Chương 58: Gả Tam Thúc

Phiên bản convert 22689 chữ

Trước kia Chu Oanh không tin vào số mệnh, ăn chay niệm phật với Cố lão phu nhân, cũng rất thành kính chép sách kinh. Nhưng chính bản thân nàng cũng biết, nàng không tin vào những cái đó.

Những tượng thần phật trang nghiêm được điêu khắc bằng đất kia có thể cam kết với ta được điều gì chứ? Bọn họ không nói lời nào hết, chỉ ngồi ở bàn thờ thật cao trên bảo điện thôi, bọn họ ăn hương khói của tín đồ, nhưng cho đến bây giờ cũng chưa từng có nửa câu chỉ dẫn nào.

Chỉ cần không có gì cần cầu xin, vậy thì không cần quỳ lạy những vị bồ tát kia rồi.

Khi Tô gia lấy số mệnh ra làm cái cớ để muốn từ hôn với nàng, trong lòng nàng thậm chí cũng chưa từng có một gợn sóng nào.

Sau đó Tô gia áy náy, vẫn luôn tìm cách để bồi thường, nhiều lần tương trợ, thậm chí nàng còn cảm thấy có chút thiếu nợ, cũng cảm thấy bọn họ hơi ngu ngốc.

Tại sao không tin chính mình, lại đi tin một câu nói của người xa lạ, bèo nước gặp nhau.

Cho tới bây giờ Tô thế tử cũng không định tìm cách chứng thực với nàng đã trực tiếp buông bỏ đoạn nhân duyên này.

Thôi thì cứ coi như là duyên mỏng đi.

May thay là Tô gia đã không đẩy nàng thành tên ác nhân kia, nàng cũng chỉ có sự cảm kích đối với Tô gia.

Giọng nói của thầy tướng số trước mặt này đã gọi nàng hoàn hồn về.

Nhiều sự trùng hợp như vậy, hắn ta đều nói trúng. Là loại thần thánh gì mà có thể chỉ nhìn quần áo hai người bình thường mặc trên người mà có thể nhìn thấu kiếp trước, kiếp này chứ?

Ôm tâm trạng có mấy phần tan vỡ, nàng cũng không muốn vùng vẫy, tránh né nữa.

Hắn cũng không sợ, vậy thì nàng đi cùng hắn đi, cho dù là vận hạn, vậy thì cùng nắm tay nhau đón nhận.

Cho đến bây giờ cũng không muốn dùng sự hy sinh vĩ đại của mình để tác thành cho người ngoài. Nếu như phải có hắn ở bên cạnh thì mới yên tâm, vậy thì ở bên cạnh hắn đi.

Hai ám vệ im lặng đến gần, Cố Trường Quân quay lưng về phía bọn hắn, khoát khoát tay.

Đợi đến khi đưa Chu Oanh trở về thì trên đường phố lại có nhiều thêm hai bóng người mặc đồ đen.

“Hầu gia, đã bắt được người rồi.”

Cố Trường Quân nhếch khóe miệng lên chậm rãi nói: “Giữ lại một đôi mắt chó cho hắn ta, để hắn ta nhìn cho kỹ xem, sau này…”

Lời của hắn còn chưa dứt thì ám vệ đã ngầm hiểu, khom người hành lễ, sau đó nhẹ nhàng lui ra.

Cố Trường Quân ngẩng đầu lên nhìn sắc trời một chút, mây đen đã che đi một nửa vầng trăng, mùa đông này kéo dài triền miên, vẫn không chịu nhanh chóng trôi qua.

Đến mùa xuân tháng ba là có thể rước Chu Oanh vào cửa rồi, để tránh đêm dài lắm mộng.

Đắm chìm trong cuộc sống tương tư cũng quá lâu rồi, không chịu đựng được, quả thật là không thể chịu đựng nổi nữa.

Mười lăm tháng giêng, quả nhiên khi đi qua huyện Túc, càng đi về phía nam thì đường càng khó đi hơn, tình hình thời tiết cũng không còn tốt nữa, ban ngày trên trấn mưa tầm tã.

Xe ngựa khó đi, ngay cả đường lớn cũng lầy lội, Cố Trường Quân hiện thân, may mắn là đã có một nhóm người quang minh chính đại hộ tống Chu gia lên đường.

Đêm nay mưa như thác đổ, đoàn người Chu Oanh không thể tiến về phía trước, tá túc lại ở nông trang. Phòng ở có hạn nên nàng và Chu lão phu nhân cùng ngủ trên một chiếc giường lớn.

Nghe tiếng mưa rơi tí tách bên ngoài, trong lòng Chu lão phu nhân rất phiền não.

“Hài tử, không ngủ được à?”

Chu Oanh nhắm tịt mắt lại, hô hấp không đều đặn, rõ ràng cho thấy là sợ đánh thức trưởng bối nên cố gắng đè nén tiếng hít thở xuống.

Nàng chậm rãi quay mặt lại, nhìn Chu lão phu nhân xuyên qua ánh lửa yếu ớt trên đầu giường.

“Con và hắn đã gặp nhau trên đường rồi chứ?”

Câu nói của Chu lão phu nhân không phải có ý hỏi, mà là chắc chắn. Có lúc Chu Oanh sẽ biến mất cả một buổi chiều, hoặc là đi khoảng một hai tiếng vào ban đêm. Bà ấy vẫn luôn không nói ra, chỉ là sợ Chu Oanh sẽ khó chịu.

Mặt Chu Oanh đỏ lựng lên, chớp mắt một cái, lại chuyển thành màu trắng: “Ngoại tổ, người trách con sao?”

Sao lại có thể trách nàng được cơ chứ? Hài tử đáng thương này, nàng mới bao lớn chứ? Làm sao có thể chống đỡ, thấm nhuần, thành thục thủ đoạn trêu đùa với đám nam nhân trong quan trường nhiều năm như vậy được cơ chứ?

Nàng từng gặp mấy người nam nhân, trải qua biết bao nhiêu chuyện? Cùng chung sống với Cố gia, nàng đã sớm sinh ra cảm tình mà người khác không thể thay thế được với bọn họ rồi.

Chu lão phu nhân lắc đầu một cái, giơ tay lên vuốt ve tóc của Chu Oanh: “Làm sao ngoại tổ có thể trách con được chứ? Chỉ là đau lòng cho con thôi, danh phận của các ngươi không xác định, nữ nhân luôn là người chịu thiệt thòi nhiều hơn.”

Bà ấy buông tiếng thở dài, tiếp tục nói: “Quá khứ các ngươi còn có chút quan hệ thúc cháu nữa, tương lai không thể không chịu cực khổ vì chuyện này rồi. Con có thật sự nghĩ thông suốt rồi chứ?”

Chu Oanh im lặng trong chốc lát, nhếch môi rồi mới ngước mắt lên: “Nhưng con còn có thể gả cho ai sao?”

Chu lão phu nhân vừa muốn mở miệng thì nghe thấy Chu Oanh cười khổ lên tiếng: “Ngoại tổ, thân thể con không tốt, tứ hôn với phủ Xương Bình hầu, đối với người mà nói thì là bọn họ có lỗi với con, nhưng thật ra nguyên nhân là nằm ở chỗ con. Con không thể sinh con, có thế gia vọng tộc nào lại chịu lấy con chứ?”

Gương mặt Chu lão phu nhân cứng đờ, rất nhanh mắt đã đỏ hết lên, khuôn mặt già nua của bà ấy run rẩy, một lúc lâu không thể thốt ra được một lời nào.

“Vì cái thân phận này của con nên hoàng thượng mới niệm tình xưa, tha cho con một mạng, cho con chút vinh sủng. Nhưng nếu như ngày nào đó hắn nhớ đến sự phản bội của hai người kia, đột nhiên lại thay đổi suy nghĩ, vậy thì sẽ đối xử với con như thế nào đây? Thân thế của con phức tạp như vậy, không có duyên thành hôn với Cố gia, lại cùng tam thúc… Bọn họ sẽ nghĩ về quá khứ của con ghê tởm đến mức nào, con đoán được hết. Vậy mà hắn vẫn cưới con, hắn lại có thể không thèm để ý đến những lời đồn đại bên ngoài kia sao?” Khi Chu Oanh nói những lời này thì rất bình tĩnh, rõ ràng nàng đã suy tính trước sau chuyện của mình rất kỹ càng rồi.

“Ngoại tổ.” Nàng tựa đầu lên vai Chu lão phu nhân, nhẹ nhàng cọ cọ: “Người xót con, tất nhiên sẽ cưng chiều con. Nhưng người cũng biết, thật ra thì con đường của con rất hẹp. Hơn nữa…”

Nàng mím môi lại, những lời nói kế tiếp khiến nàng thấy khó chịu, rất khó để nói ra.

“Con muốn rời khỏi chàng nhưng con… không làm được. Người mà từ nhỏ con đã đã khao khát chính là người như chàng, mạnh mẽ vô địch, cho dù có xảy ra bất kỳ chuyện gì thì cũng có thể che chở cho con…” Giọng nói Chu Oanh rất yếu ớt, nghẹn ngào nói: “Con cũng kính mến chàng.”

Chu lão phu nhân im lặng, bàn tay máy móc vuốt mái tóc của Chu Oanh.

Rất lâu sau, bà ấy mới thở dài như thể một giấc mộng: “Bỏ đi… chỉ trách ngoại tổ nhận con về quá muộn. Chỉ cần con thích thì ngoại tổ đều ủng hộ con, lựa chọn của con thì ngoại tổ cũng sẽ không phản đối. Con thật là giống mẹ con mà, làm sao lại đều là… đều là…”

Đều là như thế nào thì bà ấy không nói ra.

Tiếng mưa rơi lộp bộp, trên con đường nhỏ duy nhất bên ngoài thôn có một người mặc áo tơi, đầu đội nón lá, dẫn theo mấy thị vệ mặc đồ đen đi về phía đầu thôn.

Uông tiên sinh đứng ở đầu thôn, trên áo dài trắng loang lổ những vết bùn bắn lên, ở phía sau có một người hầu khoảng mười lăm, mười sáu tuổi đi theo, cầm một cái ô trúc.

Mưa rơi rất lớn, giống như nước đổ xuống từ đỉnh thác nước xuống.

Bóng người dần dần tiến gần hơn, dưới nón lá là khuôn mặt lạnh lùng của Cố Trường Quân.

Uông tiên sinh tiến lên một bước, chấp tay vái một cái: “Hầu gia, người đuổi đến là người nào vậy?”

Cố Trường Quân khẽ chế giễu: “Sâu dân mọt nước mà thôi…”

Vẻ buồn rầu trên mặt Uông tiên sinh không hề giảm xuống chút nào: “Hầu gia!”

Âm lượng của hắn ta lớn hơn, giọng điệu vội vàng.

Cố Trường Quân cười một tiếng: “Ngươi cũng đã biết rồi, cần gì phải hỏi.”

Uông tiên sinh không tự chủ được mà nắm chặt nắm đấm: “Hoàng thượng… Hoàng thượng động sát tâm rồi sao?”

Cố Trường Quân lau đi nước mưa dưới cằm: “Cũng không hẳn, do dự, không hạ quyết tâm, ta chết tất nhiên là tốt, nhưng giữ lại cũng có chỗ dùng đến.”

Hắn đi về phía trước như không có chuyện gì xảy ra, nhẹ nhàng nói: “Chu cô nương có biết ta đi ra ngoài không? Chu gia không có chuyện gì chứ?”

Uông tiên sinh lắc đầu, buông tiếng thở dài: “Hầu gia, đã là lúc nào rồi? Tất cả mọi người đều rất lo lắng cho ngài. Hoàng thượng đã động sát tâm rồi, nếu thật sự có ý muốn nói hầu gia bị chết dọc đường, vậy thì sẽ có vô số sử gia che đậy chuyện này cho hắn, chỉ sợ vũng nước ở kinh thành cũng chẳng thể khuấy động lên nổi. Tương lai mà hơn mười năm hầu gia vạch ra, thật sự sẽ chấm dứt ở đây sao? Chỉ vì một nữ nhân? Nếu như hầu gia cứ u mê không tỉnh như vậy, thuộc hạ… thuộc hạ…”

Cố Trường Quân bỗng nhiên quay mặt lại: “Ngươi làm sao?”

Uông tiên sinh mím môi, cắn răng nói: “Vì đại cuộc, Uông mỗ chết cũng không hối tiếc. Uông mỗ sẽ tiêu diệt nữ tử kia, sau đó sẽ tự vẫn để tạ tội.”

Cố Trường Quân nhếch môi lên, khi còn chưa kịp thấy rõ động tác của hắn thì đã có một quyền đánh đến bên tai Uông tiên sinh.

Uông tiên sinh là một văn nhân, làm sao có thể tránh được một quyền này? Hắn ta khom người, không tự chủ được mà lùi lại mấy bước, khi ngẩng mặt lên thì khóe miệng đã chảy ra một dòng máu.

Mặt Uông tiên sinh trắng bệch như tờ giấy, không nói được một câu nào nữa.

Cố Trường Quân quay đầu nhìn về phía trước, đưa tay lên gạt bỏ nón lá đã che kín tầm mắt.

Hắn để mặc cho mái tóc đen bị nước mưa thấm ướt, từng giọt nước thi nhau chảy xuống.

Đi được mấy bước hắn lại quay người lại, đi đến trước người Uông tiên sinh, lấy ra một cái khăn trắng như tuyết, hơi ướt từ trong áo cho Uông tiên sinh.

“Hạc Linh.” Cố Trường Quân trầm giọng nói: “Bản hầu đã có tính toán rồi. Còn nữa, không một ai có thể động đến nàng, biết chưa?”

Uông tiên sinh nhìn thấy khăn tay kia, ngẩng đầu lên, đối mặt với Cố Trường Quân.

Thiếu niên theo hầu ở bên cạnh kéo kéo tay áo hắn ta, lúc này Uông tiên sinh mới rũ mắt xuống, thở dài nói: “Thuộc hạ tuân lệnh.”

Chân trời đánh xuống một tiếng sấm đinh tai nhức óc.

Chu Oanh bị đánh thức bởi tiếng mưa gió đập vào chấn song.

Thị tỳ ở bên ngoài rón ra rón rén bước vào, đi đến bên cạnh cửa sổ, đóng thật chặt lại. Chu Oanh ngửa mặt lên nhìn xà nhà thấp trên trần nông trang, mãi vẫn không thể ngủ tiếp được.

Đường xá xa xôi, nhưng đích thì mãi không thấy đến.

Cố Trường Quân đưa Chu Oanh trở về Tô Châu, dừng lại mấy ngày ở thành Tô Châu, sau đó sẽ lên đường đến Giang Ninh để nhậm chức.

Ở Tô Châu, Chu gia là thế gia rất cổ xưa, mấy đời người Chu thị đều được sinh ra và lớn lên ở đây, sản nghiệp trước kia mặc dù đã bị lụn bại rất nhiều, nhưng khí khái khi xưa thì vẫn còn đó, còn lại một chút bầu không khí xa hoa đẹp đẽ của cuộc sống trước kia.

Nhị gia Chu gia Chu Hải Viễn tới bên ngoài thành để tiếp đón, biết thân phận của Cố Trường Quân nên hắn ta rất khách khí, suốt dọc đường đều nói những lời nịnh nọt, đưa mẹ già và phu thê huynh trưởng đón trở về đại trạch.

Khi Chu Oanh xuống xe ngựa thì thấy rất nhiều người đứng ở cửa trạch viện.

Một người phụ nhân cười chúm chím tiến lên, thân thiết kéo lấy nàng: “A, đây chính là Oanh Nương sao? Thật là xinh đẹp! Ta là nhị nương của con.”

Hiện tại Chu Oanh là con gái được Chu Chấn đón về, vị này tự xưng với người ngoài là nhị phu nhân Hàn thị, là nhị bá mẫu, thực ra là nhị cữu nương.

Chu Oanh vội vàng hành lễ. Hàn thị vừa cười vừa vẫy gọi mấy cô nương tiến lên: “Đều đến đây làm quen một chút đi, đây chính là tỷ tỷ Oanh nương của các con.”

“Oanh nương, đây là lục muội Mai Hương, thất muội Mạt Hương, cửu muội Hòe Hương của con.”

Nghiêm thị bên kia cũng kéo tay mấy đứa bé ra nói: “Tiểu bát và tứ đệ đều là người của phòng chúng ta, sau này cũng vẫn còn cơ hội nói chuyện mà, không bằng chúng ta đi vào kia trước được không? Để hầu gia chờ lâu cũng không tốt đâu.”

Lúc này Hàn thị mới phát hiện ra ở trước một cái xe cách đó không xa có một nam nhân có khuôn mặt xuất chúng đang nói chuyện với Chu Hải. Trong lòng Hàn thị rét lạnh một hồi: Cố hầu gia này, vậy mà lại ngọc thụ lâm phong như vậy.

Lại nghĩ đến những lời đồn đại mà kinh thành truyền đến, nói Cố hầu gia nuôi dưỡng Chu Oanh là vì để phục vụ nhu cầu sinh lý, còn tưởng rằng vị An Bình Hầu này là một lão già nửa vời, xấu xí không thể chịu nổi nữa cơ. Làm sao cũng không ngờ đến lại trai tài gái sắc, xứng đôi với Chu Oanh như vậy.

Hàn thị nghĩ đến hôn sự của con gái nhà mình thì không khỏi có chút ganh tị. Chu Phù đó đã không thể kìm chế được mà sinh ra một đứa con riêng với một con tiểu yêu tinh không thể gặp người, lại còn gặp được mối nhân duyên tốt như vậy nữa, thật là làm người ta ghen tị đến chết mà.

Phía sau người phụ nhân ít nói, ôn hòa là Chu tứ phu nhân Vương thị và con trưởng của bà ta.

Sản nghiệp những năm này của Chu gia làm ăn không được tốt lắm, ngược lại nhân số thì hưng thịnh. Nhiều người đứng ở phía trước như vậy, không biết là phức tạp hơn phủ An Bình hầu gấp mấy lần đây. Ban nãy nhìn Nghiêm thị như có như không muốn áp chế Hàn thị, chỉ sợ là trong nhà này có không ít chuyện đâu.

Từ nhỏ Chu Oanh đã có thói quen nhìn sắc mặt, nghe lời nói mà đoán biết người khác, một lúc sau thì có chút mệt mỏi, Chu lão phu nhân để cho người đưa nàng đi, trước tiên để nàng sắp xếp lại viện để nghỉ ngơi.

Chu lão thái gia tự mình mời Cố Trường Quân đến, mấy nam nhân đi đến ngoại viện để uống trà đàm luận.

Viện của Chu Oanh có tên là Liễu Thục các. Đó là một tòa viện nhỏ, bên trong có hai gian phòng cho nàng ở. Một gian dùng làm thư phòng để tiếp đón khách, gian còn lại là phòng ngủ. Mấy tỷ muội kia cũng theo nàng đến đây, nghe như lời mẹ các nàng nói thì đó chính là: “Làm quen với tỷ tỷ Oanh Nương một chút.”

Bát muội Anh Hương chắc cũng chỉ mới mười một, mười hai tuổi, bĩu môi, mặt đầy mất hứng, Chu Oanh lấy ra một vài món đồ chơi nho nhỏ để phát cho mọi người, chỉ có mình nàng ta đứng ra xa, không chịu lại gần.

Chu Oanh cầm hộp phấn bằng bạc trong tay, đưa tay lên gọi nàng ta: “Bát muội đến đây.”

Lạc Vân cười đỡ Anh Hương: “Bát cô nương à, cô nương nhà ta rất hòa nhã, người đừng sợ.”

Anh Hương bĩu bĩu môi, tiến lên, Chu Oanh cười, đưa đồ cho nàng ta: “Cũng chẳng có gì đáng giá, trên đường tỷ nhìn thấy thứ này có họa tiết hoa đào, đúng là rất hợp với tên của bát muội, cho nên mới mua nó.”

Anh Hương nhếch môi lên, như cười như không: “Tỷ tỷ cũng không phải là Oanh Nương sao? Sau này nếu như mọi người có kêu thì ta cũng không dám đáp đâu.” (Anh và Oanh đều phát âm là yĩng)

Cửu muội Hòe Hương thì nhỏ tuổi hơn, giọng nói trẻ con vang lên: “Tỷ tỷ Oanh Nương, bát tỷ đang nổi giận đó. Vốn dĩ tòa nhà này là của tỷ ấy, nhưng lại nói là mang cho tỷ ở, bát tỷ đã khóc mấy ngày liền đó.”

Thất cô nương nhanh chóng đi lên bịt miệng Hòe Hương lại: “Oanh tỷ, tỷ đừng nghe muội muội của ta nói càn.” Quay sang quát Hòe Hương: “Muội nói bậy cái gì đó? Muốn bị đánh đòn hả? Trở về tỷ sẽ tố cáo muội để mẹ xé rách miệng muội ra!”

Chu Oanh vội vàng bảo Lạc Vân kéo thất cô nương ra, ôm lấy Hòe Hương dỗ dành: “Cửu muội đừng khóc nữa, tỷ tỷ muội dọa muội thôi, chỉ muốn cho Oanh tỷ thể diện thôi mà, chúng ta không nói chuyện này với nương có được không?”

Thấy Anh Nương vẫn còn bĩu môi, Chu Oanh cũng cười, vẫy vẫy tay với nàng ta: “Xin lỗi bát muội, ta là người bên ngoài mới đến, chắc hẳn là cữu mẫu khách khí nên mới mượn trước phòng của muội để cho ta ở. Muội nhìn đồ đạc của ta này, chỉ có một bọc nhỏ như vậy, đâu cần dùng đến một tòa nhà lớn thế này đâu? Trở về ta sẽ nói với cữu mẫu để cho muội dọn về, có được hay không?”

Anh Hương cắn môi, vẫn đang chần chừ. Chu Oanh liếc mắt ra hiệu cho Lạc Vân, Lạc Vân liền lấy ra hai hộp phấn vừa mua trên đường ra, nhét một cái cho Anh Hương, cười nói: “Bát cô nương đừng tức giận nữa, giận lên cũng không xinh đẹp nữa, người mau nhìn xem hộp phấn cô nương nhà ta mua này, khi đánh lên thì bên trong còn có một cái gương nhỏ để soi nữa đó.”

Lục cô nương xấp xỉ tuổi với Chu Oanh, vẫn luôn đứng bên cạnh, không nói lời nào, các tỷ muội tranh chấp, nàng ta cũng không khuyên một câu. Thấy Chu Oanh nhanh như vậy đã dỗ dành được bát tiểu thư có tính khí hay nóng nảy, kiêu căng kia, nàng ta cũng có chút bất ngờ.

Nàng ta dắt tay Mạt Hương và Hòe Hương, cáo từ rất nhanh.

Chu Oanh đi tắm, thay quần áo, dắt tay Tiểu Bát đi đến nhà chính, chính thức bái kiến ba vị cữu mẫu và bà ngoại.

Bát cô nương Anh Hương kia rất nhanh đã thay đổi tính khí, hòa hảo với Chu Oanh, luôn miệng gọi tỷ tỷ, vô cùng thân mật. Rõ ràng là Nghiêm thị có chút bất ngờ, miệng cười toe toét: “Nhìn xem, hai tỷ muội này hợp nhau biết bao, đúng là cùng chung huyết mạch, đây là sự thân thiết trời sinh đó.”

Chu Oanh ôm Tiểu Bát ngồi lên đùi mình, tiểu cô nương này chừng mười tuổi, trắng trắng mập mập, Chu lão phu nhân thấy Chu Oanh phải cố hết sức thì cười nói: “Tiểu Bát đến đây với tổ mẫu.”

Tam cữu mẫu Vương thị lúc này mới quan sát tỉ mỉ Chu Oanh một phen, khen ngợi: “Chẳng trách lão thái thái vô cùng thương yêu như vậy, vẻ ngoài và tính tình thế kia, thật đúng là vạn dặm cũng khó gặp mà.”

Nàng ta nói bằng giọng Giang Nam tiêu chuẩn, âm thanh cũng êm dịu, Chu Oanh lại hành lễ, Vương thị đưa một cái hầu bao cho nàng, bên trong có hai cái nhẫn, đều được làm bằng vàng.

Không được coi là vô cùng quý giá, nhưng cũng không làm mất mặt mũi.

Chắc hẳn là không vượt mặt hai tẩu tẩu.

Phòng bên kia thông báo đã mở tiệc, Hàn thị mời khách đến tiền sảnh để dùng bữa. Hôm nay đãi khách, cũng là vì để chiêu đãi An Bình hầu, tiệc rượu nhất định phải xa hoa, bố trí cũng rất tinh xảo. Bên kia sảnh là nơi dành cho các khách mời nam, khách hôm nay cũng chỉ có một vị là Cố Trường Quân, bên này nữ quyến đều đông đủ cả rồi, nhưng lại không ngồi xuống, vẫn đợi một mình Cố Trường Quân đến thì mới ngồi xuống.

Tâm trạng Chu Oanh có chút vi diệu.

Cách một tầng bối phận, một tầng thân phận, quả thật là nàng và Cố Trường Quân không tương xứng với nhau.

Vì thân phận và địa vị của hắn nên mấy vị cữu mẫu trong nhà này đều có chút cố ý lấy lòng nàng.

Năm đó Chu Phù bị đưa vào trong cung, ở trong mắt bọn họ có phải cũng chỉ có tác dụng để gắn kết với quyền quý hay không?

Hôm nay Cố Trường Quân bị cách chức điều đi, trước kia đã làm cách nào để bám lên người chân long, cũng chẳng biết là đã ép Chu Phù hy sinh cái gì nữa.

Không lâu sau thì Chu Chấn rũ tay đi đến nói: “Hầu gia nói không quấy rầy một nhà chúng ta dùng cơm, bảo ta tiếp đãi mẹ và Oanh Nương thật tốt.”

Lời nói của Cố Trường Quân đương nhiên là còn khách khí hơn mấy phần, nhưng khi Chu Chấn nghe được thì đó chẳng qua là bảo chiêu đãi Chu Oanh thật tốt mà thôi.

Vẻ mặt mọi người khác nhau, một lát sau thì vây quanh Chu Oanh ngồi xuống.

Thức ăn Giang Nam vô cùng ngon và khéo léo, thức ăn trong bát của Chu Oanh đã chất đầy như núi nhỏ, còn bị mời rất nhiều rượu nữa.

Khi Chu Oanh trở về Liễu Thục các thì đã có chút chóng mặt, choáng váng, rửa mặt, nằm lên giường, bên tai nghe được tiếng nói chuyện nho nhỏ của các cô nương khác, mí mắt nặng trĩu xuống, rất nhanh đã ngủ mất.

Đối diện là gian nhà của lục cô nương Mai Hương, cũng có hai phòng, chỉ là phương hướng không được tốt bằng Chu Oanh, gần tối thì bị ánh mặt trời chiếu vào hơi nhiều. Lúc này, trong phòng tắt đèn, Hàn thị ôm Mai Hương ngồi trên giường: “Cha ngươi thật là vô dụng, không dám cài một người nào vào bên cạnh hầu gia, nịnh nọt nửa ngày mà việc chính thì lại chẳng nói được câu nào.”

Vẻ mặt Mai Hương hiền lành: “Mẹ, chẳng lẽ ta thật sự phải gả cho tên họ Tôn lưu manh kia sao? Người nhà bên đó là như thế nào, hắn ta lại là loại người gì, lại còn để nhà chúng ta kết hôn với hắn ta, cha không cảm thấy mất mặt hả? Ở thành Tô Châu này hắn ta còn có thể ngóc đầu lên sao? Lại còn mất hết mặt mũi rồi nữa chứ.”

Vành mắt Hàn thị đỏ hết lên, mu bàn tay khẽ vuốt ve cánh tay con gái: “Chẳng phải bây giờ đại bá phụ, còn có cả tổ mẫu của con đã trở về rồi sao? Còn sợ không có người làm chủ cho con nữa hả? Huống hồ gì còn được leo lên người An Bình hầu có danh tiếng ở kinh thành, chuyện này của con…”

Mai Hương đẩy Hàn thị một cái, đứng bật dậy: “Hôn sự này của ta mới định ra một hai ngày nay sao? Tổ mẫu và đại bá phụ cũng quan tâm đến ta hả? Năm đó tam thẩm sinh non, tổ mẫu cứ khăng khăng là do ta đẩy, cho đến bây giờ cũng chưa từng cho ta sắc mặt tốt, vẫn còn trông cậy vào bà ấy sẽ ra mặt cho ta sao? Đại bá phụ tại sao lại phải quan tâm chứ? Ở phòng bên cạnh kia, ta là khuê nữ của ông ta, hay là con gái của cha ta hả? An Bình hầu, An Bình hầu, các người nịnh nọt có thấy hiệu quả không? Người ta ngay cả cơm cũng không chịu ăn với chúng ta. Chu Oanh kia là được người ta nuôi lớn, lại chẳng nợ nhà chúng ra cái gì cả, chúng ta chỉ cho người ta một cái tên, tránh được bối phận chú cháu, chẳng lẽ vậy thì chúng ta thật sự đã cho nhà bọn họ một đại ân tình sao?”

Nước mắt nàng không chịu khống chế mà cứ chảy xuống: “Ta đều thấy rõ cả rồi! Cha không thương, mẹ không đau, trong lòng các người trừ nhị ca ra, có vị trí nào cho ta chứ?”

Hàn thị cũng rơi lệ: “Tại sao con lại không hiểu tấm lòng của mẹ chứ? Mai Hương, trong lòng mẹ không có con sao? Con nói ra lời này mà không đau lòng hả? Mạng nhị ca của con mà con cứ trơ mắt nhìn không cứu sao? Đó là ca ca ruột của con đó, là ca ca ruột do cùng một cha, một mẹ sinh ra! Vừa mới bắt được Cố hầu gia, vẫn còn chưa kịp mở miệng đâu, theo như con nói, thì tốt xấu gì cũng đã bán một ân huệ cho hầu gia rồi, vậy thì mới có thể nhờ người ta giúp đỡ. Cũng đâu phải là thật sự muốn con gả đi đâu, chỉ là ứng phó tạm thời thôi.”

Mai Hương mắng: “Ta nhổ vào! Nhị ca hãm hiếp làm chết tiểu thiếp nhà người ta, tự mình không có cốt khí đi gánh trách nhiệm, lại đem người muội muội như ta đến thế mạng cho người ta, có người ca ca nào như vậy sao? Ta cũng muốn xấu hổ thay các người! Không có bản lĩnh gánh vác thì thà đừng có đi gây chuyện, sao nào, vẫn còn coi mình là phi tần bên nhà ngoại trước kia hả? Cho rằng mình còn là một quốc cữu gia? Xí!”

Nghe Mai Hương nói mà Hàn thị giậm chân không ngừng, đứng lên, chống nạnh nói: “Ngươi đúng là con nha đầu hỗn láo, ngươi nói bậy cái gì đó? Người ta chỉ đích danh là muốn ngươi, đó còn không phải là bình thường ngươi lẳng lơ, làm dáng chọc vào mắt người ta sao? Tại sao người ta không muốn Mạt Hương mà chỉ muốn ngươi thôi? Ngươi đúng là con nha đầu chết tiệt, ngay cả cha mẹ ngươi mà ngươi cũng bịa đặt để chế giễu được, ngươi đúng là đồ không có vương pháp!”

Mai Hương giận đến nỗi tiện tay đập vỡ luôn cả cái bình ngọc, mắt Hàn thị đỏ hết lên vì tức, muốn xông lên đuổi theo để đánh nàng, Mai Hương mở cửa, lau nước mắt chạy ra ngoài.

Lạc Vân ở phòng bên cạnh nghe mà thấy kinh hãi.

Cô nương mới đến đây được có một ngày, Chu nhị phu nhân này có toan tính gì đây?

Quay đầu thấy Chu Oanh cau mày, nhắm mắt lại thì không khỏi có chút vui mừng, cũng may là cô nương say rượu, không nghe thấy những lời nói vô liêm sỉ kia.

Trước kia Lạc Vân không tán thành việc cô nương và hầu gia qua lại với nhau, nhưng đến giờ phút này lại rất muốn Cố Trường Quân mau mau cưới Chu Oanh.

Bạn đang đọc Gả Tam Thúc của Hách Liên Phỉ Phỉ

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    convert

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!