"Người bị hại là anh trai tôi." Phương An Yến nói: "Anh trai tôi là người câm điếc, là người tàn tật đó! Người tên trộm đó đánh là chị dâu tôi, nó đánh những người yếu ớt như phụ nữ và người tàn tật mà cảnh sát các anh còn định truy cứu trách nhiệm thế nào?"
Cảnh sát cầm sổ ghi chép, định hỏi Phương An Ngu và Quân Nguyệt Nguyệt vài câu lại bị Phương An Yến ngăn cản.
"Các anh muốn tôi phải nhắc lại mấy lần, anh trai tôi không nghe được, không nói được. Chị dâu tôi thì sợ đến mức không nói nổi nữa rồi."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phương An Yến khoanh tay, trùng hợp hai người tài xế theo sau cậu lại đều mặc đồ đen trông rất giống tổng giám đốc bá đạo mẫu mực.
"Chuyện này tôi đã liên hệ với bên luật sư, tiền chữa trị tôi sẽ tạm thời ứng trước nhưng anh chị tôi cũng bị thương, theo lời khai của mấy người vừa chứng kiến thì tên trộm đó còn đồng bọn nữa - điều này thật đáng sợ, không hiểu nổi sao bây giờ trật tự thành phố Khâu Hải lại yếu kém như vậy, nếu như chúng cầm dao bắt cóc thì sao? Nếu hôm nay tôi không kịp đến đúng lúc, thật sự không dám tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra nữa..."
Quân Nguyệt Nguyệt ôm Phương An Ngu, bắt chước theo đúng mô tả của Phương An Yến - "Sợ tới mức nói không nên lời"
Cô nghe Phương An Yến nâng tầm sự việc từ một vụ trộm lên hẳn một vụ bắt cóc. Sợ bị phát hiện nên cô ghé người vào trong ngực Phương An Ngu cười đến mức mặt đỏ bừng.
Cuối cùng vẫn phải đến đồn công an ghi lời khai, Phương An Ngu không cần giả vờ, không cần quyển sổ nhỏ, không ai có thể nói chuyện với anh. Còn Quân Nguyệt Nguyệt hết sức chuyên nghiệp diễn một người phụ nữ nhu nhược, yếu ớt, co rúm người trên ghế với ánh mắt mờ mịt.
Cô giải thích tâm trạng bất lực khi chính mắt mình thấy người chồng tàn tật bị đánh, và cả việc vô ý đánh người khác bị thương chỉ là buộc lòng phản kháng trong vô vọng.
Đến khi cô từ phòng hỏi cung ra thấy hai anh em nhà họ Phương đang đợi ở bên ngoài thì trời đã tối, gió lạnh, cô lại mặc mỗi áo cộc tay nên hai vai hơi co lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phương An Yến bày ra bộ mặt thối, cởi áo khoác trùm lên vai Quân Nguyệt Nguyệt, vòng qua người cô rồi đi ra ngoài, Phương An Ngu đi theo sau.
Tuy nhiên khi Phương An Yến và Quân Nguyệt Nguyệt ra đến cửa xe, cậu quay đầu lại mới phát hiện anh trai còn chưa theo kịp, vẫn đang đứng ở bậc thang vừa rồi chưa đi xuống.
Cậu chạy lại kéo Phương An Ngu, anh cúi đầu nên không rõ ánh mắt và vẻ mặt thế nào nhưng không chịu đi.
Quân Nguyệt Nguyệt ngồi trên xe, nhìn hai anh em kéo nhau thì bật cười.
Quân Du ngồi bên cạnh không nhịn được hỏi cô: "Chị ơi, chị cười cái gì vậy?"
"Đang cười cái người tính cách như trẻ con." Cô nhìn ngoài cửa sổ, thấy Phương An Ngu tiến một bước lùi hai bước mà Phương An Yến thì sốt sắng đến mức sắp nhảy trên đất mới mở cửa xuống xe đi về phía hai người.
"Anh... sao thế, rốt cuộc là làm sao?" Phương An Yến đưa tay ra muốn lấy quyển sổ nhỏ của Phương An Ngu nhưng anh lại che túi quần lại, tỏ ý từ chối nói chuyện hết sức rõ ràng.
Quân Nguyệt Nguyệt đến trước mặt hai người, cười đưa tay về phía Phương An Ngu. Phương An Yến ở bên cạnh nói, "Anh tôi không biết bị làm sao, nhất quyết đứng ở đây không chịu đi, còn không nói chuyện với tôi..."
Cậu đang nói được một nửa thì im bặt vì nhìn thấy Phương An Ngu lấy sổ nhỏ ra đưa cho cô.
Phương An Yến cảm thấy trước ngực sau lưng mình như bị mũi tên đâm kín, cả người đều là tổn thương. Quân Nguyệt Nguyệt cười liếc nhìn cậu đang sốc, dù trong lòng ghét bỏ Phương An Ngu thật sự trẻ con nhưng trong mắt lại không giấu được sự khoe khoang.
Cô ghi lên quyển sổ nhỏ —- Sao anh lại đứng ở đây không đi?"
Phương An Ngu nhận sổ, nhìn xong thì viết rất nhanh, hiển nhiên đã suy nghĩ rất lâu trước đó.
Lúc Quân Nguyệt Nguyệt hoàn thành lời khai đi ra, anh đã định nói chuyện với cô nhưng lại bị Phương An Yến giành trước. Phương An Ngu ghi rất dài, Quân Nguyệt Nguyệt lấy quyển sổ về lướt qua một lượt, anh nói Phương An Yến dặn mình là nếu lần sau gặp chuyện tương tự nhất định không được xen vào.
Phương An Yến nói cũng đúng, bản thân Phương An Ngu là người câm điếc, dù dáng anh cao lớn nhưng không có cách nào giao tiếp với mọi người cũng sẽ không có khả năng hiểu được ý của người ta. Kẻ bắt cóc không thể chuyển qua chuyển lại quyển sổ nhỏ với anh, hơn nữa anh cũng chẳng hề có chút sức mạnh nào tất nhiên không phù hợp đi lo mấy chuyện bao đồng thế này.
Phương An Yến nói dưới góc độ của người nhà, cậu thật sự quan tâm đến người anh trai này. Cô có thể hiểu được điều này nhưng khi cô lật về đằng trước của quyển sổ, thấy nội dung nói chuyện của hai anh em thì lập tức trừng mắt với Phương An Yến. Sau đó ghi trên sổ —- Đừng nghe em trai anh nói, những chuyện anh làm đều đúng."
Phương An Yến chịu đựng đau lòng không chịu đi, thấy cô ghi như vậy lập tức kêu lên từ phía sau, "Cô đừng truyền thụ tư tưởng này cho anh tôi, tình trạng của anh ấy thế nào cô còn không biết hay sao? Tôi nói cho cô biết Quân Duyệt, việc cô tự đưa anh tôi ra ngoài tôi còn chưa tính sổ đâu! May là hôm nay chưa có chuyện gì xảy ra, nếu có chuyện thì tôi sẽ không để yên cho cô!"
Quân Nguyệt Nguyệt không để ý tới Phương An Yến kêu gào, đưa sổ nhỏ cho Phương An Ngu còn xoa đầu anh rồi không biết từ chỗ nào trong túi lấy ra một gói kẹo nổ cố tình đút vào miệng anh trước mặt Phương An Yến.
"Cô cho anh tôi ăn cái gì vậy?"
Phương An Yến thò tay muốn cướp lấy nhưng lại bị Quân Nguyệt Nguyệt giữ tay lại, "Chỉ là kẹo thôi, tôi còn có thể hạ độc anh ấy hay sao? Được rồi tổng giám đốc, tôi thấy Quân Du cũng ở trong xe rồi, chúng ta đi trấn Hưu Đức luôn hả? Có chuyện gì lên xe rồi nói tiếp..."
Phương An Ngu được đút ăn kẹo nổ đường, lại cúi đầu nhìn chỗ cô vừa ghi, anh cảm thấy rất vui vẻ. Anh chỉ phản ứng chậm chạp chứ không phải không hiểu đúng sai, dù chỉ đọc sách hay xem ti vi thì anh cũng biết cách làm của mình hôm này là đúng.
Nhưng vừa rồi Phương An Yến lại bảo sau này anh không được hành động như hôm nay nữa, bảo anh làm vậy là không đúng. Anh cảm thấy cậu nói không đúng nên nhất định phải hỏi Quân Nguyệt Nguyệt một câu. Bởi vì hôm nay họ ở cùng một chỗ, cô nhất định biết rõ tình huống lúc đó. Và câu trả lời của cô rõ ràng khiến cho Phương An Ngu cuối cùng cũng thoải mái trong lòng, đồng thời hơi giận em trai mình.
Phương An Ngu không tự ý thức được bản thân rất ít khi có cảm giác chống đối như vậy lại càng chưa từng giận dỗi với Phương An Yến, cảm xúc này là bình thường với người khác nhưng với anh lại là không bình thường.
Đến khi tới gần xe, thậm chí Phương An Ngu còn từ chối Phương An Yến kéo mình, chủ động kéo tay Quân Nguyệt Nguyệt, cảm nhận tiếng nổ lách tách không ngừng của kẹo nổ đường trong miệng, tâm trạng và bước chân anh cũng bắt đầu nhảy lên theo tiếng lách tách ấy...
Lúc này lại biến thành Phương An Yến đi theo sau hai người, nếu có thể thêm hiệu ứng đặc biệt thì chắc lúc này cậu đang chảy máu đầy đất. Cậu không ngốc cũng không chậm chạp nên tất nhiên có thể cảm nhận được Phương An Ngu đang giận mình.
Nhưng trước đây anh cậu chưa từng tức giận…
Mới kết hôn với người phụ nữ kia được một tháng... cũng chỉ ra ngoài chơi với cô một ngày... Phương An Yến có cảm giác hết sức bí bách, khó chịu không nói thành lời nhưng nếu như cậu thể hiện ra ngoài thì chính bản thân cậu cũng cảm thấy mình bị thần kinh mất.
Cậu hơi ghen tị, giống như người vẫn luôn vô cùng tốt với mình, không có người bạn nào khác ngoài cậu, thế mà đột nhiên có người khác tới, người đó không thích chơi với cậu nữa...
Tuy rằng nảy sinh ý nghĩ này là vô cùng ngây thơ nhưng Phương An Yến lại buồn bực không hé răng ngồi vào ghế lái, lái xe đi được một đoạn vẫn không thấy tinh thần bèn bất chấp nhìn thử về phía kính chiếu hậu.
Ghế phó lái không ai ngồi, ghế sau có ba người chen chúc. Quân Nguyệt Nguyệt ngồi giữa, co chân rất khó chịu, lại thêm Phương An Ngu không biết cố ý hay vô tình cứ dựa về phía cô lại càng chật chội hơn.
Quân Nguyệt Nguyệt nhịn một lúc, đến khi xe chạy ra khỏi nội thành thì vỗ vỗ phía sau ghế ngồi của Phương An Yến, nói, "Dừng bên đường một lúc, một người lên ngồi ghế phụ lái chứ không thế này thì chèn chết nhau mất!"
Phương An Yến dừng lại bên đường, nhưng mà ai lên trước lại thành vấn đề. Vốn Quân Nguyệt Nguyệt định lên trước nhưng nếu để Phương An Ngu và Quân Du ở đằng sau cũng không thích hợp. Nếu là nguyên chủ chắc chắn sẽ sẵn sàng bất chấp làm chuyện này, nhưng cô không hề có bất cứ ý đồ gì với Phương An Yến, thậm chí đến nhìn cũng lười, đến bây giờ còn không đánh nhau đơn giản là vì cô tự biết chính mình không đánh lại được.
Cho nên cô không thể lên trước, đành đẩy Phương An Ngu một cái chỉ về chỗ ngồi phía trước. Hành động này là thủ ngữ vô cùng đơn giản, người ngốc cũng có thể hiểu được nhưng anh lại không hiểu, nhìn cô với gương mặt ngơ ngác. Cuối cùng Quân Nguyệt Nguyệt nhìn về phía Quân Du: "Em lên trước ngồi đi."
Quân Du sửng sốt, bình thường trong tình huống như thế này, chị gái cô chắc chắn sẽ không nhường vị trí này, chị ấy thích Phương An Yến dù mấy ngày nay hai người liên tục cãi nhau mà tính cách của chị ấy cũng đột nhiên thay đổi. Nhưng ban nãy khi từ trong đồn cảnh sát ra, cô thấy Phương An Yến còn ôm chị ấy cơ mà...
Quân Du vô cùng nhạy cảm, Quân Nguyệt Nguyệt thần kinh thô đến mức có thể xây một dãy biệt thự trên đó, hoàn toàn không phát hiện ra suy nghĩ của Quân Du, mà nhìn kính chiếu hậu đối mắt với Phương An Yến dò xét, nhìn cậu một cái rồi quay phía Quân Du chép miệng.
Phương An Yến không hiểu ý cô, khẽ nhíu mày. Cô dứt khoát vỗ đằng sau ghế của cậu, "Đi xuống ôm Quân Du lên ngồi phía trước."
Phương An Yến quay đầu nhìn Quân Du, thấy cô ấy cúi đầu, sắc mặt lặng lẽ đỏ lên. Cậu vẫn không nhúc nhích mà chỉ trừng mắt nhìn Quân Nguyệt Nguyệt.
Cô nở nụ cười: "Thế nào, anh không ôm lên chẳng lẽ để tôi ôm à? Hay là muốn anh trai anh ôm em ấy lên? Hay anh nghĩ Quân Du có thể tự lên đằng trước được ư?"
Phương An Yến trừng mắt nhìn cô, tháo dây an toàn rồi mở cửa xuống xe. Sắc mặt Quân Du cực kỳ hồng, may bây giờ đang là đêm nên không thấy quá rõ ràng. Phương An Yến ôm Quân Du lên đằng trước rồi ngồi vào ghế lái, tiếp tục lái. Đến trấn Hưu Đức mất một ngày một đêm, vốn họ tính đi lúc chiều thì đến tối có thể tìm một chỗ nghỉ ngơi là vừa.
Nhưng Quân Nguyệt Nguyệt và Phương An Ngu gây ra chuyện lớn như vậy, giải quyết xong cũng tới nửa đêm, không còn cách nào khác đành đi vào buổi tối vì thời gian Phương An Yến sắp xếp ở công ty là có hạn.
Xe tiếp tục chạy vững vàng, ghế sau chỉ còn lại Quân Nguyệt Nguyệt và Phương An Ngu ngồi nên không gian rộng hơn rất nhiều. Cô ngồi nhích cách xa Phương An Ngu một chút, nhắm mắt tựa vào ghế, hồi tưởng tình tiết truyện. Lúc này đây ông cụ Quân sẽ sắp xếp bài khảo nghiệm.
Tuy Quân Nguyệt Nguyệt biết rõ "Đề khảo nghiệm" nhưng lại không tính vượt qua, cô đang cân nhắc xem làm cách nào khiến ông cụ thất vọng sau đó chuyển sự nghiệp và gánh nặng sang người Quân Du, chia có cô chút tiền là được rồi…
Cô nhắm mắt lại, nghĩ đến cuộc sống vui chơi thỏa thích sau khi có tiền nên không để ý tới Phương An Ngu luôn nhìn chằm chằm mình, hơn nữa lặng lẽ không một tiếng động dựa vào bên người cô.
Mà ánh mắt của Phương An Yến cũng luôn chú ý phía sau qua kính chiếu hậu, trong bóng tối hai người tóc vàng xoăn y chang nhau càng lúc càng gần, cuối cùng dính lại thành một thể.
Cậu lại nhìn xuống thấy hai người đã mặt kề mặt mà ôm nhau thành một đoàn, ngủ đến mức khó tách rời.
___
Tác giả có lời muốn nói:
Phương An Yến: Rốt cục cô đã dẫn anh tôi đi làm những gì?
Quân Nguyệt Nguyệt: Thấy việc xấu thì nhiệt tình đi giúp một chân thôi.