Từ lúc đi vào đây thì sự chú ý của Ân Diệu đã rơi trên gương mặt bất ngờ đến ngơ ngác của Sở Nghinh.
Anh bước đến gần cô, dừng bước cách một khoảng bằng ba bước chân, nở một nụ cười đầy bao dung.
- Xem cô bị dọa cho thành bộ dạng gì rồi này.
Còn không nhanh chóng chuẩn bị thì sẽ không kịp nữa đâu đấy.
Ân Diệu vừa nói vừa giới thiệu qua những người mẫu do anh dẫn đến, nhắc Sở Nghinh nhanh chóng hoàn thành công việc.
Nhìn lại đồng hồ, Sở Nghinh mới giật mình khẩn trương, phân công nhiệm vụ cho từng nhân viên của mình.
Xong xuôi rồi, cô mới quay qua nói với Ân Diệu.
- Ân Diệu, anh còn chưa trả lời tôi đấy, sao anh lại biết chuyện vừa xảy ra mà đưa người đến kịp như vậy?
Giống như một kiểu chột dạ, Sở Nghinh vừa hỏi xong thì Bối Bối đứng phía sau bỗng nhiên nấc cụt, ánh mắt đầy cảnh giác, bàn tay vội vã đưa lên để bịt chặt miệng lại.
Những biểu hiện của Bối Bối rất nhanh đã bị Sở Nghinh nhìn ra điểm bất thường, cô còn lén nhìn được ánh mắt giống như đang che giấu bí mật gì đó của Ân Diệu khi đối diện với Bối Bối.
- Nói đi, hai người có bí mật gì?
Bị hỏi đến như vậy rồi, Ân Diệu cũng không có ý định giấu tiếp, nhưng anh vừa định thừa nhận thì Bối Bối đã lên tiếng giải thích trước rồi.
- Sở tổng, chị đừng giận, tôi thực sự không muốn nhìn tất cả nỗ lực của mọi người cứ thế mà kết thúc, nếu không thể nhờ vào Ân Dạ thì tôi nghĩ….
Nghe một nửa lời trình bày của Bối Bối, Sở Nghinh đã không thể nào chấp nhận được việc làm này.
Cô thở dài một cách mệt mỏi, đổi tông giọng cao hơn bình thường mà chất vấn.
- Bối Bối, không phải chứ? Tôi đã nói rất nhiều lần rồi, muốn làm tốt bất cứ việc gì thì đầu tiên phải tự biết dựa vào sức của mình trước.
Sao còn chưa gì mà cô đã….
- Không phải chúng ta đã không còn nhiều thời gian rồi sao?
Không chịu yếu thế trước những lời trách cứ cùng lí lẽ của Sở Nghinh nên Bối Bối đã phản biện lại ngay.
- Được rồi tiểu Nghinh, cô đừng trách cô ấy, là tôi nhất quyết muốn đến giúp nên cô ấy mới nói cho tôi biết.
Hơn nữa, cô cũng không thể từ bỏ hết mọi tâm huyết mình đã dành ra mà, không phải sao?
Đứng bên cạnh chứng kiến một màn đối đáp không ai chịu ai giữa Sở Nghinh và Bối Bối, Ân Diệu cũng phải đứng ra hòa giải.
Thì ra hôm nay Ân Diệu mới biết được thời gian cụ thể buổi biểu diễn của Thương Sở nên mới gọi cho Sở Nghinh, nhưng gọi đến mấy cuộc mà cô vẫn không nhận điện thoại của anh.
Anh gọi cho Bối Bối mới biết được tình huống bất ngờ vừa xảy ra, cũng may là còn có cơ hội giúp Sở Nghinh chữa cháy vào lúc then chốt nhất.
........!
Xe của Ân Viêm rời khỏi Ân Dạ chạy thẳng theo đường về Đế Cư.
Ân Viêm ngồi ở hàng ghế sau vừa xử lý xong mấy trang số liệu trên tablet, tắt máy cất vào ngăn kéo bên ghế, hắn nâng tay xem đồng hồ một cái.
Hình như vẫn luôn nhớ có việc gì đó vào đúng giờ này mà hắn thì chưa biết có nên đi hay không.
Không gian xung quanh yên tĩnh như đang đợi hắn đưa ra quyết định cuối cùng vậy.
Xe lại chạy thêm một đoạn nữa....!
- Quay đầu, đến Thương Sở.
Châu Vũ đang tập trung lái xe mà vừa nghe Ân Viêm ra lệnh đột ngột thế kia cũng phản ứng rất bất ngờ, vội giảm tốc độ, đương nhiên cũng không thoát được cảm giác tò mò.
- Ân tiên sinh, không phải anh nói không đến tham dự sao?
Lúc này chính là lúc bắt đầu buổi biểu diễn ra mắt bộ sưu tập mới của Thương Sở, thân là chủ tịch Ân Dạ, nhà đầu tư cũng như đối tác của Thương Sở, lại còn là chồng của Tổng giám đốc nữa, đương nhiên Ân Viêm phải nhận được vé khách mời hạng nhất rồi.
Nhưng trước đó Châu Vũ đã hỏi hắn có đến tham dự không thì câu trả lời của hắn là không, sao bây giờ lại đột nhiên thay đổi quyết định rồi chứ?
Mặc dù trong lòng nảy sinh nhiều thắc mắc nhưng Châu Vũ cũng không tiện hỏi quá nhiều, gật đầu một cái rồi im lặng làm theo yêu cầu của Ân Viêm, quay đầu xe về hướng đi đến Thương Sở.
.......!
Bộ trang phục đầu tiên đã được trình diễn trên sàn catwalk, những người mẫu mục tiếp theo đứng thành một hàng dài ổn định phía sau cánh gà.
Bên cạnh đó còn có người thuyết trình cũng đang tự chỉnh đốn lại tâm thế sẵn sàng.
- Cảm ơn.
Sở Nghinh không dám rời mắt khỏi từng người mẫu đang biểu diễn những bộ trang phục của mình.
Cô chỉ vừa mới giật mình nhìn sang khi Ân Diệu đưa đến một ly cà phê, vừa đưa tay nhận lấy vừa không quên nói một tiếng cảm ơn.
- Sao vậy? Cô không tin họ hay là không tin tôi đây? Cô đâu phải lần đầu tiên ra mắt thiết kế mới mà trông lại căng thẳng như vậy.
Ân Diệu đứng bên cạnh Sở Nghinh, vừa nhìn về hướng sân khấu vừa đặt câu hỏi cho cô, còn quay mặt nhìn sang để quan sát thử nét mặt của cô.
Với một câu hỏi vừa hỏi vừa giải thích của Ân Diệu, Sở Nghinh trong phút chốc cũng phải tự suy ngẫm lại, đúng thật là từ lúc người mẫu của mình lên sân khấu thì cô đã túc trực ở đây không khác gì đứng trước phòng phẫu thuật.
Khi cô định thần lại thì chỉ biết bật cười như tự giễu.
- Anh đừng trêu tôi nữa.
Đây thực sự là lần đầu tiên tôi gặp phải sự cố thế này đấy.
Nếu không phải nhờ anh đến ứng cứu kịp thì tôi tưởng hôm nay mình xong đời rồi.
Khi cô nói đến câu cuối, Ân Diệu cũng bị cô chọc đến bật cười trông vô cùng sảng khoái.
Một khoảnh khắc ngắn ngủi như một thước phim đẹp nhất trong lòng Ân Diệu, anh nhìn thấy được nụ cười vô tư trong giây lát của người phụ nữ này, nhìn thấy đôi mắt trong veo của cô.
- Sở tổng, Sở tổng.
Bối Bối từ xa chạy đến trông rất khẩn trương, hình như có tin quan trọng phải báo cho Sở Nghinh biết ngay.
Khi nhìn thấy Ân Diệu đứng cùng một chỗ với Sở Nghinh, cô mới ổn định lại trạng thái, gật đầu chào một cái sau đó thì quay qua nói với Sở Nghinh.
.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
[Vong Tiện] Di Lăng Lão Tổ Đi Đòi Tiền
2.
Sổ Tay Người Vợ Có Chồng "7 Năm Ngứa"
3.
Cô Vợ Bác Sĩ Khó Chiều
4.
Đau Đến Mấy Vẫn Yêu
=====================================
- Sở tổng, có thông tin về việc những người mẫu bên phía trưởng phòng Phùng rồi.
Sắc mặt của Sở Nginh ngay lập tức biến đổi khi vừa nghe xong câu mở đầu của Bối Bối, nghiêm giọng hỏi chi tiết hơn.
- Nói rõ đi, rốt cuộc là chuyện gì?
Nhìn biểu hiện của Bối Bối giống như là đang định nói rồi nhưng lại e ngại nhìn sang Ân Diệu đang đứng bên cạnh Sở Nghinh.
Mà Sở Nghinh cũng nhìn ra điều này, nhắc Bối Bối.
- Không sao, cứ nói đi.
Nghe vậy, Bối Bối mới yên tâm mà báo cáo hết lại những thông tin vừa nghe được.
- Sở tổng, đúng là có điểm bất thường.
Những người mẫu của trưởng phòng Phùng đều cùng lúc mất liên lạc, điểm chung nữa là bọn họ đều cùng lúc có lịch trình diễn khác nhau vào một khung giờ.
Còn về những người mẫu đó của chúng ta, có vẻ như đã nhận được một khoản tiền thưởng không rõ nguồn gốc.
Sau khi kiểm tra tất cả các nguồn tiền cùng tài khoản ảo của trưởng phòng Phùng thì phát hiện điểm tương thích khá chắc chắn, số tiền đó đều gửi vào tài khoản của những người mẫu kia.
Nghe Bối Bối thông tin hết những kết quả đã điều tra được mối quan hệ giữa Phùng Nhược Anh với sự cố xảy ra bất ngờ lần này, Sở Nghinh rốt cuộc cũng đã có thể chắc chắn được hết những suy đoán ban đầu của mình.
- Tiểu Nghinh, cô định xử lý chuyện này thế nào?
Ân Diệu vừa mới hỏi được một câu thì cũng đúng lúc đến phần bế mạc bộ sưu tập đầu tiên của Sở Nghinh, người thuyết trình đọc tên của cô cũng là lúc cô phải bước lên sân khấu.
Ánh đèn phía dưới sân khấu chiếu sáng một đoạn dài song song với đèn led trước backdop, những người tham dự ngồi hai bên sân khấu chữ T có thể nhìn thấy rất rõ gương mặt của từng người đang đứng trên bục sân khấu.
Những người mẫu vừa trình diễn xong đều đứng xếp thành hàng ngang trên bục sân khấu phần đầu chữ T, vị trí ở giữa chính là Sở Nghinh, cũng chính là nhà thiết kế của những bộ trang phục đang được khoác trên người của từng người mẫu.
- Sau đây, chúng ta hãy cùng nghe về ý nghĩa của bộ sưu tập lần này đến từ nhà thiết kế Sở Nghinh.
Người dẫn chương trình đang giới thiệu đoạn mở đầu, còn Sở Nghinh thì cũng cùng lúc nhìn thấy một gương mặt rất đỗi quen thuộc đang ngồi phía dưới sân khấu, vị trí khách mời hạng nhất.
Khoảnh khắc nhìn thấy người đàn ông cũng đang dán chặt hai mắt về phía mình, hai chân cô bất giác trở nên mềm nhũn, còn lùi lại phía sau một bước nữa, tim đập thình thịch như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực rồi, đôi mắt vừa cảnh giác vừa khó tin nhìn thẳng lại né tránh.
Ánh mắt sắc bén mang theo mấy tầng băng lạnh chỉ nhìn về phía Sở Nghinh, tưởng chừng như sắp đem cô đóng băng lại ngay rồi, đáy mắt của hắn còn ẩn chứa một luồng sát khí mơ hồ khó dò.
Hắn ngồi bắt chéo chân ở vị trí nổi bật nhất, lại thêm khí chất bất phàm từ trên chính con người hắn nữa, bao nhiêu người xung quanh cũng đều trở thành vật làm nền.
Vừa nhìn Sở Nghinh đã bị dọa đến mặt mũi tái mét vừa vỗ tay rất đều đặn.
- Sở tổng, Sở tổng.
Đã đến lượt phần trình bày cũng là phần kết thúc bộ sưu tập trên sân khấu này, nhưng người dẫn chương trình sau khi giới thiệu tên của Sở Nghinh xong rồi mà vẫn không thấy cô nói câu nào nên mới có chút hoảng loạn, đi tới bên cạnh cô và cố gắng dùng những cách ít lộ liễu nhất trước hàng trăm con mắt để nhắc cô.
Sau nhiều lần bị thúc giục, Sở Nghinh rốt cuộc cũng đã giật mình hoàn hồn lại, cẩn thận dẹp bỏ vẻ lúng túng, nhanh chóng xốc lại tinh thần, hít thở một hơi thật sâu rồi mới bước lên phía trước ba bước.
Vừa tự trấn an bản thân vừa cố gắng không tiếp tục nhìn về phía ánh mắt như họng súng của người đàn ông ngồi bên dưới, nhanh chóng kết thúc phần diễn giải sau cùng.
Nghe tiếng vỗ tay nồng nhiệt bên dưới sân khấu, trái tim đang treo ngược của Sở Nghinh rốt cuộc cũng có thể buông xuống rồi.
Cô thầm thở phào một hơi, đang định lấy thêm dũng khí để dối diện với Ân Viêm đang ngồi bên dưới thì cùng lúc lại nghe một giọng gọi mình phía sau cánh gà, ngay bên dưới bậc thang lên sân khấu.
Cô nhìn qua thì nhìn thấy Ân Diệu đang đợi mình, không hiểu sao lại còn nhìn về phía Ân Viêm bên kia nữa.
Ánh mắt người đàn ông tựa như thứ vũ khí đáng sợ nhất đang nhắm về cô, giống như chột dạ, lại giống như sợ hãi, rốt cuộc thì cô vẫn đi nhanh đến phía bậc thang, chỗ Ân Diệu đang đứng, đưa tay để anh đỡ xuống.
Mà cảnh vừa rồi vừa vặn đã được Ân Viêm thua hết vào trong mắt, cơn lốc xoáy ngầm trong lòng hắn đã nổi lên một cách khó kiểm soát, lồng ngực phập phồng đến mức sắp nổ tung, hai hàm răng nghiến chặt đầy giận dữ.
Mặc dù đôi nam nữ kia đã khuất bóng sau bao nhiêu người, nhưng hắn vẫn nhìn thẳng về hướng đó.
.......!
Sở Nghinh vừa bước xuống bậc thang xong thì cũng ngay lập tức rút tay về, vụng về nói một tiếng cảm ơn.
- Tiểu Nghinh, vừa rồi cô tuyệt lắm.
Để làm dịu phần không khí ngượng ngùng ở đây, Ân Diệu đã tìm chủ đề nói chuyện ngay, vẫn là nhiệt tình gửi lời khen cho cô trước.
Lời khen của anh cũng đồng thời làm cho Sở Nghinh quên đi tình thế khó xử vừa rồi, cô nói với anh bằng sự chân thành nhất.
- Ân Diệu, hôm nay thật sự cảm ơn anh.
Nếu không nhờ có anh thì phần trình diễn của tôi có lẽ không kết thúc tốt đẹp như vậy.
Nhưng hình như nhận được lời cảm ơn của cô, Ân Diệu lại thật sự không vui vẻ cho lắm, bởi vì trong lòng anh biết rõ cô càng nói cảm ơn mình thì có nghĩa là cô vẫn luôn khách sáo với mình.
- Cô không cần cảm ơn tôi suốt vậy đâu, tôi chỉ nhận một lần là đủ rồi.
Thế nhưng Sở Nghinh lại vô tư gạt bỏ ngay.
- Cũng không thể nói vậy được, anh đã giúp tôi một việc lớn như vậy, tôi vẫn nên cảm ơn anh một cách đàng hoàng chứ.
Thế này đi, cuối tuần này tôi mời anh ăn một bữa nhé? Anh không được từ chối đâu đấy.
- Đúng là hào quang của thiên kim đại tiểu thư, chỉ mới vài tháng đã khiến cho mấy anh em Ân gia đều vây quanh như vậy.
Ngưỡng mộ, ngưỡng mộ..