Chương 26: Gả Tam Thúc

Phiên bản convert 17584 chữ

“Hu hu, di mẫu, biểu ca hắn thật là quá đáng, rõ ràng cháu mới là người thân nhất của hắn, nhưng hắn lại vì người ngoài mà mở miệng nói xấu cháu, còn nói cháu làm mất mặt...”

Thiếu nữ ủy khuất khóc lóc kể lể, truyền tới từ bên trong cửa sổ gỗ màu đỏ thắm chạm chỗ hình hỉ thước đậu trên cành mai được mở ra một nửa.

Trước đại điện có năm sáu tên tiểu thái giám mặc sắc phục xám xanh chờ hầu, vẻ mặt nghiêm túc cúi đầu đứng đó, cung nữ lui tới qua lại cũng đều thả nhẹ bước chân, yên tĩnh, khắp nơi đều tỏa ra rõ ràng vẻ quy củ sâm nghiêm trong cung điện này.

Ánh mắt trời buổi chiều vừa vặn xuyên qua cửa sổ lưu ly bảy sắc cầu vồng chiết xạ ra màu sắc bắt mắt.

Trên giường lò trải thảm nỉ đỏ thắm thật dày, cuối hè nóng như lửa đốt, La quý phi lại giống như đang ở trời đông giá rét, trong tay ôm lò sưởi tay, bên ngoài trung y mặc ba lớp áo mỏng, lười biếng tựa vào trên đệm mềm. Móng tay nhỏ dài bôi sơn đỏ thẫm nhẹ nhàng lướt qua hoa văn trên lò sưởi tay, thỉnh thoảng giương mắt nhìn Mẫn Tuệ khóc lóc bù lu bù loa.

“Biểu ca đã thay đổi, không phải là hắn khi còn bé nữa rồi, trước kia ai ăn hiếp cháu, hắn nhất định là người đầu tiên ra mặt, hôm nay vì người khác, ngay cả mặt mũi cũng không cho cháu, An Bình Hầu châm chọc cháu không có gia giáo, hắn còn tự cho mình là đúng, mắng còn khó nghe hơn An Bình Hầu.”

Mẫn Tuệ gạt nước mắt sang mang tai, đỏ mắt nói: “Di mẫu, ngài nói biểu ca có phải bị ngốc hay không? Khuê nữ Cố gia kia căn bản là một nữ tử dối trá vô liêm sỉ, làm sao hắn còn không nhìn ra? Không xa lánh không cự tuyệt, dính biểu ca như vậy thì là cô nương tốt gì cơ chứ?”

La quý phi khẽ nhíu mày, vẫy tay kêu cung nhân lấy nước cho Mẫn Tuệ rửa mặt.

“Nhìn cháu kìa, khóc tèm lem như mèo.”

Giọng nói của nàng ta rất nhẹ, là kiểu yếu ớt, uể oải.

Là người được ân sủng, mười năm không giảm, từ tú nữ đi lên vị trí quý phi dưới một người trên vạn người này, ai cũng nói nàng là yêu nữ đạo hạnh thâm sâu nhưng ít có người biết, nàng đi đến bước đường này cũng không dễ dàng gì.

“Nữ tử trẻ tuổi các cháu khó tránh khỏi vì loại chuyện này phiền não.” La quý phi thở dài nói, “Năm đó ta cũng giống vậy, mười bốn mười lăm tuổi, ai mà không từng ái mộ thiếu niên lang? Hận những người đã cướp mất hắn, hận hắn không hiểu tình cảm, hận mình giao trái tim cho nhầm người.”

Nàng ta ngoắc ngoắc tay với Mẫn Tuệ, Mẫn Tuệ xoay mình bò qua, tựa đầu trên đầu gối nàng, La quý phi vuốt mái tóc nàng ta, nhẹ giọng nói: “Từ từ cháu sẽ hiểu, con người ta, sớm muộn sẽ biết người nào mới là đáng giá.”

Giọt nước mắt của Mẫn Tuệ rơi vào trên áo lụa mỏng manh tươi sáng của nàng ta: “Có lẽ cháu đã hiểu rõ rồi, cho tới bây giờ không ai đối xử tốt với cháu, những người khom lưng nịnh nọt mỗi khi gặp cháu kia, chẳng lẽ là thật lòng với cháu sao? Thật ra thì họ vì nể mặt di mẫu và ông ngoại nên mới lấy lòng cháu mà thôi.”

Cho tới bây giờ người đối xử thật lòng với nàng ta cũng chỉ có một mình biểu ca mà thôi.

La quý phi cười nhàn nhạt: “Cháu đó, vẫn còn quá trẻ tuổi.” Đợi đến cái tuổi này của nàng ta, cũng biết người thật lòng là không thể cưỡng cầu.

La quý phi thân thể không tốt, sau khi vào cung tuy có đủ loại thuốc quý giá để điều dưỡng, thái y y thuật cao siêu chăm sóc, cũng chỉ là miễn cưỡng chống đỡ, tính mạng không lo, nhưng cũng sống rất không thoải mái. Chính nàng ta không có con cái, cũng rất yêu thương con cái của huynh muội trong nhà, nhất là Mẫn Tuệ. Mẫn Tuệ khỏe mạnh lanh lợi, có thứ sinh lực mà nàng ta vô cùng hâm mộ kia, cho nên nàng ta đối xử với Mẫn Tuệ tốt hơn người khác, thậm chí đến mức cưng chiều.

Kim Thượng cũng nể mặt La quý phi, đối xử với Mẫn Tuệ rất là tử tế.

Được sủng ái và dung túng quá nhiều cho nên tính tình của Mẫn Tuệ khó tránh khỏi hơi ngang ngược, cho tới bây giờ chỉ có nàng ta khinh thường không cần, làm sao có thể tiếp nhận chuyện người ngoài đối xử với nàng ta không lạnh không nóng.

La quý phi xem nàng ta như là con gái ruột, làm sao không hiểu suy nghĩ của nàng ta.

Xoa tóc của Mẫn Tuệ, La quý phi nhẹ giọng nói: “Vậy cháu nghĩ thế nào?”

Mẫn Tuệ dừng lại, khóc lóc kể lể lâu như vậy chính là chờ những lời này.

“Di mẫu, cháu nghe nói Cố Oanh kia đã cùng Xương Bình Hầu phủ định này từ lâu rồi, không biết vì nguyên do gì mà ít ngày trước tung tin ra, nói không phải đính hôn mà là kết thân với Xương Bình Hầu phu nhân.” Mẫn Tuệ ở chỗ La phu nhân nghe nói chút chuyện của Chu Oanh, chuyện hai nhà nghị hôn mặc dù bí mật, nhưng La phu nhân vẫn có thể nhận được một ít tin tức.

Mẫn Tuệ vô cùng để ý đến Chu Oanh, đương nhiên cũng hết sức chú ý những chuyện này.

“Mối hôn sự thật tốt đi tong, chỉ sợ là biểu ca đã động tay động chân gì trong đó. Nếu để mặc cho biểu ca tiếp tục, sợ là sẽ gây ra họa lớn, di mẫu chịu uất ức nhiều năm mới có chỗ đứng ở trong cung, xưa nay ông ngoại cũng cẩn thận dè đặt, hành sự quy củ, cháu thật sự rất lo lắng.”

Mẫn Tuệ ngồi dậy, giương đôi mắt to long lanh, nắm tay của La quý phi nói: “Di mẫu, nếu như Cố Oanh sớm lập gia đình một chút, biểu ca cũng sẽ chết tâm phải không?”

La quý phi nhàn nhạt liếc nàng ta một cái, rút tay về, “Mẫn Tuệ, cháu nghĩ quá đơn giản. An Bình Hầu phủ muốn kết hôn với ai, cháu hay ta có thể nhúng tay vào? Đó là người bệ hạ tín nhiệm nhất!”

“Di mẫu, chính là bệ hạ tín nhiệm mới cần phải đối xử tử tế hơn không phải sao? Cháu nghe nói gần đây trong mấy vị Phiên Vương hồi kinh chúc thọ, có vị Linh Vương còn chưa có hôn phối...”

Sắc mặt La quý phi trầm xuống, hất tay nàng ta ra, “Ngươi làm càng rồi!”

Cơn giận không thể xả hết trong một hơi khiến La quý phi chợt ho khan.

Mẫn Tuệ luống cuống, vội vàng kêu cung nhân lấy thuốc hít tới, tự mình ôm La quý phi vỗ nhẹ lưng của nàng ta: “Di mẫu, cháu sai rồi, Mẫn Tuệ sai rồi, ngài đừng tức giận, ngài đừng có gấp, cháu không dám, cháu không dám nữa, di mẫu nói gì cháu cũng nghe.”

Sự lo lắng này không phải giả vờ, Mẫn Tuệ cuống đến sắp khóc.

Đại cung nữ quản lý Tú Dục cung vội vàng đẩy chúng cung nhân ra chạy tới, đệm một viên thuốc dưới lưỡi La quý phi trước, sau đó mới mở lọ thuốc hít được tráng men cẩm thạch đưa vào chóp mũi cho La quý phi ngửi.

Chốc lát sau, La quý phi mở mắt, hô hấp thông thuận.

Mẫn Tuệ ôm nàng ta khóc: “Di mẫu, Mẫn Tuệ có lỗi với ngài, là Mẫn Tuệ quá không hiểu chuyện.”

La quý phi yếu ớt buông tiếng thở dài: “Đứa nhỏ ngốc, di mẫu không trách cháu, là sức khỏe của di mẫu không tốt...”

Mẫn Tuệ lắc đầu: “Di mẫu là bị cháu chọc giận. Cháu cũng là nhất thời bối rối, thật sự là không có cách nào, cháu không lừa gạt di mẫu cái gì, từ nhỏ cháu đã quyết tâm ở bên biểu ca, nếu như cuối cùng không thể gả cho hắn, cháu chỉ có chết...”

Lời còn chưa dứt, La quý phi lại thở hổn hển, cô cô chưởng sự kia vuốt lưng của La quý phi, quở trách: “Quận chúa, ngài để quý phi bình tĩnh lại được không?”

Không nói có chết hay không, biết rõ quý phi xem nàng ta như con gái ruột, vậy mà Mẫn Quận chúa lại rất không hiểu chuyện.

Sắc mặt La quý phi tái nhợt, vô lực đưa tay ra, dùng đầu ngón tay lạnh như băng đè mu bàn tay của Mẫn Tuệ lại.

Tuy là giữa hè, không dùng lò sưởi tay, tay chân của nàng ta vẫn lạnh như băng.

“Mẫn Nhi, cháu ngoan, di mẫu sẽ nghĩ cách cho cháu, cháu đừng cố chấp như vậy, cuối cùng người bị thương chính là cháu.”

Thuận thế phân phó cung nữ chưởng sự kia: “Sai người đi truyền, nói ta muốn gặp La phu nhân.”

Mẫn Tuệ mím môi một cái: “Di mẫu, cữu mẫu không có cách nào, nếu như biểu ca chịu nghe lời thì đã...”

Thì nàng ta đã làm phu nhân của hắn ta từ lâu, há lại trì hoãn đến nay?

Không ai có thể đè đầu biểu ca ép hắn ta thành thân, nếu không trong nhà đã làm chủ rồi.

“Cháu là cô nương gia, đừng quản những chuyện này, La gia Cố gia không thể nào kết thân, cháu không hiểu chuyện này đâu.” La quý phi nói đứt quãng.

Làm cánh tay phải cánh tay trái của đương kim Thánh thượng, hai nhà La Cố kiềm chế, giám sát lẫn nhau, nếu là kết thành một, Thánh thượng làm sao có thể yên tâm ngồi lên ngôi vị hoàng đế?

Cho dù La Bách Ích có thích Chu Oanh đi chăng nữa thì cũng là ham muốn xa vời, hắn ta hiểu quan hệ lợi hại trong đó, trong nhà sẽ không đồng ý cho hắn ta cưới cô nương An Bình Hầu phủ.

“Nếu cháu tin tưởng di mẫu thì chuyện này cháu không cần lo nữa.”

Đưa Mẫn Tuệ đi, cung nữ chưởng sự kia trở lại bên giường lò. La quý phi đã thay xiêm áo, bưng trà dựa trên gối dựa.

“Nương nương, Mẫn Quận chúa đã lớn, nên thương lượng chuyện hôn sự rồi.” Ồn ào như vậy nữa thì chỉ sợ ngay cả nương nương cũng sẽ bị liên lụy. Một phi tần không con cái, giữ vững được sủng ái của đế vương dễ dàng sao?

“Trong lòng ta hiểu rõ, Thanh Nguyên, ngươi đi phân phó phòng bếp nhỏ, tối nay làm bánh sữa Hoàng thượng thích nhất. Đi mời Hoàng thượng, nói ta nhớ hắn.”

Thanh Nguyên âm thầm than thở. Trước kia Quý phi tính tình đùa nghịch được Hoàng thượng cưng chìu, mỗi khi lục đục, đều là Hoàng thượng cúi đầu trước. Lúc này vì chuyện nhà mẹ đẻ mà cầu xin Hoàng thượng, không thể không cúi đầu trước.

Nửa đêm Tấn đế mới xử lý xong chính sự, nhớ đến lời mời của La quý phi, vội vã chạy đến Tú Dục cung.

Đêm khuya sương nặng, xa xa nhìn thấy một bóng dáng thon gầy xách đèn, đứng trước Tú Dục cung nhìn sang bên này.

Trong lòng Tấn đế chùng xuống, kêu ngừng ngự liễn, đến gần thấy quả là Quý phi La thị.

Trong lòng hắn ấm áp, hắn giật lấy đèn lồng trong tay nàng ta ném qua một bên, “Ái phi sao lại ở ngoài hóng gió? Nhìn xem môi trắng bệch hết kìa.”

Trợn mắt nhìn về phía cung nhân sau lưng La quý phi, quát lên: “Phục vụ kiểu gì vậy?”

La quý phi lặng lẽ kéo hắn một cái, bàn tay nhỏ bé kéo một góc long bào của hắn, sắc mặt Tấn đế lập tức nhu hòa, khom người ôm ngang La quý phi.

Đám cung nhân cúi đầu nhường ra một con đường, con mắt không dám liếc xéo, sợ chọc giận long nhan.

Tấn đế ôm La quý phi đi thẳng vào bên trong, phân phó người nấu nước nóng đem tới giúp La quý phi ấm người.

Ánh mắt La quý phi mang theo sóng nước, ôm eo của Tấn đế khàn giọng nói: “Hoàng thượng còn giận ta?”

Tấn đế thấy nàng ta dịu dàng như vậy, vốn dĩ không tức giận thì làm sao lại lấy sự nhượng bộ của nàng ta để gây khó dễ nàng ta được?

Ánh mắt sắc bén của Tấn đế chợt sâu thẳm, ôm lấy La quý phi ngã xuống giường.

“Nhân Nhân, hai ngày nay, trẫm mắc bệnh tương tư...”

Cung sa đỏ thẫm thêu chỉ vàng tiện tay ném xuống đất, La quý phi ngước đầu nhỏ giọng nói: “Lục ca nhẹ một chút...”

Nhân Nhân, Lục ca, chính là xưng hô thân mật thuở xưa. Dù cho gặp nhau trễ một chút, nhưng trong lòng Tấn đế thỏa mãn, có thể có nàng vào lúc tuổi nàng còn xuân xanh, dáng người tuyệt sắc như vậy, chỗ nào cũng hợp tâm ý của hắn, từ khi có nàng, hắn giống như không còn cảm thấy cô đơn nữa.

La quý phi nắm tấm đệm gấm đỏ thắm bên gối, tròng mắt trống rỗng, không có một chút tình ý.

Nàng ta không thương hắn, mới có thể tỉnh táo thao túng tình cảm của hắn nhiều năm như vậy.

Nàng ta yêu người kia, vĩnh viễn vĩnh viễn, cũng không thể...

Trong Bách Ảnh Đường, một đĩa cuốn kim ty và một đĩa dưa ngọt ủ mật ướp băng trong tay Cố Trường Quân đã được dùng một ít. Bắc Minh đi vào, đổi trà nóng, nói: “Oanh cô nương phân phó, cuốn kim ty vào bụng dễ ngấy, kêu dùng dưa Lục An giải ngấy.”

Cố Trường Quân dừng bút một lát, ngồi thẳng người, xoa xoa mi tâm.

“Ngày mấy rồi?”

Bắc Minh nói: “Hôm nay là ngày ba mươi tháng bảy, mắt thấy vào thu rồi, Oanh cô nương còn làm mấy kiện áo choàng mùa thu, kêu cho Hầu gia dự sẵn.”

Cố Trường Quân giương mắt, liếc hắn: “Om sòm!”

Oanh cô nương dài, Oanh cô nương ngắn, nàng làm những thứ này chuẩn bị sẵn cho mình, nhưng lại không dám đến gần hắn giống như hắn muốn ăn thịt người, xem hắn làm cái gì chứ?

Bắc Minh nói: “Tháng sau là ngày giỗ của đại gia, đám người Uông tiên sinh muốn đề nghị Hầu gia, năm nay tự mình đi lăng cúng tế một phen không? Nhưng không dám tới hỏi Hầu gia, bày tiểu nhân hỏi một câu.”

Cố Trường Quân cau mày, hồi lâu, nhấp một ngụm trà: “Đi ra ngoài.”

Bắc Minh rụt cổ một cái, ảo não chạy ra ngoài.

Đại gia là vết sẹo trong lòng Hầu gia không thể đụng chạm vào.

Chu Oanh chuẩn bị một ít vàng mã, còn có quần áo vớ tự tay mình may, định đốt cho cha mẹ nuôi.

Nàng muốn đi lăng cúng tế, còn không biết Tam thúc có đồng ý hay không. Đương thời không cho phép nữ hài tử đi lăng bái lạy, đa phần là huynh đệ tôn tử đi lễ tế mà thôi. Năm ngoái nàng cũng chuẩn bị không ít thứ, cuối cùng cũng cho Bắc Minh cầm đi đốt thay.

Lạc Vân Thu Hà vẫn còn đang sửa sang lại tế phẩm thì nghe bên ngoài báo, nói lão phu nhân cho gọi.

Chu Oanh đổi xiêm áo đi Cẩm Hoa Đường, vừa vào cửa, mới phát giác Trần thị cùng Cố Trường Quân cũng ở đây.

Lão phu nhân chỉ băng ghế bên giường lò nói: “Nha đầu ngồi đây.”

Khóe mắt Cố Trường Quân lướt qua bóng dáng màu nhạt một cái, Chu Oanh tới hành lễ, lão phu nhân liền chọc Cố Trường Quân một cái: “Nha đầu hành lễ cho con kìa, con mau nói một tiếng đi.”

Cố Trường Quân ho khan một cái, quay mặt lại, ánh mắt rơi vào trên gương mặt sáng bóng của Chu Oanh nhưng rất nhanh lại dời đi.

“Ừ, ngồi đi.”

Lão phu nhân cười mắng: “Cả ngày mặt lạnh, người trong nhà đều là kẻ thù của con sao?”

Nhìn ra được, lão phu nhân rất vui vẻ. Lúc nói chuyện với Cố Trường Quân cũng bớt đi phần dè dặt kia.

Tâm tư của Chu Oanh vốn tinh tế, dường như đã nghĩ thông suốt nguyên nhân, ánh mắt nàng không khỏi cũng sáng lên mấy phần, xem ra, Tam thúc năm nay đã đồng ý đi cúng tế dưỡng phụ?

“Oanh nha đầu không làm xiêm áo vớ cho cha mẹ con hay sao? Lát nữa giao cho Tam thúc con đi.” Lão phu nhân nhanh chóng xác thực suy đoán của Chu Oanh.

Đây là một điềm tốt, nút thắt trong lòng Tam thúc đã được tháo gỡ rồi!

“Ôi, vậy con đi lấy ngay đây.” Chu Oanh nhanh chóng đứng dậy cười đáp.

Lão phu nhân kêu nàng: “Gấp cái gì? Nha đầu ngốc, còn mấy ngày nữa mà, lát nữa sai người đưa cho Tam thúc con là được.”

Chu Oanh hé miệng cười nói: “Dạ, Oanh Nhi làm thêm mấy món ăn mà cha mẹ thích, đến lúc đó nhờ Tam thúc...” Vừa nói, ánh mắt không tự chủ nhìn Cố Trường Quân, chỉ thấy hắn hơi nghiêng mặt sang một bên, đôi mắt thâm thúy đen láy cũng đang nhìn về phía nàng, lời nói của Chu Oanh bất giác ngừng lại, cổ họng căng lên, lòng bàn tay đầy mồ hôi, “Nhờ... nhờ Tam thúc mang... qua.”

Cố Trường Quân chú ý tới gương mặt nha đầu kia đã ửng hồng.

Nàng nửa cúi đầu, lông mi dài mà dày đổ xuống dưới vành mắt.

Cắn môi bất an nhíu ống tay áo, sau đó làm bộ như không có chuyện gì xảy ra nhìn sang hướng khác.

Cố Trường Quân ngoắc ngoắc khóe miệng, sự vui thích kỳ lạ nào đó tràn lan trong lòng.

Lão phu nhân cùng Trần thị còn đang tính toán nên cúng cái gì, không ai chú ý tới phản ứng âm thầm giữa hai chú cháu.

Ngay cả chính bọn họ cũng không phát giác. Chờ lúc nhận ra thì tình cảm đã sâu đậm, không thể dứt ra.

Không tới hai ngày, Chu Oanh lại đến thăm Bách Ảnh Đường.

Nàng không phải là tới đưa tế phẩm.

Không tự nhiên đứng ở đó mà hành lễ, sau đó cúi đầu hồi lâu không lên tiếng.

Cố Trường Quân ôm quyển sách, phụ tá mới đi, trên mặt bàn có chút lộn xộn, giữa bàn bày danh sách tế phẩm và chương trình tế lễ, còn có giờ lành đã được Khâm Thiên Giám phê duyệt. Có huynh đệ con cháu trong tộc các nhà cùng nhau muốn tới cúng tế nữa.

Cố gia chuyển đến Lỗ Nam, tuy dòng dõi của Cố Trường Quân chỉ có mình hắn nhưng trong tộc vẫn có không ít thân thích.

Thiếu nữ không nói lời nào, hắn cũng không vội hỏi rõ ý đồ, gương mặt sau cuốn sách khẽ nhíu mày, so về tính nhẫn nại, hắn chưa từng thua ai.

Chu Oanh vẫn là người thua trận trước.

Tam thúc khí thế nặng nề làm cho người ta cảm thấy đè áp.

Trong phòng quá yên tĩnh, lại cảm thấy cực kỳ không được tự nhiên.

“Tam thúc, ta muốn...”

Nàng mở miệng, lời nói dịu dàng trầm thấp đã kinh động đến Cố Trường Quân đang đọc sách.

Hắn để sách xuống nhìn sang. Ánh mắt bình tĩnh như bao ngày nhưng luôn có thể khiến nàng không thở nổi.

Gương mặt của nàng nhanh chóng đỏ lên, mồm miệng nói không rõ: “Lần cúng tế này, ta... ta có thể...”

Cố Trường Quân nói: “Ngươi cũng muốn đi.”

Giọng điệu của hắn chắc nịch, giống như có thể nhìn thấu tất cả sự dè dặt của nàng.

Chu Oanh gật đầu một cái, buồn bực nói: “Ta muốn quét dọn bàn thờ của cha mẹ, tự mình đốt đồ cho bọn họ, nói chuyện với bọn họ.”

Nàng nói xong thì ngừng thở chờ đợi câu trả lời của hắn.

Ngoài cửa sổ truyền tới tiếng gió vù vù, xuyên qua khe cửa sổ thổi ngọn đèn trên bàn đong đưa.

Bóng dáng yểu điệu của nàng cũng theo đó mà lắc lư qua lại.

Ánh lửa chiếu vào trong con ngươi như hồ nước của nàng khiến cho đôi mắt kia càng lấp lánh hút hồn.

Hầu kết của Cố Trường Quân chợt lăn một cái, bưng trà nhanh chóng nhấp một miếng, đè xuống cảm giác khô rát trong cổ họng, “Được.”

Hắn nói rất thấp, rất nhanh, Chu Oanh thậm chí không nghe rõ.

Hàng lông mi dài của nàng khẽ ngước lên, nghi ngờ nhìn hắn. Môi anh đào khẽ mở, chần chờ kêu hắn: “Tam, tam thúc?”

Cố Trường Quân chống bàn đứng lên.

Bóng lưng của hắn che kín một mảnh vách tường, rồi sau đó chậm rãi bao phủ nàng, cánh tay kề sát sau tai nàng, đè xuống cửa sổ sau lưng nàng.

Nàng bị giam cầm ở trong khuỷu tay của hắn, giữa kẽ hở chật hẹp của thân thể hắn và cửa sổ.

Nháy mắt, tiếng hít thở ngưng đọng.

Hai gò má nàng nóng như lửa đốt, nàng ngưỡng mặt lên.

Khoảng cách gần thế này quá phận rồi... Đầu óc nàng trống rỗng.

Nếu lúc này hắn hôn xuống, nàng có nên thuận theo hay không?

Suy nghĩ kỳ lạ lướt qua trong đầu, đợt sóng lớn dâng trào trong lồng ngực.

Hắn giống như hiểu ra, lần lượt các phản ứng kỳ lạ gần đây của mình là sao.

Đó là một loại bản năng, là thiên tính của nam nhân.

Đối mặt với một nữ nhân xinh đẹp dịu dàng, khó tránh khỏi sẽ có cái suy nghĩ kỳ lạ kia.

Nhưng mà trong lúc sóng mắt hai người giao nhau, Cố Trường Quân thu cánh tay về, xoay người trở lại sau án.

Thư án gỗ lê là khoảng cách an toàn nhất.

Hô hấp của Chu Oanh chợt thả lỏng, cả người xụi lơ dựa vào trên tường sau lưng.

Bạn đang đọc Gả Tam Thúc của Hách Liên Phỉ Phỉ

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    convert

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    3

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!