Chương 78: Gả Tam Thúc

Trước

Tiếp

Phiên bản convert 21068 chữ

Tối hôm qua Chu Oanh ở bên ngoài ăn cơm uống rượu với Cố Trường Quân, lúc về nhà đã muộn. Nàng vừa mới tỉnh dậy, sáng sớm Cố Trường Quân phải thượng triều nên đã rời đi trước. Chu Oanh gọi nhũ nương ôm Trăn ca nhi, sau đó đi tới thượng viện thỉnh an.

Trần thị và Lân ca đều đã tới, hai năm không gặp Lân ca đã cao lên không ít, trước kia Chu Oanh hay đi qua nắm tay hắn rồi cùng hắn chơi, Lân ca rất bám Chu Oanh. Xa cách hai năm, Lân ca lại trở nên thẹn thùng, thấy Chu Oanh cười với mình bèn trốn sau mẫu thân, sau đó lén lén đưa mắt đánh giá người trong phòng.

Không có quan hệ máu mủ, thái độ của Cố lão phu nhân với Lân ca không mặn không nhạt, không giống với Trăn ca nhi, lúc đầu Cố lão phu nhân cũng không thích Chu Oanh làm con dâu, nhưng từ lúc Trăn ca nhi ra đời, thân phận của Chu Oanh cũng thuận nước đẩy thuyền đi lên.

Vừa vào nhà, lão phu nhân đã mỉm cười nhận lấy Trăn ca nhi từ trong lòng của nhũ nương, bà ôm trên đùi lấy trống bỏi đùa giỡn, Trăn ca đã tự ngồi được, vươn cánh tay nhỏ trắng trẻo mập mạp sờ cái trống bỏi đang rung.

Trần thị chua xót cười, nàng ta đẩy Cố Lân lên: “Sao con không nói chuyện với Tam thẩm của con?”

Mặt Cố Lân đỏ bừng, một lúc lâu sau cũng không dám hô hai chữ “Tam thẩm”.

Cố Lân đã cao tới bả vai của Chu Oanh, Chu Oanh muốn như trước giơ tay xoa đầu hắn, thấy ánh mắt hắn tránh né, trong lòng im lặng cảm thán một tiếng, tay buông xuống, nàng cười với Trần thị: “Không sao, Lân nhi đã lâu rồi không gặp ta, nên còn có chút lạ lẫm, từ từ sẽ quen.”

Mặt Trần thị đỏ lên: “Đúng là không an tâm được, đứa nhỏ này càng lớn càng khó hiểu, cũng không biết phải làm sao…”

Chu Oanh hiểu được, Cố Lân thuở nhỏ đã ở cùng với mình, gọi mình là Oanh tỷ tỷ, hiện tại thân phận bỗng nhiên xa cách với hắn, phải gọi Tam thẩm, bản thân hắn cũng thấy kỳ quái.

Lão phu nhân đùa giỡn với Trăn ca nhi, sau đó giơ tay đuổi Trần thị Chu Oanh và Cố Lân đi ăn cơm.

Sau đó xử lý công việc, tính tính toán toán sổ sách, nghe các quản sự bà tử báo cáo, Chu Oanh không dự định lấy đi quyền quản lý mà muốn cùng Trần thị cùng nhau trông coi, gặp chuyện thì hai người cùng nhau quyết định. Nàng không yên tâm khi giao cho Trần thị một mình làm chủ.

Hầu gia to như vậy, sổ sách đều có chuyên gia trông coi, mấy cái chi phí đi lại trong nội viện thì mình Cố Trường Quân cũng quản lý được, lão phu nhân vẫn đang nghiêng nghiêng Trăn ca nhi, Chu Oanh không muốn để Trần thị cảm thấy hiện tại chỗ đứng của bọn họ trong nhà là đứng đầu.

Chạng vạng khi truyền cơm vào, trong cung truyền tin tới, nói sáng hôm nay thái hậu vẫn ngủ mê không tỉnh, thái y trị cả ngày cũng không chuyển biến tốt, nên gọi Chu Oanh mang theo Trăn ca nhi nhanh chóng vào cung thăm hỏi.

Chu Oanh đi theo phía sau Thu Hà, Trăn ca nhi được ôm trong ngực nhũ nương, một đường chạy nhanh vào cung.

Trong bóng đêm Hoàng Thành phảng phất lộ ra một cái lưới lớn đen kịt, nhốt rất nhiều người ở trong đó, ngươi có thể nhìn thấy được ánh sáng nhưng vĩnh viễn không chạy thoát được.

Chu Oanh và phụ thân chưa từng gặp mặt, nên hiển nhiên nàng không biết người đã trải qua thời thơ ấu ở đây như nào, nhưng nàng biết đã có người sống cả đời trong nhà tù được bao quanh bằng bức tường cung điện đỏ này.

Nàng vừa tới tới gần Thọ Phương cung, đã nhìn thấy đông nghịt bóng người đứng chắn ở trước cửa cung, không có chút khe hở.

Cung nhân dẫn đường cất giọng nói: “Quận chúa đã tới, xin các nương nương nhường đường, thái hậu nương nương đang chờ.”

Trong đám người nghe được tiếng cười lạnh: “Ồ, bổn cung còn tưởng là ai, thì ra là An Bình hầu phu nhân. Sao vậy, ngươi còn quan tâm thái hậu hơn cả tần phi chúng ta sao? Cũng không nhìn đây là nơi nào!”

Người nói là một vị Tần phi trẻ tuổi có dung mạo xinh đẹp mà Chu Oanh chưa từng thấy qua, cung nhân dẫn đường sợ hãi nói: “Nương nương, vạn tuế gia và thái hậu nương nương còn đang chờ, phiền ngài nhường một chút.”

“Chúng ta đã chờ đợi ở đây từ trước để xin được gặp, Hoàng thượng còn chưa tuyên triệu, gấp cái gì? Chờ đi.”

Chu Oanh tiến lên, đối mặt nhìn chằm chằm vào vị phi tử kia: “Xin người nhường chút.”

Thấy khí thế của nàng bất phàm, một tần phi dẫn đầu khác có chút tính toán, nàng ta âm thầm giật nhẹ ống tay áo của vị phi tử kia, ý bảo đừng tranh giành với người ta nữa.

Nhưng khí thế của phi tử kia khá khinh người, sao đồng ý cho được. Hiện tại nàng đã hầu mấy canh giờ, vốn trong bụng đã nổi giận, lại có một thần phụ* không có mắt, ở trước mặt nhiều người như vậy dám kêu mình nhường đường, sao nàng lại phải đồng ý?

*Thần phụ: phu nhân của thần tử trong triều.

“Ngươi có thân phận gì? Dám cùng bổn cung nói mấy lời như thế? An Bình hầu không dạy ngươi quy củ à? Dám chơi trò mờ ám với thúc phụ của mình, mắt đúng là không có…”

Lời còn chưa dứt, đã thấy Chu Oanh giơ tay lên, tát vào mặt phi tử kia.

Đám người chìm vào yên tĩnh, mỗi người đều nghẹn giọng ngây ngốc nhìn Chu Oanh trân trối.

Trong lòng Chu Oanh gấp gáp, nàng sợ không kịp gặp mặt thái hậu, lại còn gặp phải loại người nhàm chán háo thắng chỉ biết tranh giành làm trì hoãn thời gian như này.

Chu Oanh lắc lắc cái tay đánh đau: “Thu Hà, ngươi còn thất thần làm gì?”

Thu Hà hiểu ý, nàng ta tiến lên đẩy Tần phi kia ra: “Phu nhân xin mời.”

Tần phi tức đến điên: “Ngươi, ngươi tiện nhân này, ngươi dám đánh bổn cung?”

Chu Oanh không quan tâm, cũng không quay đầu lại, bước nhanh vào trong.

Kỳ quái chính là, thủ vệ bên trong cũng không ngăn cản Chu Oanh.

Phi tử kia tức đến dậm chân: “Các ngươi đều mù hết rồi sao? Để cho bà nương* của một thần tử ngồi lên đầu bổn cung sao?”

*Bà nương: phụ nữ đã có chồng.

Chu Oanh không quan tâm bên ngoài có người nào đó mắng nàng, Xuân Yên đón nàng vào, nàng ta muốn nói gì đó nhưng lại cất không nên lời.

Tấn Đế ngồi bên giường Thái hậu, thấy Chu Oanh tới, hắn thở dài đứng lên: “Tằng tổ mẫu của ngươi nhớ ngươi nhất, để ngươi hầu hạ bà.”

Chu Oanh gật đầu, nước mắt đọng trên lông mi, ngày hôm qua thái hậu còn thân thiết hỏi cuộc sống của nàng như nào, có chịu ủy khuất hay không, bà thay nàng tính toán mọi mặt, nói muốn làm hậu thuẫn kiên cố nhất của nàng, nhưng giờ này mặt bà đã vàng như nến, vô thanh vô tức nằm trên giường.

Nàng đến gần rồi nhẹ giọng hô: “Tằng tổ mẫu, Oanh nương đến rồi đây.”

Thái hậu không tỉnh lại, bà ngủ rất bình thản, khoảng cách hô hấp ngày càng dài.

Trong lòng Chu Oanh chua xót không thôi, nghĩ đến thân thế của mình và những ngày trôi qua trong đời mình, sau khi quen biết thái hậu thời gian nàng chung đụng với bà quá ít.

Khiến cho lão nhân gia đã mất đi tôn nhi, ngay cả tằng tôn nữ cũng không gặp được.

Chu Oanh hối hận, lúc trước cứ nhớ mãi về những ủy khuất của mình, dứt khoát rời đi, ngoài miệng nói không muốn dính vào hoàng ân hay ánh sáng của hoàng gia, nhưng lại chặt đứt tất cả nhớ nhung của người nhớ thương nàng nhất.

Thì ra nàng là người tàn nhẫn đến vậy.

“Tằng tổ mẫu, Trăn ca nhi cũng tới thăm người, đã được ma ma ôm tới thiên điện rồi, nếu người muốn gặp, ta sẽ gọi nó vào đây…”

Chu Oanh cầm tay thái hậu, tay bà lạnh như băng, giống như bị ngâm trong nước lạnh.

“Ngày hôm qua người còn đang rất tốt, sao hôm nay vẫn ngủ chưa tỉnh? Bên ngoài có rất nhiều người đang quỳ, đều mong người khỏe lại. Tằng tổ mẫu, người tỉnh dậy đi, ta khó khăn lắm mới trở về, không phải người muốn tuyên ta vào nhiều lần nữa để bồi chuyện với người sao! Tằng tổ mẫu!”

Không có ai trả lời, không một câu đáp lại.

Thái hậu ngủ rất sâu rất trầm, không có dấu hiệu tỉnh lại.

Chu Oanh cúi đầu lau nước mắt, ở bên cạnh lấy ra một bọc đồ nhỏ, bên trong là giày nàng làm cho thái hậu.

“Người còn chưa mặc đồ ta thêu, người còn chưa biết rằng nữ công của con rất tốt. Người mặc thử xem, rất êm, đi đường sẽ không bị mệt.”

Chu Oanh cầm cặp giày kia lên, vén màn để thay cho Thái hậu.

Tay Thái hậu để sát mép giường đột nhiên trượt khỏi giường.

Chu Oanh dừng lại, lập tức quay lại đầu giường đỡ thái hậu.

Mặt bà vàng như nến cực kì đáng sợ.

Người ấy ngủ rất say, hiện tại ngay cả tiếng hít thở cũng không phát ra.

Chu Oanh sợ đến đứng bật dậy, nàng lớn tiếng nói: “Thái y, thái y!”

Ba bốn thái y đang chờ đợi ở bên ngoài đều chạy ào vào, nhìn bộ dạng của thái hậu đã biết là không được, họ tiến lên dò hơi thở, bắt mạch, một giây sau, bọn họ đã cất tiếng đau buồn: “Thái hậu, thái hậu người lão nhân gia, hoăng rồi.”

*Hoăng: thời xưa gọi chư hầu hoặc các quan to chết là hoăng.

Thân thể Chu Oanh lung lay, nàng muốn tiến lên gọi thái hậu, nhưng trước mắt đột nhiên tối sầm, cả người ngã xuống trước giường.

**

Sau khi tỉnh dậy, nàng đã nghe thấy chuông vào buổi sáng.

Nàng mở mắt ra, cả phòng đều một màu trắng toát.

Có người phát hiện ra động tác của nàng, liền vén màn đi tới.

Cố Trường Quân toàn thân mặc áo trắng, trong tay hắn đang cầm bát thuốc: “Tỉnh rồi? Thuốc vừa mới sắc xong.”

Chu Oanh ngồi dậy, thấy mình đang ở trong một cung điện rất lớn.

“Ta đang ở hoàng cung sao? Tằng tổ mẫu bà…”

Cố Trường Quân ngồi ở mép giường, đặt thìa đựng thuốc để bên môi thổi thổi, chậm rãi đưa tới môi nàng: “Thân thể của mình, chính mình phải biết bảo trọng.”

Chu Oanh đỏ mắt, đẩy tay hắn ra nói: ” Tằng tổ mẫu không phải bà đã ra đi rồi chứ?”

Cố Trường Quân rũ mắt gật đầu: “Nàng đừng quá đau buồn, thấy nàng, trong lòng thỏa mãn không tiếc nuối là được rồi.”

Chu Oanh che miệng sau đó cúi đầu khóc nấc lên.

Cố Trường Quân đưa tay ôm lấy nàng, sau đó nhẹ giọng khuyên nhủ nàng.

Vài con thủy điểu* ở đầm sen trong vườn giật mình bay ra, ngự liễn của hoàng đế đi ngang qua, đằng sau là tiền giấy bay khắp trời như tuyết.

Linh cữu được đặt đây ba ngày, chín ngày sau sẽ được mang đi hạ táng ở hoàng lăng.

Thái hậu được truy thụy hiệu “Kính hiếu huệ văn hoàng thái hậu”, hưởng thọ bảy mươi hai tuổi.

Sau khi tiễn thái hậu từ cung về hoàng lăng, Chu Oanh mới từ trong cung về lại Hầu phủ.

Nàng túc trực bên linh cữu mấy ngày nhân lúc Hầu phủ lão phu nhân còn ở đây, mấy ngày sau nàng đã đoạn tang* đi ra xử lý công việc.

*Đoạn tang: kết thúc thời kỳ để tang.

Năm sau, Trần thị có thai, cuối năm sinh hạ Đồng nhi trưởng nữ nhị phòng.

Ba năm sau, Trần thị đã có thêm một nữ nhi tên Bích nhi.

Chu Oanh vẫn chưa có gì. Lâm thái y đều kê đơn thuốc dùng hằng ngày, lúc trước mang thai Trăn ca nhi quả nhiên là được trời thương xót, nàng đã nghĩ thông suốt, nàng cũng góp sức nuôi lớn mấy hài tử của Trần thị, nên không có cảm giác tiếc nuối gì.

Vì sau khi Trăn ca nhi ra đời thì tâm trạng của Cố lão phu nhân rất vui vẻ, bệnh nặng trước kia đã khỏi hẳn như một kì tích, mỗi ngày đều ngậm kẹo đùa cháu, ngày ngày đều trôi qua rất tốt.

Năm Vĩnh Thành thứ hai mươi chín, Cố Trường Quân bái nhập vào nội các, trở thành các lão đương triều trẻ tuổi nhất.

Cùng năm đó, học chính Thanh Châu Uông Hạc Linh được người phụ trách dẫn dắt tham dự khoa thi năm nay cùng với công việc.

Lạc Vân may mắn được hồi kinh, nàng ta đã gặp lại Chu Oanh.

Vài năm không thấy, Lạc Vân cũng trổ mã thành một phu nhân xinh đẹp kiều diễm. Nàng ta thăm lại chốn cũ Thanh La Uyển nơi mình ngày xưa từng ở, bỗng nhớ lại hồi ức nàng ta từng sống chung với Chu Oanh.

Rất lâu sâu đó, nàng ta đỏ mắt quỳ gối trước mặt Chu Oanh: “Nô tỳ hổ thẹn với phu nhân, trước kia đã làm sai rất nhiều chuyện, tội lỗi gây cho phu nhân và Hầu gia, vẫn cùng sót lại đến tận đây. Những năm gần đây, chưa từng thanh thản.”

Chu Oanh nhìn phu nhân đang khóc ròng trước mặt, nhớ tới những chuyện như thể đã cách mấy đời kia.

Nàng cúi người kéo Lạc Vân dậy khỏi mặt đất: “Nói những chuyện này đâu còn thích hợp nữa, ngươi đã không còn là Lạc Vân của năm đó, hiện tại đã là Uông phu nhân rồi. Mấy năm nay ta học được một điều, nếu muốn ngày nào trôi qua cũng tốt, thì nên tự nói với mình đừng quay đầu nhìn lại nữa.”

Chu Oanh kéo cánh tay nàng ta, giống như hồi bé vì sợ tối nên kéo lấy nàng không cho rời đi.

Ngồi trên kháng sát cửa sổ, hai người ngồi đối diện uống trà, Chu Oanh hỏi về cuộc sống của nàng trong hai năm qua.

“…Lúc đầu ta chỉ hận hắn. Trách hắn dẫn ta đi trên con đường vạn kiếp bất phục này, hận hắn vì đã hủy hoại cả một đời của ta. Hắn đồng ý với ta, nếu ta có tính toán khác, hắn đồng ý viết hưu thư, cho ta tự do. Hắn cũng không cam tâm, người đầy khát vọng nhưng không có chỗ thể hiện, lại bất đắc dĩ cưới một tỳ nữ về làm vợ, sao hắn có thể thấy công bằng được chứ?”

“… Năm Vĩnh Thành thứ hai mươi bảy, cũng chính vào hai năm trước, có người tặng mỹ nhân cho hắn, nói thấy bên người hắn quạnh quẽ quá, lại không có con nối dòng, nên tự ý chọn một tiểu thư cầm kỳ thi họa cũng từng đọc qua sách nhưng không may gặp nạn nên nạp làm thiếp cho hắn. Ta nghĩ đã đến lúc mình nên nhường đường cho người ta rồi. Trước đó cũng tìm người hỏi thăm được, ở trấn lân cận cũng có chỗ buôn bán, ta có thể tự nuôi sống bản thân mình, không cần dựa vào người khác. Ta đã chuẩn bị xong hết rồi, cũng mướn xe để đi luôn rồi, nhưng thật không ngờ, khi đó trong bụng lại có cốt nhục của hắn.”

“Ta không phải không nỡ bỏ hắn, mà là không nỡ bỏ đi đứa nhỏ. Nghĩ lại mấy tháng trước, có một ngày ta cãi nhau với hắn, hắn dưới cơn thịnh nộ, nên mới… sao có thể trùng hợp đến vậy, lại dính. Khi đứa nhỏ trong bụng ta được năm tháng, hắn tìm tới ta. Thì ra cửa hàng giá cả tiện nghi vị trí lại tốt này là do hắn thay ta lót tiền vào, mấy “người tốt” nhiệt tình quan tâm ta đều do hắn chuẩn bị, ngay cả xa phu ta thuê cũng là người của hắn.”

“Ta hỏi hắn có ý gì. Hắn nói cho dù ta đã có cốt nhục của hắn, nhưng chỉ cần ta muốn đi thì hắn sẽ không cưỡng cầu. Trước kia hắn có lỗi với ta, chỉ cần hắn còn sống trên đời được ngày nào, thì sẽ chăm sóc cho ta và đứa nhỏ trong bụng được ngày đó.”

“…Năm trước, ta quyết định quay về, trước khi quay về thì đứa nhỏ nửa đêm bị sốt cao, ta gấp đến hoảng, không biết làm sao hắn nghe được tin này, suốt đêm mang theo lang trung chạy đến. Lúc ta nhào vào lòng ngực hắn khóc lóc, ta chợt hiểu ra. Thật ra ngay từ đầu ta đã có hảo cảm với hắn, dù sợ sệt hắn nhưng vẫn muốn tới gần. Khi ta và hắn rơi thời điểm khó xử, ta đã từng nghĩ tới cái chết. Hắn không cho phép ta chết, bắt người uy hiếp ta, ta không còn cách nào khác.”

“…Hắn cũng nói với ta, lúc đầu hắn muốn lợi dụng và đùa giỡn ta, trong lòng đầy sự khinh thường. Sau khi đến bước đường này, hắn quay đầu nghĩ lại, rõ ràng có cách khác cần gì phải đối xử với ta như vậy… Ta cũng suy nghĩ rất lâu, một mình mang theo đứa nhỏ thì quá mệt mỏi, ai thấy cũng hỏi thăm phụ thân của đứa nhỏ là ai, ta không thể không đưa ra lựa chọn, nếu hắn cầu xin ta trở về, ta sẽ trở về cùng với hắn, nếu ngày nào đó phát hiện ra hắn không phải thật lòng muốn sống với ta, thì ta lại đi. Ta có bức thư do hắn viết, trong đó có ghi nếu ngày nào đó ta muốn đi thì sẽ thả tự do cho ta.”

Lạc Vân vừa nói xong, đã móc thư ra, mở cho Chu Oanh xem.

Hai chữ đầu tiên ghi là “Lạc Vân”, dưới cùng ghi là “Uông Hạc Linh”. Ở giữa viết nội dung bức thư, nhưng đây đâu phải là giấy cam đoan.

Phát hiện sắc mặt Chu Oanh có chút kì quái, Lạc Vân khẩn trương: “Phu nhân, trên thư viết, có đúng với những gì ta vừa nói không?”

Trên mặt Chu Oanh nổi lên hai chùm đỏ ửng rất khả nghi, tay nắm thành quyền ghé vào bên môi ho khan nói: “Cũng gần giống như thế. Lúc quay về, ngươi kêu hắn đọc một lần cho ngươi nghe, chẳng phải sẽ biết sao?”

Lạc Vân thu thư lại, cẩn thận vuốt phẳng, sau đó dùng khăn tay bao lại, cẩn thận cất vào ngực.

Chu Oanh cúi đầu nhịn cười trong một lúc lâu, nàng vẫn không dám nói cho Lạc Vân biết, trên đó không phải viết giấy cam đoan gì, mà chỉ là một bài tình thơ vô cùng ướt át.

Chu Oanh nghĩ tới bộ dạng nói năng thận trọng của Uông tiên sinh kia, suy đoán lúc hắn viết mấy câu thơ như vậy, biểu cảm có còn thanh cao không ai bì kịp nữa không.

Nhưng nghe nói Cố Trường Quân rất yêu quý vị tiên sinh này. Đừng nói kiểu hai mặt trước mặt một đằng mà sau lưng một nẻo, là cũng học theo vị này đấy chứ?

**

Cuối năm, là sinh nhật đại nữ nhi của Trần thị, nàng ta mời những người có quan hệ tốt cùng tham gia.

Chu Oanh ôm con gái nhỏ của Trần thị không buông tay, có người không biết còn tưởng rằng Bích Nhi là con ruột của Chu Oanh.

Trăn ca nhi ở bên cạnh tức giận đến nỗi gương mặt nhỏ nhắn phồng lên, rầu rĩ không chịu lên tiếng.

Hiện tại hắn đã lớn, cũng hiểu được ánh mắt của người lớn, mẫu thân thích đường muội, còn thích nhiều hơn thích hắn.

Từ lúc đường muội được sinh ra, mẫu thân không còn ôm mình nữa.

Cố Trường Quân hôm nay về nhà sớm, nghe nói Chu Oanh đã tới tham gia bữa tiệc của nhị phòng. Trước tiên hắn chào hỏi lão phu nhân ở trong phòng, sau đó lập tức đến viện tử của mình, năm trước Trăn ca nhi dọn tới phòng ở phía Đông, đứa nhỏ dần dần hiểu chuyện rồi, cũng không thể cứ ngủ trong phòng bọn họ được.

Vì vậy mà Trăn ca nhi giận dỗi mất hai ngày, Chu Oanh phải tự tay làm bánh đậu đỏ mới dỗ lại được.

Cố Trường Quân vén màn lên chỉ thấy hai tiểu tỳ đang khuyên nhủ Trăn ca nhi.

“Ca nhi, tuy phu nhân yêu thích Nhị cô nương, nhưng luận thân thế, ngài mới là thân sinh mà. Phu nhân sao có thể không thích người được chứ? Nào đừng quậy nữa, gói bọc đồ to như vậy rồi cũng phải cởi ra bỏ vô lại thôi.”

Trăn ca nhi bị thái độ không mặn không nhạt của thị tỳ chọc giận, hắn thở hồng hộc rồi “oa” một tiếng khóc lên: “Ngay cả ngươi cũng khi dễ ta! Nương không thích ta, các ngươi cũng không thích ta, ta… ta muốn bỏ nhà đi, đến quân doanh ở với cha!”

Vẻ mặt Cố Trường Quân nghiêm túc tiến vào.

Hai thị tỳ rụt cổ lại, nhỏ giọng kêu  Hầu gia”.

Cố Trường Quân không lên tiếng, giọng điệu lạnh lùng: “Ai dám trêu chọc Cố Trăn?”

Thị tỳ gượng cười nói: “Hầu gia, tụi nô tỳ đang nói đùa với tiểu công tử thôi ạ.”

“Ra ngoài.”

Sắc mặt Cố Trường Quân nghiêm nghị, trông lạnh như băng. Thị tỳ vốn đã bị dọa cho bay mất hồn vía, nên nhanh chóng chạy trốn.

Trăn ca nhi lau đi gương mặt đầy nước mắt, hắn ngẩng đầu vươn hai tay lên, đáng thương nói: “Phụ thân ôm.”

Cố Trường Quân ngồi xuống ôm lấy thân thể bé nhỏ lên. Hắn nâng lên rồi đặt con lên vai trái của mình: “Nếu Trăn ca nhi còn buồn bực, chúng ta cùng ra ngoài ném thẻ vào bình rượu nhé.”

Ném thẻ vào bình rượu là trò chơi gần đây Trăn ca nhi rất thích. Nhưng hôm nay bé con (tiểu nhân nhi) không thích nữa rồi: “Phụ thân, con muốn ở quân doanh với người, không muốn trở về nhà nữa, phải khiến cho mẫu thân nhớ đến con nhiều như lúc nhớ đến người vậy.”

Cố Trường Quân nhíu mày: “Con nói là, bình thường lúc ta ở quân doanh không trở về, nương con nàng ấy…”

“Ừm!” Trăn ca nhi gật đầu: “Nương vẫn luôn kêu người để cửa mở, hâm nóng điểm tâm, nói nếu người không bận thì sẽ trở về, con hỏi nương có phải nhớ người rồi không, nương không chịu nói. Con hỏi Thu Hà, Thu Hà nói nương đang nhớ phụ thân rồi.”

Cố Trường Quân im lặng một lát, sau đó vỗ bàn chân béo béo đang đeo trên vai mình: “Được, cha dẫn con đi dạo trong quân doanh, nếu cảm thấy chơi rất vui, thì đêm nay ngủ lại ở đó.”

Trăn ca nhi cao hứng vỗ tay: “Thật tốt quá! Phụ thân, con muốn làm Đại tướng quân! Nương nói, nam nhi cưỡi ngựa đánh giặc bảo vệ quốc gia, là kiểu các cô nương thích nhất đó!”

Cố Trường Quân buồn cười hỏi: “Trăn ca nhi có thích cô nương không?”

Trăn ca nhi nghiêm túc nói: “Con thích nương! Nàng thích Nhị muội muội đến vậy, nhất định là do con chưa đủ tốt, chờ con lên làm Đại tướng quân, cũng cưỡi ngựa đánh giặc bảo vệ quốc gia, nương nhất định sẽ rất thích con!”

Cố Trường Quân mím môi, nụ cười ẩn hiện gần như không nhìn ra.

**

Doanh địa vào ban đêm, gió rất lạnh, trong quân trướng đốt chậu than, nhưng vẫn không đủ ấm.

Trăn ca nhi rụt thân lại, áp vào trong ngực Cố Trường Quân: “Phụ thân, chỗ này không tốt gì hết, chúng ta về nhà thôi, con nhớ nương.”

Cố Trường Quân cúi đầu vuốt ve đỉnh đầu của đứa nhỏ: “Vậy con phải nhớ kĩ, nam tử hán nhất ngôn cửu đỉnh, không được nuốt lời giống như tiểu nhân, hôm nay quay về, sáng mai không cho phép trốn nhà đi nữa.”

Trăn ca nhi gắt gao níu lấy áo khoác của Cố Trường Quân chui đầu vào bên trong: “Con đồng ý, con không bao giờ trốn đi nữa!”

Mười lăm năm sau, Trăn ca nhi vẫn lỡ lời, một năm kia, dư đảng ở Bắc Mạc hồi sinh, Trăn ca nhi mặc giáp ra trận, nhận lấy suất kỳ từ trong tay Cố Trường Quân, hắn cưỡi ngựa đi đánh giặc bảo vệ quốc gia.

Cố Trường Quân từng hỏi qua Chu Oanh, có thấy hối hận không, Chu Oanh còn nhớ rõ đó là sau giờ Ngọ, nàng ở trong thư phòng chơi cờ với Cố Trường Quân, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ lưu ly chiếu vào sườn mặt của Cố Trường Quân.

Năm tháng như đang phá lệ ưu đãi hắn, hắn vẫn cao lớn và tuấn tú như trước kia.

Góc nghiêng của hắn như được dao khắc nên, lạnh lẽo vô cùng. Hàng lông mi dày hạ xuống, che khuất đi ánh sáng trong mắt hắn.

Từ đó đến giờ, vẫn luôn là gương mặt nàng thích nhất.

Con người này, tính tình như này, tất cả mọi mặt.

Về phần nàng đã đáp lại như nào, đã không còn nhớ rõ, chỉ nhớ rõ hắn bỗng nhiên đưa mắt nhìn qua nàng.

Bốn mắt nhìn nhau, không cần phải nhiều lời.

Nàng không hối hận vì tối hôm đó đi qua thư phòng hắn.

Bọn họ cách nhau một cái bàn học, vụng về bối rối hôn môi.

Tim đập thình thịch, cũng giống như hiện tại.

Tay Chu Oanh tùy ý đặt trên mép bàn, bị Cố Trường Quân nhẹ nhàng phủ lên.

“Hôm nay khuê nữ hồi môn* phải không? Chúng ta cũng nên chuẩn bị trước chứ nhỉ?”

Chu Oanh nghe được chính mình nhỏ giọng đáp: “Được.”

*Hồi môn: vợ chồng về nhà bố mẹ vợ sau ngày cưới.

– TOÀN VĂN HOÀN-

Bạn đang đọc Gả Tam Thúc của Hách Liên Phỉ Phỉ

Trước

Tiếp

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    convert

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    0

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!