Mấy người họ vốn ăn muộn, lại vừa uống rượu vừa nói chuyện, ăn xong cũng đã khuya.
Lý Trăn Nhược theo chân Lý Trăn Nhiên về phòng. Đây là biệt thự nhỏ, tầng một có phòng khách và phòng tắm, tầng hai có một sàn nhảy nhỏ, phía trên có một cái giường lớn.
Trên đường đi, Lý Trăn Nhược nhìn chằm chằm Lạc Phi và Phượng Tuấn Nguyên. Hai người họ cùng đi vào một biệt thự. Lý Trăn Nhược không phải người chưa từng trải. Từng ở bên ngoài chơi đùa không ít, nhìn Lạc Phi và Phượng Tuấn Nguyên một cái là đoán được quan hệ của họ.
Cậu chẳng quen biết gì Lạc Phi, nhưng chuyện hắn thích đàn ông khiến cậu bất ngờ.
Đột nhiên, Lý Trăn Nhược đâm đầu vào chân Lý Trăn Nhiên.
Cậu ngẩng lên, khó hiểu nhìn Lý Trăn Nhiên. Đang đi tự dưng anh đứng lại làm gì?
Lý Trăn Nhiên nhìn cậu, hỏi: "Nhóc nhìn người ta chằm chằm làm gì?"
Lý Trăn Nhược thầm nói, nhìn thì kệ tui, muốn cũng không trả lời anh được!
Lý Trăn Nhiên chẳng cần cậu trả lời, hỏi xong nhấc chân đi luôn.
Về phòng, Lý Trăn Nhược bị Lý Trăn Nhược bế đi rửa chân rồi mới ném vào phòng mình.
Trước khi đi tắm, anh chỉ vào mũi cậu, bảo: "Nhóc thử chạy lần nữa xem."
Lý Trăn Nhược nghĩ thầm không chạy đâu, lời này anh nói hoài không chán hả? Đã bảo không chạy là không chạy!
Doạ Lý Trăn Nhược xong, Lý Trăn Nhiên đứng cạnh ghế sofa cởi quần áo.
Ở chung với anh đã hai, ba tháng, nhìn mãi cũng thành quen. Lúc đầu Lý Trăn Nhược còn quay đi chỗ khác, về sau cảm thấy cần gì phải thế. Chẳng qua là vóc dáng của anh rất đẹp, cái kia cũng rất lớn thôi sao? Dẫu sao cậu cũng là mèo, chỉ nhìn thôi cũng đâu mất miếng thịt nào.
Lý Trăn Nhiên cởi hết quần áo đi vào phòng tắm. Lý Trăn Nhược đi uống nước, cọ mặt lên thảm lau nước đọng trên mặt rồi chạy lên tầng leo lên giường nằm.
Không khí có hơi nóng.
Lý Trăn Nhược cọ mặt vào chân trước. Trong núi rất mát, buổi tối nhiệt độ giảm xuống nên không cần bật điều hoà. Ban đêm còn phải đắp chăn dày đi ngủ, chỉ là có hơi ẩm thấp.
Nhưng dù thế nào đi chăng nữa cũng không liên quan đến chuyện cậu cảm thấy nóng.
Đêm nay cậu đâu có uống rượu, sao lòng cứ chộn rộn không yên vậy? Lăn qua lăn lại trên giường nửa ngày, đến khi nghe tiếng cửa phòng tắm mở ra cậu đột nhiên ngẩng đầu mà ngu người luôn.
Lý Trăn Nhược chợt nhận ra, hình như cậu đến kỳ động dục rồi.
ĐM!
Sau khi ý thức được chuyện này, Lý Trăn Nhược trở nên căng thẳng. Cậu biết mèo có kỳ động dục, cách tốt nhất là đem mèo đi triệt sản.
Nhưng linh hồn cậu là người chứ không phải mèo, cậu không chấp nhận việc mình bị thiến. Cậu nghĩ mình có ý chí của con người, dù đến kỳ động dục cũng sẽ không đi đi vệ sinh bậy, không kêu ca. Nhưng không ngờ rằng, cậu có thể kiềm chế bản thân không làm ra hành vi không thích hợp thì cái cảm giác buồn bực về sinh lý kia vẫn không thể tránh khỏi.
Lý Trăn Nhược đứng dậy, đi xuống cầu thang.
Đúng lúc Lý Trăn Nhiên đi lên tầng, anh tắm xong chỉ mặc mỗi cái quần lót. Cơ thể thon dài, cơ bắp cân xứng, trông như người mẫu nam chụp quảng cáo.
Anh hỏi cậu đi đâu.
Cậu đi vệ sinh xong lại bò lên giường.
Muộn như vậy rồi cậu còn biết đi đâu, chẳng lẽ phá cửa tìm mèo cái? Không, cậu không có cảm giác với mèo cái! Có tìm cũng là tìm phụ nữ!
Nhưng có lẽ chẳng có phụ nữ nào có hứng thú với cậu.
Nghĩ đến đây, Lý Trăn Nhược càng buồn.
Lý Trăn Nhiên vén chăn ngồi lên giường, cầm điện thoại chơi một lúc.
Lý Trăn Nhược cố gắng bình tĩnh lại, cái gì cũng không nên nghĩ mà nằm yên ngủ.
Nhưng đêm đó cậu không sao ngủ được. Một là bị sự buồn bực trong lòng đánh tỉnh, hai là có ngủ thì cứ mơ mãi, chẳng thể an ổn dù chỉ một chút.
Cậu phát hiện khi mèo đực động dục, ảnh hưởng của hoóc-môn với cơ thể đúng là đáng sợ. Giấc mơ đêm qua là một nơi trắng toát thoảng qua, sau đó là một cái mông đầy lông, cậu tỉnh ngay tức khắc.
Lý Trăn Nhược nếu có thể chảy mồ hôi chắc lúc này là một thân mồ hôi lạnh. Không lẽ cậu vã đến thế rồi? Còn động dục với cả mèo cái? Thôi xong, cậu không thể cứ thế được!
Sáng hôm sau Lý Trăn Nhiên rời giường đánh răng rửa mắt ở trong nhà vệ sinh đột nhiên thò đầu ra nhìn Lý Trăn Nhược đi vệ sinh.
Lý Trăn Nhược theo bản năng muốn đưa lưng cho anh nhìn.
Lý Trăn Nhiên nói: "Hôm qua uống nhiều nước quá sao? Sao đi vệ sinh lắm vậy?"
Lý Trăn Nhược ngẩng đầu lên, cắn chặt răng quyết không thèm để ý đến anh.
Sáng nay, Lý Trăn Nhiên và Lạc Phi ngồi câu cá.
Tuổi tác hai người không lớn nhưng tính cách rất trầm ổn, có thể ngồi im cả ngày cạnh hồ chỉ để nhìn chằm chặp cần câu.
Lý Trăn Nhiên đội mũ che nắng và đeo kính râm, nhìn cứ như đại minh tinh. Anh nhàn nhã ngồi trên ghế, lưng hơi ngửa ra sau, chân nọ gác lên chân kia.
Lạc Phi ngồi cạnh anh, bên cạnh hắn là Phượng Tuấn Nguyên.
Phượng Tuấn Nguyên cũng là một chàng trai yên tĩnh. Lạc Phi dạy y câu cá, y không nói tiếng nào cầm cần cầu nhìn chằm chằm mặt hồ.
Một lúc sau, Lạc Phi giật cần câu trong tay Phượng Tuấn Nguyên, cười nói: "Sát khí nặng quá, cá không cắn câu đâu."
Lý Trăn Nhược nghe lời này thấy hơi kỳ kỳ. Sau đó nghĩ chắc là Phượng Tuấn Nguyên là bác sĩ ngoại khoa, chuyên dùng dao giải phẫu nên sát khí nặng chăng?
Trong khung cảnh yên tĩnh, kẻ bất ổn nhất là Lý Trăn Nhược.
Để tránh làm ra những chuyện không hay, cậu đã rất cố gắng kiềm chế. Nhưng cũng vì sự kiềm chế này mà khiến cậu thêm nóng nảy, chẳng thể ngồi yên được.
Lý Trăn Nhược không dám đi quá xa Lý Trăn Nhiên, sợ làm anh giận.
Lúc Lý Trăn Nhiên câu cá, cậu chạy quanh chân anh.
Anh ban đầu không để ý, nhưng thấy cậu cứ chạy thì bực mình, chân đá nhẹ vào mông cậu.
Lý Trăn Nhược đi hai bước, quay đầu lại gầm gừ uy hiếp.
Lý Trăn Nhiên ép mũ xuống, kính râm che mắt nhưng giọng nói không chút dịu dàng: "Giận?"
Lý Trăn Nhược hơi cáu kỉnh dưới ảnh hưởng của hoóc-môn, bị anh lạnh lùng hỏi một câu đầu cúi xuống, lặng yên đi sang quơ thùng cá.
Lý Trăn Nhiên ngồi hai tiếng, câu được ba con. Con đầu tiên cũng không nhỏ.
Lý Trăn Nhược đứng bám vào thùng, thò chân vào chọc mấy con cá. Cũng chẳng phải cậu muốn ăn, chỉ là muốn làm gì đó để phân tán sự chú ý, khỏi nghĩ đến mấy cái mông đầy lông nữa.
Trong thùng nước chỉ có một nửa, Lý Trăn Nhược khoắng chân trong nước chọc cá. Không ngờ đến chỉ lát sau đã khiến cả cái thùng úp lên đầu.
Cá rơi ra ngoài, nhảy loạn trên mặt đất.
Lý Trăn Nhược hoảng hốt, vừa định dùng chân đẩy thùng ra khỏi đầu vừa lùi ra sau. Vì ở cạnh hồ nên mới lùi được mấy bước đã ngã lộn xuống nước.
Lý Trăn Nhiên đưa tay ra bắt lấy cậu nhưng không tới, chỉ lôi được cái thùng ra khỏi đầu cậu.
Lý Trăn Nhược bơi trong hồ.
Lý Trăn Nhiên móc lấy vòng cổ của cậu, xách lên.
Lạc Phi đứng một bên cười, nói với anh: "Mèo của cậu thú vị thật."
Lý Trăn Nhiên tháo kính râm xuống, mặt lạnh tanh nhìn Lý Trăn Nhược.
Lý Trăn Nhược rũ nước trên người. Lông ướt đẫm lộ ra cơ thể gầy gò, cậu ngẩng đầu nhìn anh, miệng mở to thở hổn hển.
Lý Trăn Nhiên buông cần câu xuống, mang cậu về phòng tắm rửa sạch sẽ rồi sấy khô lông.
Lúc anh ngồi sấy lông cho cậu, những ngón tay vuốt ve cơ thể cậu, gió ấm thổi qua thoáng chốc làm tinh thần Lý Trăn Nhược nhộn nhạo.
Lý Trăn Nhiên đưa ngón tay ra trước mặt cậu, cậu đột nhiên há miệng muốn cắn, tất nhiên là không thể cắn được.
Anh rời tay đi, hỏi: "Gì đấy? Muốn cắn à?"
Lý Trăn Nhược sững sờ. Hành vi ban nãy là phản ứng theo bản năng, nên cậu cũng chẳng rõ.
Lý Trăn Nhiên nhìn cậu, "Từ hôm qua tới giờ nhóc làm sao thế?"
Lý Trăn Nhược không biết nên phản ứng ra sao, đành bò lên đùi Lý Trăn Nhiên. Từ hôm qua đã vậy, buồn bực khó chịu, không biết phải làm sao, chỉ hận không thể đập đầu vào ghế sofa ngất luôn cho rồi.
Ăn cơm trưa, Lý Trăn Nhược không muốn ăn, cậu nhảy lên ghế bên cạnh Lý Trăn Nhiên ngồi.
Cô phục vụ trẻ dọn đồ ăn ra đưa tay muốn sờ đầu cậu.
Lý Trăn Nhược nhào về phía cô muốn cắn nhưng chẳng cắn được gì cả.
Cô phục vụ giật mình, còn bị quản lý mắng cho một trận.
Lý Trăn Nhiên kỳ quái nhìn cậu, "Bình thường nó có thế này đâu."
Lạc Phi hỏi: "Nó làm sao thế?"
Anh suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Nóng nảy, thích cắn người, đi vệ sinh cũng nhiều nữa."
Phượng Tuấn Nguyên thình lình nói một câu: "Động dục."
Lý Trăn Nhiên hơi ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn Phượng Tuấn Nguyên.
Lạc Phi không biết nghĩ đến cái gì, tự dưng cười một tiếng.
Phượng Tuấn Nguyên không nói gì nữa, quay đầu nhìn Lý Trăn Nhược.
Lý Trăn Nhược hoảng hốt, cậu biết mình động dục nhưng bị người ta nói toẹt ra như thế, cậu thấy xấu hổ, đặc biệt là ở trước mặt Lý Trăn Nhiên.
Lý Trăn Nhiên khoanh tay trước ngực, hỏi lại: "Cậu chắc không?"
Phượng Tuấn Nguyên chưa trả lời, Lạc Phi đã đáp thay: "Chắc chắn, nhà cậu ấy nuôi mèo nên biết rõ lắm."
Lý Trăn Nhiên hơi nhíu mày, tình trạng của Lý Trăn Nhược hiện tại khiến anh hơi khó tiếp nhận. Anh hỏi: "Mèo động dục trong bao lâu?"
Phượng Tuấn Nguyên đáp: "Hơn mười ngày..."
"Hơn mười ngày..." Lý Trăn Nhiên lẩm nhẩm, anh có chút ảo não.
Lạc Phi vừa cười vừa nói: "Không thiến là thế đấy, chịu khó một chút đi. Nghe nói mèo đực động dục sẽ chạy loạn, tốt nhất cậu nên trông chừng cẩn thận. Không khéo nó lại chạy theo mèo cái."
Lý Trăn Nhược lạnh lùng nhìn hắn, nghĩ chẳng có gì tốt mà cười. Cảm ơn, ông đây cần mẹ gì chạy theo mèo cái.
Lý Trăn Nhiên đưa một lên, ngón tay vuốt nhẹ môi, dường như đang suy nghĩ.
Lý Trăn Nhược vẫn rất sợ anh mang cậu đi triệt sản nên cậu cố gắng kiềm chế, hành động cũng trong phạm vi chấp nhận được.
Rốt cuộc, Lý Trăn Nhiên nhốt cậu trong nhà. Nhà vệ sinh và thức ăn đầy đủ. Chủ yếu là do anh sợ cậu chạy mất thôi.
Lý Trăn Nhược rất tức giận, mặt vô cảm nằm bẹp một lúc. Rồi hít một hơi thật sâu mình không cần phải tính với nhân loại ngu ngốc. Giờ mình đã thăng cấp thành mèo tinh rồi!
Buổi chiều, Lý Trăn Nhiên đi leo núi với Lạc Phi và Phượng Tuấn Nguyên. Bữa tối ăn tại một quán cơm nhỏ ven đường. Gà ta ninh nấm núi, hầu như không cần cho gia vị, chỉ cần nấm núi với gà ta đã đủ mê người.
Lúc về, Lý Trăn Nhiên còn gói một cái chân gà mang về cho Lý Trăn Nhược, coi như an ủi cậu.
Mà Lý Trăn Nhược bị nhốt của buổi chiều đã tức vô cùng. Cậu cào nát thảm, còn có ý định cào ghế sofa.
Thân thể thúc giục cậu chạy trốn. Bên ngoài sẽ có cái mông đầy lông mềm mại chứ không phải bị nhốt ở trong nhà, muốn đi đâu cũng chẳng được.
Nghe tiếng "bíp" của tấm thẻ phòng, Lý Trăn Nhược ép bản thân bình tĩnh lại, tự nhủ mình phải tỉnh táo. Đầu tiên phải để Lý Trăn Nhiên thả cậu ra đã.
Lý Trăn Nhiên mở cửa đi vào, tay cầm hộp cơm.
Anh không biết Lý Trăn Nhược có ý đồ gì, cầm hộp cơm ngồi xuống trước mặt cậu, mở hộp cơm ra, lấy đũa gắp miếng thịt đùi gà đã ninh mềm.
Lý Trăn Nhược nuốt nước miếng, quyết định ăn cơm trước.
Lý Trăn Nhiên cho cậu ăn thịt gà, sau đó tháo dây xích ra, yên tâm đi vào nhà vệ sinh.
Lý Trăn Nhược đang liếm mép, luôn đợi anh đóng cửa nhà vệ sinh lại. Cửa vừa đóng, cậu lao đến cửa sổ.
Cậu định chạy ra ngoài. Mặc dù chuyện này chẳng có ý nghĩa gì, thế nào cũng sẽ bị Lý Trăn Nhiên phạt một trận nhưng bây giờ cậu có cảm giác đầu óc bị thân thể khống chế. Như cậu lo lắng, kỳ động dục dẫn ra thú tình trong người, khiến cậu quên mất thân phận con người của mình.
Đến lúc này rồi, cậu chẳng biết mình phải làm gì.
Nhảy ra ngoài cửa sổ, bên ngoài chỗ nào cũng là một mảnh đen thui, phía xa hành lang đi về cái đình giữa hồ có ánh đèn, nhưng Lý Trăn Nhược không định tới đó. Sau khu biệt thự có một khu rừng nhỏ, buổi tối có thể thấy những bóng cây rậm rạp, cành cây nhô ra như những con quái vật đang nhe răng trợn mắt, không gian tịch mịch.
Lý Trăn Nhược chạy về khu rừng.
Trong rừng cây có lẽ có vài con chuột, rắn rết, sâu bọ gì đấy nên thấy một con mèo chạy vào thì cả lũ chạy trốn tứ phương, thân thể ma sát với lá khô trên đất phát ra tiếng roèn roẹt.
Lý Trăn Nhược không dừng bước, vẫn chạy đến nơi xa nhất, cậu thấy cả người đều nóng, như có gì muốn bật ra, xương cốt cũng bị kéo giãn ra đến đau đớn.
Cậu nghĩ mình không chỉ động dục, mà còn bị bệnh gì khác nữa, có lẽ là bệnh nan y, cậu cảm thấy mình đã sắp chết rồi.
Đầu óc choáng váng, tim đập càng lúc càng nhanh. Lý Trăn Nhược cuối cùng vẫn không chịu nổi, nằm xuống đất, ngực và bụng cậu đều phập phồng kịch liệt, rồi cứ thế chậm rãi nhắm mắt lại.
Qua không biết bao lâu, có lẽ chỉ có mấy giây đồng hồ, thế nhưng cậu cảm giác như nửa thế kỷ, những đau đớn kia giảm dần, nhịp tim dần trở lại bình thường.
Lý Trăn Nhược mở mắt ra định đứng lên, thì phát hiện có cái gì đó không đúng. Tỉ lệ tay chân không đúng, cậu không thể dùng bốn chân đứng thẳng lại trên đất được, kì lạ.
Cậu đưa chân trước ra trước mặt, rồi nhạc nhiên trợn tròn hai mắt. Cậu phát hiện đây không phải là bàn chân đầy lông của mèo, mà là một cái tay người. Vậy là cậu cũng hiểu tại sao lại không bình thường, xoay người đứng lên, cậu cúi đầu rờ rẫm thân thể mình, nhận ra mình đã biến về bộ dạng con người.