột nhiên lại hơi hơi đỏ lên, hiển nhiên là nhiệt độ cơ thể không bình thường, liên tưởng tới hai ngày nay nhiệt độ thấp, trời còn đổ tuyết lớn, Vân Chức cơ bản có thể xác định, Tần Nghiên Bắc hơi phân nửa là phát sốt rồi.

... Thiếu chút nữa đã quên.

Anh là đang bị thương ở chân mà.

Vân Chức sốt ruột nói: "Mùa này bị bệnh thì không được chịu đựng đâu, anh vốn dĩ còn đang bị thương nữa, phát sốt sẽ ảnh hưởng tới việc khôi phục. Tần tiên sinh, hôm nay tôi mạo muội tới đây là vì muốn lấy lại cái máy tính bảng hôm qua tôi bỏ quên ở trên phòng, không có ý tứ quấy rầy anh, tôi bảo đảm, anh để tôi đi vào tìm được đồ rồi, xem xem tình huống của anh có ổn không, sau đó tôi sẽ đi ngay."

Cách màn hình, Vân Chức cũng có thể cảm nhận được Tần Nghiên Bắc lãnh đạm không kiên nhẫn.

Nhưng cô không thể trơ mắt nhìn ân nhân chịu bệnh được.

Nếu anh ở trước mặt mình gặp khó khăn mà cô còn không giải quyết được thì nói gì tới báo ân nữa.

Vì thế, cô gái trước màn hình chắp tay trước ngực, thanh âm thả nhẹ, giọng con gái phương Nam không tự giác được mà nhu nhu mềm mềm, ngọt như mật tiến vào trong tai của người khác: "Làm ơn."

Tần Nghiên Bắc hơi híp mắt.

Vân Chức không còn cách nào, mi mắt hơi rũ, càng nhỏ tiếng hơn chậm rãi nói từng chữ, giống như làm nũng trong vô thức: "Xin anh có được không."

Ba giây sau, đối diện rốt cuộc cũng có tiếng Tần Nghiên Bắc thấp giọng lạnh lùng truyền ra: "Để cô ấy vào."

Này miễn cưỡng còn giống với bộ dáng theo đuổi người khác.

Phòng khách của C9, đốt ngón tay của Tần Nghiên Bắc không tực giác siết chặt tay vịn xe lăn, pha lê từ mặt bên chiếu rọi lên mặt anh, vết hồng ban nãy do vận động mà có nay đã dần dần biến mất.

Trước tiên, anh kéo tấm ngăn chặn lại vách tường leo núi kia.

Diện tích của Nam Sơn Viện rất lớn, bảo an lái xe đưa Vân Chức tới C9, cô giành giật từng giây muốn đi xuống ấn chuông cửa, phát hiện cửa lớn đã được mở, cô nhanh chân chạy chậm vào trong, vội vã thay giày vào thẳng trong nhà, nhìn thấy một thân ảnh đang ngồi trên xe lăn, nhất thời không băn khoăn quá nhiều, trực tiếp duỗi tay sờ lên trán Tần Nghiên Bắc.

Ngón tay thon dài mang theo hàn ý từ bên ngoài vào, gắt gao dán chặt lên làn da của người đàn ông, chỉ trong nháy mắt liền nghiền nát ra khí nóng khác thường.

Vân Chức khẩn trương nhìn anh: "Hình như là hơi sốt."

Xương ngón tay Tần Nghiên Bắc căng cứng, hơi thở của cô đột nhiên xâm nhập, theo lòng bàn tay cô bừa bãi cọ xát tràn lan.

Vân Chức lơ đãng đối diện với ánh mắt của anh, sau cổ không nhịn được hơi tế dại, sợ bị thái tử gia ấn xuống bóp chết, lập tức buông anh ra, vừa xin lỗi vừa lùi ra sau.

Nhưng cô đã học được từ bà nội, xúc cảm rất chính xác, xác thật không có nhiều sai biệt với nhiệt kế.

Vân Chức từ trong túi xách lấy ra báo cáo kiểm tra sức khỏe, đưa cho anh: "Tần tiên sinh, anh nhìn xem, tình hình thân thể tôi đều bình thường, có thể.... có thể không đeo bao tay chạm vào anh được không?"

Khớp hàm Tần Nghiên Bắc cắn chặt.

Chạm cũng đã chạm rồi, hiện tại mới tới hỏi?!

Lại nói, vừa thấy mặt liền đưa kết quả kiểm tra sức khỏe là có ý tứ gì, còn tưởng rằng cô ám chỉ tối hôm qua anh từ chối cô sở dĩ là bởi vì không yên tâm cô không khỏe mạnh, hôm nạy liền chuẩn bị một bản báo cáo, muốn nói với anh là có thể tiến thêm một bước rồi?

Còn cố ý bỏ máy tính bảng ở lại, lấy cớ đêm khuya tới đây.

Logic hoàn chỉnh.

Quả nhiên vừa tới trước mặt anh là chiêu số gì cũng tung ra hết.

Vân Chức lại sờ sờ cái trán của mình, đối diện với Tần Nghiên Bắc, nhiệt độ cơ thể của anh đúng là có hơi cao, xoay người muốn đi tìm thuốc, Tần Nghiên Bắc biết bản thân mình không có bệnh, gọi cô lại: "Không có thuốc hạ sốt, tôi cũng chưa từng uống bao giờ."

Chuyện này thật sự là phiền toái, nếu cứ để phát sốt như vậy thì không biết có thể bị viêm phổi hay không.

Vân Chức nhớ tới lúc còn nhỏ mình bị bệnh, bà nội đều dùng cồn mát xa lòng bàn tay cho cô, xoa đến nóng đổ mồ hôi, sau đó sẽ trở nên tốt hơn một chút, ngày hôm qua dì Trịnh đưa cô tới phòng bếp có giới thiệu qua, trong nhà có rượu nồng độ cao dùng để nấu ăn.

Cô tìm được chai rượu, kéo ghế dựa qua ngồi đối diện với Tần Nghiên Bắc, lễ phép nói một câu "xin lỗi", sau đó liền kéo tay anh qua, đổ chút rượu vào lòng bàn tay mình, chuyên tâm xoa bóp cho anh.

Đôi tay người đàn ông mạnh mẽ thon dài, mười ngón khớp xương sắc bén, màu da tái nhợt đang không ngừng hồng lên khi bị vuốt ve, cũng hiện ra những vết thương lớn bé.

Có vết bỏng, còn có những dấu vết cũ, không giống như là thiếu gia xuất thân từ hào môn, càng giống với con sói cô độc sinh sống ở nơi hoang vu hẻo lánh hơn.

Ngón tay Tần Nghiên Bắc siết chặt vài lần, lại bị Vân Chức nhẹ nhàng chậm chạp mở ra, lòng bàn tay tinh tế đảo qua đảo lại.

Cô cảm giác được bản thân đang ở trong trung tâm của cơn bão, biết rõ vận mệnh phiêu diêu, tùy thời có khả năng sẽ bị chết đuối, nhưng kỳ lạ là lại không hề gián đoạn.

Thời điểm ngẩng đầu lên một lần nữa, Vân Chức như trong dự kiến nhìn thấy con ngươi âm trầm của thái tử gia, ánh lửa cơ hồ muốn đốt cháy mặt cô.

Cô xấu hổ mím môi, vốn dĩ muốn giơ tay thử nhiệt độ trên trán anh lần nữa, tay đã duỗi ra rồi lại chậm rãi buông xuống, rốt cuộc trong lòng vẫn hơi kiêng kị anh, nhận thua nói: "Tôi đi tìm xem trong nhà còn cái nhiệt kế nào không..."

Nói xong Vân Chức liền đứng lên, đi qua bên người Tần Nghiên Bắc, trong lúc vô ý thấy được trong mắt anh lóe lên tia bất mãn.

Tầm mắt chạm nhau ngắn ngủi, anh ý vị không rõ mà cười nhạt, dời tầm mắt đi, lười nhìn cô.

Vân Mạc đột nhiên nhớ tới con mèo đắt đỏ kiêu ngạo nhất phòng triển lãm của cô, giá trị con người là cao nhất, huyết thống thuần nhất, kiêu ngạo xinh đẹp nhất, ngay cả độ yêu thích cũng là hạng nhất, thế nhưng tính tình lại rất hư.

Thân là một con mèo, muốn được sờ còn không thèm nói thẳng, chỉ liếc nhìn người khác, cao quý không thể trêu vào.

Mà hiện tại, vị thái tử Tần gia đứng trên đỉnh của kim tự tháp vòng quyền quý ở Hoài Thành này, bởi vì cô muốn đi lấy nhiệt kế mà đuôi mắt nhẹ nâng, thần sắc lãnh đạm khinh thường, làm cho người cuồng mèo như Vân Chức thật sự nhịn không được, không chịu nổi mà ngồi lại trở về.

Ánh mắt cô thanh triệt, có ánh sáng lưu động, nghiêm túc nhìn Tần Nghiên Bắc, ma xui quỷ khiến nhẹ giọng hỏi.

"Tần tiên sinh, anh..."

"Muốn để tôi tiếp tục sờ anh sao?"

Bạn đang đọc Em Tới Là Để Ôm Anh

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

  • Thời gian

    2y ago

  • Lượt đọc

    2

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!