Thiếu niên kia, thực sự khiến Cố Trường Đình thấy khó hiểu.
Đã vậy trời còn vừa tối vừa lạnh, thiếu niên nói xong làm Cố Trường Đình lạnh cả sống lưng.
Triệu Giản nhíu mày, đang muốn mở miệng, lại nhìn thấy có một bóng người từ đằng xa bước nhanh tới.
Người kia vừa đi vừa nói : "Thiếu gia, ngài ở đây mà làm tôi tìm ngài nửa ngày.
"
Thiếu niên quay đầu lại nhìn, thấy người đó đến, liền chậm rãi ngồi lại trên ghế đá, nói : "Trong phòng nóng nực quá, nên ra ngoài đi dạo một chút.
"
Người đàn ông kia đến gần, là một người đàn ông nhìn không đến ba mươi tuổi, mặc dù còn trẻ nhưng tác phong phi thường thành thục ổn trọng, thân mặc âu phục, nhưng nhìn dáng vẻ, hẳn là bảo vệ.
Người đàn ông nhìn thấy còn có người khác liền lễ phép cười nói : "Chắc là khách quý tới tham gia thọ yến, thiếu gia thân thể không tốt lắm, không thể chịu nổi gió đêm, tôi xin phép đưa thiếu gia đi, thất lễ rồi.
"
Người đàn ông nói xong liền đi đến trước mặt thiếu niên, khom người xuống, thiếu niên liền thuận theo đưa tay ôm lấy cổ hắn ta.
Người đàn ông dễ như trở bàn tay đem thiếu niên ôm ngang lên, dáng vẻ tuyệt không tốn sức, có lẽ là thiếu niên bệnh nặng, cho nên thân thể rất nhẹ.
Người đàn ông lại lễ phép cười cười với Cố Trường Đình cùng Triệu Giản, sau đó mới ôm thiếu niên rời đi.
Thiếu niên tựa trước ngực người đàn ông, nhìn có vẻ hơi mệt, mắt nửa khép.
Chờ người đàn ông đi xa mấy bước, thiếu niên mới mở mắt ra, xuyên qua bả vai người đàn ông, nhìn Cố Trường Đình ở xa xa.
Do thiếu sáng, thiếu niên đã nhìn không rõ lắm, chỉ nói : "Lăng Thúc, ngươi có thấy người kia không, là con trai của cô, gọi là Cố Trường Đình.
"
Người đàn ông quay đầu lại nhìn thoáng qua : "Nguyên lai là Cố thiếu gia, vậy vừa rồi đúng là thất lễ.
Thiếu gia, mệt mỏi liền ngủ đi, đừng suy nghĩ nhiều, bệnh của người rất nhanh sẽ tốt thôi.
"